Không thể quên được em

Chương 17



Phần 17

Thời gian lặng lẽ trôi qua, từng làn gió khẽ lùa qua khe cửa sổ nhỏ hẹp kết hợp với ánh nến lung linh như đùa giỡn với 2 cơ thể đang mơn trớn lẫn nhau. Lần đầu tiên tôi đùa nghịch trên cơ thể em lâu đến thế, không cảm xúc yêu đương mà chỉ đơn thuần là nhục dục và cơn thù hận mà tôi sắp đặt sẵn. Khi thời gian nhích dần còn 5 phút là đến 8h, tôi quay ngược em lại và tiến sâu vào trong cơ thể Em.

Khẽ hự lên một tiếng, em bắt đầu lắc nhịp yêu đương cùng tôi. Vừa ra vào đều đặn trong Em tôi vừa lắng nghe để ý có tiếng xe nào đến gần. Công sức và câu trả lời mà tôi muốn dành cho nó cũng xuất hiện. Khi anh đèn pha dọi thẳng vào cửa phòng, khẽ mỉm cười tôi gia tăng tốc độ. Em mê muội trong vòng xoáy của yêu đương và sự thăng hoa của nhục thể. Kìm nén từng tiếng kêu trong cuống họng 2 bàn tay em níu chặt thành ghế. Hơi thở dồn dập…

Cốc, cốc, cốc… vài tiếng gõ cửa vang lên. Em giật mình nhìn ra nhưng tôi an ủi
– Kệ đi Em, Tối nay không ai có thể phá hủy được không gian riêng của mình đâu. Anh che rèm rồi.

Yên tâm và tin tưởng những gì tôi nói, em bắt đầu tìm lại cảm giác đã đánh rơi trong giây lát. Thấy bóng người đang sát ngoài cửa tôi càng kích thích và đểu cáng hơn. Khi thấy bóng đen ngoài cửa biến mất tôi bắt đầu liếc mắt nhìn vào khe rèm bên cửa sổ, cái khe đó tôi đã cố tình dành sẵn cho nó… haha.. và rồi gì chứ. Một cái đầu lấp ló qua khe, tôi cảm nhận dường như khi nhìn thấy nó không động đậy.

Khẽ kéo em đứng thẳng lên, 2 bàn tay tôi bóp chặt lây bộ ngực căng cứng của em, ôm ghì em sắt vào lồng ngực mình. Tôi khoái trá cười lên vài tiếng và càng nhấp nhanh hơn. Kèm theo những cú thúc mạnh mẽ là tiếng rên kiều mỵ của Em… Vài phút trôi qua cái đầu không còn qua khe cửa nhưng tôi thấy tiếng máy rồ lên và lao đi trong màn đêm. Xong rồi, không cần kìm nén nữa. Tôi trao cho em tinh hoa cuối cùng của cơn ân ái. Tôi và Em đổ gục người xuống nệm ghế sô pha, vẫn để yên và ôm sát Em vào lòng tôi hỏi
– Em thích chứ.

Đáp lại tôi là cái gật đầu nhẹ nhàng, cứ thế tôi bắt đầu hỏi xoáy Em những câu hỏi mà có lẽ sẽ chẳng ai dám trả lời
– Em và người ta thế nào. Mỗi lần yêu em thấy hạnh phúc không?.
– Hai người hay làm gì…
– Có hay đi chơi qua đêm không?

Đại loại là như thế, miễn cho tôi không nói thêm làm gì. Nói ra tôi càng ghê tởm bản thân. Chưa bao giờ tôi nghĩ nhứng câu hỏi đó xuất phát từ miệng tôi dành cho một người mà đến giờ vẫn còn mối ràng buộc với tôi…

Khi tôi hỏi hết, Em rời khỏi lòng tôi và quay người lại. Em đáp
– Anh nghĩ với ai Em cũng sẽ cho như anh sao. Không hề. Đến hôn còn không có nữa chứ ở đó mà…

Hahaha, tôi cười trong lòng. Hôn còn không có sao. Yên tâm lát nữa khi anh rời khỏi đây. Em hãy nhìn những gì anh có sẽ biết. Nói láo anh làm gì, hóa ra em cũng như những người con gái thực dụng khác. Dùng cơ thể để giữ tình yêu và đánh đổi sao… Em cũng chỉ đến thế mà thôi.

