Ký ức buồn

Chương 30



Phần 30

Từ ngày chia tay nhau mỗi khi gặp nhau ở trên đường, Yến chẳng thèm nhìn tôi đến một lần, xem như kẻ xa lạ, nhưng dù sao tôi cũng biết rằng Yến còn yêu tôi rất nhiều và tình yêu đó đã được chuyển thành lòng thù hận, đó là lẽ đương nhiên haizz. Tim nhói đau mỗi khi màn đêm buông xuống, từng mảnh kỉ ức hạnh phúc ít ỏi chợt ùa về rồi vụn vỡ tan nát, chỉ còn lại cơn gió lạnh tê tái…làn khói thuốc trắng là người bạn giúp tôi có thể thanh thản, nhẹ lòng hơn đôi chút. Tiền bạc vật chất, bao nhiêu thứ cần dùng đến tiền khiến tôi vô cùng mệt mỏi, chán chường.

Sáng phải dậy từ 4h ăn tạm gói mì ăn liền sống rồi lạch cạch con xe đạp tới quán bán đồ ăn sáng cách nhà hơn 4km để làm…rửa bát, bưng bê, giắt xe cho khách…công việc kết thúc lúc 10h trưa, về nhà cơm canh qua loa rồi tranh thủ ngủ 1 lát để buổi chiều đi phụ tưới cây, dọn nhà vào những hôm có người thuê, còn không thì tôi được ngủ tới tối mới phải ra quán bar. Công việc chạy bàn cũng chẳng khá hơn, tiếng nhạc chát chúa, mùi thuốc, rượu bia làm không khí trở lên ngột ngạt, khó thở. Bị mắng chửi không cần biết lí do, mà cho dù mình có đúng đi chăng nữa thì cũng phải cúi đầu nhận lỗi và cười lại, nếu không muốn bị đuổi việc…cắn răng chịu đựng. Không biết tôi còn trụ được với cuộc sống hiện tại đến bao giờ nữa khi mà sức ép ngày càng trở lên nặng nề thêm.

Mọi thứ vẫn chưa chịu dừng lại tại đó, hàng ngày nhìn thấy Yến càng xa ngã, đua đòi cùng đám bạn mà bỏ bê học hành. Buồn đau nhiều thì thất vọng cũng bấy nhiêu khi mà phải chứng kiến những cảnh như vậy, một cô gái xinh đẹp và ngoan hiền của ngày trước nay đã đổi khác. Phấn son, quần áo hàng hiệu, suốt ngày tụ tập cùng đám bạn xấu đi ăn uống rồi đập phá, đua xe…tối cuối tuần nào cũng cùng tụi bạn rủ nhau vào rượu bia nhảy nhót tại quán bar nơi tôi làm việc. Trong tiếng nhạc inh tai với những ánh đèn màu nhấp nháy liên tục, từng đám người cùng nhau quay cuồng hò hét quên hết mọi thứ đang diễn ra xung quanh và Yến là một trong số đó haizz.

Mái tóc màu vàng óng cộng thêm bộ Trang phục mát mẻ, Yến cầm trên tay ly rượu đắt tiền giơ lên và lắc lư theo điệu nhạc như một dân chơi thứ thiệt…thay đổi quá nhiều và nhanh đến chóng mặt khiến tôi chẳng còn nhận ra, Yến dường như đã biến thành một người hoàn toàn khác. Nhìn người mình yêu đang tự đày đọa bản thân mà lòng đau nhói, rất nhiều lần muốn bước tới để ngăn cản Yến khỏi những việc làm ngốc nghếch đó, nhưng rồi chợt khựng lại khi nhận ra mình đâu còn có tư cách để làm việc đó nữa, cũng chính do tôi mà Yến đã trở lên như vậy, tất cả lỗi lầm đều thuộc về tôi…nhưng tại sao lại bắt những người thân bên cạnh tôi phải chịu đau khổ, tại sao cơ chứ, xin hãy để một mình tôi hứng chịu mọi thứ.

