Khoái Lạc Hệ Thống

Chương 42



Phần 42

“Chết nè!!”

Trần Ngu dồn lực vào đôi bàn tay đang nắm chân của Khải Minh. Hai bàn tay hắn siết chặt lại và vặn về hai hướng khác nhau, có vẻ như hắn đang muốn bẻ gãy chân Khải Minh.

“Aaaa…” Khải Minh la lên đau đớn. Nếu tiếp tục thế này thì chẳng mấy chốc chân hắn sẽ gãy mất. Khải Minh biết điều đó và hắn đang cố thoát ra.

“Ngươi mới chết!!”

Khải Minh vặn người, dùng chân còn lại đá thật mạnh vào đầu Trần Ngu. Hắn đã dồn hết lực vào cú đá này với mong ước thoát ra được. May mắn thay điều đó đã thành hiện thực.

Trần Ngu vì không chịu nổi cú sút rõ đau đó nên đã bỏ tay ra khỏi chân Khải Minh. Khải Minh thoát khỏi gọng kiềm liền nhanh xoay người tiếp đất bằng hai chân, sau đó vội lùi xa ra.

“Khốn kiếp! Đã bảo là để ta giết kiếm tiền rồi ngươi dẫn ta đến lầu xanh mà! Sao ngươi dám đánh ta như thế?!” Trần Ngu lộ rõ vẻ tức giận trên khuôn mặt. Hắn lại lao đến Khải Minh như một con trâu điên.

Tay phải hắn không chần chừ gì tung ngay một đấm vào mặt Khải Minh. Né tránh một cú đấm đơn giản thế này là một việc khá dễ dàng đối với Khải Minh. Hắn lập tức lách người sang bên trái để né cú đấm đó. Thế nhưng chưa phải lúc vội mừng…

“Binh.”

Khải Minh há hốc miệng, hắn cảm thấy đau nhói ở bụng. Nhìn xuống thì thấy cú đấm của Trần Ngu đang đặt trên bụng mình. Cú đấm lúc đầu thật ra chỉ là một cái bẫy nhằm dụ Khải Minh nhảy sang bên trái và hưởng trọn cú đấm thứ hai, cú đấm thật sự. Khải Minh vì nghĩ rằng Trần Ngu chỉ là một thằng ngu ngơ nên mới không đề phòng, nhưng hắn thật sự không ngờ rằng tên này khi chiến đấu thì hoàn toàn khác hẳn.

Bị trúng cú đấm đó, Khải Minh văng ra khoảng một mét rồi nằm bệt dưới đất. Trần Ngu vội lao đến định tung đòn kết liễu. Khải Minh trong tình thế hiện tại không biết cách nào để thoát nữa. Hắn bây giờ chỉ còn biết dựa dẫm vào một người…

“Xẹt xẹt!”

Từ trong một con hẻm gần đó, một con dao mang theo lôi hồn lực được phóng ra. Nó xé gió bay đến Trần Ngu.

“Huh!?” Trần Ngu phát giác. Hắn định quay đầu lại xem thứ gì nhưng đã quá muộn.

Phập!

“AAAAAAAAA…”

Con dao ấy ghim mạnh vào gáy của Trần Ngu. Luồng lôi hồn lực trên con dao ấy truyền hết vào hắn ta. Chính vì vậy nên hắn ta bị co giật liên tục. Mắt hắn trợn lên, miệng há to ra một cái rồi ngã phịch xuống.

“Phù…” Khải Minh gạt mồ hôi trên má và thở phào nhẹ nhõm.

“Khải Minh!! Có sao không?” Thất Hứa đứng trên cửa sổ gọi xuống. Hắn trông vui mừng khi thấy Khải Minh đã hạ được tên Trần Ngu.

“Em không sao… Mau đi cứu Bách Huệ nào!” Khải Minh đứng dậy nói. Thất Hứa gật đầu rồi nói: “Ừm, ta lên trước nhé!!”

Nói rồi hắn chạy thẳng lên cầu thang để lên tầng trên. Khải Minh cũng định chạy theo nhưng có một tiếng gọi làm hắn quay lại: “Cậu chủ! Có sao không?”

Người nói chính là một nữ nhân mặc áo đen, người luôn theo sát và bảo vệ Khải Minh, Lôi Kim Sa. Và cũng chính cô nàng này đã ra tay đánh bại tên Trần Ngu, cứu nguy cho Khải Minh lúc nãy.

