Kỹ sư tự truyện
Chương 45
Về Hà Nội, tâm trạng không vui, thông báo với các em gái là anh đã về, không đi công trường nữa, lý do thì cũng như giám đốc trẻ nói. Trong thâm tâm khi ấy nung nấu ý nghĩ là xin nghỉ việc. Tao tâm sự với Luật là chán việc ở công ty này rồi, muốn chuyển chỗ. Luật bảo việc của anh em không hiểu nên tùy anh, nhưng em nghĩ làm hết tết thì nghỉ, còn vài tháng nữa là tết rồi mà.
Tao gật gù, nhưng 1 khi đã chán thì cảm hứng làm việc cũng không còn. Làm nốt tháng, tao xin nghỉ, giám đốc hỏi lý do, tao bảo em không hợp làm với môi trường nhà nước, giám đốc trẻ gật gù bảo chú còn trẻ, thôi cứ bay nhảy đi. Thế là nghỉ. Tao cũng không nói gì với thằng thông hay lão xồm, nhưng nó cũng nhanh chóng biết tin, nó kêu nghỉ vội làm đéo gì, làm đến tết thì nghỉ. Tao và thằng thông bắt đầu xa nhau từ dạo ấy.
Ngày thứ 2 của tuần đầu tiên nghỉ việc, ngủ dậy thì 3 nàng kia đã đi làm hết rồi, dậy lang thang trà cháo, mãi không hết buổi sáng, thử gọi điện cho tóc vàng thì ẻm kêu đang đi học, tóc vàng học vậy là giữa cũng học. Lên mạng tìm việc, đăng tin cần việc trên vài nơi, chuẩn bị hồ sơ xin việc, đi photo hẳn mấy chục bộ, nộp vài chỗ thì hết ngày. Tuần đó đi rải hồ sơ xin việc phải đến 40 bộ, đi phỏng vấn cũng phải hơn chục chỗ. Vẫn chưa thấy gì. Bắt đầu thấy sốt ruột 1 chút rồi.
Cuối tuần, thằng thông về, cả nhà lại tụ tập nấu nướng ăn uống, thằng thông cứ kêu nghỉ mà lẳng lặng, đéo bảo gì anh em. Tao cười, nghỉ là nghỉ, bảo lại người khuyên cái nọ, người khuyên cái kia thành ra lấn cấn.
Tuần mới, đi phỏng vấn 1 chỗ bảo công trình ở hà giang, lương cao gấp đôi so với công ty cũ. Thấy mức lương hời, về nhà hí hửng kể cho Luật, Luật bảo ôi lên đấy chơi với khỉ, rồi heo hút, rồi nọ kia, túm lại Luật bảo anh không chịu được đâu, chớ đi làm gì. Ừ, nhưng trong lòng vẫn tiếc vì cái mức lương ấy. Lại tiếp tục đi phỏng vấn thêm mấy chỗ nữa, chả thấy ăn thua gì. Phát ngán phỏng vấn.
Sáng thứ, nghĩ ngày này không làm việc nên cứ ngủ thẳng cẳng, trời lạnh, hơn 9h vẫn nằm trong chăn. Có điện thoại, 1 lão bảo chú đang tìm việc xây dựng phải không, anh chuẩn bị làm công trình ở tuyên quang, chú có đi được không, tao vâng dạ, lão bảo thế chú qua chỗ linh đàm anh gặp tí, qua luôn trong sáng nay nhé. Tao nghe có vẻ tào phào, các bên gọi phỏng vấn toàn là nữ, kiểu nhân viên hành chính nhân sự, đây lại lão nào gọi nghe giọng như kiểu giám đốc hay chỉ huy. Tao vùng dậy sửa soạn đi luôn, hơn 10h thì đến linh đàm…
Gặp mặt là 1 lão chắc quãng 40 tuổi, ăn mặc lịch sự nhưng nhìn mặt không khôn lắm. Hắn không hỏi han hay phỏng vấn gì mà bảo luôn là anh mới nhận công trình ở tuyên quang, cách Hà Nội khoảng 160km. Chục hôm nữa khởi công, công trình là 1 khối nhà văn phòng 2 tầng, 1 khối canteen và 1 khối nhà ở công nhân. Chú có đi được không. Tao hỏi lương anh trả thế nào, hắn bảo lương không quan trọng, hiện anh cũng vừa tuyển 1 đồng chí làm chỉ huy trưởng, anh trả 10 triệu, chú muốn bao nhiêu. Tao phát bừa 1 câu là 8 triệu. Hắn bảo không thành vấn đề, anh phải nhờ các chú là chính vì anh không có trình độ, anh nói thật luôn là anh không có trình độ, không được học hành như các chú…
Tao bảo cho em suy nghĩ, sang thứ 2 em trả lời. Hắn ok bảo có gì xác nhận nhanh.
