Lạc lõng
Chương 40
Trời vẫn còn tối, những còn những ánh đèn hiu hắc bên lề đường. Từng cơn gió lạnh quấn lấy thân thể tôi, rùng mình rồi hít một hơi thuốc thật sâu vào phổi để giữ ấm. Đứng ngáp dài trên ban công và ngắm nhìn Sài Gòn trong tờ mờ sáng, 3h sáng nhưng Sài Gòn dường như đã bừng tỉnh đi một chút, dòng xe dường như tấp nập hơn bên kia ánh đèn, rít một hơi cuối vào phổi rồi bước vào vòng tắm vệ sinh sạch sẽ để chuẩn bị cho một hành trình dài.
Cốc cốc cốc, từng tiếng gõ cửa vang vọng trong đêm, tôi đứng trước phòng nhỏ.
– Thức chưa, nhanh lên – tôi nói vọng vào…
– Rôìiiiii chờ chúttttt đê – nhỏ kéo dài.
Gái lứa gì mà lười quá, gần tới giờ rồi mới thức. Tôi lầm bầm rồi ngồi quay về phòng lấy ba lô ra ngồi đợi. Vài bộ đồ cho 2 ngày, vài vật dụng linh tinh thế là đủ. Vác cho nhiều theo làm gì, chỉ cần thiếu gì thì lấy tiền tới đó mua cũng chẳng sau, lảm nhảm mãi một lúc sau thì cũng thấy nhỏ ló cái mặt ra, cái mặt còn lớ nga lớ ngớ chưa tỉnh ngủ cộng thêm cái ba lô bự tổ bố. Ba lô tôi ít bao nhiêu thì của nhỏ lại bự bấy nhiêu.
– Đem chi lắm thế – tôi ngó qua rồi nói.
– Kệ đi, đem cho nó đủ, lỡ thiếu gì mệt lớm…
– Làm cứ như chuyển nhà không bằng – tôi thở dài…
Nhỏ nhe răng cười rồi kéo cái ba lô lên vai mà bước, nhìn cái vẻ mặt nhăn nhó mà tôi bật cười, ham đem cho lắm vào chưa kịp ra khỏi nhà đã uể rồi.
– Đưa đây quải cho, khổ quá…
Dựt lấy cái ba lô của con nhỏ rồi vác lên vai mà bước xuống nhà, trai to con sáu múi lực lưỡng thế này sao phải sợ cái ba lô này chứ. Mà chém thế thôi chứ cái đờ mờ chả biết nhét cục tạ 20 ký vào hay sao mà nặng khủng khiếp.
Ngồi trên xe đợi nhỏ khóa cửa cẩn thận rồi chạy đến tới chỗ hẹn, hít hà cái vị tinh mơ của Sài Gòn buổi sớm, còn đâu đó cái se se lạnh của cơn gió mùa thu, cái ánh đèn mờ mờ bên góc đường làm không khí trầm hơn mọi người.
Nhỏ gục vào vai tôi, hai cánh tay nhỏ nhắn xiết nhẹ vào hông tôi.
– Gì đấy, lạnh à – tôi nói vọng lại…
– Ừ hơi lạnh, mượn ôm tí. – Nhỏ thỏ thẻ vào tai tôi…
– Ừ.
Dòng người chạy ngược tôi, vài ánh mắt cười dưới ánh đèn mù mờ. Tôi và Nhỏ giờ giống như một cặp đang yêu đi dưới đêm Sài Gòn ấy nhỉ, cười nhẹ một cái trong lòng rồi vút đi trong màng đêm trầm tĩnh.
– Đây nè mày – thằng Vinh dơ tay ngoắc tôi vào…
Rẽ tay lái chạy vào rồi dừng lại một chút trước mặt mọi người trong đoàn.
– Hố hố dẫn bồ theo à.
– Bồ ếu gì, còn vị thành niên đấy – tôi cười…
– Hà hà, nhìn xinh phếch – nó liếc qua nhỏ…
– Xùyy – nhỏ chu mõ ra…
– Thôi mày chạy xe vào trong gửi đi rồi ra đây, mọi người tới gần đủ hết rồi.
– Ừ chờ tao chút.
Nói rồi tôi chạy vào nhà xe cất con xe cóc ghẻ rồi chạy ra ngoài, vừa đi vừa thở thều thào thì gặp cái gương mặt nhỏ nhắn nhìn tôi cười.
