Khi bọt bóng vỡ tan
Chương 2
Tôi gặp lại Vân Y là một sự tình cờ. Không phải hai đứa tôi vô tình thấy nhau giữa một con phố đông đúc. Cũng không phải là trên đường đến trường thấy nàng thẫn thờ lẻ loi ngồi ở trạm xe buýt. Vì đời thực khác phim Hàn Quốc quá nhiều. Tôi gặp lại Vân Y tại nhà của nàng.
Sỡ dĩ tôi nói là tình cờ vì một lý do khác. Ngày hôm đó sau một tháng từ lúc gặp Vân Y đầu tiên, sau giờ học trời đổ mưa lớn mà tôi lại quên mang theo áo mưa nên đành đợi ở trường. Cả dãy lớp học vắng ngắt không một bóng người. Tôi lững thững đi quanh trường cho đỡ buồn chân chợt thấy bác lao công đang dọn dẹp bảng thông báo trường. Sẵn không có việc gì làm tôi lại giúp. Bác lao công của trường hơn sáu mươi tuổi mọi người thường gọi là bác Bảy.
– Nhớ xem ngày nha. Hơn hai tuần mới tháo xuống… – Thấy tôi tới giúp bác Bảy căn dặn.
– Dạ con biết mà…
Bảng thông báo này nên gọi đúng hơn là bảng rao vặt dành cho sinh viên. Không có thông báo của nhà trường nằm trên đây mà chỉ là các loại đăng tin đại loại như tìm nhà trọ, tìm người ở ghép, kết bạn tâm sự… Quy định của Hội sinh viên trường là mỗi tin đăng lên phải ghi rõ ngày và chỉ để lại trên bảng không quá hai tuần. Trước đây bảng thông báo từng được giao cho sinh viên năm nhất quản lý. Sau thời gian ít người quan tâm giám sát nên bảng thông báo cứ lớp này chồng lớp khác đồ sộ như một cánh rừng.
Tôi lật từng tờ thông báo đọc xong tin mới xem đến ngày. Kể ra đây cũng là một thứ giết thời gian đỡ nhàm chán. Chợt bác Bảy bên cạnh chật chật than thở nói:
– Đứa nào có mỗi cái tin cho thuê phòng mà dán đủ thứ chỗ thế này? Thật là…
– Đâu ạ!?
Thấy tôi tò mò bác Bảy dúi vào tay tôi một xấp giấy A4 đến tận mười tờ. Đúng như bác Bảy nói đều cùng là một tin cho thuê phòng. Chỉ liếc mắt qua tôi liền nhận ra nét chữ của con gái. Tròn tròn xinh xắn ngay ngắn… Như kiểu một học sinh cấp hai. Mười tờ tin này đều được viết tay từng tờ một. Mỗi tờ được đăng lên cách vài ngày. Ngày cuối cùng gần nhất là một tháng trước.
Tôi lẩm nhẩm đọc tin mà thầm thở dài. Thảo nào tin đăng nhiều lần mà không có người quan tâm. Một căn phòng nhỏ hơn tám mét vuông, dù có bếp, nhà tắm, cửa ra vào riêng biệt không giới hạn thời gian. Thoạt nghe khá hấp dẫn đấy. Nhưng khi đọc tới dòng dưới tôi liền hiểu ra vấn đề. Căn phòng nằm ở tầng tám của chung cư trên đường Trần Hưng Đạo không xa nơi này. Nhưng nơi này đã xuống cấp nghiêm trọng thang máy cũng ngừng hoạt động hơn mười năm nay. Chung cư này thuộc diện giải tỏa hầu hết cư dân đã chuyển đi nơi khác chỉ còn vài hộ gia đình ở lại do chưa đạt được thỏa thuận với đơn vị đền bù giải tỏa. Một căn phòng ở tầng tám tại một chung cư không thang máy như vậy lại muốn cho thuê năm triệu một tháng. Sẽ có người thuê sao?
Tôi nhếch miệng muốn bật cười. Bất chợt nụ cười trên môi tôi cứng đờ khi ánh mắt nhìn thấy số điện thoại bên dưới tờ tin… Bên cạnh những con số đó là một cái tên làm cả người tôi run rẩy. Vân Y.
