Ký ức nhạt nhòa
Chương 7
Thi đại học năm đầu tiên. Tạch. Trượt, Tôi chẳng trách ai cả. Cũng chẳng trách cả bản thân mình như lúc trước. Có lẽ mọi cảm giác giờ đã hóa đá rồi… Chỉ bởi đơn giản rằng, học hành không cẩn thận, làm bài không được thì trượt thế thôi.
2007, Tôi thi Sư phạm Lí. Mọi người thì suốt ngày bàn tán trường này trường nọ… Còn Tôi dường như chẳng quan tâm mấy, cái ước mơ làm thầy giáo, gõ đầu trẻ chắc là do có bà chị và Bố. Nhà không có điều kiện, cũng chẳng quan hệ gì… bà chị học mầm non rồi tự thi được công chức, được phân việc mà chả tốn đồng nào. Công việc cũng nhàn mà lương khá ( do có thêm % lương thu hút )… Nhưng có khi năm ấy thi đỗ, thì cái mông lung về tương lai chắc còn hơn bây giờ. Tiền, quan hệ… 2 cái khái niệm về vị trí và danh vọng đối với 1 con người trong cuộc sống, không thể bước những bước dài, thì có lẽ ta bước chậm… điều đó chắc dần dần Tôi mới nhận ra được.
Quãng thời gian ở nhà. Làm học sinh lớp 13… có những lúc Tôi muốn tìm đến cái chết. Khi vết thương đầu đời đã dần lành, đúng hơn là chai sạn. Thì bây giờ nó phải nhường chỗ cho những dằn vặt về chọn lựa, về cuộc sống trước mắt. Có những lúc Tôi từng nghĩ rằng : Còn được đi học là còn hạnh phúc…
Khoảng thời gian sống vội vã. Thời gian đầu, có những lúc Tôi muốn kết thúc cuộc sống của bản thân. Chỉ vì gặp ánh mắt buồn không nói của Mẹ, cái thở dài của chị… và cả sự thất vọng của Ba nữa. Con người ta thì đi học hết cả, không ĐH thì CĐ, TC. Buồn cười là năm ấy, điểm Tôi cũng thuộc dạng khá nhưng không có trường nào gọi. Thành ra, ở nhà không sao, cứ ra đường là hàng xóm lại hỏi này hỏi nọ rồi dị nghị. Có lẽ với cái quá khứ học hành lúc trước, Tôi vẫn là 1 thằng được họ quan tâm và đề cập tới… kể cả những lần Ba đánh gẫy cả bó roi vì bắt được thằng con chơi game. Lúc đó, Tôi không cảm thấy dằn vặt bản thân vì mình vô dụng, vì làm Bố và Mẹ thất vọng, xấu hổ trước mọi người… mà cảm thấy dằn vặt vì mình mất cái cảm giác mình đang sống vì 1 điều gì đó, không còn mong chờ 1 cái gì đó ở phía trước. Con người sống mà mất đi niềm tin thì có còn đáng sống không ?
3 chị em lúc nào cũng được hết Mẹ và Bố răn dạy chuyện học. Riêng Tôi chắc được nghe nhiều nhất. Vì nhỏ tuổi nhất, được chiều, quan tâm nhất… và cái gánh nặng trên vai nhiều lúc cũng lớn nhất. Nó là hy vọng, là điều gì đó mà có lẽ nếu lúc đó thằng con trai ấy hiểu được như bây giờ nó vẫn đang ngẫm nghĩ về Ba, về Mẹ về những gì họ đã làm thì hữu ích dường nào. Tự hỏi mình : Mày đang sống vì điều gì ? Có phải là sống sao cho để mỗi ngày được 2h game, hay được ra quán game xem ké để cho đỡ cơn nghiền ư? Quãng thời gian ấy Tôi rất thích xem những bộ phim buồn, không phủ nhận là bây giờ cũng vậy. Đặc biệt thích thú với những phim có những nhân vật chính chịu nhiều đau khổ, đơn độc… nhưng cuối cùng họ vẫn vượt qua khó khăn, có 1 cái happy ending nhẹ nhõm.