“Ặc, sao chị không giúp em sớm hơn tí, để em bị đánh bầm dập rồi mới cứu là sao?” Khải Minh giọng như muốn khóc nói.

“Đây là lệnh của ngài Văn Nghĩa. Ngài ấy bảo khi nào thật sự nguy hiểm thì mới được cứu ạ!” Kim Sa lạnh lùng nói. Quả thật Văn Nghĩa đã ra lệnh như vậy, mục đích là để Khải Minh biết tự lập, không phải lúc nào cũng dựa dẫm.

Khải Minh biết chú mình có ý như vậy nên đành quên chuyện đó, chuyển sang vấn đề khác: “Mà nè, sao lúc nào chị cũng phải giết người mới được hả?”

Khải Minh nhìn vào xác của tên Trần Ngu và nói. Kim Sa đứng yên mà không nói gì. Khải Minh thấy vậy cũng không dám nói gì thêm. Chợt hắn “a” lên một tiếng như phát hiện ra điều gì đó.

“Thứ kia… là gì vậy?”

Khải Minh nhìn thấy rằng, từ trong xác của tên Trần Ngu, có vài hạt màu đen kì lạ thoát ra. Hắn vội dụi mắt rồi nhìn lại, nhưng lần này không thấy gì cả. Hắn tự nhủ thầm: “Quái lạ, chả lẽ mình nhìn lầm, mà thôi kệ đi, đi cứu Bách Huệ trước đã!”

Khải Minh vội nói với Kim Sa: “Lát nữa nhớ giúp em nhé! Đương nhiên là lúc nguy hiểm thôi…”

Kim Sa gật nhẹ đầu: “Đây là nhiệm vụ của tôi mà.”

Khải Minh cười rồi xoay gót bước đi, nhưng ngay lúc hắn vừa xoay người, một tiếng động từ phía sau làm hắn giật mình.

“Chết đi… aaa!”

Giọng nói này trông như của Trần Ngu. Khải Minh tự hỏi mình có nghe nhầm không, nhưng sự thật thì đó chính là giọng của tên Trần Ngu. Hắn ta đang lao đến Khải Minh với một con dao trong tay, con dao này chính là của Kim Sa, dùng để tấn công hắn lúc nãy.

Trần Ngu để con dao trước bụng và lao đến, Khải Minh lúc này thật sự không biết phải né tránh làm sao. Khoảng cách cả hai quá gần, Kim Sa dù nhanh thế nào cũng không thể vận hồn lực đánh hạ tên này trong tức khắc được.

Phập!

“Uh…”

Máu đỏ tuôn ra. Nhưng đó không phải máu của Khải Minh mà là…

“Kim… Sa.”

Bạn đang đọc truyện sex tại web: www.truyen3x.xyz

“Hồng Diễm, phía sau!!”

Hồng Diễm nghe tiếng hét của Yến Ly vội đưa mắt về sau nhìn. Ngay sau lưng nàng, có một bóng đen hình người đang vung kiếm chém nàng.

Keng!

Cứ tưởng rằng sẽ có cảnh máu chảy đầu rơi, nào ngờ thanh kiếm đen đó đã bị chặn đứng lại trước khi đi đến cổ Hồng Diễm. Thứ đã chặn đứng nó lại chính là một vòng lửa do Hồng Diễm tạo ra, đây là chiêu mà nàng dùng để phòng thủ.

Hồng Diễm nhanh như cắt xoay người 180 độ, vung Hỏa Vương Kiếm với lưỡi kiếm rực lửa chém mạnh vào bóng đen đó. Chỉ với một cú chém, bóng đen bị cắt ra làm đôi. Không những thế, hai phần bị cắt còn bị đốt cháy rụi bởi ngọn lửa trên thanh kiếm.

“Hơ?” Hồng Diễm và Yến Ly ngạc nhiên. Họ không ngờ rằng kẻ thù của mình lại bị hạ nhanh đến như vậy.

“Aaa…” Công Khanh la lên đau đớn rút mũi gai nhọn ra khỏi vai mình. Yến Ly thấy vậy lo lắng hỏi: “Ngươi có sao không vậy?!”

“Đừng lo… cho ta, mau cởi trói cho Bách Huệ.”

“Uhm.” Yến Ly gật đầu rồi đi đến chỗ Bách Huệ. Khi nàng bước đến gần thì Hồng Diễm la lên: “PHÍA TRÊN!”

