Không mặc quần lót
Chương 1
Trong cuộc sống của chúng ta, mỗi người đều có một tính cách, sở thích khác nhau. Cái chuyện ăn mặc, diện đồ cũng vậy. Có người không thích mặc váy, có người không thích mặc sơ mi, cũng có người không thích mặc áo ngực, quần lót, thậm chí là không thích mặc cả áo ngực và quần lót.
Riêng em, em là fan anti quần lót. Nó như là một thói quen, một sở thích làm cho mình cảm thấy tự do, thoải mái, không bị gò bó, bức bối, khó chịu. Tuy nhiên, cái việc anti quần lót nó cũng có nhiều hệ lụy, nhiều trường hợp cười ra nước mắt. Và những câu chuyện liên quan đến anti quần lót của em nhiều không đếm xuể. Em sẽ kể lần những câu chuyện của mình. Em biết trên truyenheo.net cũng có kha khá chị em là fan anti quần lót. Mọi người cùng đóng góp với em để có những mẫu chuyện hay của chính mình nhé.
Hôm nay em mở đầu với phân đoạn ngắn lần đầu đến với fan anti quần lót của mình. Câu chuyện bắt đầu từ năm em vừa vào đại học.
Thật ra lúc nhỏ em cũng đã khó chịu khi phải mặc quần lót vì nó bức bí lắm. Từ năm 6 tuổi là mẹ đã bắt mặc quần lót nhưng em toàn giả vờ quên. Đến năm 12 tuổi, dậy thì thì hiển nhiên là tự động phải mặc. Rồi cũng thành quen, nhưng mỗi lần đi học về, thay đồ, cởi chiếc quần lót ra là cảm thấy dễ chịu, thoải mái vô cùng.
Em thì có một thói quen, khi mặc váy thường sẽ mặc cái váy vào trước rồi mới mặc quần lót. Còn quần váy hay váy có lớp lót thì em thường không mặc thêm quần lót. Hôm đó cũng như mọi ngày, đi học về, em tắm rửa xong, đang thay đồ. Vừa mặc cái váy vào là nghe mẹ ở nhà dưới gọi um lên. Em vội kéo nhanh cái váy lên rồi chạy xuống nhà. Thì ra là nhà có chuột chạy vào. Mẹ em chúa sợ chuột nên không dám đứng nấu ăn luôn. Mẹ nói em chạy liền ra cái tiệm bán đồ điện nước gần nhà mua keo dính chuột về bắt nó.
Thấy mẹ hoảng quá nên em cầm tiền chạy ngay ra tiệm. Đi bộ được một đoạn thì bỗng cảm giác gió luồn dưới chân nó mát mát. Giật mình mới nhớ ra lúc nãy mẹ gọi toáng lên nên em mặc vội cái váy vào mà chưa mặc quần lót.
Cảm giác lúc đó vừa ngại vừa sợ. Nhưng với cái tính lười và sợ quay về thì mẹ hỏi, la nên em làm liều túm váy đi tiếp. Đến tiệm thì ở trước tiệm có 1 đám người ngồi uống cà phê, già có, trẻ có. Nghĩ đến dưới chân mình trống rỗng, em cũng hoang mang lắm, đứng mua nhưng tay thì cứ đặt trước váy, đè lại tránh tình huống gió lùa. Mua xong rồi, ra về thì cũng đi đứng hết sức nhẹ nhàng. Lúc đó cũng nghĩ lỡ mà gió nó tốc cái váy lên, ai mà nhìn thấy chắc có nước bỏ xứ mà đi.
Sau khi rón rén ra khỏi tiệm, đi ra đường một đoạn mới nhẹ nhõm. Cảm giác lo sợ, hồi hộp cũng hết. Lúc đó, bình tĩnh lại, nghĩ lại, cảm giác thích vô cùng. Lâu rồi mới có lại cái cảm giác không mặc quần lót, thoải mái, tự do như lúc nhỏ vậy.
Đó là lần đầu tiên em không mặc quần lót đi ra đường, kể từ đó em bắt đầu là fan ruột của hội anti quần lót.