Hồi ấy TV chiếu bộ phim Hàn, còn nhớ mang máng là Chị Tôi thì phải. Trước kia họ cũng rất hạnh phúc, rất giàu có. Nhưng rồi có biến cố, họ trở nên nghèo khó, nhục nhã… Nhưng họ không gục ngã. Họ vẫn sống tiếp, sống 1 cách cố gắng để trả những món nợ ơn nghĩa, ân oán. Cuối cùng thì NGƯỜI TỐT vẫn gặp HẠNH PHÚC… Tôi rất thích huýt sáo theo nhạc phim này, nó buồn, da diết, như một lần nữa gợi lại quá khứ. Có lẽ cố gắng để ngày mai, ngày kia, để tương lai cười lại vào mặt những thằng đã từng cười mình sẽ tốt hơn. Nghĩ đơn giản vậy và Tôi đã làm đúng vậy, có lẽ nó tốt hơn sự vô định và hoang mang, phân vân lựa chọn con đường đi tiếp khi thi trượt ĐH.
Tôi lại tiếp tục đi ôn thi. Nghỉ ngơi đến hết tháng 10. Lại lôi bài vở ra… Không hiểu sao có nhiều kiến thức Tôi đọc được dường như nó mới lắm. Chưa từng được biết đến trước đây… không trách được, bởi vì lúc ấy thằng người trong Tôi đâu quan tâm đến. Trong đầu nó còn đang nghĩ cái khác, nghĩ đến game cơ mà. Bởi game có lúc làm nó có bạn, nó không còn đơn độc. Đến khi nhận ra mình đã ngập sâu vào thì đã muộn… Đầu óc cứ ngơ ngơ, bài vở nắm không chắc. Nghĩ lại cũng hài hước, cái lần ngồi trong phòng thì làm môn Lý, môn dễ nhất, nhưng tự nhiên đến cái biểu thức sinx=1 Tôi nhẩm còn sai, rồi có câu tính gần ra rồi lại bỏ ngang để điền bừa. Để làm 1 cái gì đó, kiến thức đóng góp 60% còn lại là 40% tự tin và chút xíu may mắn nữa … Mà tự tin ở đâu ra được ? Khi mà học thì ít, bài vở ở lớp thì theo không kịp do chẳng đi học thêm lớp nào. Cảm nhận cái sai đầu tiên và cũng là lớn nhất của Tôi khi đó chắc là sự tự ti không đâu, và vin vào cái tự ti dở đời đó để bước chậm hơn chúng bạn, cho phép mình được chơi thay vì học.
Tôi chọn thi xây dựng. Có lẽ vì thằng bạn thân cũng học… hay chính xác là vì nghĩ : Học cái gì mà không liên quan đến 2 chữ Nhà Nước. Để không phải cần có Tiền, cần có Quan hệ mới vào, không phải cậy cục nhờ vả ai. Mà đúng ra, Bố Mẹ không có những thứ đó…
Đỗ… cảm giác vui sướng vì thấy Bố Mẹ vui. Cảm thấy những thứ mình cố gắng làm đã có kết quả… Vẫn nhớ cái cảm giác biết mình đậu mà lo nơm nớp vì mãi không thấy giấy báo gửi về. Sát ngày nhập trường, Bố phải lên tận phòng đào tạo thành phố tìm… Số chắc lận đận nên cái gì cũng lận đận. Giấy báo của Tôi bị quăng 1 góc trong tủ, may mà chưa mất. Sáng hôm sau, bố dẫn đi mua quần áo, chụp ảnh thẻ… và 1200 – cái điện thoại đầu tiên trong đời.