Vẫn như mọi tối, tôi đang làm việc tại quán bar như thường lệ thì Yến cùng đám bạn tầm khoảng 10 người bước vào bên trong rồi chọn một bàn ở trung tâm quán, lát sau khi rượu bia đã quá chén thì bọn này bắt đầu say mèm và bắt đầy quậy phá, chửi rủa, dọa nạt làm um sùm cả một góc quán. Gây lộn với mấy bàn bên cạnh, bảo vệ của quán cũng chẳng làm gì được đành bất lực nhìn bọn này đập phá bàn ghế, những chai bia bị quăng vào tường, xuống nền nhà vỡ tung làm mảnh vụn bắn tung toé khắp nơi…một số khách xô đẩy nhau để bỏ chạy, khung cảnh hỗn loạn, quán bar giờ như đống rác.

Nhân viên trong quán cùng quản lí thì núp hết trong phòng đóng chặt cửa, bỏ lại tôi một mình ở bên ngoài…thấy tình hình không ổn, tôi vội vàng cúi xuống ôm đầu, kẻo nhỡ ăn nguyên cái chai bia vào đầu thì mệt. Những tiếng la hét chửi bới càng ngày càng gay gắt hơn, bỗng có tiếng thét thất thanh của ai đó khiến tôi giật mình…tiếng thét của người con gái mà tôi yêu thương, không thể nhầm lẫn được. Bật dậy ngay tức thì rồi đảo mắt nhìn quanh, mọi thứ hỗn loạn dưới ánh đèn mờ ảo…ở gần cửa, Yến đang bị một thằng đầu bò trong hội lôi đi, vùng vằng kháng cự thì bất ngờ bị bạt tai một cái rất mạnh khiến Yến ngã xuống nền nhà…thấy vậy chẳng cần suy nghĩ nhiều, tôi chạy thẳng tới đó nhanh hết mức có thể, tay vớ luôn chai bia ở trên bàn và lao vào đập thẳng vào đầu thằng đó.

Chắc là do có sẵn ít men trong người với lại bị bất ngờ nên thằng này ăn chọn cái chai vào giữa đầu, hai tay ôm đầu rồi ngã xuống. Tôi mặc kệ nó, vội vàng chạy đến đỡ Yến dậy, chưa kịp hỏi han gì thì đã bị ăn ngay cái ghế vào lưng khiến tôi ngã nhào ra phía trước, tưởng chừng như cột sống bị bẻ gãy làm đôi, đau đớn nằm xuống ôm lưng, mọi thứ trước mắt quay cuồng. Chưa dừng tại đó, bọn còn lại lao đến thi nhau lấy chân dẫm đạp lên người, chẳng còn sức lực chống trả nên đành chấp nhận nằm im chịu trận. Thầm nghĩ chắc số của mình đến lúc này đã tận, nhắm mắt để tận hưởng chút giây phút cuối, nực cười thật.

Bỗng có tiếng động lớn ở xung quanh, được một lúc thì mọi thứ trở lên im ắng đến lạ thường, khẽ mở mắt nhìn thì thấy tụi kia đang nằm bẹp dưới đất, miệng kêu la thảm thiết. Thì ra là đám bảo kê của anh N đến dẹp loạn…thở phào nhẹ nhõm, nếu chậm thêm lát nữa thôi chắc tôi đã toi luôn rồi. Đang ngơ ngác thì chợt nhận ra, Yến đang ngồi bên cạnh tôi, một bên má đỏ ửng in rõ nốt tay của thằng chết tiệt kia, đầu tóc rối tung hết lên khóc lóc thảm thiết. Nhìn Yến phải chịu đựng như vậy khiến tôi đau xót, thiếu chút nữa không cầm được lòng. Nhưng vẫn phải tỏ ra mạnh mẽ, mềm yếu sẽ làm cho mọi cố gắng từ lâu đổ xuống sông, xuống biển hết, giữ vẻ mặt bình thản nhất có thể để gượng dậy, tỏ ra mình chẳng sao cả rồi quay qua nhìn anh N.