Khoảnh khắc đó tôi thật sự muốn cười lớn. Cười vì sự tình cờ may mắn này. Cũng cười vì mình lại mất cả một tháng mới nhớ lại tình tiết đã xảy ra ngày hôm đó. Không phải Vân Y đã đứng tần ngần ở bảng thông báo này sao? Có lẽ khi đó nàng đã dán lên tờ tin cuối cùng này. Tại sao đến lúc này tôi mới nhớ ra chứ!?
Tôi rút điện thoại ra bấm bấm theo dãy số điện thoại trên tờ giấy. Hai tay run run bấm gọi đi. Nhưng chỉ hai giây tôi liền tắt cuộc gọi. Tôi biết Vân Y không muốn nhìn thấy mình. Vì tôi là người đã chứng kiến chuyện xấu hổ đã xảy ra ngày hôm đó. Nếu không phải bị tôi phát hiện có lẽ nàng đã tiếp tục với công việc mẫu vẽ này. Tôi quyết định tự tìm đến tận địa chỉ nơi đó.
Sáng hôm sau tôi tìm đến địa chỉ trên tờ tin. Đặt chân lên tầng tám hai đầu gối tôi như muốn nhũn ra. Tôi phải thở dốc một phút mới lấy lại được hơi. Nơi này quả thật với tôi như một thế giới khác. Như trong phim Terminator khi mà thế giới tương lai bị robot thống trị tàn phá đến hoang tàn. Từ lớp gạch trên lối đi tuổi thọ vài chục năm nước bạc phếch cả màu. Cầu thang bộ nứt nẻ khắp nơi nhiều chỗ còn lộ ra cả lõi thép bên trong. Từ lối cầu thang đi lên đây tôi đi qua vô số căn nhà bỏ trống cửa mở tang hoang mặc cho nước mưa hắt vào đọng vũng lênh láng. Tầng nào không có người ở thì mặc nhiên rằng rác thải khắp nơi kèm theo mùi xú uế kinh tởm. Dường như đây cũng là cách nhận biết nơi nào có người và nơi nào bỏ hoang.
Tầng tám ngoại trừ quan cảnh cũ nát không thay đổi thì nhìn chung khá sạch sẽ. Chứng tỏ nơi này được quét dọn thường xuyên. Tôi đứng trước cánh căn cửa phòng có con số 815 xiêu xiêu vẹo vẹo mà hồi hộp phân vân một lúc. Sau cùng tôi hít sâu một hơi nghiến răng gõ cửa.
“Cộc… Cộc… Cộc…”
– Có ai ở nhà không vậy?
Gõ vài cái vẫn không có ai ra tôi lên tiếng gọi. Nhưng gọi vài lần không có người ra. Lúc này tôi mới hơi ngẩn ra cả khuôn mặt nhăn nhó. Tôi vừa nhận ra mình thật ngu ngốc. Vân Y rao tin cho thuê căn phòng này nhưng đâu có nghĩa rằng nàng cũng ở nơi này!? Người thuê lẽ ra phải gọi cho Vân Y trước. Mình thật là ngu không chịu nổi.
Khi tôi đang phân vân xem có nên gọi vào số điện thoại của Vân Y hay không thì đột nhiên phía sau vang lên một âm thanh cửa mở. Tôi quay lại thì thấy cánh cửa căn phòng đối diện vừa hé mở. Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi mái tóc hoa râm còn nước nhỏ giọt cả người trần trụi chỉ mặc mỗi cái quần cộc cũng thấm ướt nhiều chỗ. Ông ta nheo nheo mắt nhìn tôi, giọng dè dặt hỏi:
– Anh tìm ai?
– À… Cháu… Cháu…
Tôi chỉ muốn trả lời người đàn ông đối diện cho qua chuyện. Nhưng lời của tôi vừa ra đến miệng lại ngắt quãng rồi im bặt. Vì ánh mắt tôi vừa lướt qua khoảng trống cửa phía sau ông ta và nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Đó là một cô gái dáng người thon thả mặc một bộ đồ thun mặc ở nhà mái tóc ướt đang cuộn lại trong chiếc khăn tắm đội trên đầu. Bóng dáng đó mỗi đêm đều xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Không thể nhầm lẫn. Dù chỉ lướt qua rất nhanh nhưng tôi có thể khẳng định đó là Vân Y.
– Thật ra cháu đến xem phòng cho thuê. – Tôi chỉ căn phòng 815 giải thích. – Không biết có chủ nhà ở đây không ạ?
