Kỹ sư tự truyện
Chương 147
Thứ 2 bắt đầu bận rộn, sau khi báo cáo giám đốc và được phê duyệt nhà thầu, bắt đầu tiến hành lập kế hoạch triển khai, dự kiến khoảng 5 tháng sẽ hoàn thành. Buổi chiều tay giám đốc nhà thầu gọi điện bảo tối mời tao và sếp đi ăn, tao bảo thôi để cuối tuần cho thoải mái, giờ đang nhiều việc. Nghe giọng lão có vẻ khách sáo lắm, tao thừa hiểu giờ là lúc lão đang cần tao hỗ trợ về mặt kỹ thuật mà.
Sang đến thứ 5 thì nhà thầu đã chuyển container lên để làm văn phòng công trường, xem ra có vẻ cũng chuyên nghiệp ra phết. Thứ 6 lão giám đốc lại gọi điện rủ đi ăn, tao kiếu bận về quê, mà cũng là về quê thật. Chiều ngồi ngáp chờ hết giờ để về quê thì sếp lại gọi điện, sếp bảo xem lại khối lượng phần nào giảm trừ được để giảm trừ cho nhà thầu vì nhà thầu đang kêu khó khăn.
Đm, nói thì nhẹ nhàng lắm nhưng nói luôn là xem phần khối lượng khống mà có trong báo giá nhưng đéo thi công thì là bao nhiêu, tương ứng bao nhiêu tiền. Chắc sếp muốn tao tách ra để so sánh với khối lượng nhà thầu tự tách đây mà.
Tao báo về quê, sếp bảo thì mang máy tính về quê làm đi, để sang tuần còn thống nhất với nhà thầu.
Đm, cũng cay đấy nhưng sếp giao thì phải làm, tao biết rõ những phần nào là không phải thực hiện rồi, những cái này còn kéo theo thủ tục khi nghiệm thu nữa, trong bụng hy vọng là sếp hiểu và rơi vãi lộc lá cho hợp lý. Ngồi trao đổi với sếp thêm lúc nữa thì về, quá giờ lâu mẹ nó rồi. Sếp thủng thẳng bảo à anh bảo nhà thầu đưa chú về quê, lúc nào xuống thì gọi nó đón nhé. Vừa ra đến nhà xe thì nhà thầu gọi, đúng là nó đón thật.
Cảm giác đi ô tô có người lái về quê thật thoải mái, tuy nhiên dừng ở đầu ngõ thôi, mời bác tài vào uống nước nhưng lão bảo bận phải về Hà Nội luôn. Đi bộ vào nhà, thầy u hỏi sao về muộn thế, tao bảo đi xe bus đợi hơi lâu. Thầy u vẫn chờ cơm, ăn vội vài bát xong đi tắm giặt, hẹn thằng mấy thằng bạn tụ tập.
Lúc sau thằng Thông qua đón, đéo có chương trình gì bèn tụ tập sắp xếp lại sự công bằng của anh em kỹ sư, phân chia lại cuộc sống của các tầng lớp xã hội, nói ngắn gọn là ngồi đánh bài. Dù không thích nhưng tao vốn chưa bao giờ ngại khoản này, tự tin chiếm 100% chiến thắng, sau cuộc chia tiền tao với một thằng nữa vớ bẫm, thương thay thằng Thông lõm hơn 4 củ. Tao vỗ vai động viên nó là thôi, đen bạc đỏ tình mày ạ, nó ẳng luôn câu là đỏ đỏ cái lồn.
Cả đám kéo nhau đi nhậu, bọn tao thắng đứng ra mời. Ở quê nói chung cũng không thiếu gì lắm, mấy quán nhậu ở trung tâm huyện mở cả đêm, chủ yếu là vịt, ngan, lẩu óc, trứng… Mấy thằng ngồi đến gần 12h vẫn chưa hết chuyện, toàn là các thanh niên chưa vợ, mồ côi người yêu, chả mấy khi tụ tập. Tàn tàn cuộc thằng Thông lại hô hào đi massa, nó bảo nó mời tiền vé, thế là cả bọn lục đục kéo nhau đi.
