Không khép nổi chân
Chương 148
Từ Nhuyễn chưa kịp phản ứng, đã bị anh xoay người hướng mặt về biển mênh mông, vén váy áo cô lên. Không cởi váy ra mà trực tiếp vén váy lên sau đó bẻ cánh mông đang ướt đẫm, trực tiếp đâm vào, vừa rồi bắn không ít tinh dịch vào bên trong nên chất lỏng theo dọc bắp đùi chảy xuống.
Cô chưa phục hồi tinh thần từ đợt lên đỉnh khi nãy mà hiện tại lại tiếp tục bị anh đâm, hơn nữa còn đứng trước biển mênh mông, sắc trời đã tối đen, trời ngày càng tối, người phía sau đút dương vật vào, bắt đầu đột nhiên dùng sức đâm lồn, dương vật không ngừng mân mê trong cơ thể cô, liên tục đâm lồn, cô bị đâm thọc rất mạnh, bắp đùi người phía sau không ngừng đâm thọc vào côc vang lên âm thanh bạch bạch bạch, tiếng thân thể đánh vào nhau rất lớn.
Chỗ hai người làm không cách xa biển, cho nên lúc bị anh đâm cô ngẩng đầu nhìn từng đợt sóng biển không ngừng vỗ vào bờ, âm thanh sóng biển rất lớn, cô vừa nghe âm thanh sóng biển vừa bị làm.
Hiện tại đã không còn người nào đến đây, dù sao buổi tối cũng sẽ chẳng có ra ngoài ngắm biển cho nên người phía sau càng không kiêng nể gì tiếp tục đâm thọc mông cô, tay luồn xuống dưới nách xoa bóp vú cô.
Váy áo bị vén lên, dựa theo tư thế này bị anh xoa vú, vú được anh xoa rất thoải mái, cô bị chịch cả người mềm như bông, sức lực toàn thân bị rút cạn, vô cùng thoải mái, Quý Trình một bên xoa một bên đâm, giọng nói Từ Nhuyễn càng ngày càng thấp, cổ họng khàn đặc.
Quý Trình đẩy về phía trước, cứ thế hướng mông cô đâm về phía trước, hai người cùng nhau di chuyển đến gần bờ biển, Từ Nhuyễn thích biển, cho nên vừa đi vừa đâm tiến sát lại gần mặt biển.
Từ xa nhìn lại, thân ảnh hai người vô cùng gần, Từ Nhuyễn bị làm phát khóc, thoải mái hưởng thụ.
Quý Trình bắn một lần nữa vào trong cô, Từ Nhuyễn lên đỉnh lần hai, sau đó hai người không còn sức lực, cả người sung sướng, cứ như thế không nhúc nhích.
Quý Trình kéo váy áo xuống, cũng mặc kệ hạ thể hai người bây giờ có bao dâm uế, thu dọn hết đống quần áo dẫn cô về, sắc trời đã muộn, phải quay về thôi.
Lúc quay về Từ Nhuyễn cũng không quên mang quần lót bikini về, nếu vứt ở đây thì rất xấu hổ, cô cầm lên vốn muốn mặc vào nhưng bị Quý Trình đoạt mất.
Quý Trình giật cái thứ kia lại, bởi vì anh sợ cô lại mặc bộ bikini lẳng lơ này lần nữa, anh thật sự phát điên mất thôi, thuận tay tịch thu con cặc hư hỏng.
Từ Nhuyễn vốn dĩ muốn mặc để bịt kín tinh dịch đang chảy ra, nhưng anh không cho cô mặc cho nên cô chỉ có thể uất ức đáng thương đáng thương nhìn anh.
Cô không có thứ gì để ngăn tinh dịch phía dưới, hỗn hợp dâm thủy cùng tinh dịch cứ thế chảy xuống, anh mặc kệ để cô vừa đi vừa đẩy tinh dịch của anh trôi xuống.