Suy nghĩ 1 ngày chủ nhật. Quyết định đi. Nói với Luật, Luật bảo tùy. Thế là quyết. Gọi điện cho lão giám đốc thì lão bảo vậy thì xuống luôn đi. Hắn hướng dẫn đi xe khách, dừng chỗ nào, rồi gọi hắn ra đón.
Sáng mùa đông, gió rít từng cơn lạnh buốt. Trên vai đeo ba lô, bên trong có mấy bộ quần áo, bàn chải, cốc đánh răng, khăn mặt, lọ dầu gió. Xe khách đi từ Mỹ Đình đi qua phú thọ thì dừng lại nghỉ giữa đường. Lên trên này mưa phùn lất phất, nhìn 2 bên đường toàn cây cối, lốc nhốc núi đồi, nhà ven đường nhỏ nhỏ lụp xụp, xa xa mới có 1 2 cái, cảnh vật hoang sơ khiến cho lòng người se lại, nhiệt huyết tụt giảm đi mấy phần. Xe tiếp túc lăn bánh, đến điểm đã hẹn, lơ xe báo.
Tao xuống. Nhìn xung quanh bốn bề heo hút lắm. Gọi điện cho lão giám đốc, lão kêu chờ tí có người ra đón. Chờ khoảng 30p, hút hết mấy điếu thuốc mới thấy 1 thanh niên tóc xoăn đi xe wave ra, hỏi chú kỹ sư mới à, tao bảo vâng. Lên xe, đoạn đường vào công trường khoảng hơn 2km. Đất nhão, bẩn dính đầy bánh xe.
Đến công trường, tay tóc xoăn dẫn vào một cái nhà vách tôn, mái tôn, nền đổ xi măng. Có kê bộ bàn ghế băng. Tao chào rồi liếc mắt nhìn quanh, lão giám đốc ngồi cạnh 1 phụ nữ tầm 30, trắng trẻo, ăn mặc sạch sẽ, 1 ông già già răng ố đen, hút thuốc lào cành cạch, 1 ông trung niên rót nước chè, và tay tóc xoăn. Ngồi nói vài câu chuyện thì mới rõ phụ nữ là vợ giám đốc, kiêm kế toán, thủ quỹ. 2 Ông kia là chú họ gì đấy xuống làm trông coi, bảo vệ, thủ kho. Tay tóc xoăn là chỉ huy trưởng mà hôm trước giám đốc nhắc đến. Làm quen 1 hồi thì giám đốc bảo tên tóc xoăn dẫn tao ra công trường.
2 thằng đi ra ngoài, tao hỏi anh là chỉ huy trưởng à, có gì chỉ bảo em nhé. Hắn bảo biết mẹ gì, tao đi làm thiết kế suốt có biết gì ở công trường đâu, chán thiết kế rồi có người giới thiệu tao đi luôn, tao cũng xuống được chục ngày thôi. Công trình mới đang là 1 bãi đất đỏ phẳng lì, thấy đóng cọc căng dây định vị được 1 khu. Lão tóc xoăn kêu đây là nhà văn phòng, sẽ làm nhà văn phòng trước, hắn chỉ tay nói tiếp kia là khu canteen, kia nữa là nhà ở công nhân. Đi 1 vòng, biết thêm thông tin là lão tóc xoăn học thủy lợi. Hắn bảo giám đốc thuê 1 cái nhà cho tao và mày và vợ chồng giám đốc ở, 2 ông thủ kho bảo vệ thì ngủ công trường. Cơm nước thì có người nấu cho ăn, đến bữa là ăn thôi. Ở đây buồn lắm chú ạ.
… Bạn đang đọc truyện Kỹ sư tự truyện tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ky-su-tu-truyen/
Bữa ăn cơm, ăn bát cho lấy lệ, chủ yếu hỏi han. Chiều thấy có mấy ông tổ đội đến ký tá hợp đồng gì đó, không rõ lắm, chắc giao khoán. Giám đốc bảo 2 anh em mai ra xem lại mốc để chỉ cho đội đào móng nhé. 5h chiều đã thấy gọi vào ăn cơm, lại ăn cho lấy lệ. Ăn xong lão tóc xoăn bảo tao về thôi, tao xách ba lô trèo lên xe. Từ công trường đến nhà thuê cũng khoảng 2km, đường làng vắng toe, 1 bên là cánh đồng ngô, 1 bên là nhà dân, thưa thớt lắm. Không có đèn điện gì, trời tối như mực.
