Lăng Phong

Chương 317



Phần 317: Bản thể Chân Linh

Bên ngoài Đấu Võ Tràng, những người quan chiến, đều nhao nhao nghị luận.

– Lăng Phong sư đệ!

Viên Tuyết Nhạn ánh mắt rơi ở trên thân Lăng Phong, mặt mũi tràn đầy vẻ lo âu.

Trước đó, nàng cũng suy đoán Lăng Phong hẳn là đột phá đến Trúc Cơ đệ lục trọng, nếu không Lăng Phong cũng sẽ không tiếp nhận yêu cầu hoang đường này của Thang Ngọc Long.

Thế nhưng là, cho dù hiện tại Viên Tuyết Nhạn nhìn thấy Lăng Phong phóng xuất ra sáu cái Trúc Cơ quang hoàn, trong nội tâm nàng vẫn lo lắng, bởi vì đối thủ của Lăng Phong không phải người bình thường, mà là Tử Vân Tứ Quái.

Tử Vân Tứ Quái, ở vòng trong Hắc Long sơn mạch đệ lục hoàn, chính là một cái truyền kỳ.

– Trách không được dám lớn lối như vậy, nguyên lai là đột phá đến Trúc Cơ đệ lục trọng!

Thang Ngọc Long nhìn sáu cái Trúc Cơ quang hoàn bên người Lăng Phong, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh, cho dù Lăng Phong đã đột phá, hắn cũng không cho rằng Lăng Phong là đối thủ của Tử Vân Tứ Quái.

– Ta phách lối, còn không phải bị các ngươi ép?

Lăng Phong nhìn Thang Ngọc Long, trong hai mắt hiện lên một đạo hàn mang, hôm nay, hắn nhất định sẽ giết chết Thang Ngọc Long.

– Lăng Phong, chịu chết đi!

Nhiếp Thập Tam gầm lên giận dữ, một đầu cự lang màu lam xuất hiện sau lưng Nhiếp Thập Tam.

– Ngao…

Cự lang kia thét dài một tiếng, tiếng gầm to lớn xuyên qua cấm chế Đấu Võ Tràng, chấn động đến những người bên ngoài sân kia một trận oanh minh.

– Sưu!

Sau lưng Miêu Nữ Lưu Thiến, xuất hiện một cái hư ảnh màu đen, hư ảnh kia là một con mèo đen.

Con mèo đen này là một trong bản mệnh Chân Linh của Lưu Thiến, cũng là bản mệnh Chân Linh nàng chủ tu.

Những người có được nhiều bản mệnh Chân Linh, bình thường đều lựa chọn một loại bản mệnh Chân Linh thích hợp nhất bồi dưỡng tu luyện.

Bởi vì mỗi một người tu luyện tinh lực đều có hạn, tỉ như một chút người ngưng tụ ra Cửu Linh Chân Mệnh Đạo Đài, đạo đài của bọn họ có được chín cái bản mệnh Chân Linh, phần lớn người đều lựa chọn một loại Chân Linh tu luyện, chỉ có số ít người cùng lúc tu luyện hai hoặc là nhiều Chân Linh.

Bởi vì mọi người đều biết đạo lý ham hố nhai không nát.

Mà tình huống hiện tại của Lăng Phong, lại là đồng thời tu luyện năm loại bản mệnh Chân Linh.

Mặc dù Lăng Phong tu luyện bản mệnh Chân Linh tương đối nhiều, nhưng lại không có một cái bản mệnh Chân Linh nào có thể đạt tới cảnh giới ngoại phóng.

Bởi vì bản mệnh Chân Linh của Lăng Phong, cơ hồ mỗi một cái đều là hiếm thấy.

Nếu như quả thực là để hắn cầm một cái Chân Linh đi ra, bên trong chín cái Chân Linh, cái duy nhất đem ra được, chính là Chân Linh kiến, mặc dù Chân Linh kiến dáng người nhỏ, nhưng lấy ra đằng sau, cũng sẽ không mất mặt.

Về phần Chân Linh Yếm màu hồng phấn, Chân Linh lục mũ giáp, đánh chết hắn cũng sẽ không ngoại phóng, hắn gánh không nổi.

– Rống!

Phía sau Độc Nhãn Long Phi, xuất hiện một vệt kim quang, sau đó tạo thành một đầu cự viên màu vàng.

Cự viên màu vàng này, chính là chủ tu Chân Linh của Độc Nhãn Long Phi.

Thiên tài Cung Tiễn Thủ La Dực cũng không có phóng xuất ra Chân Linh, chỉ bất quá hai con ngươi của hắn, giờ phút này lại nổi lên dị sắc nhàn nhạt.

Lăng Phong nhìn chằm chằm thiên tài Cung Tiễn Thủ La Dực, ánh mắt có chút ngưng tụ, thầm nghĩ: La Dực Chân Linh, hẳn là bản thể Chân Linh a? Con mắt kia, có chút đặc thù!

Lăng Phong biết, cũng không phải là tất cả Chân Linh đều có thể ngoại phóng, tỉ như một chút đặc thù Chân Linh, con mắt, cái mũi, cánh tay, chân…

Loại Chân Linh này, được xưng là bản thể Chân Linh.

Tỉ như con mắt Chân Linh kia, bình thường đều có thể tăng thị giác cho người tu luyện, có còn có công năng đặc thù khác.

Có một ít con mắt Chân Linh đặc thù, tu luyện đến cực hạn cảnh giới, có thể làm cho người tu luyện có được năng lực thấu thị.