Yến Ly nghe vậy vội lùi ra sau ngay. Từ trên trần nhà, một bóng đen khác lao xuống với một thanh kiếm đen trong tay.

“Còn nữa à?” Yến Ly nghĩ thầm. Nàng vội vã tạo ra một phi tiêu gió và phóng đến chỗ bóng đen đó. Phi tiêu gió xé toạc đầu của bóng đen một cách dễ dàng. Bóng đen sau khi dính đòn liền tan biến.

“Chuyện quái gì thế này?” Hồng Diễm thắc mắc khi thấy điều đó. Nàng vừa dứt lời thì xung quanh có những tiếng bước chân. Nàng vội tạo một ngọn lửa trên tay để xem rõ xung quanh có gì. Ánh sáng của ngọn lửa vừa xuất hiện, mọi người bất ngờ trước những thứ đang thấy.

Xung quanh họ, có khoảng tầm 30 bóng đen hình người đang bước đến họ từ những chỗ tối tăm trong phòng. Yến Ly nhìn thấy vậy liền chạy đến đứng trước Bách Huệ để bảo vệ cô bé. Công Khanh đang ngồi cũng đứng dậy thủ thế ngay.

“Đông quá!” Công Khanh lo lắng nói.

“Chúng là cái quái gì vậy?” Hồng Diễm nắm chặt kiếm, mắt nhìn xung quanh.

“Có thể đây là sản phẩm của một kẻ nào đó thuộc hệ bóng tối.” Công Khanh có vẻ như đã đoán ra.

Lũ bóng đen hình người bỗng đồng loạt xông lên tấn công. Công Khanh và Hồng Diễm cũng đã sẵn sàng để đáp trả.

“Chết đi này!!!”

Hồng Diễm la lên, nàng liên tiếp tạo ra hỏa cầu rồi ném về phía bọn bóng đen kia. Lũ bóng đen chỉ biết xông lên mà không hề né tránh, kết quả là gần sáu bảy tên tan biến ngay vừa mới xông trận.

Những bóng đen may mắn hơn thì thoát được những quả cầu lửa đó, chúng áp sát được Hồng Diễm và vung kiếm tấn công. Ở phía Công Khanh và Yến Ly cũng có vài tên, họ đang một mình chống chọi với chúng.

Lũ bóng đen này khá yếu, chúng chỉ biết tấn công một cách đơn giản. Vì vậy nên cả ba người họ đều dễ dàng hạ được. Tuy nhiên bọn bóng đen này có vẻ đang sử dụng chiến thuật lấy “số lượng bù chất lượng”. Chúng tuy yếu nhưng khá là đông, cứ tên này bị diệt lại xuất hiện thêm tên khác.

“Sao nhiều quá vậy?” Hồng Diễm lo lắng khi thấy lũ này càng ngày càng nhiều.

“Mọi người tránh ra, để ta xử cho!” Yến Ly vừa nói vừa chắp hai tay lại. Nàng sau vài giây thì đưa hai tay thẳng song song. Bàn tay nàng khẽ mở ra như đang nắm thứ gì đó hình cầu. Giữa hai bàn tay nàng xuất hiện một quả cầu gió. Từ quả cầu đó, một cơn gió mạnh mẽ toát ra, thổi bay tất cả lũ bóng đen kia.

“Vù… vù!”

Chỉ trong một chiêu, gần hai phần ba lũ bóng đen đã bị diệt. Những tên còn sót lại thì bị Hồng Diễm và Công Khanh phối hợp dọn sạch ngay.

“Hay quá, diệt được chúng rồi!”

“Uhm…”

Trong lúc họ đang vui mừng, ở sau cây cột Bách Huệ bị trói vào, một người nào đó xuất hiện từ trong bóng của cây cột. Hắn ta có một khuôn mặt mang đầy hình xăm, hắn chính là kẻ đã đi cùng tên Trần Ngu lúc bắt cóc Bách Huệ. Tên này chính là Hưng, đại ca của băng nhóm bắt cóc Bách Huệ.

“Hmmm…” Tên Hưng khẽ liếc mắt nhìn Yến Ly. Hắn sau đó rút nhẹ thanh kiếm đeo sau lưng và vung mạnh chém vào Yến Ly mà chẳng ai phát giác ra hắn cả.

Chương trước Chương tiếp
Loading...