– Anh tới sớm vậy, đợi tẹo nữa đến nhận xác thằng em luôn đê.. – miệng đau nhức nhưng vẫn chọc anh N

– Cũng định éo đến đâu nhưng nghĩ tới đồng tiền bát gạo thôi chứ vì mày tao mặc kệ luôn..hê hê…mạng chú mày cũng lớn thiệt, thế mà éo chết..- Anh N tay cầm thanh típ gõ gõ vào cái bàn đang ngồi.

– Chà chà…không ngờ thằng em lại có được ông anh tốt tới như vậy…hê

– Chú cứ quá khen..hềhề..mà thôi không sao là may rồi, lần sau thì đừng có làm bừa như thế nữa nghe chưa. Giờ rút đi để anh xử bọn oắt này…

– Ok anh…anh cứ làm việc của mình đi, em ngồi đợi kiếm ít tiền thuốc hehe.

– Mày ngon…lúc éo nào cũng tiền, rồi rồi đợi anh mày tí

– Hiểu em chỉ có anh..hehe

Nói xong, tôi nhăn nhó khẽ tựa lưng vào bức tường rồi thở phì phò. Bọn này chơi mạnh thiệt, toàn thân đau nhức khó chịu vô cùng, không biết thằng đầu bò nào ác ý mà chơi luôn cả mũi giầy vào mặt khiến giờ cái môi tôi sưng lên tếu lên, trong miệng thấy xót chắc là bị chảy máu. Yến ngồi bên cạnh khóc lóc nhìn tôi và không nói lời nào…nước mắt làm nhòe lớp phấn son, trông mặt Yến lúc đó chẳng khác gì con mèo cả..khiến tôi phải phì cười rồi vội vàng nhăn mặt xuýt xoa vì đau.

– Đồ ngốc..hức..hức…còn cười được nữa…người gì không biết – Yến lau vội nước mắt rồi lo lắng nhìn tôi

– Như thế này thì nhằm nhò gì – xua tay tỏ ra mình vẫn ổn

– Tại sao anh cứ phải làm như vậy cơ chứ..hứchức…càng muốn quên anh thì em lại càng nhớ…huhuuu

– Nín đi mọi thứ đã kết thúc rồi đừng cố đày đọa bản thân thêm nữa làm gì….hãy sống thật tốt

– Em không muốn nghe…anh là đồ dối trá, nhẫn tâm, ích kỉ…đồ đáng ghét…anh có biết rằng từng đêm em vẫn khóc khi nhớ về anh không..hức hức.

– Haizz đó là việc của cô…tôi không cần biết và cũng chẳng muốn biết…giờ thì về đi, đừng bao giờ tới những nơi như vậy nữa..

– Hức..hức..em đã làm gì sai mà anh lại đối xử với em như thế cơ chứ…chẳng lẽ anh lại ghét em đến thế sao?

– Chả có lỗi lầm gì ở đây hết, chỉ là tôi thấy chán vậy thôi…mời tiểu thư về cho.

– Anh đừng tự lừa dối bản thân nữa được không…em biết anh vẫn còn tình cảm với em…

– Haizz..biết nói gì để cho cô chịu hiểu đây..một thằng cặn bã của xã hội thì yêu cái lỗi gì…thôi đi tùy cô nghĩ thế nào cũng được, giờ biến đi trước khi tôi nổi nóng.

– Anh..anh…hức..hức…tôi hận anh

Yến tát mạnh vào mặt tôi một cái rồi vội vã đứng dậy ôm mặt khóc nức nở và chạy ra ngoài. Đau đớn lắm, nghiến chặt răng chịu đựng sự rày vò của con tim, hụt hẫng khi ngồi nhìn người mình yêu thương đang dần dần vụt mất khỏi tầm tay của mình. Quay thật nhanh mặt đi hướng khác để che dấu sự yếu đuối. Lặng lẽ châm điếu thuốc, rít thật sâu, lồng ngực nhói đau, thở vội làn khói ra rồi nhếch mép cười chua chát vào cái sự đời thối tha. Tâm trạng được nhẹ nhõm hơn đôi chút..liếc mắt nhìn anh N ra hiệu, hiểu ý ngay tức thì, cho người đi theo sau bảo vệ Yến để tránh điều đáng tiếc xảy ra.

