Kỹ sư tự truyện

Chương 150



Phần 150

Tuần đấy thằng Thông cũng về quê, tối thứ 7 tao đã về Hà Nội rồi vì không muốn mang tiếng lang bạt ở Vĩnh Yên với người yêu và thằng em của Vĩnh Yên kêu xuống Hà Nội có việc nên tao đi cùng. Cậu em rủ đi nhậu cùng bạn bè nó cho vui, tao từ chối, nó kêu anh không phải lo, bạn bè em bình thường thôi chứ không phải hội cậu ấm cô chiêu gì đâu. Tao trố mắt nhìn thằng nhãi, thằng nay cũng hiểu ý tao ghê.

Tao vẫn từ chối, lúc này thằng em cậu mới nói toẹt ra là có bên đơn vị muốn gặp anh, hỏi về dự án nhà máy bên anh sắp xây, tao hỏi sao em biết, nó kêu anh quên bố em là ai à. Địt cụ, thằng nhãi đánh hơi nhanh thật, tao bảo anh có quyền đéo gì đâu, toàn bọn hàn ở trên quyết. Cậu nhãi cười bảo thì đã ai bảo gì đâu, cứ đi gặp nhậu cho vui anh. Tao chỉ chỉ mặt bảo anh là anh nể chị mày đấy nhé, thế là đi.

Ông nhãi chở tao đi, ranh con mà đã cưỡi ô tô ầm ầm, có con madza 3 trắng muốt. Nó dường như không rành đường Hà Nội cho lắm, cũng đúng thôi vì dân du học về, có ở Hà Nội ngày nào, chắc chỉ biết vài chỗ bù khú. Nó bảo tao chỉ đường, tao chỉ chỉ trỏ trỏ thế đéo nào nó rẽ phải hình như là sai làn. Lẽ ra rẽ phải thì cần đi làn ngoài cùng tay phải mới được rẽ, đây đang đi giữa đường tao bảo rẽ nó rẽ luôn.

Hậu quả là ngay lập tức có 2 anh công an cầm gậy ra chắn chắn chỉ chỉ. Cu cậu kêu anh chỉ đường em kiểu đéo gì thế, tao cười kêu ngày thường tao phóng xe máy đường này suốt có sao đâu. Cu cậu tặc lưỡi bảo ở Vĩnh Yên thì chả ngại, ở đây thì hơi ngại đấy. Đánh xe gọn vào vị trí theo chỉ dẫn, nó xuống xe rồi tiến lại tít chỗ có 1 chốt có 1 đồng chí đang ngồi bàn giấy. Tao xuống xe đứng châm thuốc hút, kệ mẹ nó xử lý thế nào thì xử lý. Cỡ 5 – 7 phút sau thấy cu cậu đi ra mà cười hớn hở, lên xe tao hỏi tình hình thế nào.

Cu cậu bảo trình bày hộ nghèo, dân tỉnh lẻ, lần đầu xuống phố mong các anh thông cảm, thế là các anh thông cảm thật chỉ nhắc nhở cho đi. Tao bật cười, mẹ thằng nhãi, cũng có khẩu khí và phong phạm chém gió ra phết. Tao biết thừa là nó xuống chắc lại trình bày con ông nọ cháu ông kia. Ngày trước nhớ là đi chơi với Vĩnh Yên bị cơ động bắt, Vĩnh Yên khoe ông bác nào làm kha khá ở thủ đô mà.

Rồi cũng đến nơi, thấy 2 người 1 già 1 trẻ, già cỡ chừng ngoài 40, trẻ thì tầm độ 25 27, lại bắt tay cu cậu hào sảng lắm. Cụ cậu giới thiệu rành rọt kêu đây là anh rể tương lai của em, cũng là người chủ trì dự án xây nhà máy mới đấy. Thái độ bọn kia lại là hì hì hà hà bắt tay. Tao lịch thiệp lại theo xã giao.

Vào phòng ăn, lão già gọi quán cho nhân viên rót rượu, tao không nói gì nhưng cậu em thì xua tay bảo thôi anh ơi, mấy anh em nói chuyện cho thoải mái. Chưa kịp ra bảo gì thì đã có em rót rượu bước vào phòng rồi, mấy em này kiểu như PG rượu thì phải, nhìn dáng dấp mặt mày khá xinh, ông già hơn bảo em có thể ra thì cậu nhõi lại kêu thôi đã vào rồi thì cứ phục vụ cũng được. ĐM thằng ranh, nhiêu khê gớm.

Giới thiệu một hồi thì tao biết tay già hơn là trưởng phòng kinh doanh, còn tay trẻ mới là giám đốc, xem ra công ty này cũng có mối quan hệ với nhà Vĩnh Yên rồi. Rượu ngon, gái đẹp, thức ăn chất, cả bữa chỉ nói chuyện bố láo, linh tinh phèng chứ không hề nhắc gì đến công việc, mãi đến lúc gần tan cuộc tay trẻ kia mới bảo: Được biết anh phụ trách dự án xây nhà máy mới ở Vĩnh Yên, bên em rất quan tâm, qua chỗ ông cậu nhỏi đây anh em mình được gặp nhau, bên em làm việc thế nào thì cậu nhõi biết rõ, hy vọng được hợp tác với anh.