– Chờ em ra với… – hóa ra là Trân…
– Ừ nhanh đi…
Thả cái ba lô nặng trịch xuống đất thở phì phò vì mệt, quay sang nhìn nhỏ thì thấy cái mặt trù ụ bí xị một đống, tôi chỉ cười rối vuốt mũi nhỏ.
– Đauuuu – nhỏ thục vào bụng tôi…
– Sáng gì mà bí xị rồi.
– Kệ tuii ai mượn hỏi…
– Ờ thì kệ – tôi làm lơ.
– Ờ…
– Ờ.
Đang ngồi im ĩm thì thấy cái dáng lật đật của Trân chạy ra.
– A nặng quá – nhỏ thở hì hục…
– Đây anh xách cho – tôi nắm lấy…
– Cảm ơn anh hì hì.
Vừa đi vừa kể chuyện cười với nhỏ Trân mà sự nặng nề trên lưng tôi cũng bớt đi phần nào. Trời dường như sáng hơn một chút so với lúc nãy, vừa hì hục xác 3 cái ba lô trên vai, vừa bước vừa thở thì con nhỏ thục vào hông tôi cái cạch rồi chạy đi…
– Aaa chị Ngaaaaa – nhỏ chạy lật đật…
– Ơ – tôi há hốc…
– Ga lăng dữ hén, ghê quá hén – em trêu tôi…
– Thanh niên sáu múi to khỏe mà – tôi cười…
– Em đi đâu đây – tôi nói tiếp…
– Thế anh đi đâu đây, anh ở đâu thì em ở đó được hơm…
– Ờ ờ ờ…
– Ờ gì mà ờ, lên xe đê nãy giờ đợi anh lâu quá trời – em kéo tôi lên xe.
Cất mấy cái ba lô nặng nề xong thì lựa chỗ ngồi, mà kiếm hoài ếu thấy chỗ nào có 4 chỗ cho 4 người. Thế là phải lật đật xuống hàng bét ngồi cho vừa, tôi ngồi cạnh cửa sổ, thói quen là thế, hễ mà đi đâu bằng xe 4 bánh là phải ngồi gần cửa sổ, vừa có gió lùa vào, và còn được nhìn những hàng cây đang chạy ngược về phía sau. Đêm, đêm vẫn còn bao phủ lấy không gian này, tiếng rì rầm to nhỏ trong xe, tiếng thở khì khó ngáy ngủ. Tôi ngồi đó chỉ im lặng nhìn từng cảnh vật lùi dần về phía sau lưng mình. Từng cơn gió se lạnh quấn chắc lấy cánh tay, bóc lấy miếng khô mực nhai chót chép, đầu thì cứ suy nghĩ đủ thứ chuyện.
– Hahaha vậy sao?
Tôi giật mình quay lại theo cái giọng vừa xoé toạc âm thanh im lặng nãy giờ, hóa ra là nhỏ Trân với nhỏ Tuyền đang rì rà rì rầm nói xấu tôi hay gì ấy, cứ lâu lâu liếc qua tôi cười rần rần.
Em nằm gục đầu trên vai tôi lim dim, từng hơi thở ấm nồng phì phà vào mặt tôi, việc em ở đây hóa ra cũng chẳng lạ lùng gì, hình như là ông phó gđ để ý em thì phải nên mời em đi du lịch cùng. Nhắc tới mới nhớ, thằng chả dường như đang bực tức lắm thì phải, khi thấy em cứ quấn lấy tôi không ngừng.
– Anh đóng cửa lại đi, em lạnh quá – em kề sát tai tôi nói nhỏ.
– Nhìn vầy mà cũng biết lạnh nữa à. – Tôi nhe răng cười…
– Thân gái mỏng manh mà, đâu phải như con trâu như anh đâu mà hông biết lạnh xì – em gục đầu vào lòng tôi.
– Ờ thì trâu. Trâu vậy mới vừa với em chứ haha – tôi cười rồi đưa tay xoa bụng em.
– Ra nhen, thả dê à. Cạo lông mai áo bây giờ.
