Ký ức ngọt ngào
Chương 98
Tôi gật đầu công nhận nghĩ lại cái hồi hãy còn nhong nhong đi ăn trộm trái cây, nói chung chúng nó chỉ bằng tuổi tụi tôi thôi nhưng về chuyện chổng mông cho mấy thằng hơn nó bảy tam tuổi địt là bình thường.
Ba thằng chém gió rồi vào lớp học thêm, đến tám rưỡi tối thôi là trời đã quạnh quẽ lắm rồi. Phi về đến nhà, mở cái lồng bàn ra hâm tạm ít đồ ăn rồi vào học.
Thời bấy giờ, họp phụ huynh đầu năm không chỉ là đóng tiền học không mà còn “kể tội, nêu quan điểm học hành” của mấy tháng đầu hè.
Dĩ nhiên cả ba thằng đều bị nói nhưng kết quả cũng chẳng đến nỗi tệ vì cả ba thằng quay cóp được. Lan Anh với tôi khó gặp nhau hơn vì không hiểu sao bố Lan Anh đổi tính đổi nết nên kèm kè kè vậy, thành ra tôi phải qua nhà cái Phượng chơi cùng nó.
Đen đủi một cái là Phượng đến ngày nên chẳng còn cơ hội nữa. Sau đó ba tuần, mấy thằng cũng vùi đâu vào học, nói thẳng ra là có mấy môn khá thú vụ nên chúng tôi mới như vậy. Cuối buổi chiều thứ năm, thời mua phùn lạnh. Đang co ro gạ mấy đứa đi ăn vặt thì Lan Anh nhắn là cuối tuần bố mẹ có công chuyện bay vào tận miền Nam ba bốn hôm nên rủ tôi sang.
Dĩ nhiên là cái được thông báo trước vậy tôi hí hửng lắm rồi, nhưng một sự việc sung sướng nó lại đến bất ngờ hơn.
Đang đung đưa cầm cái điện thoại tí toáy nhắn tin cho thằng Tú xem nó có chăn dắt được mấy em nào ngon nghẻ không vì thằng này đã được bố mẹ mua cho con Jupiter đỏ vàng đúc ba nan đẹp lắm rồi. Đùng một cái thì thằng Đạt gọi:
– Ê tối nay qua nhà của bà dì tao đi!
Tôi ngạc nhiên trả lời nó trong điện thoại:
– Ủa hôm nay bà dì mày rảnh vậy à?
Thằng Đạt cười hề hề cái kiểu dâm dật trong điện thoại:
– Ừ! Rảnh lắm, ông chú rẻ tao cũng rảnh nên bảo qua nhà bà dì tao luôn. Hôm nay chắc bà dì tao vào cơn nứng thế nên nhắn tao luôn mấy tin này, gạ cả mày và thằng Tú sang này!
– Được! Qua luôn nhưng vẫn phải bảo dì mày gọi điện cho bố mẹ tao để chắc cú nhé!
– Cái chuyện đó thì mày cứ yên tâm đi! Giờ đang lạnh thế này tính đi ăn gì không mày?
Hí hửng khi ý tưởng lớn gặp nhau tôi bảo nó:
– Đi chứ! Có mấy quán ăn ngon lắm, mày nhắn tin cho thằng Tú đi rồi cùng đi!
Vừa nhắc đến thằng Tú thì nó đã gọi ầm ở cửa nhà tôi rồi. Nhìn nó đội cái mũ đỏ cưỡi con xe trông bảnh chọe vô cùng. Tôi chạy ra cho nó phóng cái xe vào sân rồi bảo:
– Này! Tính rửa xe hả!
Thằng này cười gật đầu bảo:
– Thoải mái đi… giờ tao bảo này, tất cả số nick với số đồ đạc trong game mày bán mẹ đi chắc thừa mua xe đấy! Làm một cái đi… rồi chiến, thằng Đạt cũng bảo chiều nay đi gom tiền rồi đi mua này!
Hơi ngạc nhiên tôi hỏi:
– Mẹ! Nó vừa bảo tao đi ăn mà… thấy mua xe gì đâu!