Người đàn ông vừa hiện vẻ mất kiên nhẫn lên mặt chợt nghe tôi nói liền hớn hở chỉ vào mình nói:
– Có có… Tôi là chủ nhà đây… Cậu muốn xem phòng đúng không? Chờ tôi lấy khóa. Chờ đấy. Nhanh thôi…
– Vâng…
Nhìn theo người đàn ông đó đi vào nhà tôi hơi nhếch mép cười. Nhìn thấy Vân Y trong căn phòng đối diện tôi đã đoán được người đàn ông này có thể là ba của nàng. Mọi chuyện đã trở nên hợp lý. Nơi Vân Y ở chỉ đối diện căn phòng cho thuê một cái hành lang rộng vài mét. Và nàng đi rao tin cho thuê phòng thay cho ba mình. Nơi tìm khách thuê trọ tốt nhất dĩ nhiên là các trường đại học. Trường Mỹ thuật của tôi học lại cách nơi này chỉ vài dãy phố. Và một lần nào đó Vân Y dán tin lên bảng thông báo thì đã bị thầy Minh nhìn thấy. Bảng tin đó vốn chỉ dành riêng cho sinh viên trong trường. Sau đó lão thầy giáo mập béo kia thấy Vân Y xinh đẹp đã nổi máu không nhịn nổi. Lão dùng quyền hành và điều kiện được làm mẫu vẽ để dụ dỗ nàng chiều theo ý lão… Nhưng đáng tiếc mọi nỗ lực hy sinh của Vân Y đều không được thu hồi vì nàng phát hiện ra tôi đã chứng kiến chuyện đáng xấu hổ của mình. Nàng không còn mặt mũi nào xuất hiện trong trường của tôi nữa.
Đó là những gì tôi có thể suy đoán. Sự thật tôi chỉ đoán đúng sáu phần, bốn phần còn lại mãi sau này tôi mới biết. Nhưng đó là câu chuyện phía sau.
– Đây đây… Tới đây… Ha ha…
Người đàn ông kia quay lại đã mặc lên người một cái áo thun bạc phếch. Ông ta cầm chìa khóa căn phòng vừa nhìn tôi cười toe toét vui vẻ như thấy thần tài. Ông ta mở cửa, rồi đẩy mạnh vào. Khung cửa chấn động làm cho một lớp bụi gỗ mối mọt rơi xuống người ông ta. Tôi xua xua tay cho lớp bụi gỗ tan đi rồi bước vào phòng.
– Đây… Rất thoáng mát… Nhiều cửa sổ… cao thế này cũng không sợ muỗi. Tối ngủ cũng không cần mắc màn. Bàn ghế giường đều đủ cả.
Người đàn ông huyên thuyên liên tục. Tôi lại không mấy để ý tới lời ông ta nói. Ông ta nói cũng không sai, nhưng thứ gì cũng trừ hao hơn phân nửa. Tầng tám thoáng thì đúng rồi. Nhưng căn phòng này hướng Tây vừa bước vào tôi đã cảm nhận được hơi nóng trên những vách tường còn lại từ hôm qua. Bàn ghế giường đều có. Nhưng mỗi cái đều khác nhau từ kiểu dáng đến màu sắc như được nhặt về từ một bãi rác nào đó. Còn chưa nói đến vách tường dù đã được sơn phếch lại nhưng những nét cọ vừa thô ráp vừa ngoằn nguệch đó thật không dám khen. Phòng tắm tạm chấp nhận được. Dù cũ kỹ nhưng được lau dọn sạch sẽ.
– Giá thuê bao nhiêu một tháng ạ?
Tôi buột miệng hỏi. Quả thật thời điểm lời vừa ra khỏi miệng tôi có chút đắn đo. Tôi không dư dả để phung phí tiền cho một chỗ ở không đáng như này. Nhưng nghĩ đến hình ảnh cô gái đó tôi thật không dứt ra được.
– À… Nơi này trước nhà chú cho thuê tận tám triệu một tháng. Nhưng giờ thấy cháu dễ thương chú bớt luôn… Sáu triệu một tháng thôi.
Tôi ngạc nhiên quay lại nhìn người đàn ông trước mặt. Dù tôi chưa nói gì nhưng ông ta lại có vẻ chột dạ, gãi gãi đầu nói:
– Hay là… Năm triệu cũng được.
– Vậy năm triệu. Cháu lấy căn phòng này. Ngày mai dọn vào.
