Lăng Phong

Chương 311



Phần 31: Giặc Cướp Đồ Thôn

Lúc đầu, Lăng Phong còn tưởng rằng Diệp Lưu Ly ăn cái gì sẽ giống như tiểu thư khuê các, vô cùng nhã nhặn, thế nhưng không nghĩ tới, nàng ăn uống so với rất nhiều nam nhân còn muốn nam nhân hơn.

Mặc dù nhị sư tỷ Quan Vân Phượng của Lăng Phong tướng mạo bưu hãn, nhưng tướng ăn của người ta so với Diệp Lưu Ly nhã nhặn hơn nhiều.

– Đến đến đến!

Thường Phong cùng Lâm Bạch, cũng đều giơ bầu rượu trong tay, cùng Diệp Lưu Ly cụng nhau, Lăng Phong cũng chỉ đành bưng bình rượu lên.

Không thể không nói, tửu lượng Diệp Lưu Ly rất không tệ, trong điều kiện không vận công đem cồn bức ra bên ngoài cơ thể thế mà uống ba cân rượu có độ cao cũng không có say chút nào.

Tuy nhiên, gương mặt của nàng cũng bởi tác dụng của cồn mà hiện lên đỏ ửng nhàn nhạt, làm nàng nhìn qua càng thêm mỹ lệ.

Làn da ửng đỏ, bờ môi kiều diễm ướt át, làm người nhìn không nhịn được muốn nhào tới âu yếm.

Sau khi uống rượu xong, Diệp Lưu Ly không chọn nghỉ ngơi ở Tử Kinh thành, mà tiếp tục xuất phát, thẳng đến lúc hoàng hôn, đoàn người mới dừng chân tại một tòa thành trì nhỏ tên là Vọng Phu thành.

Vọng Phu thành là một tòa thành Lâm Giang nhỏ, nhân khẩu không lớn hơn 500.000.

Nghỉ ngơi tại Vọng Phu thành một đêm, Lăng Phong không dám ngủ say, bất quá buổi tối thứ nhất hắn bình an vô sự, Thường Phong hoặc Lâm Bạch, dường như cũng không có ý động thủ.

Cho dù đến bây giờ, Lăng Phong còn không xác định được người muốn động thủ với mình đến cùng là Thường Phong hay là Lâm Bạch.

Bạch Tử Long nói, gia tộc phía sau Trương Chính Trực có thế lực rất cường đại, Trương gia tại Huyền Kiếm tông, tất cả có hai vị trưởng lão nội môn.

Mà Trương Chính Trực bị Lăng Phong chỉnh thảm như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.

Mà theo suy đoán của bọn Bạch Tử Long, Lăng Phong lần này ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, rất có thể chính là thao tác của Trương gia ở sau lưng, cho nên hắn tuyệt đối không thể lơ là cảnh giác.

Huyện Thanh Hà ở phía tây, khu vực biên giới vào dãy núi Lạc Hà, cách khu vực hạch tâm Huyền Kiếm tông gần ba vạn dặm.

Cho dù là cưỡi chim bay, nhanh nhất cũng phải ba ngày mới có thể tới, mà lấy thực lực tọa kỵ của Lăng Phong bọn họ hiện tại, căn bản là không có cách nào trong vòng ba ngày liền đuổi đến.

Sau mấy ngày, Diệp Lưu Ly dưới sự chỉ dẫn của Thường Phong, mỗi khi đi ngang qua một tòa thành trì, đều muốn đi ăn các loại mỹ thực đặc sắc của những nơi này.

Mấy ngày kế tiếp, Lăng Phong suýt thì nghĩ lầm chính mình không phải đi ra chấp hành nhiệm vụ, mà là đi ra du lịch.

Ngày thứ tư, bọn hắn rốt cuối cùng cũng tới bên trong lãnh địa huyện Thanh Hà.

Quận Thanh Hà này thuộc vương triều Đại Yến.

Vương triều Đại Yến, chỉ là một trong số chục quốc gia nằm trong dãy núi Lạc Hà, thực lực trong mười quốc gia là xếp cuối cùng.

Tuy nhiên, địa vị của Huyền Kiếm tông, là trên cả những quốc gia này, những quốc gia này hàng năm đều cống nạp cho Huyền Kiếm tông, mà Huyền Kiếm tông cũng là trở thành ô dù bảo vệ những quốc gia này.

Trong khu vực thuộc quyền quản lý của Vương triều Đại Yến, tất cả có ba mươi huyện, huyện Thanh Hà diện tích là lớn nhất, nhưng dân số lại nhỏ nhất, tổng chưa đến 20 triệu.

Cùng với sự lộng hành của bọn cướp, yêu thú hoành hành, dân số của huyện, Thanh Hà trong mười năm gần đây đang có xu thế giảm.

Ở huyện Thanh Hà, có một con sông lớn, tên là Thanh Hà.

Bởi vì hàng năm, cứ vào ngày 3 tháng 3, cả dòng sông đều chuyển sang màu xanh lam nên nó được đặt tên là Thanh Hà.

Mà huyện Thanh Hà, cũng được đặt tên theo sông Thanh Hà…

Ở huyện Thanh Hà có mạng lưới sông ngòi dày đặc, nhiều đầm lầy, nhiều chướng khí.

Loại địa hình này, không thích hợp trồng trọt, vùng đầm lầy rộng lớn lại đã nuôi dưỡng và sinh ra rất nhiều yêu thú mạnh mẽ.