Quán massa ở quê thôi nhưng về đẳng cấp tao thấy không chênh lệch Hà Nội là mấy, phòng đẹp, gái đẹp. Tao với quan điểm đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, hàng vào, nói vài câu tao bo tiền luôn, nằm sấp cho ẻm đấm bóp, mắt vẫn vuốt vuốt điện thoại xem tin tức. Gần 1h rồi, bỗng có tin nhắn của Vĩnh Yên. Ẻm nhắn, em cho anh thắng đấy, vì em không ngủ được.
Tao nhắn lại là: Anh không hiểu. Vĩnh Yên phản hồi ngay, chẳng phải anh đang thi gan với em sao, 1 tuần rồi không thèm 1 lời hỏi han, 1 dòng tin nhắn, em cũng cố để không nhắn cho anh, nhưng em thua rồi…
Đm, đúng là 1 mảnh ân tình nặng trĩu rồi đây, sao gặp lại Vĩnh Yên làm gì không biết, hóa đơn còn chưa đủ đau xót hay sao. Tụt nứng, tao vùng dậy mặc quần áo.
Em nhân viên massa hỏi sao thế anh, tao bảo không sao, tắt nứng rồi. Ẻm đong đưa vài câu níu kéo, ẻm kêu anh ra sớm thế quản lý đánh giá em, tao kệ mẹ, bước. Đúng như ẻm nhân viên nói, tao đi ra ngoài ngồi bàn chờ châm thuốc hút, có cu em nhanh chóng lại hỏi sao thế anh, không hài lòng ạ, tao mỉm cười nói không có gì đâu, anh yếu sinh lý ấy mà.
Thằng cu nhe nhẻn cười kêu lần sau anh chọn gói đặc biệt đảm bảo yếu cũng thành khỏe. Tao không có tâm trí nào mà tào lao nữa, muốn về mà đi cùng xe thằng Thông đéo về được, đành ngồi chờ. Nửa tiếng sau thằng bạn beep mới lò dò đi ra, nét mặt xem chừng vừa trải qua cơn cực khoái, nhìn thấy tao nó kêu bố cu sao sớm thế. Tao nhếch mép cười, không trả lời.
Về nhà, các cụ đã ngủ cả rồi, sẽ sàng vào phòng nằm ôm điện thoại, muốn nhắn lại cho Vĩnh Yên vài lời lắm mà không biết nhắn thế nào. Hơn 2h đêm, tĩnh lặng gần như tuyệt đối, chỉ nghe văng vẳng xa xa tiếng gà nhà ai gáy sớm. Bình yên thế mà tâm trí hỗn loạn không ngừng, chợt nhớ vài câu hát cũ: “Gặp gỡ làm chi có nghĩa gì, cho lòng thêm hận buổi từ ly, trăm năm mình chắc không duyên nợ, thôi nhé em đừng đến nữa chi…” Tao tự lẩm bẩm, thôi, thôi, thôi rồi nhắm mắt, cố đẩy mình vào giấc ngủ.
Thiu thiu mấy hình bóng cũ, những kỷ niệm xưa, lại có chuông tin nhắn. Vẫn là Vĩnh Yên, em bảo mình yêu lại từ đầu được không anh.
Mẹ kiếp nữa. Tao nhắn lại: Em giết anh luôn đi.
Ngay lập tức Vĩnh Yên phản hồi: Hihi, em biết anh chưa ngủ mà.
Trong đầu tao lúc ấy nghĩ đúng 1 niềm thôi mà không dám nói ra, đó là địt mẹ Vĩnh Yên, em giết anh luôn đi cho rồi…
Mấy ngày về quê suốt ngày bù khú.
Chiều chủ nhật thấy thằng thông balo to uỵch qua nhà tao kêu xuống Hà Nội, cho nó ở nhờ để nó tìm việc. Tao gật, ai chứ thằng lồn này không từ chối được, sinh tử thời sinh viên bên nhau mà. Tao vào biếu thầy u 2 chục triệu, bảo ông bà sống chớ có tiết kiệm quá làm gì, bố tao bảo cuộc sống chúng mày chắc đéo bằng tao ở quê mà phải lo, cầm lấy mà cóp tiền lấy vợ, không còn trẻ nữa đâu con. Tao cười bảo thế bố cứ cầm giúp, bảo giờ con cưới còn đòi, ông cụ cười khành khạch kêu đưa cho mẹ mày, Mẹ tao cầm tiền nhìn tao kêu dạo này có vẻ gầy thì phải, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé con.
Nghe mà ấm lòng.