Từ Nhuyễn một bước khó đi, chậm chạp bước từng bước một, cảm giác được chất lỏng phía dưới cứ thế trào ra, chậm rì rì bước theo anh, cô rất xấu hổ, áo ngực chưa kịp chụp lên đã phải vội vàng đi theo anh, cũng không biết có bị mọi người phát hiện không. Váy áo rộng thùng thình, nhìn kỹ sẽ thấy có gì đó nảy nảy nhô lên.
Cô đi rất chậm chạp về phòng cùng anh.
Đứng trước cửa phòng khách sạn, thời điểm muốn bước chân vào trong kết quả bị anh chế trụ, bắt được mông không cho cô vào.
Cô hoảng sợ, không biết anh định làm gì, đang êm đẹp lại bày trò gì đây, không cho cô vào giữ chặt chân cô, sau đó vỗ mông, tinh dịch hiện tại đã chảy hết, nhưng chất lỏng vẫn còn dính trên đùi, cô muốn nhanh chóng đi vào tắm rửa sạch sẽ, thư giãn cơ thể.
Thế anh bị anh bắt lấy, Từ Nhuyễn tò mò xoay người nhìn anh, không biết anh định làm gì, anh bắt lấy mông cô vén váy lên, tự cởi quần sau đó đâm thẳng vào.
Từ Nhuyễn bị dương vật anh tiến vào dọa sợ, sao có thể dám tùy chỗ mà chịch chứ, hơn nữa bây giờ đang đứng ngoài cửa đấy, dám đứng đây mà làm thì thật sự quá to gan.
Cô muốn nói gì đó kết quả bị anh đẩy mạnh, hơn nữa hết sức dũng mãnh, giống hệt như lực đạo lúc ở bờ biển, vừa nãy anh cất cái quần lót bikini kia vào trong túi, lúc này lôi ra nhét vào miệng cô, bắt cô ngậm quần lót của mình.
Từ Nhuyễn cảm thấy thật dọa người, đang yên đang lành bị anh đâm còn chưa kịp thích ứng đã tiếp tục bị anh nhét quần lót vào mồm, cho nên không còn cách nào phát ra âm thanh.
Quý Trình bắt cô ngậm quần lót, phía dưới đâm thọc cô, mỗi một lần đều đẩy vào tận sâu bên trong, đẩy mạnh mẽ, miệng Từ Nhuyễn bị lấp kín không thể phát ra tiếng động, chỉ đủ để thoát ra hơi thở, người dán lên cửa bị anh đút vào lồn nhỏ.
… Bạn đang đọc truyện Không khép nổi chân tại nguồn: http://truyen3x.xyz/khong-khep-noi-chan/
Cô ngậm quần lót của mình có chút xấu hổ, dù sao đây cũng là quần lót của cô nha, hơn nữa đã dùng qua, cứ cho lên mồm cắn không tài nào phát ra âm thanh, mông thừa nhận từng đợt đâm thọc của anh, anh mãnh liệt đâm thọc, giống như là cố ý phải nhất định chịch cô bằng được làm cô tiêu hóa không nổi.
Cả người cô dựa lên cửa, phía sau bị anh đâm thọc, may mắn giờ này không có ai nhưng nếu bị người ta ra ngoài hành lang đi dạo bị phát hiện thì làm sao bây giờ?
Hai tay cô chống lên cửa, nằm bò ra phía sau tiếp nhận anh thọc vào rút ra.
Đẩy thật sâu vào trong muốn kêu ra nhưng không có biện pháp, chỉ có thể cắn quần lót không dám phát ra tiếng.
Quý Trình nhìn cô không dám rên rỉ, cho nên va chạm lên mông càng lúc càng mạnh, lúc này giống hệt như đang tra tấn cô, không cho cô phát ra tiếng, còn bắt cô ngậm quần lót.
Vốn dĩ Từ Nhuyễn đã bị làm một thời gian nên có chút chất lỏng, thời điểm chịch cô phía dưới phát ra âm thanh bạch bạch bạch, tinh dịch không ngừng chảy ra.
Cô bị chịch thoải mái, tay Quý Trình đột nhiên nắm tay cô, hai người thay đổi vị trí, vừa vặn quay về hướng cầu thang, tiếp tục làm.