– Hai đứa mày diễn phim tình cảm làm tao nổi da gà… – anh N nhìn tôi rồi cười đểu.

– Thôi đi anh làm gì thì làm đi, em ngồi tẹo nữa rồi cũng té về ngủ đây…hôm nay vậy là quá đủ rồi..haizz.

– Lượn đi cho tao nhờ..ám quẻ, cứ ở đâu là ở đó có lộn xộn..

– Hê..số của em nó vậy rồi biết sao được..

– Đếch thèm nói với mày làm gì chỉ tổ chuốc thêm bực mình..

Anh N nói xong rồi quay qua nhìn tụi kia một lúc rồi giơ nhanh thanh típ lên và vụt mạnh xuống cái tấm kính ở chiếc bàn bên cạnh khiến nó vỡ vụn, bọn kia giật mình thon thót, mặt cắt không còn giọt máu, không giám ngẩng mặt lên.

– Đm bọn mày ăn gan hùm hay sao mà dám đến địa bàn của bố để quậy phá hả?

– …

– Câm hả…

Vừa dứt lời là thanh típ trên tay anh N phang thẳng vào mặt thằng đang quỳ gối ở gần đó một phát rất mạnh, tiếng kim loại va chạm vào da thịt khiến người khác phải nổi gai ốc. Ông N này quả là sát thủ, chẳng biết ghê tay là gì cả, mặt tỉnh bơ như không, may mà tôi được tiếp xúc nhiều nên cũng quen, lúc mà đã nổi điên lên thì chả biết ông này làm lên chuyện gì nữa. Thằng nhóc tóc bảy màu sau khi lĩnh chọn thanh típ thì ngã lăn quay ra đất rồi ngất lịm đi luôn.

– Anh…anh…xin anh tha cho..bọn em trót dại.. – Một thằng đầu trọc lóc có xăm hình con rắn hổ mang ở cổ trái lên tiếng năn nỉ.

– Tha cho bọn mày thì ai tha cho tao…bây giờ mỗi thằng mang ngay 10 xị đến đây thì toàn mạng mà về không tao chỉ xin mỗi đứa một bàn tay với cái gót…

– Anh làm ơn nhẹ tay giúp bọn em…chứ nhiều như vậy tụi em biết móc đâu ra.

– Ok nhẹ tay cũng được, bọn mày cử ra 1 thằng đi về xoay tiền, sau 1 giờ không có, tao chỉ xin những thằng còn lại mỗi thằng 1 bên tai, quá 2 tiếng thì bảo ông bà già chúng nó vào viện mà nhận con đi là vừa…

Anh N nói xong là tụi kia sợ hãi quay qua nhìn nhau, đùn đẩy. Thằng nào cũng muốn quay về, sau khoảng 5 phút thì bọn này cũng cử ra được một thằng gánh trách nhiệm cao cả…cu cậu được thả chạy vội vàng vấp cả vào chân bàn ngã nhào xuống. Chắc là đau lắm nhưng vẫn nhanh chóng đứng dậy chạy tiếp. Ngồi hút thuốc đợi một lúc sau thì thằng vừa nãy cũng mang tiền đến chuộc, chẳng biết xoay kiểu gì mà chưa đầy 1 giờ đồng hồ đã được sáu, bảy chục triệu, ghê thiệt. Đúng như giao kèo, anh N thả bọn này ra khi đã nhận được tiền và đáp cho tôi 1 triệu thì phải, không nhớ rõ nữa.

Sau khi nhận được tiền thì tôi được anh N đưa về đến tận nhà. Thất thểu leo lên tầng 2 rồi vội chui ngay vào phòng tắm, nhìn cái thân người toàn vết thâm tím, đau nhức, ngay đến cử động cũng khiến tôi phải nhăn mặt, chẳng biết làm gì cả nên đành đi ngủ cho khỏe.

