Lạc lõng
Chương 17
Vậy là nhỏ đi rồi. Tôi ngồi vẩn vơ với tách cà phê đắng trên tay, từng hơi khói trắng bay nhè nhẹ trong những cơn gió đang ùa về. Bổng dưng lòng tôi nặng trĩu, những nụ cười của con nhỏ lại hiện về trong tôi. Từng làn khói của tách cà phê đắng bay nhẹ nhàng trong không gian của mùa xuân đang về. Hít một thoáng cà phê tiếp tôi ngả người ra sau chiếc ghế gỗ thân thuộc.
Tít tắc tít tắc từng tiếng con lắc vẫn vang lên khe khẽ trong căn nhà lạnh lẽo này. Chỉ mới hơn vài giờ đồng hồ trôi qua thôi mà sao tôi lại cảm thấy hụt hẫn đến thế này. Đưa tay lên vuốt cái bản mặt méo mó của mình bây giờ. Hít một hơi thật sâu oxi vào tràn ngập trong phổi tôi nhe răng cười một cái rồi đứng phắt dậy. Ring ring ring. Từng hồi rung của cái đt rung vang lên trên mặt bàn, tôi uể ải lấy đt lên nhìn thì là của em Quỳnh Nga…
– Alo…
– Anh hả – cái giọng lí nhí bên đầu dây bên kia…
– Ừm anh đây có gì không – tôi đáp…
– Đi ăn với em nha – em cười khúc khít…
Lúc này tôi mới chợt nhận ra cái nồi cơm sáng của con nhỏ. Với cái thân thể của tôi bây giờ mà làm đồ ăn thì chắc chả dám ăn. Không thì chắc ngồi cả ngày trong nhà vệ sinh mất.
– Alo – giọng em làm tôi giật người quay trở lại về câu chuyện của em nói với tôi…
– Ừm cũng được, giờ em đang ở đâu để anh qua rước – tôi nói nhẹ…
– Em đang ở nhà nè. Anh qua đi – giọng em thỏ thẻ bên tai tôi…
– Ừm chờ anh chút, em tắt máy đi – tôi nói…
– Dạ…
Tút tút tút… anh thanh tắt máy vang lên khe khẽ, tôi mệt nhọc lê từng bước chân nặng trĩu lên phòng, từng nấc thang chạy dài trong ánh mắt tôi, những tiếng cười của con nhỏ lại hiện về. Lấy tay vã vào mặt vài cái cho tỉnh rồi nói thầm…
– Mình điên hay sao rồi nhỉ. Chán thật – tôi thở dài rồi bước tiếp…
Mở nhẹ cánh tủ đồ ra chọn lấy đại một cái quần jean xanh với thêm một cái áo thun nhạt màu, xong xui chụp lấy cái ví da nhét vào túi rồi bước xuống nhà…
Đề gas chắc xe quen thuộc của mình lên, tiếng động cơ quen thuộc vang lên giòn giả, khóa chặt cánh cửa sắt lại rồi tôi chạy đến nhà em, một người con gái đẹp, một người con gái từng quấn chặt thân thể này. Từng ngọn gió mơn trớn khắp cả người tôi lạnh toát, những tia nắng dịu êm khe khẽ xuyên qua từng chiếc lá xanh mướt xuống mặt đường, không khí lạnh và trong lòng tôi lại càng lạnh hơn vì cái con bé lóc cha lóc chóc quanh quẩn ở nhà thường ngày giờ đã không còn rồi. Tin tin tinnnnn tiếp kèn xe đằng sau làm tôi giật mình, bây giờ mới sực nhớ là đang chạy uốn éo trên đường…
– Chạy kỳ cục vậy thằng kia – một bác tầm 50 tuổi chạy chiếc tay ga lên nhìn tôi…
– Dạ con xin lỗi – tôi gật đầu lia lịa…
Nói rồi ông bác già ấy phóng đi mất húc về phía trước, mà nhìn cái tướng ông bác già này chắc cũng thuộc dạng “rân trơi” cũng không chừng…
Lang thang một lát trên những con đường mát rượi thì cũng tới nhà em, cả căn nhà được bao trùm bởi những tán lá cây xanh ngắt che đi những ánh nắng gắt của những ngày hè.
Tôi bước xuống xe đưa tay bấm chuông từng hồi 1. Bính bong… bính bong… bính bong… 3 hồi chuông vang lên dồn dập, từ trong cánh cửa gỗ kia một thân hình mảnh mai khe khẽ chạy ra nhìn tôi cười âu ếm.