Tôi nói nhanh gọn mà trong lòng thầm nhỏ máu. Năm triệu mỗi tháng cho một căn phòng ở tầng tám mỗi ngày lên xuống thang bộ trong một tòa nhà hồn ma còn nhiều hơn người sống. Nếu tôi không điên thì không còn lý do nào giải thích hợp lý hơn. Tôi đã có thể tưởng tượng đám thằng Khoa, thằng Định sẽ mắng xối xả vào mặt tôi thế nào khi đến đây. Không. Tôi sẽ không mang chúng về đây. Vì nơi này là một góc trời riêng chỉ dành cho tôi và nàng.
– Tốt… Ha ha… Cháu trẻ tuổi mà nhanh gọn ghê… Đi… Qua nhà chú uống nước rồi bàn chuyện nha.
Ông ta hớn hở khoác vai dắt tôi đi qua phòng đối diện. Bước vào căn phòng nhỏ đồ đạc khá ngăn nắp tôi như thấy được hình ảnh của Vân Y ở khắp nơi. Người đàn ông đưa tôi đến bộ sofa nhỏ cạnh cửa sổ, quay vào trong gọi lớn:
– Con Y… nấu cho ba ấm trà… có khách thuê phòng này.
– Dạ…
Nghe được giọng nói nhẹ nhàng kia mà lòng tôi run lên. Để mình bớt căng thẳng tôi đảo mắt nhìn quanh nhà rồi dừng lại ngay mặt bàn kính trước mặt mình. Tôi nhìn chăm chú mấy cái bằng khen lộng dưới tấm kính đặt trên mặt bàn. Những hàng chữ trên đó làm tôi thích thú.
Huỳnh Ngọc Vân Y. Một cái tên rất đẹp, đẹp cũng như người vậy. Tôi mỉm cười nhận ra tất cả bằng khen ở đây đều là của Vân Y, cũng đều là học sinh giỏi. Tôi lướt hết những tấm giấy bằng khen chợt hơi nhíu mày. Dường như có gì đó không đúng, nhưng nhất thời tôi không xác định được.
Người đàn ông quay trở lại ngồi xuống đối diện tôi, hai tay xoa xoa vẻ phấn khích, cười xởi lởi:
– Chú tên Mừng. Cháu tên là gì? Chắc cháu là sinh viên phải không?
– Dạ, cháu tên Huy. Sinh viên năm ba Trường Đại học Mỹ thuật ạ.
Tôi vừa nói dứt lời tức thì phía sau vang lên âm thanh lách cách như tách trà va vào nhau. Tôi quay lại liền thấy được Vân Y. Nàng vẫn xinh đẹp như ngày đó nhưng lúc này lại gương mặt lại hơi tái đi mất tự nhiên. Nàng tránh ánh mắt tôi mang khay ấm tách đặt xuống bàn rồi quay người đi vào phòng.
– Con nhỏ này… Không chào khách mà đi rồi. – Ông Mừng lên tiếng trách rồi quay sang tôi giải thích.
– Con gái chú tuổi còn nhỏ… Cháu đừng để ý nha.
– Không có gì đâu ạ…
Tôi lắc đầu cười. Nhưng lời nói của ông Mừng lại vô tình làm trong đầu tôi như bừng sáng. Tôi vừa nghĩ ra điểm thắc mắc mà vài phút trước mình còn không xác định được. Tôi nhìn xuống những tấm bằng khen dưới mặt bàn kính. Ánh mắt tôi lập tức co rụt lại…
“Huỳnh Ngọc Vân Y – Lớp 9A1 đạt thành tích Học sinh Giỏi – Học kỳ 1 năm học 2022”
– Ha ha… Giấy khen của con Y đấy. Con bé nhà chú học giỏi lắm. Năm nào cũng học sinh giỏi còn được tiền… à… Học bổng… Là học bổng… Ha ha…
Lời nói của người đàn ông vang bên tai mà tôi gần như không nghe được. Đầu óc tôi lúc này vô cùng hỗn loạn không suy nghĩ được gì rõ ràng. Vân Y là học sinh lớp 9 sao? Vậy nàng chẳng qua là một con bé mười bốn tuổi. Điều này thật vô cùng khó tin.
Trong đầu tôi lại hiện ra hình ảnh Vân Y ngồi trên bục gỗ, ngực trần ưỡn lên, tay nâng cái bình đất sét… Cả lớp tôi lại vẽ một cô bé mười bốn tuổi bán khỏa thân. Cũng còn may là bán khỏa thân. Cổ họng tôi khô đắng vì sợ hãi.