Thằng Tú tặc lưỡi nói:
– Ờ thì đi ăn rồi bàn chuyện, tao thấy giá xe cũng rẻ rồi. Thằng Đạt cũng gọi cho tao rồi… hi hi… tối nay chuẩn bị nhé!
Vỗ ngực bộp bộp rồi tôi bảo:
– Yên tâm… tí nữa đi ăn mấy món đồ ngon ngon rồi chuẩn bị.
Hai thằng tí toáy nói chuyện với nhau một lúc thì tôi khóa cái cửa nhà rồi nhảy lên xe thằng Tú, ngồi đằng sau nó tôi hỏi:
– Chưa có bằng là dễ tóm lắm mày!
Nó tặc lưỡi nói:
– Mày yên tâm… có bằng rồi, tao còn làm cho mày luôn mấy bộ hồ sơ rồi, không cần thi luôn. Chắc tuần sau là có đấy, tao đưa cho.
Hơi ngạc nhiên tôi hỏi:
– Làm bằng dễ vậy à?
Thằng Tú tặc lưỡi nói:
– Chỗ ông bà già tao quen, thôi không nói nhiều qua nhà thằng Đạt cái!
Vèo một cái qua nhà thằng Đạt thì nó đã hí hửng nháy mắt rồi. Tôi chưa kịp bảo gì thì nó nhảy lên cái xe rồi nói phóng ra cái quán chuyên về vịt quen thuộc của máy thằng. Ngồi vào đó chọn ngay con vịt rồi tôi với hai thằng cà kê uống bò húc.
Hất hàm hỏi thằng Đạt:
– Này! Lúc nãy mày định bảo tao gì đúng không?
Nó gắp miếng thịt chấm qua cái xì dầu nhai gau gáu vừa ăn vừa nói:
– À tao bảo mày bán đồ game đi thôi, tao vừa thanh lý xong hết đồ rồi, hôm nay tao bao luôn còn thằng Tú rửa xe tính sau. Tao thấy tất cả số đồ game của mày thanh lý ổn đấy. Xong mai cúp học đi mua xe luôn…
Mở to mắt ra tôi bảo:
– Chắc đủ tiền không mày?
Thằng Tú hí ha hí hửng vỗ tay tôi vãi tôi cái bộp nói:
– Đảm bảo thừa là khác, mấy ông quán nét máu mua lắm, giờ mày chốt giao hàng là tao gọi luôn.
Thời bấy giờ bán đồ game mà được vài chục triệu thì khá là to rồi nên tôi gật đầu cái rụp. Hai thằng bạn thì hí hửng lắm gọi điện luôn. Mỗi thằng gọi một chủ quán nét rồi thống nhất giá sơ bộ sau đó thì cùng nhau ăn.
Mưa phùn rét rét ăn uống nó vào cầu đến xâm xẩm tối thì cả ba mới đi bán đồ, không ngờ cái số tiền bán hết đồ đạc của tôi có thể dư sức mua một chiếc Jupiter và còn thừa rủng rỉnh nữa.
Bán đồ xong về đến nhà thì ngoài đường đã leo lét mấy ngọn cao áp rồi. Thấy tôi về thì bố mẹ cũng hỏi thăm là tối sang nhà cô Hạnh mà giúp à…
Dĩ nhiên tôi gật đầu cái rụp còn không quên bảo lại:
– Qua nhà cô Hạnh ăn tối luôn, hôm nay có cả chồng tương lai cô Hạnh ở đấy nữa đấy!
Nghe tôi thổ lộ như vậy thì bố mẹ tôi tò mò hỏi, tôi chỉ kể qua loa vì quả thật chẳng biết gì thêm cả.
Cất cái số tiền bán đồ vào trong cái hộc tủ chuyên để sách vở rồi tôi tung tăng qua nhà cô Hạnh, vừa đến đã thấy thằng Đạt và cô Hạnh đang đứng ở sân để bê mấy đồ vào rồi.
Thấy tôi thì cô Hạnh đã típ mắt mà cười!