Nhà trọ là 1 nhà mái bằng cũng khá mới. Lão tóc xoăn bảo có 1 phòng ngủ là vợ chồng sếp, anh em mình nằm chỗ kia, hắn chỉ tay vào góc nhà, có đặt cái phản rộng, chăn gối chắc là của lão tóc xoăn. Hắn kêu chủ nhà ngay bên cạnh, ở 1 cái nhà nhỏ như cái bếp, nhà này mới xây nhưng không ở mà cho thuê lại. Chủ nhà có 2 bố con trai, vợ đi xuất khẩu lao động mấy năm rồi thì phải… Lão tóc xoăn bảo chú có đi tắm thì đi, có nóng lạnh đấy. Tự giặt quần áo nhé. Tao vâng dạ lấy quần áo đi vào phòng tắm, thấy chậu quần áo chưa giặt ở góc phòng, cả dây dợ, chắc là của vợ sếp rồi…
Đêm ấy lạ nhà, nằm chém gió với lão tóc xoăn đến 11h, lão ngủ khò khò mà tao mãi đéo ngủ được. Sáng hôm sau dậy sớm, vật và vật vờ. Lão tóc xoăn bảo đi ăn sáng, có quán phở cách đấy vài km. Đm, phở ăn như đấm vào mồm mà tận 30k. Đây đúng là chèn ép người thái quá mà.
Quán phở này chắc là mới mọc lên sau khi có công trình xây dựng ở đây thôi. Tao làu bàu với lão tóc xoăn, lão bảo đúng thế nhưng ở đây không có quán nào đâu.
Ra công trường, bên thầu phụ mà thực ra là tổ đội đã chực chờ chỉ vị trí cho họ đào móng. Đất ở đây cứng, toàn đá nên chỉ làm móng băng thôi không cần cọc cạch gì. Tao với lão xoăn phải mang thước dây ra mà kéo kiểm tra lại mốc, quần cả buổi sáng, mới xong được mấy cái mốc. Làm thủ công nó vất thế đấy. 11h thì được gọi vào ăn cơm. Ăn xong lão tóc xoăn bảo về nhà trọ ngủ, tao bảo thôi, không quen ngủ trưa, thế là lão về. 2 vợ chồng nhà sếp cũng đưa nhau về, tao ở lại chém gió với ông thủ kho, ông bảo vệ. Toàn người nhà quê, mộc mạc lắm.
Chiều lão tóc xoăn đi dẫn gặp tư vấn giám sát, bên tư vấn giám sát có mỗi 2 thằng, ngồi ở văn phòng cách công trình chỗ tao 500m, hóa ra bên trong này còn công trình khác nữa, là nhà máy gì đó, bọn tao xây khu này là phụ trợ cho nhà máy đấy. Chào hỏi xong thì ra về, 4h lão tóc xoăn bảo về tắm xong thì ra ăn cơm, công việc ở đây cũng không ai quản thời gian đâu. Tao lắc đầu bảo thôi tí em về, đéo gì mới làm lại không có giờ giấc gì thế thì không hay cho lắm. Lại ăn cơm rồi thuốc thang lúc mới về. Về cùng lúc với vợ chồng sếp. 2 vị đấy nhảy đi tắm trước làm tao mãi 8h mới đến lượt.
Đang giặt quần áo thì vợ sếp ra, tao chào nhã nhặn. Vợ sếp bảo đi công trường mệt quá, chị hơn chục năm nay không phải giặt quần áo bằng tay mà giờ cũng phải giặt đây. Vợ sếp kéo chậu quần áo ra giặt, 2 chị em mỗi người 1 chậu, hỏi han vài câu thì biết mụ 30 tuổi, có 1 đứa con 8 tuổi. Mụ kêu chị xuống đây hỗ trợ vài hôm đầu để ký hợp đồng với thầu phụ, tiền nong nọ kia thôi. Rồi mụ hỏi tao quê quán, học trường gì, đã đi làm ở đâu. Tao trả lời đúng như sự thật.
Tao bảo ở đây buồn quá chị nhỉ, mụ ừ, buồn thật, tối muốn đi chơi cũng không có chỗ mà đi, ra đường tối om, sợ, chả dám đi đâu.