Tôi lại nhớ tới chuyện đã xảy ra giữa Vân Y và thầy Minh. Ông ta ép buộc cô bé dùng tay giải quyết sinh lý cho mình. Đồng thời ông ta cũng sàm sỡ ngực cô bé. Không biết thầy Minh có biết ông ta làm điều đó với một cô bé đang học lớp 9 không? Không, không đúng. Tôi khẳng định là ông ta biết. Có thể đó chính là điểm yếu của Vân Y để ông ta lợi dụng ép buộc nàng. Lão già mập đó thật vô cùng kinh tởm.
– Cháu Huy… Bây giờ…
Nghe ông Mừng gọi tôi bừng tỉnh. Nhìn thấy vẻ lúng túng chờ mong của ông ta tôi liền hiểu. Tôi rút trong túi ra năm triệu đặt xuống bàn. Ông Mừng mừng rỡ chộp lấy đếm xoành xoạch thật nhanh.
– Cháu gửi chú trước một tháng tiền nhà. Bây giờ cháu xin phép về trước ạ.
– Được được… Ngày mai mấy giờ dọn để chú giúp một tay…
– Dạ không cần đâu ạ. Cháu lo được…
Tôi đứng lên thật nhanh đi thẳng ra cửa. Lúc này tôi thật sự chỉ muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Năm triệu đó xem như tặng cho gia đình Vân Y vậy. Tôi không dự định mình sẽ quay lại đây nữa. Cũng còn may là ông Mừng không yêu cầu đặt cọc thêm một tháng tiền nhà như những nơi khác. Nếu không tôi thật sự sẽ ăn mì gói đến vài tháng.
Về đến căn phòng trọ của mình lòng tôi trống rỗng không còn chút gì để lại. Thì ra người con gái đầu tiên làm tôi xao xuyến lại là một cô bé còn học cấp hai. Trái tim tôi lúc này chỉ muốn nghỉ ngơi, không nhảy lên một lần nào nữa.
Sáng hôm sau khi ánh sáng chiếu qua khung cửa sổ tôi dụi mắt mệt mỏi ngồi dậy. Đêm qua tôi gần như không ngủ đến gần sáng mới mệt mỏi nhắm mắt được một chút. Lúc này ánh sáng trời lại chói chang như vậy làm hai mắt tôi cứ nhắm tịt không mở lên nổi. Tôi che mắt để quen dần mới bỏ tay xuống. Nhưng bất ngờ tại khoảnh khắc ánh mắt tôi nhìn lên cả người liền đờ đẫn chết lặng.
Trước mắt tôi là bức tranh sơn dầu tên Vân Y vừa được tôi hoàn thành một tuần trước. Nó là tác phẩm tôi vẽ lại từ bức họa charcoal thực hiện trong lớp trước đây. Khoảnh khắc này bức tranh đặt trên giá vẽ hơi chếch với khung cửa sổ đón lấy những tia nắng sớm tạo thành một ảo giác mông lung tuyệt đẹp. Tôi như thấy một Vân Y thực thụ đang ngồi vắt vẻo đung đưa hai chân trên giá vẽ của mình. Ánh mắt nàng nhìn vào tôi, bờ môi đỏ hồng bướng bỉnh kia hơi cong lên vẻ hờn dỗi. Những tia sáng xuyên qua ô kính tạo thành những bông hoa lấp lánh trên mái tóc của nàng. Vân Y khoảnh khắc này lung linh mộng ảo thánh khiết hoàn mỹ như một thiên sứ. Sự hoàn mỹ không chút tì vết này có lẽ còn hơn cả con người thật bên ngoài vì Vân Y trước mặt được chính tôi tạo ra. Tôi muốn mãi mãi được mê đắm nhìn ngắm một Vân Y của riêng mình, không cần làm gì cả. Tôi như chìm đắm trong một giấc mơ thiên đường của riêng mình. Thật bình lặng nhẹ nhàng biết bao.