Ở trên Tiên Ma đại lục, có rất nhiều công pháp đặc thù, những công pháp đặc thù kia, chỉ có những người đã thức tỉnh Chân Linh đặc thù mới có thể tu luyện.

Tỉ như Kỳ Lân Tí, chính là một loại vô thượng công pháp trên Tiên Ma đại lục, loại công pháp này, nếu như là những người đã thức tỉnh cánh tay Chân Linh, tu luyện tuyệt đối sẽ làm ít công to.

Thang Ngọc Long cũng không có phóng xuất ra Chân Linh, hắn căn bản cũng không có ý xuất thủ.

– Giết!

Nhiếp Thập Tam gầm lên giận dữ, lập tức huy kiếm đánh tới phía Lăng Phong.

Lúc Nhiếp Thập Tam động thủ, Độc Nhãn Long Phi, cũng trong nháy mắt vọt tới phía Lăng Phong, hai tay của hắn mang theo quyền sáo, hắn chính là một cao thủ cận chiến.

Miêu Nữ Lưu Thiến cũng hóa thành một đạo hắc ảnh, trong nháy mắt phóng tới Lăng Phong.

Mà thiên tài Cung Tiễn Thủ La Dực, cũng cài tên mở cung, nhắm ngay Lăng Phong, chuẩn bị tại thời khắc mấu chốt, cho Lăng Phong một kích chí mạng.

– Hoa Địa Vi Lao!

Nhìn thấy Nhiếp Thập Tam bọn hắn phát động công kích đối với mình, Lăng Phong thần sắc bình tĩnh mà thong dong, hắn lên trước nửa bước, chân khí trong cơ thể, trong nháy mắt dọc theo lòng bàn chân, tràn vào lòng đất.

– Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt…

Mấy chục cây cây trúc xuất hiện ở bên cạnh hắn, tạo thành một cái lồng giam, đem thân thể hắn bao vây lại.

Tốc độ của Nhiếp Thập Tam không giảm, trường kiếm trong tay nhanh chóng vung vẩy ra mười mấy đạo kiếm ảnh, trực tiếp chém vào phía trên cây trúc màu trắng.

– Bá bá bá…

Những cây trúc cản ở trước mặt Nhiếp Thập Tam, bị kiếm trong tay Nhiếp Thập Tam chặt đứt.

Miêu Nữ Lưu Thiến cũng đột nhiên phất tay, móng tay sắc bén lóe ra hàn quang khiếp người, trực tiếp vẽ trên cây trúc, cây trúc kia ứng thanh mà đứt.

Độc Nhãn Long Phi như một con mãnh thú, song quyền tách ra hào quang màu vàng chướng mắt, trực tiếp đánh vào trên cây trúc trước mặt hắn, trực tiếp đánh vỡ nát những cây trúc kia.

Mà lúc này đây, thân thể Lăng Phong đằng không mà lên.

– Hưu!

Ngay lúc Lăng Phong đằng không mà lên, La Dực một mực dùng cung tiễn nhắm chuẩn hắn, cũng nắm lấy thời cơ, một tiễn phóng tới phía hắn.

Lăng Phong hừ lạnh một tiếng, chân khí trong cơ thể phun một cái, một cây trúc dài đến ba mét xuất hiện ở trong tay của hắn, hướng thẳng đến mũi tên La Dực phóng ra.

– Đùng!

Mũi tên trong nháy mắt liền bị gậy trúc trong tay Lăng Phong tát bay.

– Nhận lấy cái chết!

Giờ phút này, Nhiếp Thập Tam đằng không mà lên, một kiếm bổ tới phía Lăng Phong.

Thân thể Lăng Phong trên không trung, trong nháy mắt quay người, quơ cây gậy trúc trong tay, vung tới trường kiếm của Nhiếp Thập Tam.

– Đùng!

Kiếm của Nhiếp Thập Tam bị cây gậy trúc của Lăng Phong quất trúng, Kiếm chệch hướng lộ tuyến công kích, mà lại Nhiếp Thập Tam cũng cảm giác được, một cỗ lực lượng cường đại, từ trên cây trúc truyền đến, chấn động đến cánh tay hắn đều run lên.

Công kích của Nhiếp Thập Tam bị phá, thân thể rơi trên mặt đất, liên tục lui lại ba bước mới ổn định thân thể.

Độc Nhãn Long Phi nhìn thấy tình huống này, thân ảnh lóe lên, lập tức đi vào địa phương thân thể Lăng Phong rơi xuống.

Mà La Dực cũng lần nữa mở cung, hướng phía Lăng Phong bắn ra ba mũi tên.

Ánh mắt Lăng Phong ngưng tụ, cây gậy trúc trong tay hướng thẳng đến trên mặt đất đâm một cái, cây gậy trúc có chút uốn lượn, sau đó thân thể của hắn mượn lực lần nữa bay lên không, tên La Dực bắn ra, bay qua sát thân thể của hắn.

– Nguy hiểm thật!

Người xung quanh thấy cảnh này, cũng không khỏi lau một vệt mồ hôi cho Lăng Phong.

Loại tình huống kia, nếu là người bình thường, khẳng định bị La Dực bắn trúng, bất quá lại bị Lăng Phong tùy cơ ứng biến, tránh thoát khỏi.

Hai tay Lăng Phong nắm cây gậy trúc, lấy Lực Phách Hoa Sơn chi thế vung hướng Độc Nhãn Long Phi.

Bởi vì động tác của Lăng Phong quá nhanh, Độc Nhãn Long Phi căn bản không có cách tránh né, hắn cắn răng một cái, lập tức đem song quyền giao nhau, ngăn tại đỉnh đầu của mình.

Chương trước Chương tiếp
Loading...