Hiện giờ khách sạn chưa có thang máy nên vẫn là cầu thang trang hoàng, đứng đối diện với cầu thang bị làm, đứng giữa chỗ mọi người thường xuyên đi lại mà bị chịch, nếu có người đi xuống chỉ cần liếc mắt một cái là thấy được ngay.
Anh giống như cố tình muốn cô bị lộ tẩy, đẩy cô đến chỗ đầu cầu thang, đứng chính giữa chịch cô.
Miệng Từ Nhuyễn bị quần lót bịt kín cho nên không có cách nào phát ra âm thanh, bằng không kích thích như này nhất định sẽ liên tục thét chói tai, hiện tại bị đẩy đến chỗ cầu thang làm tình, tay cô nắm lên tay vị cầu thang, thân thể cô rung lắc.
Từ góc độ này cô có thể nhìn xuống dưới, phía dưới đại sảnh khách sạn có không ít người đang đi lại, mọi người đứng bên trong đại sảnh nói chuyện với nhau.
Cô thẹn thùng, phía dưới nhiều người như vậy, thế nhưng bọn họ dám đứng ở đây làm chuyện xấu hổ như này, nếu có người đi lên chắc chắn sẽ bị phát hiện, phía dưới cô càng ngày càng gấp, càng ngày càng kích thích, nước chảy xuống đầy đất.
Cô đã bị làm hai lần, hiện tại tiếp tục bị làm vẫn thoải mái kích động như cũ, phân thân của Quý Trình bị lồn gắt gao hút chặt, đại khái do quá nhiều người nên cô rất khẩn trương, tay anh vỗ mông cô, hai cánh mông cứ thể lay động theo.
Từ Nhuyễn bị kích thích như vậy chưa cảm thấy đủ, người phía sau vén quần áo cô lên, để vú cô bị bại lộ, anh giống như cố ý muốn cho người khác thấy nên để vú cô lõa lồ ra ngoài, bắt cô cứ trần trụi như thế cho mọi người nhìn.
Từ Nhuyễn đói bụng cúi đầu nhìn vú bị lộ ra, hai bên vú dựng thẳng cho mọi người xem, toàn thân trần truồng.
Cô muốn chết, thoải mái muốn chết, khoái cảm bị trần truồng đã muốn chết.
Từ Nhuyễn kêu, dưới thân nước chảy không ngừng, vẫn tiếp tục chảy xuống, đúng lúc này có một gia đình đi lên, mấy người đi với nhau xách theo hành lý lên.
Từ Nhuyễn đứng ở cửa lầu hai thấy được có người muốn lên chân tay luống cuống, tay vịn lên thành cầu thang sợ hãi chảy mồ hôi, cái này là quang minh chính đại bị người ta nhìn thấy rồi, không tốt đâu, nhìn thấy bọn họ lên, trong tích tắc Quý Trình ôm người vào trong.
Trong nháy mắt gia đình kia lên đây anh đã ôm cô vào phòng, hai người vào được phòng nên không có ai phát hiện ra bọn họ, nhưng lúc này mấy người bên ngoài lại lên tiếng.
“Sao lại thế này? Bên ngoài sao lại lắm nước như này? Phục vụ chưa đến dọn dẹp hả? Phải lau sạch nước đi chứ, nếu trẻ con dẫm phải bị trượt ngã thì sao? Đi tới đi lui nhiều người thế này cơ mà.”
Từ Nhuyễn trong phòng nghe được lời này thẹn thùng không chịu nổi, đầu cầu thang bãi nước kia đều là dâm thủy của cô, từ phía dưới cô chảy xuống.
Dù sao hai người vừa rồi làm cũng rất thú vị.
Cũng không biết có phải tưởng tượng đến hình ảnh mẫn cảm kia hay không nên Từ Nhuyễn lên đỉnh, đứng bị Quý Trình chịch đến cực khoái.