Nhưng rồi mong ước đó đơn giản đó của tôi chỉ kéo dài được vài phút. Vân Y của tôi bất ngờ biến mất. Tôi nhào đến túm chặt lấy bức tranh như muốn nàng hiện ra một lần nữa. Nhưng gương mặt Vân Y lúc này chỉ còn là những vệt cọ lồi lõm thô kệch trên một tấm vải thô cứng nứt nẻ. Không. Tôi thật không cam lòng. Tôi muốn tìm lại tia sáng màu nhiệm đó để Vân Y một lần nữa hiện ra. Nhưng dường như cơ hội đó sẽ không bao giờ đến nữa.
Đặt bức tranh xuống, hai cánh tay buông thõng. Cả người tôi ngơ ngác thẫn thờ một lúc lâu vẫn chưa hồi phục lại. Lòng tôi lúc này hụt hẫng không sao tả hết.
Vài phút sau tôi chợt đứng bật dậy. Lấy vali ra ném lên giường tôi bắt đầu điên cuồng thu dọn quần áo. Tôi phải tìm lại Vân Y của mình. Không. Có thể nàng không phải của tôi nhưng chỉ cần mỗi ngày nhìn thấy nàng cũng đủ rồi.
12h00 cùng ngày…
Trong căn phòng nhỏ tầng tám, trên sàn nhà mấy cái vali vài thùng carton ngổn ngang khắp nơi. Tôi ngã người nằm xuống giường cả người rã rời không còn chút sức lực. Bụng đói cồn cào cũng mặc kệ. Ánh nắng đang hun nóng căn phòng như lò lửa tôi cũng không quan tâm. Giây phút này tôi chỉ muốn được ngủ một giấc thật no nê để bù đắp lại cơ thể trống rỗng này.
Thật kinh khủng. Dọn nhà lên tầng tám một chung cư không có thang máy thật không bút mực nào tả hết được. Tôi vốn nghĩ sức khỏe mình không tệ nhưng chỉ hai lượt lên xuống đã biết mình đánh giá quá cao bản thân mình. Lúc này đây tôi đang nghĩ đến khả năng mình sẽ ở mãi chỗ này đến khi học hết một năm cuối Đại học. Dù giá thuê đắt đỏ cũng mặc kệ… Tôi không muốn dọn nhà một lần nữa.
– Cộc… Cộc…
Đột nhiên có tiếng gõ cửa. Tôi cố mở mắt hơi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một gương mặt trắng nõn xinh xắn có chút rụt rè lấp ló nhìn vào. Nhìn thấy Vân Y cả người tôi như được tiếp thêm sức lực ngồi thẳng lên.
– Vân Y… Em vào đi…
Vân Y đẩy cửa bước vào, gương mặt nàng thoáng ửng đỏ mất tự nhiên. Ánh mắt cũng không nhìn tôi, ánh mắt nhìn xuống mũi chân đang di di trên sàn nhà. Như lấy hết can đảm nàng ấp úng nói khẽ:
– Chuyện… ở trường của anh… anh…
– À… Anh hôm đó chỉ nghịch phá đốt vòi chữa cháy thôi. Em không có ý định tố cáo anh chứ?!
Vân Y ngẩng đầu nhìn tôi thoáng ngạc nhiên. Nhưng khi thấy nụ cười thản nhiên của tôi nàng thoáng thả lỏng thoải mái hơn. Vân Y cắn môi hai gò má thoáng đỏ ửng lên, mỉm cười. Có nhiều chuyện không cần nói ra, cũng không cần nhớ tới.
– Anh có cần em phụ không? – Nàng chỉ vào đống đồ ngổn ngang của tôi cười vui vẻ hỏi.
– Cần chứ… Mà cho anh lấp đầy cái bụng đã. Anh bủn rủn hết tay chân rồi.
Tôi lấy trong balo ra một túi nylon hai ổ bánh mì đã mua lúc sáng. Ngồi xuống một cái thùng tôi đưa cho Vân Y một ổ.
– Em ăn trưa rồi.
– Ăn với anh đi cho vui…
Vân Y nghe tôi nói vậy nên cũng nhận lấy. Nàng ngồi xuống bên cạnh tôi, cầm ổ bánh mì trong tay cũng không ăn.