Nó vừa nói xong thì ông trưởng phòng kia xua tay bảo ui xùi chuyện công việc nhắc làm gì, hôm nay gặp nhau anh em mình có thêm người bạn là vui rồi. Tất cả nâng chén, cụng ly.

Tao thầm nghĩ chúng mày hay lắm, thằng tung thằng hứng, thằng đấm thằng xoa, tao bắt đầu nể chúng mày rồi đấy… Thôi kệ mẹ chúng nó, dính vào mối quan hệ lằng nhằng kiểu này phức tạp, tốt hơn là đứng ngoài cuộc cho rồi, chưa kể là còn đéo rõ cái vai trò của tao ở dự án này như nào nữa, trên đầu còn 4 thằng hàn quốc, muốn tự tung tự tác xem ra không hề đơn giản.

Nhậu xong vẫn sớm, chúng nó rủ tăng 2 nhưng tao kiếu về cho lành, và để cho chúng nó đi với nhau được tự nhiên. Tao đi taxi về, về đến nhà sờ túi thì chết mẹ quên chìa khóa. Đéo gì mới hơn 9h đã thằng nào khóa cửa không biết. Lấy điện thoại gọi cho buồn nhờ xuống mở cửa, buồn kêu anh ơi em đi du lịch chưa về, anh gọi cho Xanh ấy nhé.

Tao vuốt vuốt tìm số Xanh, nghĩ thế nào lại đéo gọi nữa. Thôi ra ngồi trà đá tí kiểu gì cả có đứa nào đó về hoặc đứa nào đó đi. Ngồi châm thuốc hút, có đống tin nhắn zalo của Vĩnh Yên từ lúc nào, ẻm kêu anh đừng có đưa cu em nhà em đi đâu bậy bạ nhé. Tao tí sặc nước, mẹ kiếp, nó chả đưa tao đi bậy bạ thì có.

Tao đang phê phê hoa mắt, lười nhắn tin nên gọi điện luôn, alo bô xô cô mấy câu, Vĩnh Yên nói em kể anh chuyện này, bố mẹ em vừa hỏi là sao yêu nhau lâu thế không cưới đi… Tao giả ngu giả ngơ, tao hỏi lại thế em trả lời thế nào. Vĩnh Yên cười hihi bảo em trả lời là chưa được tuổi, xong mẹ em kêu chừng này tuổi còn chưa được thì đến bao giờ nữa. Biết ngay hàm ý thế nào mà. Tao chẹp miệng nói lảng là anh quên chìa khóa, phải ngồi ngoài đường chờ đây, mấy đứa hàng xóm chả đứa nào ở nhà.

Bỗng nhìn phía đầu ngõ, thấy bóng dáng thằng hàn quốc đi vào, tao vội đứng dậy bảo anh bận tí rồi anh gọi lại sau nhé. Không kịp nghe Vĩnh Yên nói lại, tao trả tiền nước rồi lủi nhanh đi theo. Trong lòng thầm nghĩ, quả này thì hết chối với bố mày nhé… Tao giữ khoảng cách nhất định để cho em Xanh xuống mở cửa cũng không nhìn thấy tao, y như nghĩ, em xanh xuống mở cửa và thằng beep Hàn chui vào.

Chờ vài phút tao mới về, ơ đệt, con xanh nó lại khóa mẹ cửa luôn rồi. Điên quá đá chân cái rầm phát vào cửa, bỗng nghe tiếng từ bên trong nói ra kêu ai đấy. Tao nói với vào là anh ở tầng 5, quên chìa khóa, mở cửa hộ anh phát. Nghe tiếng bước chân lộp cộp đi ra xong giọng nữ bảo anh X à. Tao bảo ừ anh đây. Hóa ra là em gái tầng dưới.

Về cơ bản tao chả chơi bời với ai ngoài mấy em hàng xóm cùng tầng, nói đúng hơn là không ai chơi với ai, toàn người đi làm, sáng đi tối về, về nhà thì ở trong phòng. Tuy nhiên có mấy em gái ngon ngon là phải chú ý, em ở tầng 4 này tao biết, cao, da trắng, chuyên mặc áo 2 dây nhưng ngực phẳng lì nhìn chán đời bỏ mẹ, được cái đùi đẹp. Ẻm hỏi sao quên chìa khóa thế, tao bảo quên thì là quên chứ sao. Đang mệt cứ hỏi lằng nhằng. Ẻm không nói gì, tao nói cảm ơn rồi ấn thang máy lượn.

Lên phòng, tao rón rén hết sức, mở cửa rất khẽ, không dám bật điện. Đi đái vội phát rồi sang áp tai vào cửa phòng ẻm Hoa Xanh mà lắng nghe, chờ có âm thanh là tao bật điện, quay phim ngay.