2 thằng xuống Hà Nội, thằng thông hỏi chuyện kinh tế, tao bảo nói chung cũng đủ ăn, nó thì kể ở trong kia cũng đéo tiêu gì đến mấy, đi mấy năm cũng có vài đồng gửi hết cho ông bà già, ông bà ở nhà mua luôn được miếng đất, giờ tính ra cũng lãi lãi, ngon phết. Sau vài câu chuyện thì cũng xuống đến nơi. Lên phòng, gặp Hoa Xanh, tao bảo tôi thay mặt chính quyền, gán ghép cho đôi cẩu nam nữ bọn ngươi về chung một chuồng, các ngươi có đồng ý không.
Hoa xanh cười cợt bảo anh vớ vẩn, nhìn nét mặt thế đéo nào đậm chất đong đưa. Bình thường hóa quan hệ với Vĩnh Yên, gần như lúc nào rảnh thì cũng cầm điện thoại để chat chit zalo với ẻm, ẻm bảo sang tuần lại đi tập huấn tiếp, lần này mà không đón tiếp ẻm thì ẻm giết thật đấy. Tao thông báo tin buồn rằng anh có 1 thằng bạn thân đến ở cùng phòng rồi, Vĩnh Yên kêu vậy càng tốt, chứ em thấy 2 con hồ ly tinh hàng xóm của anh có vấn đề lắm, nhất là đứa có hình xăm… Chả hiểu sao Vĩnh Yên lại nhắn thế, hôm ẻm đến nhà tao lần đầu cùng lắm chỉ chạm mặt qua thôi mà.
Công việc triển khai, được sếp rắc thính, tao nỗ lực hướng dẫn, chỉ đạo nhà thầu thi công chả khác thì chỉ huy trưởng của chúng nó. Danh sách khối lượng khống tao đã gửi cho sếp, tao tin là sếp đéo thể nhắm mắt làm ngơ mà nuốt một mình cả đống đấy được. Nhà thầu cũng bóng gió là sau công trình tổng kết lại sẽ nói chuyện, không quên công sức em đâu. Bọn này nói hươu vượn tao đéo thèm tính tiền, tuy nhiên sếp thì là 1 vấn đề khác, chung một chiếc thuyền, chắc sếp cũng phải sợ lật thuyền chết cả chứ nhỉ.
Thằng thông ở nhà ngồi internet tìm việc suốt ngày, sau 1 tuần nó cũng phỏng vấn vài chỗ, hình như chưa ưng chỗ nào. Cái đó thì không quan trọng mà cái quan trọng là tao thấy sự thay đổi nhanh chóng về khía cạnh tình cảm của nó với em Xanh, 2 đứa sau 1 tuần thì quấn nhau như Sam, có hôm tao hỏi Buồn ý tứ mấy câu thì buồn bảo người yêu hàn quốc của nó đang về nước. Tao cũng nói với thằng Thông về em Xanh này rồi, sau cái lần ẻm ấy đi cùng thằng bạn tao thì tao mất cảm tình hẳn. Thằng thông nghe xong cũng cười cợt bảo ông yên tâm, tôi vui vui thôi, đm, cũng chả nói nhiều với nó nữa, lớn cả rồi.
Tao với Vĩnh Yên vẫn đều đặn chat chit, Vĩnh Yên bảo tối thứ 6 xuống, yêu cầu tao có trách nhiệm lo nơi ăn chốn ở cho ẻm. Bố khỉ, tao gãi đầu gãi tai thôi đành vào nhà nghỉ vậy. Chiều thứ 6 đi làm về phóng ra Mỹ Đình luôn chờ Vĩnh Yên. Mãi hơn 6h ẻm mới xuống, ăn mặc phong cách xì teen vãi. Tao bảo định cưa sừng làm nghé à, ẻm ôm chặt tao kêu cưa đầu anh thì có.
Tao hỏi em là ở khách sạn gần chỗ em tập huấn nhé, em cười khúc khích kêu thôi, về nhà bác đéo gì của em, có cái chung cư để không. Nói đến chung cư, tao hỏi thế cái của em ở khu Mỹ Đình đâu rồi, Vĩnh Yên cười kêu cho thuê rồi còn đâu. Tao buột miệng bảo hay qua chung cư của hóa đơn, anh mở được cửa. Vĩnh Yên kêu, không, đừng có hóa đơn hóa từ nữa, sang bển mà hóa đơn.