Tôi ăn một cách chậm rãi từ tốn hơn thường ngày rất nhiều. Không phải tôi muốn giả vờ lịch sự trước mặt Vân Y. Mà tôi có ý muốn kéo dài khoảnh khắc kỳ diệu này. Vân Y hôm nay vẫn mặc một bộ đồ thun ở nhà. Quần dài, áo ngắn tay rất đơn giản. Bộ đồ cũng không còn mới hoa văn màu sắc đã phai mờ. Nhưng ngồi bên cạnh nàng tôi lại thấy mình xao xuyến đến lạ kỳ. Có thể vì đôi gò má mịn màng ửng đỏ kia. Cũng có thể vì mùi hương thiếu nữ nhàn nhạt bên mũi… Nhưng tôi xin thề rằng đây là mình đang ăn một ổ bánh mì ngon nhất từ trước đến giờ.
– Em đi học buổi sáng rồi sao? Về lúc nào mà ăn trưa xong nhanh vậy?
Bị tôi nhìn chằm chằm Vân Y có vẻ lúng túng xấu hổ mất tự nhiên. Tôi liền vớ một câu hỏi xóa tan bầu không khí ngượng ngùng này.
– Dạ. Trường Hưng Đạo Vương em học cũng gần mà… đi bộ có mười… phút…
Vân Y trả lời thật nhanh chợt cả người hơi sượng cứng bối rối nhìn tôi. Ấp úng hỏi:
– Anh… biết rồi sao?
– Biết gì chứ? Chuyện em đang học lớp 9 sao? – Tôi cười tủm tỉm không trả lời mà hỏi lại.
Vân Y mím môi bối rối. Hai bàn tay nhỏ vặn vẹo không biết nói gì. Nhìn tôi cho mẩu bánh mì cuối cùng vào miệng, nàng đưa ổ trên tay cho tôi.
– Anh ăn nữa đi. Em không ăn đâu…
– Vậy để đây đi. Anh cũng no rồi.
Tôi vo tờ giấy gói bánh mì bước lại bếp cho vào thùng rác. Quay lại tôi ngồi xuống chiếc thùng đối diện Vân Y, rút ra một điếu thuốc đưa lên môi.
– Em không ngại anh hút thuốc chứ?
– Dạ không. Ba em hút suốt ngày mà.
Hút xong điếu thuốc đã đến giờ làm việc. Dĩ nhiên tôi giành phần những công việc nặng nhọc. Tôi chỉ nhờ Vân Y sắp xếp sách vở từ thùng giấy lên kệ. Mỗi người một góc vừa làm việc vừa theo đuổi dòng suy nghĩ của mình.
– Anh có thể đừng nói với ai chuyện em… em còn vị thành niên được không?
– Điều đó rất quan trọng sao? – Tôi ngạc nhiên quay lại nhìn Vân Y.
– Rất quan trọng đó… Vì như vậy sẽ không ai nhận em làm việc… – Ánh mắt nàng nài nỉ nhìn tôi.
– Được thôi. Anh hứa với em đấy.
– Em cảm ơn anh.
Nhìn Vân Y vui vẻ nhoẻn miệng cười khoe hai hàng răng trắng đều như ngọc mà tôi có chút ngẩn ngơ. Quả thật lúc này nhìn Vân Y tôi vẫn rất khó hình dung số tuổi thực của nàng. Không chỉ vì ngoại hình dong dỏng cao phát triển thành thục của nàng, mà dường như Vân Y trưởng thành trong ý thức hơn đám bạn đồng lứa rất nhiều.
– Em thường làm công việc gì?
– Em làm đủ thứ á. Phục vụ bàn, tiếp thị thuốc lá, tiếp thị bia, làm mẫu bán quần áo livestream… còn có mẫu vẽ nữa. – Nàng nói huyên thuyên đến cuối cùng lại lí nhí như muỗi kêu.
Tôi thầm cảm thán vì kinh nghiệm làm việc của một cô bé học lớp 9. So sánh với mình thật hổ thẹn không dám kể ra. Tôi đến nay vẫn chưa làm qua bất cứ công việc gì. Nhưng nghe nàng kể tôi thầm tự hỏi không biết để có những công việc kia Vân Y có tự hy sinh mình như với thầy Minh không?
– Em đi làm những việc đó Ba có biết không? – Tôi buột miệng hỏi…
– Không biết đâu… Dù sao ba cũng chả quan tâm… Cứ có tiền mang về cho ổng uống rượu là được rồi…
Vân Y trả lời tôi giọng nhẹ nhàng bình thản trong khi hai tay vẫn nhanh nhẹn sắp xếp những cuốn sách kệ. Sự bình thản trong lời nói của một cô bé mười bốn tuổi làm tôi ngạc nhiên. Dường như một nỗi buồn kéo dài từ ngày này sang tháng nọ sẽ lắng đọng xuống trở thành nhạt nhẽo vô vị.