Quý Trình bị cắn không chịu nổi, hiện tại cô rất mẫn cảm, lồn chặt chẽ như xử nữ cho nên không được bao lâu anh đã bắn ra, rót hết tinh dịch vào trong lồn, hai người ngã lên giường, Từ Nhuyễn không còn chút sức lực nào nữa, quần lót bị nhét vào trong mồm được anh lôi ra, quần lót đã ướt hết, đều là nước miếng của cô, sau khi được lấy ra cô thở nhẹ một hơi, Từ Nhuyễn ghét anh muốn chết, vừa rồi nếu bị người ta thấy thì làm sao? Cho nên muốn nhấc chân đá anh một cái. Nâng một chân lên muốn đá nhưng phát hiện ra mình không còn chút hơi sức nào, toàn thân mềm nhũn.
Quý Trình bộ dạng thoải mái của cô, vỗ vỗ mông cô nói: “Không phải em cũng rất thích đó sao? Lồn cắn anh chặt như thế mà.”
… Bạn đang đọc truyện Không khép nổi chân tại nguồn: http://truyen3x.xyz/khong-khep-noi-chan/
Từ Nhuyễn thật sự quá mệt mỏi, từ nãy đến giờ vẫn luôn vận động liên tục, thể lực bị tiêu hao rất nhiều, cho nên sau khi nằm xuống giường trực tiếp ngủ luôn, chuyện tắm rửa đều là Quý Trình hầu hạ cô, thể lực của nam nữ ở phương diện này hoàn toàn khác biệt.
Nhiều năm như vậy, thể lực của cô vẫn kém như cũ, căn bản không theo kịp tiết tấu của anh, tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau, vốn dự tính muốn dậy sớm xem mặt trời mọc nhưng kết quả ngủ thẳng một hơi đến chiều, toàn thân mệt mỏi không muốn động đậy, trực tiếp ăn cơm luôn trong khách sạn, sau đó đứng ở trong phòng ngắm mặt trời lặn.
Sau khi xem xong mặt trời lặn, hai người chuẩn bị ra ngoài đi dạo cửa hàng, ở đây có một khu phố chợ đêm bán nhiều đồ ăn vặt, hỏi thăm một chút mọi người xung quanh rồi ra ngoài đi dạo.
Đêm xuống bờ biển hơi lạnh, gió biển thổi vô cùng sảng khoái, hai người đi tản bộ trong đêm, từ khi kết hôn rồi sinh con, hai người chưa bao giờ có một khoảng thời gian thanh nhàn như này, trước đây có một lần cùng anh chậm rãi đi tản bộ là lúc mang thai, khi mang thai phải đi bộ nhiều.
Từ Nhuyễn chưa bao giờ được đi du lịch, hai người từ nhỏ đã sống trong thôn, sau khi kết hôn sinh con cũng không có nhiều thời gian trọn vẹn dành cho nhau, bây giờ hai người đã có thế giới của riêng mình.
Cô giống như trẻ con ầm ĩ vui đùa hồi lâu, đi dạo phố hai chân đều mỏi rã rời, sau đó bắt anh cõng cô quay về, anh ngồi xuống cõng cô trên lưng, hai người lắc lư về trở về.
Vừa rồi Từ Nhuyễn mua rất nhiều đồ, cũng không biết bản thân đã mua cái gì, dù sao phố thấy trên đường có gì mới lạ hay ho đều muốn mua hết, bây giờ không thiếu tiền, thích gì thì mua nấy, ngoài ra cô còn mua một ít trái cây, dù sao trái cây ở biển vừa ngon lại vừa mới mẻ.
Hơn nữa còn vô cùng tiện nghi liền mua túi to về để ăn, hai người cũng không biết chờ ở chỗ này bao lâu, đợi đến lúc muốn về thì về, vì thế vẫn rất nhàn hạ, hai người cứ thể quay về, trên đường trở về thong thả nói chuyện.
Từ Nhuyễn được anh cõng, cảm giác bờ lưng của anh vô cùng ấm áp, cô nhéo nhéo hỏi anh: “Anh Trình, em vẫn không hiểu rõ tại sao anh thích em. Chẳng lẽ là lâu ngày sinh tình hả?”