– Đã chuẩn bị sức khỏe chưa!
Tôi cười hếch miệng kêu lại:
– Chuẩn bị rồi quan trọng là cô thôi!
Đúng lúc này thì chồng sắp cưới của cô Hạnh đến, thấy hai đứa chúng tôi thì cười nhẹ nhàng rồi chào:
– Hai thằng cháu, qua sớm vậy à!
Thằng Đạt hí ha hí hửng trêu ông chú rể:
– Cháu phải sang sớm trợ giúp ông chú của cháu nữa chứ! À đây là thằng Đức bạn thân với cháu còn đây là chú Tuân, tao kể với mày rồi đó!
– Dạ cháu chào chú!
Bốn người vào trong nhà, không ngờ cô Hạnh đã thiết kế một cái gác xép phía sau nhà có thể để đồ rồi, dọn lại một chút thì cái phòng khách rộng hẳn ra. Thằng Tú lúc này hí hửng vào rồi bảo:
– Cháu thửa được chút rượu này của ông già, đảm bảo nhậu hôm nay hơi bị ngon…
Thấy như vậy thì cô Hạnh gọi với ra:
– Đợi người ta mang đồ ăn đến đã, cô đặt tầm sáu rưỡi bảy giờ… chắc một tí là người ta mang đến cho thôi!
Bốn người đàn ông ngồi chém gió một hồi thì đồ ăn cũng đến. Ngồi xuống đất và cả bốn đánh chén. Mặc dù tầm chiều ba thằng đã ăn rồi nhưng bây giờ vẫn đói.
Cô Hạnh phụ trách việc nhúng lẩu cho mọi người, vừa cụng ly thằng Đạt vừa nói:
– Hôm nay chỉ uống tới tới còn để sức làm việc chú nhé!
Muốn đong đưa nên chú Tuân bảo:
– Ừ nhưng mà sức làm gì mới được!
Thằng Đạt chưa kịp trả lời thì thằng Tú lên tiếng:
– Làm cho vợ tương lai của chú sướng qíu lại chứ còn sao nữa. Thế kể cho cháu lại với mấy thằng bạn thân của chú xem như thế nào nào.
Thằng Tú vừa nói như vậy thì cô Hạnh lườm mà nói:
– Chẳng có gì hay ho mà kể cả, chỉ được cái linh tinh là không ai bằng thôi, tí nữa biết tay với cô nghe chưa!
Thằng Tú trề môi nói:
– Chuyện đấy là bình thường chứ có gì mà không hay ho, hơi bị luôn đấy, thôi nào chú Tuân, kể lại cho cháu nghe với thằng Đức nghe đi!
Chú Tuân thấy thằng Tú nói như vậy thì cười khì khì bảo:
– Chuyện hay mà… công nhận lúc đó Hạnh như một con người khác ấy!
Nghe thấy như vậy thì cô Hạnh nói luôn:
– Như con người khác là như thế nào?
– Ờ thì dâm hơn… nhìn nói chung là khiến đàn ông phải quỳ dưới chân tôn như một bà hoàng đấy, thế mấy thằng bạn anh thích thằng nào nhất.
Cô Hạnh thấy chồng chưa cưới của mình hỏi như vậy thì nguýt một cái rồi nói:
– Thằng nào cũng thích… được chưa!
Lúc này thì thằng Đạt nhai xong miếng rau rồi nuốt cái ực thổi phù phù vì rau nóng rồi nó nói:
– Hức hức… quan trọng là dì thích ai nhất với được!
Bĩu môi nhìn thằng cháu của mình rồi cô Hạnh bảo:
– Chẳng thích ai cả… chỉ sướng mỗi lúc đấy thôi thích mỗi cái “cục thịt thừa” ấy làm cho đã đời thôi!
Lúc này thì chú Tuân cười ha hả nói:
– Thế thì thích cái cục thịt thừa của thằng nào nhất nào?
– Thằng nào địt dai là thích hì hì… mấy thằng bạn anh thằng nào cũng địt dai hết há!