– Giỏi nhỡ, biết cả mai áo. Hôm nào mai anh một cái xem – tôi nhe răng cười khì khì…
– Chỉ giỏi xạo – em bẹo vào đùi tôi…
Chỉ còn tiếng thở dài mệt nhọc, từng vòng quay đều của bánh xe, từng cảnh vật lùi dần. Trời sáng hơn, dòng người tấp nập hơn, từng hạt nắng ũ rũ dưới những án mây nâu sẫm. Em nằm gục đầu trên vai tôi ngủ, tôi vẫn ngồi đó không chút rục rịch, không gian trầm từ theo từng nhịp thở nhẹ nhàng, nhai thêm miếng mực cuối cùng rồi tôi cũng ngồi gục đầu xuống để nhắm mắt một chút.
Nắng vươn cao, nắng cao lay nhẹ tôi tỉnh daaji, mùi hương mặn mà của biển, bãi cát trắng vươn vã dưới bánh xe.
– Đây rồi biển đây rồi – tôi ngáp dài…
Vẫn còn lim dim chưa tỉnh thì một bàn tay nhỏ nhắn lắc lư má tôi.
– Dậy dậy, tới rồi nằm quài – cái giọng lí nhí kèm cái hơi thở phì phò…
– Rồi anh dậy rồi đây – ngồi bật dậy ngáp một hơi dài…
– Chuẩn bị xuống xe lấy đồ nhận phòng nghen mọi người – thằng Vinh la…
– Ok ba bê – mọi người ngáp dài đáp…
Vị mặn của biển quấn lấy tôi từ khi xe chạy vào thành phố này, gió thổi nhẹ vì vù. Ôm cái ba lô to đùng xuống xe, hít một hơi thật sâu vào phổi rồi lật đật vào nhận phòng. Đứng đợi một lúc thì đéo thấy ai đưa chìa khóa cho mình đâu.
– Đệch mợ bực cả mình – tôi lầm bầm…
– Đệch tao ở phòng nào? – Tôi quay qua hỏi thằng Vinh…
– Mày chưa có phòng à?
– Ừ có hỏi mày làm giề ==’
– Để tao hỏi xem có ai còn phòng không.
Nó quay vào chỗ nhận phòng lầm bầm cái gì đó một chút rồi quay ra nhìn tôi cười cười, mà cười đểu mới ác…
– Hết cmn phòng rồi con, ở bụi cmn đi. Tao ở với ông phong rồi…
– Cái đệch – tôi chưng hửng…
– Có ai còn phòng không, cho thằng Minh nó ở ké kìa – nó la lớn…
– Còn một chỗ đây – một cánh tay nhỏ nhắn dơ lên…
– Còn một phòng 4 người mà mới có 3 người thôi đây – cái giọng nhỏ nhắn quen thuộc…
– Hố hố vô cmn mánh rồi nghen – thằng Vinh quay qua cười hố hố…
Đúng là đồn như lời thật, hóa ra cái phòng 3 người đó là phòng của em với 2 nhỏ.
– Shittttt shittttt – tôi chán nãn…
– Đờ mờ ở chung với 3 con gái sướng bỏ mẹ rồi còn shit éo gì – thằng phong cười…
– Cái đờ mờ…
Người ngoài cuộc nó thế đấy, cứ tưởng là ở chung với con gái là sướng lắm cơ. Nhưng sự thật thì nó đếu giống mọi thứ từng mơ đâu, tôi ngáp dài một hơi rồi cũng gật đầu chịu đại. Chứ không lẻ ở ngoài đường sao? Hít một hơi thật sâu vào phổi rồi quải cái ba lô tòn ten đi theo 3 người kia lên phòng. Á đù phòng cũng rộng gớm, nhưng mà cái đệch con mịa chỉ có 3 cái giường, đùa tôi à.
– Hơ có 3 cái giường làm sao đây – em quay lại nhìn tôi…
– Thì anh chịu thiệt ngủ chung chứ sao – tôi cười đểu…
– Thiệt cái đầu anh chứ thiệt – em bẹo hông tôi…
– 3 Gái 1 trai, anh ít anh chịu thật là phải rồi còn gì…
– Ngủ đất đê – quay qua thì con nhỏ Tuyền nhìn tôi lom lom…
Cái đờ mờ, số tôi phải ngủ đất thật sao? Đứng lảm nhảm một lúc thì chuẩn bị lấy đồ đi tắm.