– Đừng bấm nữa hư chuông nhà em bây giờ – câu nói đang xen 1 nụ cười tươi tắn trên gương mặt hồn nhiên đó…
– Trời keo gớm, bấm chuông thôi mà cũng sợ hư nữa à – tôi cười…
Em mỡ cánh cửa sắt ra, một mùi hương nhẹ dìu bay phất phơ trong gió làm tôi dễ chịu. Thật lạ sau khi gập em bao nhiêu nỗi buồn của tôi lại vơi dần đi từng chút một vậy kìa. Em bây giờ trước mắt tôi là một người con gái có nước da trắng ngần, em diện một chiếc váy màu hồng làm đưa cả một tấm lưng trắng lụa là ra trong gió, gió thổi càng mạnh, càng hòa quyện mùi nước hoa ngào ngạt song thẳng vào mũi tôi. Nhẹ dịu êm ả, tôi như được đưa vào thế giới khác, không bon chen với ai, không phải giẫm đạp lên nhau để mưu cầu danh lợi, thoát khỏi cái nơi thị phi này thoát khỏi những sự bộn bề lo toan này để quên. Để quên đi tất cả những sự muộn phiền, những nỗi đau mà trước đây có nhiều người con gái đã giẫm đạp lên con tim này.
– Anh sao vậy – em khẽ đẩy tay nhẹ vào tay tôi…
– Hả – tôi giật mình…
– Sao anh thẫn thờ quá vậy – gương mặt êm đâm chiu khó hiểu.
– Không gì tại em đẹp quá nên làm anh ngẩn ngơ vậy á mà – tôi pha trò…
– Trời sạo gớm – nhỏ cười khúc khích…
– Không đâu thật mà – tôi cười…
– Thôi đi làm như em không biết tính anh vậy, lẽo mép gớm…
– Hehe. Đi thôi em…
– Dạ…
Tôi lấy từ cốp xe ra đưa cho nhỏ một cái mũ bảo hiểm màu hồng nhạt, nhỏ cầm lấy, đôi bàn tay mềm mại lạnh ngắt khẽ chạm vào đôi tay chai sần của tôi, nó làm cho tôi dịu đi nỗi buồn và một chút gì đó dâng lên trong lòng tôi từng chút một.
Tôi nhất gas vút đi xen lẫn vào dòng người đang hì hục bận rộn mua những thứ cần thiết để về trang trí nhà cửa đón xuân. Bất chợt tôi liếc mắt sang nhìn 2 bên dòng người, những chiếc xe chạy ngang tôi thì bắt gặp thấy những ánh mắt thèm thuồng, ganh tị, và vài đôi mắt ngưỡng mộ. Với những ánh mắt ganh tị thì chắc ai cũng hiểu rõ mà, nhìn gương mặt nhăn nhó thèm thuồng này thì tôi cũng hiểu, chắc lúc đó trong bụng của những bạn trẻ đó đang chửi thầm…
– Má nó cái thằng xấu quắc này mà lại có một em ngon lành đến thế…
Nhưng mà chắc mấy người này thì cũng chỉ lo nhìn gái thôi mà quên nhìn chiếc xe của tôi. Xe có thể đè chết gái đẹp nhé. Dân gian ta có câu định nghĩa về gái đẹp…
“Gái là một động vật có vú, thích ăn tiền và di chuyển bằng xe tay ga”. Nói cho vui vậy thôi chứ những loại con gái thứ đó thì cũng chỉ là một bộ phận thôi, anh em đừng nghe theo mình nhé…
Mặc kệ những ánh mắt dòm ngó đấy tôi nhấn ga lạn lách vút lên phía trước để đi ăn vì bụng tôi nó đang gào thét lên rồi còn gì nữa…
Ăng uống no nê xong, tôi lại chỡ em chạy vòng vòng trên những con đường mát rượi, những ánh nắng bắt đầu lên cao, nắng bắt đầu gắt hơn tôi cảm nhận vậy, vì da tôi đang nóng bừng bừng lên còn gì, tôi chạm nhẹ vào đôi tay đang siết chặt hông tôi nói khẽ…
– Mình về em nhé – tôi nói…
– Dạ, nắng quá rồi.
– Để anh chở em về nhà nhé – tôi nói khẽ…
– Thôi về nhà anh đi, về nhà em cũng có ai đâu buồn lắm – giọng em trùng xuống…
– Ừm vậy thì về nhà anh mệt gớm…
Tôi cũng hiểu một mình sống trong một căn nhà lạnh lẽo thì cảm thấy cô đơn cỡ nào mà, đơn giản thì tôi cũng đang ở trong cái hoàn cảnh đó mà, à không đó chỉ là lúc trước thôi bây giờ tôi có một con nhóc sống chung nhà với con mèo ú ục ịt nữa mà.