Có lẽ Tôi sẽ chỉ kể ít về quãng thời gian sinh viên nữa. Vì hầu hết mọi người ai cũng có trải niệm riêng rồi. Chỉ là những kỉ niệm nho nhỏ cho thêm chút sắc màu, chút hoài niệm về quãng thời gian tuy rất nghèo, rất thiếu thốn nhưng không khi nào không có tiếng cười… Và còn 1 thứ nữa, đó chính là những suy nghĩ về em lại trở về trong tâm trí Tôi. Nó ám ảnh Tôi trở lại. Khắc khoải… Đó là những đêm khuya tĩnh mịch trong KTX, ngồi học bài cảm thấy ngột ngạt không chịu nổi phải ra ghế đá ngồi. Không gian đêm cô quạnh, lạnh lẽo… chỉ muốn gào lên : I miss u. Rồi có lần đi uống bia với mấy thằng cùng phòng. Lần đầu tiên say bia… khóc vì không kiềm chế được cảm xúc. Khi say, có lẽ thấy nhớ em vô cùng. Muốn biết về em, muốn nói chuyện với em. Nhưng làm sao được, bạn bè thì ngại không dám hỏi mà cũng ít liên lạc với chúng nó. không có gì cả, chỉ có nỗi nhớ da diết ngày càng lớn dày vò tâm can.
Ngày ấy thằng nào có cái điện thoại nghe được nhạc hay cái mp3 thì cũng là sang rồi. Tôi còn nhớ như in lần đầu tiên nghe Lúc mới yêu – Phương Vy, rồi Mưa sao băng – Ngô Kiến Huy… không biết người khác như nào. Những lời hát cất lên lúc sáng sớm, buổi chiều tối khiến Tôi nghĩ ngợi ghê lắm. ( Thời đó thiếu thốn đến nỗi : không có máy nghe nhạc, cũng chẳng dư dả tiền mà đi ra net suốt ngày. Tối tối lại dùng tk 1221 để nghe thử bài hát… đến gần Tết thèm nghe Happy new year mà nháy cả tổng đài support liên tục để đến nỗi bị khóa sim )
Những giấc mơ về em. Lúc ấy là thứ làm Tôi cảm thấy hạnh phúc nhất. Tuy nó chỉ là mơ, là ảo ảnh không có thực. Nhưng ít ra nó đã giúp Tôi trải qua nhiều khoảng thời gian cảm thấy buồn vì xa gia đình, cảm thấy hẫng hụt vì cuộc sống của 1 sinh viên không như những thứ Tôi từng lầm tưởng. Môi trường mới, hoàn cảnh mới và cả những thực tế cả tốt và xấu đều lần lượt phơi bày. Vẫn nụ cười ấy, vẫn ánh mắt ấy, vẫn dáng người như thế. Như ngày xưa… Những giấc mơ chợt đến, chợt đi. Cố tìm cách níu kéo nó, thử 1 lần làm nó diễn ra theo ý mình. Điều khiển giấc mơ hạnh phúc ấy, chưa một lần Tôi có thể làm được…
Tỉnh dậy, toát mồ hôi. Lạnh người, nhưng cảm giác dễ chịu nhẽ nhõm vì được sống lại những kỷ niệm. được gặp lại người con gái ấy… Nhưng không hiểu sao lần nào cũng chỉ dừng lại ở khung cảnh: Tôi nắm tay Em đi trên con đường, cứ đi như vậy. Mỗi lúc Tôi muốn dừng lại, ngước nhìn em, muốn ôm Em trong vòng tay thì giấc mơ vụt tắt. Hay tự nhiên có 1 cái gì đó xen vào khiến nó theo 1 chiều hướng khác… Có khi thật tệ… Thậm chí, Tôi đã ghi lại những lần diễn ra. Ngày tháng, rồi nội dung mà còn lờ mờ nhớ được. Nhưng cho đến bây giờ, cũng như những sms của em, Tôi không đủ can đảm để mở ra đọc lại xem mình đã viết gì nữa .