Từ Nhuyễn biết anh yêu cô, đời trước hoặc ít hoặc nhiều cũng bị ảnh hưởng một chút, cô biết đời trước anh đối tốt với cô, biết đời trước hai người vẫn còn tình cảm, biết rõ anh là người tốt, cho nên mới chậm rãi yêu anh, chậm rãi nảy sinh tình cảm với anh.
Nhưng cô không biết tại sao lại yêu anh đến vậy.
Cô không rõ đoạn tình cảm này phải giải thích như nào, là lâu ngày nảy sinh tình sao, chẳng qua bọn họ sống trong cái niên đại này, ở trong thôn hầu hết đều là ép duyên, người nhà giới thiệu, nếu thấy thích hợp thì kết hôn, sau đó là chuyện cả đời.
Quý Trình không nghĩ tới vấn đề này, hiện tại đang đi trên đường bị cô hỏi, rất nghiêm túc suy nghĩ: “Lần đầu tiên anh gặp em thấy em vừa xinh đẹp vừa hiền hậu nên lập tức muốn đối xử tốt với em, suy nghĩ một hồi liên gật đầu đồng ý chuyện hôn sự. Hai người chúng ta cả đời là vợ chồng nên nhất định phải ở cạnh nhau. Chắc là nhất kiến chung tình đi? Lần đầu tiên anh gặp em đã cảm thấy em thật sự rất xinh đẹp.”
Lần đầu tiên Quý Trình thấy Từ Nhuyễn không phải là đêm tân hôn. Người nhà sắp xếp cho anh một mối hôn sự, muốn anh trở về kết hôn, lúc đó anh hơi chống đối, vì dù sao chưa gặp lần nào đã phải kết hôn thì không hay cho lắm, trong lòng bộn bề phức tạp, anh muốn đi xem cô một chút, nếu thấy nhà gái không thích hợp thì trực tiếp cự tuyệt luôn, cũng không thể mù quáng chắp vá được.
Thời này ép duyên khá nhiều nhưng vẫn được tự do yêu đương.
Cho nên trước khi kết hôn hai ngày anh quay về nhà, muốn đi gặp Từ Nhuyễn một chuyến, Từ Nhuyễn làm việc trong xưởng dệt, xưởng dệt trên trấn cách thôn hơi xa một chút cho nên anh cưỡi xe đạp đến nhìn cô, đứng ở cửa xưởng chờ cô.
Anh chưa thấy cô cho nên không biết là người nào, đứng ở cửa chờ một lúc, suy nghĩ sau khi mọi người tan làm sẽ mở miệng gọi một tiếng Từ Nhuyễn, đến lúc đó sẽ biết cô là ai, anh đứng bên ngoài tâm tình thấp thỏm chờ đợi.
Anh đứng ngoài cửa chờ, mới đứng một lúc đã nghe tiếng chuông đánh vang lên, nhà xưởng tan làm, người bên trong đi ra, anh thấy nhiều người như vậy trong đầu vô cùng mơ hồ, không biết ai với ai, mắt thấy nhiều người như vậy cũng không thể gặp được, chuẩn bị quay xe đi thì nghe tiếng Phương Kiều Kiều gọi Từ Nhuyễn.
Anh nghe được hai chữ Từ Nhuyễn cả người phấn chấn tinh thần, xoay người nhìn sang, thấy một cô gái thắt bím hai bên từ trong nhà xưởng lẻn ra, cô đi xe đạp, hai bím tóc được tết thật dài, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, cô mặc quần dài trắng tinh hết sức sạch sẽ, không biết đang nói cái gì, mấy người xung quanh vừa nói vừa cười, anh liếc mắt nhìn cô gái đi xe đạp ở giữa, mọi người gọi cô là Từ Nhuyễn.
Anh nhìn cô gái ở giữa cười rực rỡ xán lạn, trái tim bỗng chốc nhảy lên đập loạn không yên.
Anh cảm thấy cô ấy thật xinh đẹp!
Cười lên thật đáng yêu.
Đây là vợ của anh, Từ Nhuyễn.
Tương lai anh sẽ ở bên cô ấy cả đời.