– Anh Huy… Anh cho em xem tranh anh… anh vẽ em được không?
– Ừ… được chứ.
Đang miên man suy nghĩ chợt nghe giọng nói của Vân Y vang lên bên tai, tôi trả lời theo phản xạ vừa quay ngoắt lại. Bất chợt cả người tôi sượng cứng tại chỗ. Không ngờ Vân Y đã đến sát sau lưng tôi. Khoảnh khắc này hai chúng tôi chỉ cách nhau vài centimet. Nàng thấp hơn tôi nửa cái đầu nhưng mắt vẫn đối mắt, hơi thở cũng hòa vào nhau làm trái tim tôi đập thình thịch bất thường. Tôi nhận ra ở góc nhìn gần gũi thế này Vân Y càng đẹp hơn bao giờ hết. Đôi mắt nàng to tròn như hút cả hồn tôi vào đó. Chiếc mũi cong cong hai cánh mũi hồng hồng phập phồng thở thật vô cùng đáng yêu. Còn có bờ môi thơm ươn ướt mời gọi kia… Tôi thật muốn cúi xuống mà hôn ngấu nghiến nó.
Vân Y như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của tôi. Nàng hơi bối rối lùi lại. Nếu không phải hai gò má mũm mĩm kia còn phơn phớt hồng thì chính tôi cũng không nhìn ra điểm khác thường nào của nàng. Tôi thầm than mình thật kém. Còn thua cả một cô bé mười bốn tuổi.
– À… Để anh lấy cho em xem…
Tôi lò mò tìm trong thùng giấy rồi rút ra một cái ống nhựa đựng tranh vẽ. Tôi rút bức vẽ dùng than charcoal ra, trải ra trên bàn trước mắt Vân Y. Tôi thấy rõ hai mắt nàng ánh lên vẻ thích thú. Nàng mỉm cười, những ngón tay trắng nõn khẽ mân mê góc giấy như không muốn rời mắt đi.
Nhưng Vân Y còn chưa kịp định thần thì một bức tranh khác được đóng khung nghiêm chỉnh được tôi đặt xuống bên cạnh. Ánh mắt nàng vừa đảo qua liền thảng thốt che kín miệng.
– Anh vẽ đẹp quá…
Vân Y như mê mẩn nhìn chính mình trong bức tranh sơn dầu của tôi. Ngón tay nàng chạm nhẹ lên vệt sơn nổi cộm trên tấm vải thấy nó khô cứng liền yên tâm sờ chạm khắp nơi. Cứ như xem tôi có dùng chính nàng ép thẳng vào trong tranh vậy.
– Em thích không?
– Em thích lắm… – Vân Y gật gật đầu.
– Vậy anh tặng em. Hai cái này em lấy cái nào cũng được. – Tôi mỉm cười nói.
– Á… Thật sao?
Vân Y reo lên vui vẻ. Chợt như nghĩ đến chuyện gì nàng mím môi cúi đầu buồn bã nói:
– Mà thôi đi… Em cũng không dám treo lên đâu…
Nghe nàng nói mà tôi suýt nữa tự vả vào mặt mình. Tôi phát hiện ra từ ngày gặp Vân Y dường như mình trở nên ngu ngốc hơn trước rất nhiều. Để Vân Y treo lên một bức tranh bán khỏa thân của chính mình trong phòng thì nàng phải giải thích với ba thế nào? Không những Vân Y mà ngay chính tôi cũng không thể treo chúng lên.
– Vậy anh giữ tạm cho em nhé… Khi nào em muốn anh trả lại em…
– Dạ…
“Con Y… Đi đâu rồi…” – Đột nhiên có tiếng gọi lè nhè văng vẳng vang lên từ phía bên kia. Vân Y cắn môi gật đầu với tôi. Nàng hé cửa nhìn ra không thấy ông Mừng liền lao ra ngoài thật nhanh. Tôi thấy nàng không qua phía đối diện ngay mà chạy xuống thang. Vài giây sau Vân Y mới chạy trở lên hai chân còn cố tình nện huỳnh huỵch để gây chú ý.
“Mày đi đâu đó?”
“Con đưa đồ cho bạn mà…”
“Hừ… Bạn với chả bè…”
Tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Khóe môi treo một nụ cười vui vẻ.