Sáng sớm đang mê man thì bị ai hắt nước thẳng vào mặt, giật mình tỉnh dậy, vội vàng rụi rụi mắt thì ra là thằng Kiên. Thằng bạn chết tiệt tự tiện đánh thêm 1 cái chìa khóa cổng sau lần tôi bị lừa. Tạt nước xong, nó còn đứng cười đểu trước mặt tôi, liền vơ vội cái gối phi thẳng vào nó, cái tay như muốn rớt ra luôn, đau muốn ứa nước mắt.

– Ngu thì chết con à…haaaa

– Sáng sớm không đi học mà lại sang đây ám quẻ tao hả thằng chó.

– Tối qua mày bị thằng nào phang vào đầu à? Chủ nhật thì học với ma à.

– Thế à..tao không để ý

– Um..tao nghĩ cũng đến lúc mày nên tránh dây dưa với tụi anh L đi, nguy hiểm và chẳng tốt lành gì đâu.

– Tao biết nhưng giờ chỉ có những nơi như vậy mới phù hợp với tao thôi…bao nhiêu thứ cần chi tiêu mà giờ tao không làm thì chỉ còn nước ra đường tay nhặt lá chân đá ống bơ

– Tao chỉ biết khuyên như vậy thôi, còn quyết định là ở mày thôi.

– Ặc…sáng sớm đã uống nhầm thuốc hay sao mà nói năng muốn nổi da gà.

– Chẳng lẽ tao lại đập cho mày một trận bây giờ…à còn chuyện mày với Yến tao nghĩ..

– Thôi dừng ở đây đi tao không muốn nói tới chuyện đó…

Tôi nói xong thì bước luôn vào nhà tắm, không hề muốn nhắc lại việc này. Với tôi chấm hết thì sẽ luôn là kết thúc, tại sao cứ phải nôi ra nói mãi trong khi chẳng thay đổi được gì. Sau khi vệ sinh cá nhân xong tôi xuống nhà bếp để úp gói mì, thương tật đầy người, cái môi vẫn còn sưng, ăn có mỗi bát mì thôi cũng khó khăn.

– Mày không muốn nghe nhưng nhất quyết hôm nay tao cũng phải làm cho rõ vấn đề – thằng Kiên ngồi xuống giật bát mì đang chén dở của tôi rồi nói

– Thôi thôi được rồi, có chuyện gì thì nói luôn đi, ăn cũng không yên với mày – mắt nhìn chăm chăm vào bát mì đầy vẻ tiếc nuối.

– Tao nghĩ mày nên quay lại với Yến, hai đứa còn yêu nhau mà. Mọi chuyện khác cứ gạt hết qua một bên đi.

– Haizz..thôi được rồi, giờ tao sẽ nói rõ ràng cho mày. Tình yêu với tao nay là thứ quá xa xỉ…yến và tao đã kết thúc, quay lại làm gì khi mà đã biết trước được kết quả, mày hiểu chứ?

– Tao đếch cần hiểu, mày đối xử với Yến thế là không được. Mày có còn là thằng đàn ông không hả?

– Cứ cho là vậy đi. Mày nghĩ sao cũng được.

– Thằng chó, mày nói thế mà nghe được à – thằng Kiên nổi khùng lên túm lấy cổ áo tôi

– Hừ…mày nghĩ quá đơn giản rồi đó…tao biết mày còn yêu Yến nên mới nóng nảy đến thế. Cứ thử đặt địa vị mày vào tao xem, liệu mày sẽ xử sự ra sao, nói thì hay lắm

– Đúng tao vẫn yêu Yến, nhìn người mình yêu phải chịu đau khổ bởi một thằng nhu nhược như mày, tao không chịu nổi

– Hahaaa…nhu nhược..haaa…như mày biết đấy Yến với tao ở hai thế giới hoàn toàn trái ngược nhau nên chẳng thể có kết cục tốt đẹp được. Đó chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, có lẽ lúc này là thích hợp nhất.

– Không còn gì nói với thằng cứng đầu cứng cổ như mày…

– Um..thôi giờ tao chỉ nhờ mày 1 việc đó là ở bên và chăm sóc Yến giúp tao.