Nghe tiếng chúng nó nói chuyện gì đéo rõ lắm, ngồi nghe buồn ngủ bỏ mẹ, được cỡ 15p thì bỗng thấy tiếng to dần, xong nghe tiếng thằng Hàn hét lên bằng tiếng hàn. Đại khái có chửi bới gì đó, rồi nghe tiếng huỳnh huỵch, tiếng em hoa xanh cũng gào thét lên. Đang buồn ngủ mà giật hết cả mình, hình như đánh nhau, bọn hàn lồn này nóng tính lắm.

Tao cứ nghe ngóng xem sao, rồi thấy tiếng vỡ choang như kiểu bình thủy tinh hay bát cốc chén gì đó, tiếng la hét to hơn, rối loạn hơn. Sợ có án mạng, tao phải can thiệp ngay. Tao đập cửa ầm ầm, gọi to tên Hoa Xanh, tiếng cãi vã im bặt. Tao gọi tiếp hỏi có chuyện gì thế, Hoa xanh bên trong ban đầu im lặng, tao đoán chắc ẻm đéo ngờ tao xuất hiện, mà có khi lại bắt quả tang ở trong phòng với thằng hàn, kiểu gì chả đến tai thằng Thông.

Tao đập cửa gọi tiếp, lúc này Hoa Xanh mới ở trong nói vọng ra là không có gì đâu anh, tao bảo mở cửa đi, không thì thằng chim ngắn nó giết em tôi mất. Lại là im lặng. Tao nghĩ chắc thằng hàn không dám manh động nữa đâu nên cũng không gọi nữa mà kệ, quay lưng định đi vào phòng, đi được 3 bước thì nghe tiếng cửa phòng em Xanh mở, tao quay lại, là thằng Hàn bước ra, thấy tay nó chảy máu…

Tao hơi rùng mình, bước vội vào trong phòng xem có gì không để còn báo công an. Hoa xanh đang đứng, thấy tao vội chạy lại ôm chầm nức nở khóc. Tao ngây ngô, không hiểu sự việc gì. Thằng hàn quay lại, nó chỉ mặt tao bảo mày, là mày.

Tao dù chưa hiểu nhưng cũng gật đầu bảo yes, it’s me. Thằng hàn nhếch mép cười có vẻ cay đắng chỉ chỉ tay rồi quay đi, tao gọi với lại bảo tao chưa hiểu ý mày là gì, tao thì sao. Thằng hàn bước đi thẳng, vào thang máy và khuất dạng Lúc này tao mới nhìn quanh phòng, có cái cốc thủy tinh vỡ, chắc khi nãy ném nhau rồi.

Tao hỏi Xanh có sao không, có chuyện gì thế. Xanh vẫn dựa vào vai tao khóc, tiếng khóc nhỏ dần, tao thở dài bảo cứ khóc đi, khóc lớn lên, khóc hết cho thoải mái. Gạt Xanh ra, tao châm điếu thuốc lại gần cửa sổ hút, nghe tiếng ẻm khóc cũng thấy sốt ruột, dù cứng đến đâu thì cũng phải mềm lòng với tiếng khóc nữ nhân.

Tao hút hết 2 điếu thuốc Hoa Xanh mới nín, ẻm tự động vào nhà tắm lau rửa mặt mày các thứ rồi đi ra hỏi em tưởng anh về quê, sao lại xuống Hà Nội tầm này. Tao trả lời nhăng cuội là có việc. Xanh nhìn nhìn tao dò xét xong nói lí nhí là chuyện hôm nay anh đừng kể với anh Thông được không, tao bảo được, anh không can thiệp vào chuyện tình cảm của mấy người nữa đâu.

Xanh mỉm cười nhẹ rồi nói em cảm ơn, rồi từ từ kể, không đầu không cuối, tao nghe, cố hiểu ra rằng ẻm ấy quyết định chia tay chim ngắn để chung thủy với chim việt, ẻm bảo khi yêu thông mới cảm nhận được rõ nét tình yêu, nỗi nhớ… Tao không bận tâm đến mấy lời sáo rỗng này, nghe cho phải phép thôi chứ trong bụng vẫn nghĩ kệ xác chúng mày, miễn là sống cho đàng hoàng và đừng ảnh hưởng đến tao là được.

Ẻm nói xong, tao bảo anh hiểu rồi, thôi anh về ngủ. Tao đi ra đến cửa thì nghe tiếng Xanh nói, anh có muốn ngủ với em không… Đm, con này dẩm lồn rồi. Chưa kịp để tao trả lời thì Xanh nói tiếp, coi như em cảm ơn những gì anh đã và sẽ giúp em. Vừa rượu về, kể ra giờ chịch nhau cũng sướng, nhưng mà mình là con người chứ phải con vật đéo đâu lại chịch bồ của bạn. Tao ngoái đầu lại nhìn Xanh, nói dõng dạc, anh không hề thiếu gái, em hiểu chứ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...