Tôi nói chuyện với em một lúc thì cũng về tới nhà. Tôi đưa chìa khóa cho em, em nhanh chân chạy lại mở cửa chạy nhanh vào trong tránh cái ánh nắng ngày càng gắt của mặt trời này. Còn tôi thì cứ rề rà với cái chiếc xe này chạy vào nhà. Lấy cái nón nặng nề khỏi cái đầu. Tôi khóa chốt cửa lại rồi bước vào nhà, vừa ngã lưng ra phía sau ghế thì em đã tiến tới cạnh tôi, áp vào mặt tôi chai nước suối mát lạnh làm tôi giật bắn người…
– Anh làm gì mà giật thế? – Em nhìn tôi cười…
– Tự dưng đặt cái thứ lạnh te này vào mặt không giật mới lạ á – tôi nhíu mày…
– Trời…
– Trời gì mà trời…
– Hông có gì hihi – em lại cười…
Tôi biết những nụ cười lúc này của em mới thật sự là cười thôi, ngoài những khoãnh khắc này tất cả nụ cười khác thì cũng chỉ đều là giả tạo cả. Tôi biết mà, tôi biết trong cái thế giới của em nó phức tạp cỡ nào mà. Tôi khẽ cười mỉm vì dù sao tôi cũng có thể làm một việc tốt đó là đem lại niềm vui cho người khác, mặc dù tôi đem lại sự đau khổ cho người khác thì nhiều hơn.
Pha trò cho em cười một lúc thì cũng mệt, nhìn cái bộ dạnh mệt mỏi của em với đôi mắt thâm quầng sau lớp trang điểm này thì cũng biết là đêm qua em thức khuya lắm.
– Đêm qua em thức khuya lắm à? – Tôi hỏi…
– Dạ hôm qua phải đi show về tới 11h lận…
– Lên phòng anh mà ngủ đi, tí anh đưa cho về…
– Thôi em không có buồn ngủ mà – em lắc đầu…
– Lì à lên nằm nghỉ chút đi…
– Dạ – gương mặt của em chao lại buồn bã…
Từng bước chân nhẹ nhàng lên từng bậc thang cao vời vợi. Bước chân đều đặn rồi mất húc sau vách tường rêu xanh đó.
Uống một ngụm nước lạnh toát sâu vào cuống họng làm dịu đi cái nắng nóng bây giờ. Bật cái ti vi xem tin tức mãi rồi cũng chán. Mặc bộ đồ quần jean một hòi thấy càng nóng định cởi ra cho khoẽ mà bây giờ bên trong có mõi cái quần sịp mới khổ. Nghĩ ngợi lung tung một lúc tôi quyết định bước lên phòng kiếm quần đùi mặc cho mát.
Mở nhẹ cánh cửa phòng được làm bằng gỗ màu nâu đậm bóng loáng ra. Em nằm đó trong cái váy màu hồng nhạt, đôi chân dài miêng mang trắng ngọc ngà. Tiếng thở đều đều, tiếng quạt máy quay ro ro đều đặn hòa vào nhau làm cho không gian càng trở nên hòi hợp. Cứ như một bản năng có sẵn, tôi bước nhẹ đên chân giường. Đôi tay thô sần sùi chạm nhẹ vào cánh tay mềm mại ôm tôi lúc nãi, đưa mũi hít nhẹ mùi thơm thoang thoảng từ em ra. Ngọt ngào, chìm đấm tôi hôn nhẹ lên gò má hồng hào đan phập phòng đó. Dường như cái hành động đó làm em giật mình, em mở mắt nhìn tôi, thoáng chóc trong cái không gian ấy vô tình hai ánh mắt chạm vào nhau. Tôi nhìn Em. Em nhìn Tôi. Không gian dừng lại trong lúc đó…
… Bạn đang đọc truyện Lạc lõng tại nguồn: http://truyen3x.xyz/lac-long/
Từng chút một từng chút một, cái mùi hương ngọt ngào của người phụ nữ lại len lỏi vào trí óc tôi. Em nhìn tôi bằng đôi mắt khao khác và đan xen một chút bất ngờ. Tôi đưa đôi môi khô của mình từng chút một chạm nhẹ vào môi em, hơi thở gấp gáp của tôi và em hòa vào nhau, mềm mại ướt át là khi đôi môi tôi đã chạm vào em. Em đưa đôi tay ra sau gáy tôi kéo nhẹ và siết chặt tôi vào em, từng nụ hôn nhẹ nhàng được trao cho nhau, tiếng quạt máy vẫn quay đều ro ro dưới cái nắng giữa trưa của mùa xuân đã cận kệ, đôi tay này lại một lần nữa được chạm lên cái cơ thể nõn nà này thêm một lần nữa.