Khi nghe Em nói câu đó, tôi thấy thất vọng. Giá mà Em nói thật có thể tôi sẽ điên lên nhưng tôi sẽ xem xét có chấp nhận nó không? Còn bây giờ thì hết rồi. Em nghĩ tôi ngu đến mức tin lời nói Em sao. Chờ xem anh sẽ làm gì Em. Lúc đó em sẽ không còn cơ hội hối hận đâu.

Vào phòng tắm, gội rửa sạch sẽ những gì còn vương vấn. Tôi xác định đây là lần cuối tôi và Em làm chuyện đó. Âm mưu của tôi cũng xong rồi. Cầm theo điện thoại tôi nhắn tin cho nó với câu hỏi đểu.
– Sao nói lên mà không thấy.

Đáp lại tôi chỉ là sự im lặng. Có lẽ nỗi đau tôi gặm nhấm nó cũng đang từ từ thưởng thức. Chứng kiến người mình yêu dâm đãng trong vòng tay người đàn ông khác, tao còn không chịu được mày còn cố tình xuất hiện. Món quà tao tặng chắc có ý nghĩa lắm đây… Thỏa mãn với sự trả thù đã được sắp đặt hoàn hảo. Tôi mặc đồ và dắt xe ra khỏi phòng. Em nhìn tôi hỏi.
– Anh đi đâu. Không ở với Em à.
– Anh đi đón cô bé kia. À mà nè, có ít hình trong hộc tủ Em lấy xem đi. Rồi tiện thể xem lại bản thân mình luôn đi. Đừng nghĩ anh là thằng ngu. Vậy nhé. Chào em. Rảnh rỗi lên chở đồ về. Anh trả phòng đó.
– Ý anh là gì. Sao lại trả phòng.
– Anh về nhà không ở đây nữa thì trả thôi… mà thôi. Em cứ từ từ đi. Lát nữa sẽ hiểu vì sao. Anh đi đây.

Chạy xe ra đường trong lòng tôi không đau đớn, không yêu đương mà chỉ là sự thỏa mãn vì đạt được cái gì đó. Nhưng sao cảm giác không như chiến thắng mà thấy sao sao đó. Tôi không hiểu nhưng cũng chả buồn hiểu. Gọi cho Nhóc hỏi đang ở đâu, tôi chạy sang chỗ Nhóc. Bước vào quán cafe Nhóc đang ngồi đó một mình và lặng lẽ ngắm nhìn dòng người qua lại.
– Sao ngồi một mình, bạn bè đâu.
– Tụi nó về rồi. Em đợi anh. Mà công việc anh xong chưa.

Gật đầu trả lời Nhóc. Tôi bảo
– Về em. Đi lên Y Jut ăn chút gì đó đi.
– Dạ

Khi đồng hồ đểm sang 11h, đang cùng ăn và nói chuyện vui vẻ với Nhóc. Tin nhắn điện thoại của tôi kêu. Mở máy là tin nhắn của Em : “Anh là thằng khốn nạn. Anh cho người theo dõi tôi. Anh kêu tôi lên làm chuyện đó còn hẹn M làm gì. Đời tôi ngu nên quen anh”.

Bực tức vì bị chửi tôi cũng đáp trả: ” Ừ. Em ngu nên quen anh. Còn Em mà khôn chắc quen mấy anh đại gia rồi chứ gì, mà thôi. Những gì anh làm đều là những gì em dành cho anh. Anh trả lại em. Kèm theo ít tiền lời. Lo bịt miệng nó đi không ngày mai bạn bè Em sẽ biết hết. haha. Miệng nó cũng ghê lắm đó.”