– Làm gì ế – em hỏi…
– Đi tắm chứ giề?? – Tôi đáp tỉnh bơ…
– Qua phòng khác tắm ké đê, phòng này cho 3 tụi tui sài rồi…
– Ơ. Cho tắm trước đê, tắm sao cũng được mà – tôi nói…
– Thôi, sợ lắm, sợ bị rình trộm lắm ra đê – em đẩy tôi ra ngoài rồi khóa cửa cái rầm…
WTF. Tôi vẫn còn đơ người ra và đéo hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã chịu thiệt ở chung với 3 đứa con gái rồi còn bị giành phòng tăm nữa, cái đờ mờ. Đứng dọc hành lang lảm nhảm một lúc rồi cũng xách đít chạy qua phòng thằng phong với thằng vinh…
– Đm mở cửa – tôi đập rầm rầm vào cửa…
– Đcm cái gì thế – thằng vinh mở cửa…
– Đm tắm chưa, chưa thì tao mượn phòng tắm cái.
– Bên mày cũng có phòng tắm mà, chạy qua đây làm éo gì…
– Bị giành cmnr. Tao tắm đê…
Dứt tiếng tôi phi cái vèo vào phòng tắm. Hít hà khỏe khoắn một hơi rồi quay lại phòng. Vừa bước vào thì thấy đã xì xà xì xầm gì rồi.
– Đi tắm biển hem. – Nhỏ Tuyền quay qua nói với tôi…
– Đi trước đi, tí anh ra, nằm nghỉ xíu – tôi ngáp dài rồi dùi mặt vào gối…
– Vậy 2 đứa em đi trước nha, tí anh với Nga nhớ ra đó – nhỏ trân cười khì rồi nắm tay nhỏ tuyền lôi đi…
– Ừ tí anh ra…
Dụi mắt một cái rồi úp mặt xuống nằm ngủ miêng mang, mới nằm được tầm 10 phút thì một cỡ thể mát lạnh áp vào lưng tôi, hơi thở phì phò nhẹ nhàng pha phả vào tai.
– Đừng phá – tôi vừa nói vừa ngủ…
– Có ai phá đâu, chỉ ôm anh tí thôi mà – em quấn chặt lấy người tôi…
Làn da trắng nõn nà áp chặt vào lưng tôi, cái cảm giác vỡ vụng và tiếng đập liên hồi của trí óc làm tôi tỉnh giấc một chút. Nắm chặt lấy đôi vai nhỏ nhắn đó rồi vậy xuống dường, trên người em giờ chỉ còn mỗi cái khăn tắm màu trắng tinh khôi. Em nhìn tôi cười e thẹn, tôi chỉ cười nhẹ rồi hôn nhẹ lấi môi em, từng nụ hôn ngọt ngào trong không gian im lặng. Tôi ôm nhẹ em vào lòng, em chỉ nhắm mắt và cố lắng nghe nhịp đập của hai con tim, kéo lấy cái khăn sang một bên, đôi tay tôi dần mân mê cơ thể em, từng cái hôn bắt đầu dịch xuống dưới, ngoặm chặt lấy ngực em tôi vừa hôn vừa mút. Em nhắm tịt mắt lại, thi thoảng có vài tiếng rên rỉ của em, từng hơi thở ấm nồng, từng nhịp đập của cảm xúc, tôi quấn chặt lấy em, quấn chặt lấy người tình của tôi.
– Cái đờ mờ mày đi chưa thế, ra tắm biển nhậu nhẹt đê mày ơi – thằng vinh đập cửa…
– Ờ tao ra liền chờ chút.
– Em thay đồ đây rồi tí em ra, anh đi trước đi – em thì thầm rồi chạy vào phòng tắm.
Cảm xúc bị đứt quãng nhưng cũng phải cố chịu đựng, với tay lấy gói thuốc cho vào túi quần rồi lật đật bước ra.
– Đờ mờ lâu gớm…
– Đm đi thôi…
3 thằng bước xuống, từng nấc cầu thang lùi dần, đưa thuốc lên môi rít một hơi thật sâu vào phổi. Nắng gắt, cát trắng, tiếng vỗ rì rầm của từng cơn sóng vào bờ. Tôi cười thầm rồi bước tiếp, bước qua khỏi cái dòng người chen chút để về với biển.