Đôi tay tôi chạm nhẹ lên từng thớ thịt mềm mại trắng phéo nài tôi đưa tay nhẹ nhàng từ từ luồn vào phía bên trong chiếc váy màu hồng nhạt nài, chợt em ưởng ngực rên nhẹ một tiếng ưm, đó là khi đôi tay tôi đã chạm vào cái nơi tối tăm nhất của một người con gái, ướt át nhớt nhát là những cảm giác được truyền về từ đôi tay khô ráp.
Tôi đưa tay lướt nhẹ qua cái mu cao mềm mại của em, một chút rậm rạp một chút mềm mại, thật lạ, cảm giác thật là và phấn khích, căn phòng đang dần nóng lên theo thời gian đang ngưng đọng, mồ hôi tỏa ra như tắm mặc dù bên cạnh là cái quạt to đùng đang quay vun vút kia, gương mặt em ửng hồng lên, tôi đưa nhẹ ngón tay vào cái đó… của em, em khẽ ưỡn mình nhìn tôi e thẹn, cái gương mặt e lệ nhìn sau mà yêu gớm đến thế, tôi phả nhẹ từng chút hơi thở vào mặt em, em đưa tay ra sau kéo tôi vào người em, mềm mại cảm giác thật thoải mái, từng cái hôn nhẹ nhàng đầy ngọt ngào, cái vị son môi của em len lỏi qua tôi, tôi rút tay từ phía dưới bốp nhè nhẹ vào vú em, mềm mại và lạnh ngắt, dùng tay se nhẹ vào cái núm tròn tròn xinh xinh đang cương cứng ngắc ấy, em rên khe khẽ từng tiếng một.
– Ưmmm a ưm ơ ơ ưmmmm…
Tôi đưa tay kéo nhẹ cái quần ra khỏi, thằng nhỏ sừng sững như muốn xong thẳng vào quân địt, đúng là quân tiên phong mà. Rời khỏi đôi môi mềm mại đó, tôi dùng tay nâng nhẹ 2 cặp đùi trắng phíu ấy qua 2 bên, em khép nép dùng tay che đậy phần bên dưới, tôi cười, cười một cách ngọt ngào đầy yêu thương, cọ thằng nhỏ xung quanh lớp lông lưa thưa ấy rồi nhấp mạnh vào.
– Hự – em nhón lưng nhìn tôi ngạc nhiên…
Bây giờ cả thằng nhỏ đầy kiêu hảnh đang bên trong em, 2 thớ thịt quấn chặt lấy nó, từng xúc cảm dục vọng lại ùa về, tôi chổi tay xuống nệm, và nhấp… a đã thật đã lâu rồi chưa được quan hệ với ai, đã khiến tôi trở nên sung sức hơn bao giờ hết nhấp mạnh từng cái thô bạo. Tiếng rên rỉ đê mê của người phụ nữ đang tràn ngập trong phòng, siết chặt vào nhau 2 cơ thể quấn chặt vào nhau, tôi đưa tay xuống xoa nhẹ mu em, nhấp và xoa cứ thế đều đặn cho đến chừng 5 phút sau.
Mệt lả người nhưng vẫn chưa thỏa mãn, em nằm sắp người lại 2 cái mông trắng săn chắc như khiêu khích một kẽ hiếu chiến như tôi, tôi lấy thằng nhỏ nhét vào, và tiếp tục em rên rỉ từng tiếng, từng âm thanh nặng trĩu và đầy thỏa mãn… tôi nhấp nhanh và mạnh, một lúc một nhanh vì tôi biết đây là giới hạn của mình rồi, tôi rút thằng nhỏ ra và bắn trên mông em rồi rủ người nằm xuống, gương mặt hóc hác nhìn tôi mỉm cười e thẹn, 2 cái má vẫn ửng hồng sau lớp phấn trắng kia. Tôi cũng cười, và xoa đầu em rồi ngủ, tôi ôm em vào lòng ôm thật chặt mặc kệ tiếng xe inh ỏi ngoài kia, mặc kệ tất cả tôi im lặng và chìm vào mộng mị của giấc mơ.
Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ cái hôm ấy đó em à… Ngọt ngào lắm, anh sẽ giữ mãi mà…