Vài phút sau điện thoại tôi đổ chuông vang lên từng lời bài hát : “A đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ… Vì yêu em anh thêm vững bước trên con đường đời…” không nhìn cũng biết Em gọi. Tắt máy không nghe, điện thoại lại kêu liên tục, rút máy ra tôi tắt nguồn. Nhóc dường như cũng hiểu
– Anh vừa làm gì đó ghê lắm hả. Chị N gọi anh phải không? Sao không nghe…
– Ăn đi Nhóc, có nhiều thứ em không nên biết. Ăn lẹ đi mình về. Anh buồn ngủ quá

Về đến nhà thả mình xuống giường, điện thoại tiếp tục có cuộc gọi và tin nhắn. Không xem cũng biết là của Em. Vứt điện thoại lên bàn máy tính, mở tủ lấy đồ vào phòng tắm. Dội sơ cơ thể bằng dòng nước lạnh tôi qua phòng nhóc và tiếp tục ôm nhóc ngủ. Không có cảm giác bình yên vui vẻ như mọi lần, mà trong tôi bỗng dưng thấy bồn chồn và lo lắng nhiều hơn. Sự vui vẻ sau khi trả thù được Em cũng biến mất. Không hiểu nổi bản thân mình nữa, tôi cố vùi mình vào giấc ngủ. Quay sang ôm nhóc vào lòng, từ tối giờ cô bé không thèm nói gì hết. Chắc là buồn tôi lắm. Nhưng thôi mọi chuyện đã lỡ rồi có nói ra thì càng phản tác dụng. Nhưng đồng hồ trôi dần về 1h sáng tôi vẫn không tài nào ngủ nổi, cô nhóc cũng thế, cựa mình liên tục. Tôi hỏi:
– Sao em không ngủ. Giận anh sao.
– Không giận anh nhưng thấy anh lạ lắm.
– Là sao em.
– Khi anh âm thầm chịu đựng đau khổ, hay sống buông thả vì bị phản bội. Em vẫn yêu anh vì ở anh dám yêu dám sống theo bản năng. Nhưng khi phát hiện anh trả thù người đó em không ghét anh nhưng thấy anh xa lạ thôi… anh làm việc đó xong anh có thấy vui không?
– Có chút gì đó thôi, nhưng hết rồi…
– Phải. Anh sẽ vui trong chốc lát nhưng sẽ hối hận cả đời. Em giả dụ chị ấy không vượt qua được và làm ra những hành động dại dột anh có thể xem như không biết được không? Anh không làm được đâu. Anh của em như thế nào em biết rõ mà. Tại sao anh đã có thể tha thứ được một lần mà lần này lại làm thế.
– Anh tức lắm. Đã quay lưng thì thôi đi. Còn đưa người đàn ông khác xuất hiện trước mặt anh nữa.
– Vậy anh trả thù như vậy anh thấy anh có hơn người ta không? Giá mà anh vẫn là anh, bực tức nổi giận rồi cho qua. Qua thời gian yêu nhau họ sẽ nể phục anh. Còn bây giờ họ cũng coi thường anh mà thôi…

Im lặng không trả lời nhóc. Tôi tự hỏi : Tại sao cô nhóc này lại suy nghĩ thấu đáo thế. Và tại sao cô nhóc biết những gì tôi đã làm hồi tối chứ… Băn khoăn rồi cũng đưa ra quyết định tôi quay lại hỏi nhóc
– Sao em biết những gì anh đã làm
– Em theo dõi anh, anh không biết sao. Hai hôm nay nhìn anh lạ lắm biết không? Mặt anh gian gian, nụ cười có gì đó đểu đểu nên em nghi ngờ. Hồi tối em không đi với bạn bè mà đi theo anh. Rồi em chứng kiến hết từ khi chị đó đến và người đàn ông đó đi. Em cũng muốn bỏ đi lắm nhưng rồi không thể. Em chôn chân tại chỗ vì quá bất ngờ. Tại sao anh lại thế hả anh. Liệu anh có trả thù em như với người đó không?
– Anh trả thù vì có lý do mà
– Anh ngụy biện. Anh đã yêu thương người con gái đó mà còn làm như thế. Vậy nếu là em anh có làm mọi thứ tệ hơn nữa không anh. Em sợ lắm… nếu có ngày đó em sẽ chết trước mặt anh cho anh xem… anh có tin không?
– Nhưng em đâu có làm gì có lỗi với anh chứ? Sao em tồ thế. Dù gì em cũng là em anh, anh sẽ không bao giờ làm gì xấu cho em cả… thôi em ngủ đi được không? Mọi thứ cũng diễn ra rồi có muốn thay đổi cũng không được. Vài hôm nữa anh sẽ gặp người ta xin lỗi. Được không?
– Thôi em ngủ dây. Anh ôm em ngủ nhé. Không được suy nghĩ nữa… anh ngủ ngon.