Hầu hết người dân ở huyện Thanh Hà tập trung ở các vùng đồng bằng và đồi núi của Hà Đông. Núi Hà Đông sản xuất trà Ngân Tiêm Trà, loại trà ngon nhất trong số các loại trà và là một trong những nguồn thu nhập chính của người dân địa phương.

Nếu không có giặc cướp và Yêu thú hoành hành, người dân huyện Thanh Hà đã có thể sống rất hạnh phúc.

Thật đáng tiếc, trong mấy năm qua, thổ phỉ và dã thú hoành hành, người dân huyện Thanh Hà lâm vào cảnh khốn cùng.

Ngồi trên lưng Kim Linh Tuyết Vũ Điêu, Lăng Phong và những người khác nhìn xuống đất và thấy một đám khói dày đặc bốc lên bầu trời, nhìn kỹ xuống, bọn hắn mới phát hiện, khói đặc kia đang bốc lên từ một ngôi làng, dường như vẫn còn đó những tiếng than khóc.

– Sư tỷ, thôn trang phía trước dường như đang gặp nạn!

Lăng Phong sau lưng Diệp Lưu Ly nhỏ giọng nói.

– Hô!

Diệp Lưu Ly lập tức khống chế Kim Linh Tuyết Vũ Điêu, nhanh chóng bay hướng phía thôn trang kia.

Khi đến đầu làng, Lăng Phong và những người khác phát hiện hầu hết các ngôi nhà trong làng đều bị cháy rụi, nhiều người dân trong làng bị cháy rụi, cả ngôi làng máu chảy thành sông.

Một người nam tử trung niên đang ôm một thiếu phụ, trên mặt đất khóc rống.

Thiếu phụ trong ngực hắn, trên bụng có một vết thương lớn, quần áo đều bị máu chảy ra nhuộm đỏ, nàng hấp hối nằm trong ngực nam tử trung niên.

Nam tử trung niên này, là người sống sót duy nhất trong cả thôn.

– Khốn nạn!

Nhìn thấy hình ảnh này, Lăng Phong nhịn không được mắng to.

Diệp Lưu Ly để Kim Linh Tuyết Vũ Điêu đáp xuống bên trên một mảnh sân phơi gạo trong thôn, nàng cùng Lăng Phong từ trên người Kim Linh Tuyết Vũ Điêu nhảy xuống.

Nam tử trung niên ôm thiếu phụ khóc rống lại không hề hay biết.

Diệp Lưu Ly đi đến bên người trung niên nam tử kia, mở miệng hỏi nam tử trung niên:

– Vị đại thúc này, thôn các ngươi đã xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta là đệ tử Huyền Kiếm tông!

Sau khi nghe được bọn người Diệp Lưu Ly là đệ tử Huyền Kiếm tông, đại thúc kia mới chậm rãi ngẩng đầu, sau đó quỳ ở trước mặt Diệp Lưu Ly, đau khổ nói với Diệp Lưu Ly:

– Các ngươi thật sự là tiên sư Huyền Kiếm tông?

Mặc dù những ngôi làng này cách xa khu vực hạch tâm của Huyền Kiếm tông, nhưng họ đã nghe nói về Huyền Kiếm tông, biết Huyền Kiếm tông là môn phái tu tiên mạnh nhất ở dãy núi Lạc Hà.

– Ừm!

Diệp Lưu Ly khẽ gật đầu.

– Tiên sư, ngươi mau cứu thê tử của ta đi!

Nam tử trung niên lập tức cầu xin Diệp Lưu Ly, hắn cúi đầu hô lớn với thê tử trong ngực:

– Vũ nhi, nàng tỉnh lại, nàng cố chịu đựng, có tiên sư tới cứu chúng ta!

Thế nhưng thê tử của hắn yếu đến mức không thể mở mắt được, thậm chí hơi thở cũng yếu ớt.

Diệp Lưu Ly lập tức ngồi xổm xuống, vươn tay phong bế một số huyệt đạo quanh vết thương của thiếu phụ để cầm máu, sau đó cầm cổ tay thiếu phụ, dò xét thân thể của nàng một chút.

Sau khi kiểm tra xong thân thể thiếu phụ, Diệp Lưu Ly trong ngực móc ra một cái bình thuốc, đổ ra một viên đan dược cho thiếu phụ kia ăn xuống.

Sau khi cho thiếu phụ cho ăn đan dược, Diệp Lưu Ly vạch quần áo trên bụng thiếu phụ, lấy ra một lọ thuốc, đổ ra một ít chất lỏng màu xanh lục, xoa lên vết thương trên bụng của thiếu phụ.

Cuối cùng nàng đưa tay ấn lên vết thương của thiếu phụ, từ từ truyền chân khí trong cơ thể vào cơ thể thiếu phụ, giúp nàng tiêu hóa dược liệu trong cơ thể.

Khuôn mặt thiếu phụ kia dần hồng hào, mạch đập cũng mạnh dần, hô hấp cũng càng ngày càng thông thuận.

Sau một lát, thiếu phụ kia chậm rãi mở mắt.

– Lăng Phong, Lâm Bạch, hai người các ngươi đi những nơi khác trong thôn xem còn người sống không!

Thường Phong quay đầu nói một tiếng với Lăng Phong cùng Lâm Bạch, sau đó hắn cũng quay người đi về hướng những nơi khác trong thôn.

– Ừm!

Lăng Phong gật gật đầu, hắn giờ phút này cũng không lo lắng Thường Phong cùng Lâm Bạch ra tay với mình, dù sao thôn này không lớn, nếu như Lâm Bạch cùng Thường Phong ở chỗ này ra tay với mình, Diệp Lưu Ly khẳng định sẽ biết.

Chương trước Chương tiếp
Loading...