Tao giặt xong trước, ra ngồi hè hút thuốc. Lão sếp chắc ngửi thấy khói cũng chạy ra anh xin điếu, quên chưa mua. 2 thằng ngồi rít thuốc, lão sếp bảo cố gắng làm cho anh, lương lậu không quan trọng đâu. Tao cười trừ. Vợ sếp giặt quần áo xong cũng mò ra hóng, hỏi linh tinh vài câu ngờ nghệch kiểu ơ sao không thấy ép cọc, ơ sao đào nông thế… Tao mất công trả lời chi li cụ thể. Vợ sếp ngồi tí thì chán, thấy bê laptop ra xem phim, than là ở đây không có internet buồn quá…
Cứ như vậy được 5 hôm. Tao thấy ngán ngẩm quá. Trong đầu đã xuất hiện ý nghĩ bỏ về Hà Nội.
Chiều hôm đó quãng 3h, sếp sai về nhà trọ lấy cho lão cái bảng khối lượng gì đó để ở phòng khách, về bảo chị tìm đưa cho. Tao đi con wave rách về, thấy vợ sếp đang ngồi xem phim. Tao vào nhà, mụ giật mình, chắc đang tập trung quá. Tao bảo lấy tài liệu, mụ luống cuống thế nào quờ tay đổ mẹ cốc nước vào lap. Rú ầm lên. Tao bước lại bảo chị tháo pin ra đi, mụ bảo tháo thế nào nhỉ. Tao lại tháo luôn cho xong, mụ kêu ôi hỏng thì chết, bao nhiêu tài liệu bên trong. Tao bảo phải sấy luôn cho khô thì hên xui, hỏi mụ có máy sấy không, mụ kêu có rồi chạy vào buồng cầm ra. Tao bảo kiếm con dao nhọn, xoáy mãi mới ra được món ốc vít cũng không tháo tung được hẳn mà cứ thế thò máy sấy vào sấy. Mụ ngồi cạnh xem, mùi thơm thoang thoảng, quyến rũ ra phết.
Tao bảo ơ chết em phải cầm tài liệu ra cho sếp, mụ sốt sắng nói cứ làm đi, để chị cầm ra cho. Mụ cầm luôn tài liệu, đi luôn. Tao sấy rồi ngó, thấy không còn ít nước nào mới lắp lại, vừa lắp xong thì mụ vợ sếp cũng về, chạy luôn lại hỏi được không em…
Tao lắp pin, bật máy, ok, máy hoạt động bình thường, vợ sếp thở phào sờ sờ nắn nắn máy. Tao bảo ok rồi đấy chị, mụ cảm ơn rối rít. Mụ bảo à em kiểm tra luôn giúp chị máy không hiểu sao chậm lắm. Tao kiểm tra làm vài thao tác defragment, bỏ bớt các phần chạy ẩn, start up, bảo mụ phải chờ, mụ kêu ừ, rồi vào phòng lấy quần áo, chắc là đi tắm.
Cửa nhà tắm là cửa kính dạng mờ. Tao đi lấy quần áo, thấy bóng mụ bên trong, dội nước ào ào, kích thích vl. Đang thu quần áo thì để ý nhà tắm có ô thoáng, nếu đứng ngó qua thì khả năng sẽ nhìn thấy được hết. Nhưng không để cái phần con trỗi dậy, tao lấy quần áo về chỗ phản và gập.
Mụ vợ sếp tắm xong ra run run kêu rét quá, hỏi máy được chưa em, tao bảo chị lại xem nếu chạy đến 100% rồi là được. Mụ kêu chưa, mới hơn 10% thôi. Tao đi tắm, tắm xong giặt luôn, vừa giặt xong thì lão tóc xoăn gọi điện bảo ra ăn cơm. Mụ vợ sếp kêu chở chị ra cùng với. Mụ ngồi sau, hương phụ nữ có gì đó vẫn thơm thơm phảng phất, đường sóc, mụ vài lần giữ áo tao, dính cả xôi vào lưng, thấy rạo rực bên trong lắm. Mụ hỏi han đủ thứ, tao trả lời hết, mụ kêu thế mà anh nhà chị chả biết gì về máy tính. Tao nói lảng, chắc thờisếp chưa tiếp cận máy tính nhiều. Mụ kêu lúc nào rảnh nhờ cậu chỉ bảo thêm cho chị nhé, chị cũng gà mờ lắm.