Cô Nhóc quay lưng lại cho tôi ôm và cố gắng tìm giấc ngủ. Còn mình tôi trong màn đêm đen tối. Nó cũng đen tối như tâm hồn tôi mấy ngày qua vậy. Triền miên trong suy nghĩ rồi tôi cũng chìm vào giấc ngủ chập chờn. Trong giấc mơ những người con gái của tôi cứ lần lượt xuất hiện và bỏ đi, quay đi quay lại không có ai bên cạnh… tôi cô đơn buồn tủi… tôi tiếp tục cô độc… Giật mình tỉnh giấc, nhìn lên đồng hồ mới 4h sáng. Tôi lại tự hỏi : Tôi đã sai nữa sao…

Gối đầu cô nhóc sang bên cạnh tôi xuống nhà pha ấm trà và ly cafe ngồi thưởng thức và đốt thuốc một mình. Khói thuốc lởn vởn bên tôi giống như tình yêu của tôi vậy, hiên hữu rồi lại tan biến… cứ thế thời gian trôi dần. Tiếng xe máy của những người đi phiên chợ sáng, tiếng rủ nhau í ới của những đứa trả đi thể dục sáng… mở toang cánh cửa nhà cho không khí tràn vào, hai tay nắm chặt, hai mắt lim dim tôi hít lấy hít để luồng không khí trong lành mát lạnh… Một ngày mới bắt đầu hi vọng cuộc đời tôi cũng thế… tự nhủ với lòng hãy cố quên đi… Em sẽ không bao giờ xuất hiện trên con đường tôi đi nữa… tôi đã dập tắt hết rồi…

Lên phòng mở điện thoại ra xem, vài chục tin nhắn xuất hiện chủ yếu là của Em. Bỗng thấy số lạ tôi mở ra đọc: “Sáng nay cafe với tao chứ. Nếu có gan thì đến cafe Eden – Ngô Quyền…”

Là nó rủ tôi cafe sao. Ok đã thế thì đi thôi. Có gì đáng sợ chứ… Vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân xong, tôi dắt xe ra khỏi nhà đi ăn sáng và lên quán cafe đã hẹn. Bấm máy vào số điện thoại đó nghe giọng nó tôi nói
– Đã lên rồi. Xuất hiện đi.
– Chờ tí tao ra.

Kêu ly cafe đen đá không đường và gói thuốc. Tôi bắt đầu nghĩ nó gặp tôi làm gì. Trả thù tôi. Đánh nhau… hay là nói chuyện nhỉ… Mà thôi nó cũng gần đến nghĩ làm gì cho mệt… Bưng ly cafe đưa lên miệng làm một hớp, dòng nước đắng chát trôi qua cổ họng vào dạ dày làm tinh thần tôi sảng khoái. Bật lửa châm điếu thuốc tôi đưa lên môi rít một hơi thật dài. Từng đợt khói di chuyển trong lồng ngực tôi làm tay chân linh hoạt, đầu óc tỉnh táo. Phà ra một hơi tôi ngồi nhìn xuống đường chờ đợi. Và rồi nó xuất hiện, miệng tôi khẻ mỉm cười: Để xem chú mày có bản lĩnh gì…

Chương trước Chương tiếp
Loading...