Căn chung cư nằm trên tần 19 mà theo như Vĩnh Yên bảo thì là của bác, là anh của bố ẻm, 2 bác đi du lịch ở đâu đó cả tháng, gửi chìa khóa chỗ nhà ẻm dặn thỉnh thoảng xuống ngó nhà hộ. Nhà của 2 vợ chồng cao niên, giản dị và sạch sẽ, đúng sở thích của tao. 2 Đứa ngồi xuống ghế được 3 phút, có lẽ là không kiềm chế được hơn nữa, bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu cách biệt, bao nhiêu nhung nhớ cứ thế mà tuôn ra theo từng nụ hôn, từng nhịp thở…
Hạnh phúc của thời yêu đương một lần nữa sống lại. Có lẽ tao quá mềm lòng với Vĩnh Yên, cũng giống như với hóa đơn. Say tình, kệ mẹ. Mấy ngày cuối tuần như được sống trong một thế giới khác ngập tràn hạnh phúc, không bận tâm, không lo âu. Vĩnh Yên trốn không đi tập huấn, 2 đứa dính vào nhau gần như không rời nửa bước. Cảm giác trong người lúc nào cũng lâng lâng như nửa tỉnh nửa mơ. Rồi thì cũng không thể cưỡng lại được thời gian và không gian, chiều chủ nhật Vĩnh Yên về, dặn dò tao đủ thứ, hò hẹn đủ điều, tao đồng ý vô điều kiện.
Vác cái đầu óc lâng lâng ấy trên cái cơ thể mệt mỏi vì cày cuốc quá nhiều về phòng. Đm, đôi cẩu nam nữa đang ôm nhau. Đéo ai ngờ lại nhanh đến thế, tao vội quay ra bảo 2 vị cứ tự nhiên, ôi thôi, căn phòng yêu thương của tao khả năng cao là dính xú uế của đôi dâm phu dục phụ kia rồi. Tao định sang phòng Buồn nói chuyện chờ bọn kia xong việc, mà không thấy Buồn đâu, chán chường, lang thang ra quán trà đá. Tâm trạng lâng lâng đã biến mất khi gặp cảnh thô bỉ của bọn kia, tao nghĩ nghĩ ngợi ngợi. Đéo biết con Hoa Xanh này thế nào nữa, ngày trước nó cũng có lúc mơi mơi tao nhưng mà tao tỉnh táo, lý trí mạnh mẽ.
Thằng Thông thì cũng sáng sủa, tính tình tốt, nhưng để đến mức chúng nó trùng sóng nhau nhanh như vậy thì đúng không đơn giản, tao đồ rằng 1 là con này thèm giai, người yêu về hàn quốc nên éo có ai giải tỏa, hoặc nữa là con này muốn kiếm thằng việt nam để yêu chứ chắc cũng chán chim ngắn giống bạn Buồn rồi, còn khả năng nữa là định chăn thằng thông vì biết thằng này đang có ít tiền.
Dù hơi phũ phàng nhưng tao thiên về khả năng thứ 3 nhất. Thôi lúc nào lựa lời bảo với thằng thông làm mấy liều thuốc thử là sáng tỏ ngay. Lêu hêu một lúc thì thằng thông gọi là đang ở đâu, về đi ăn cơm ông ơi. Lại cả 4 đứa đi ăn, tao thử chai mặt không trả tiền xem sao, thấy bố Thông lại đứng ra trả hết.
Tối về, lựa lúc đi ngủ, tao lân la hỏi về công việc xem thằng Thông tìm được chỗ nào chưa, nó kêu có khi sang tuần đi làm thử 1 chỗ, vị trí làm phòng kế hoạch. Chém gió thêm tí tao hỏi sang chuyện với em Xanh, thằng thông khen tấm tắc là nó đáng yêu, nhí nhảnh, các thứ. Đm, kiểu này là say mồi rồi, tao với tư cách là bạn chí cốt, tao kể lại tình huống hồi trước ẻm bắt cá 2 tay, kể xong thằng thông chỉ ừ ào bảo không sao, chơi vui thôi chứ có làm gi đâu. Rồi nó ngủ.
Tao thở dài, than ôi, bạn ơi, rồi đéo biết ai chơi ai, cái lồn nó che mắt bạn tôi rồi sao.