– Mày chả cần nhờ. Đó là điều đương nhiên

– Được thế thì tao yên tâm rồi

– Um..thôi tao phải về đây…xin lỗi mày vì vừa nãy tao hơi nóng

– Bày đặt..cút nhanh đi

Thằng Kiên đá mạnh vào chân tôi rồi chạy mất hút…ở nhà một mình hết đi ra lại đi vào, chẳng có việc gì làm cả. Chán quá nên ra ngoài bờ hồ đi dạo cho khuây khỏa…ngồi trên ghế đá hút thuốc ngắm nhìn quang cảnh phố xá, bỗng bắt gặp Trang đang ngồi sau xe máy của một thằng mặt lạ hoắc, họ vừa đi vừa cười nói vui vẻ rồi hoà vào dòng xe cộ tấp nập…hơi tò mò chút nhưng đó không phải việc của mình nên cũng thôi suy nghĩ.

Một ngày không làm việc quả là dài kinh khủng…hết ăn rồi ngủ, tối đến quyết định ra quán nét để vào facebook, cũng đã lâu lắm rồi không lên đó. Lén vào Trang cá nhân của Yến để xem…vì trước đó tôi đã hủy kết bạn…rất nhiều những đoạn tâm sự khiến tôi sau khi đọc xong cảm thấy mình thật tệ, xót xa. Vội vàng thoát ra, không muốn đọc thêm nữa, tôi sợ, sợ sự yếu đuối trong con người sẽ khiến tôi làm những việc ngu ngốc. Bỗng có tin nhắn của một nick lạ gửi đến, nhìn avatar thì nhận ra ngay là thằng hồi chiều đi cùng Trang.

– Chú em là bạn của Trang phải không?

– Đúng, có việc gì không – tôi cực kì ghét kiểu nói chuyện như thế này

– Cũng không có việc gì to tát cả, chỉ là anh muốn chú biết điều thì nên tránh xa Trang ra

– Hahaa..ông anh bị điên hay là não mà nói mấy câu ngư thằng ngẫn thế

– Dm mày ăn nói bố láo, muốn nhập viện à

– Hahaa..đừng dọa thằng này làm gì, chơi luôn đi đang rảnh

– Dm mày nhớ đấy con chó.

Tôi thoát face luôn vì không muốn nói thêm với cái thằng dở hơi này thêm nữa, bực mình. Trả tiền net rồi quay trở về nhà, thấy đói nên vào bếp rang chút cơm nguội từ trưa lên ăn qua loa. Lúc sau đang ngồi trong phòng bôi thuốc vào vết thương thì có điện thoại của Trang.

– Alo

– M ra mở cổng cho Trang đi

– Ơ..sao không bấm chuông mà gọi điện làm gì?

– Bấm muốn nát tay ra nè…

– Ặc..chắc là hỏng rồi…chờ tí xuống liền.

Phi xuống nhà mở cổng, Trang dắt con xe vào nhà rồi cùng tôi đi vào trong phòng khách ngồi. Rót nước mời Trang xong thì tôi cũng ngồi xuống.

– M không bận gì thì chở Trang qua nhà bạn dự sinh nhật

– Bận thì không nhưng M đâu quen bạn của Trang đâu mà đi

– Không biết thì lát biết..nhanh..nhanh – Trang ngồi dậy kéo tôi lên.

– Gì mà gớm thế…từ từ đã

– Có nhanh lên không, muốn ăn đòn hả – Trang giơ nắm đấm trước mặt tôi.

– Dạ..chị tha mạng…em đi ngay đây ạ

– Hihi..ngoan thế thì chị mới cưng chứ

– Thấy gớm…đúng là bà chằn

Tôi vừa nói vừa chạy bắn lên phòng, không nhanh có khi tôi bị xé xác mất..nghe tiếng hét cộng thêm với tiếng dậm chân mà muốn nổi gai ốc. Tự nhiên lại nhớ đến chuyện của thằng dở hơi ban nãy, định hỏi Trang nhưng nghĩ sao lại thôi. Lắc đầu để gạt bỏ suy nghĩ đó đi và nhanh chóng mặc quần áo, đi dày rồi xuống dưới nhà.

Chương trước Chương tiếp
Loading...