Lăng Phong

Chương 319



Phần 319: Linh Tê Nhất Chỉ

Lăng Phong huy quyền quét về phía hai mũi tên kia.

Khi nắm đấm Lăng Phong quét trúng hai mũi tên này, mũi tên kia trong nháy mắt nổ tung.

Lăng Phong biến sắc, trong nháy mắt lui về sau hai bước, nắm đấm của hắn dưới lực bạo tạc, trở nên máu thịt be bét, liền ngay cả trên cánh tay của hắn, cũng xuất hiện hơn mười đạo vết thương.

Y phục trên người hắn, cũng xuất hiện mấy chục cái lỗ rách.

– Thảo!

Lăng Phong nhịn không được mắng to một tiếng, hắn không nghĩ tới tên La Dực bắn ra, thế mà lại còn bạo tạc.

– Giết!

Nhìn thấy cơ hội này, Nhiếp Thập Tam rống to một tiếng, vòng xoáy tại đỉnh đầu hắn trong nháy mắt thu nạp, cuối cùng một thanh cự hình băng kiếm dài ba mét, từ bên trong vòng xoáy bay ra, trực tiếp khóa chặt Lăng Phong.

Lúc cự kiếm bay ra, Lăng Phong cảm giác được một cỗ lực lượng vô hình tác dụng ở trên người hắn, hắn cảm giác một cỗ áp lực cường đại.

Tại nội bộ thanh này băng kiếm to lớn này, còn có một thanh kiếm, thanh kiếm này chính là kiếm trước đó bị Nhiếp Thập Tam ném lên trời.

Giờ phút này, trường kiếm bên trong băng kiếm, trận văn trên thân kiếm đều tản ra hào quang màu xanh lam, khiến cho cả thanh băng kiếm đều biến thành màu lam, hào quang rực rỡ, tản ra sát ý mãnh liệt.

Ánh mắt Lăng Phong có chút ngưng tụ, sau đó tay phải ngón giữa, ngón áp út cùng ngón út đều uốn lượn, chỉ có ngón trỏ duỗi thẳng, hướng phía băng kiếm to lớn lăng không một chỉ, sau đó ở trong lòng hô:

– Linh Tê Nhất Chỉ!

Trong chốc lát, trên ngón trỏ tay phải Lăng Phong, lập tức hiện ra phù văn màu vàng, mà trên các ngón tay khác cũng đều có phù văn màu cam.

Linh Tê Chỉ, là Lăng Phong ở trong Thiên Địa Thi học được một loại giải văn thủ pháp, sau khi luyện thành, chẳng những có thể giải khai đạo văn cấm chế trận pháp, mà lại lúc thi triển, cũng sẽ tăng cường rất nhiều cường độ ngón tay hắn.

– Cọ!

Băng kiếm to lớn kia, trong nháy mắt liền đụng vào ngón tay của Lăng Phong.

Sau một khắc, chuyện khiến người ta khiếp sợ phát sinh.

Mũi kiếm va chạm cùng đầu ngón tay của Lăng Phong, mũi kiếm xuất hiện vết rách, sau đó vết rách này không ngừng lan tràn ra, cuối cùng cả thanh băng kiếm đều hiện đầy vết rách.

Mặc dù vết rách xuất hiện, nhưng băng kiếm tốc độ quá nhanh, vẫn như cũ không ngừng đánh thẳng vào Lăng Phong.

Dưới lực trùng kích to lớn, mũi kiếm băng kiếm trong nháy mắt phá toái, hóa thành vô số vụn băng, cuối cùng cả thanh băng kiếm đều phá toái.

Băng kiếm phá toái đằng sau, thanh trường kiếm bên trong băng kiếm, cũng trong nháy mắt va chạm cùng ngón tay của Lăng Phong.

– Đinh!

Khi trường kiếm kia va chạm đến ngón tay Lăng Phong, trận văn trên thân kiếm, chẳng khác nào sóng nước nhộn nhạo, ngay sau đó đại lượng trận văn từ trên thân kiếm tróc ra, cuối cùng trường kiếm kia cũng như băng kiếm trước đó, từng khúc phá toái, chỉ còn lại có một cái chuôi kiếm rơi xuống đất.

– Cái này??

Tất cả mọi người bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người.

Một kích vừa rồi, thế nhưng là một kích mạnh nhất của Nhiếp Thập Tam, hắn lấy trạng thái Chân Linh phụ thể, thi triển Đại Băng Kiếm Thuật, một chiêu này đã đem tiêu hết tất cả chân khí trong cơ thể hắn.

Lực công kích một chiêu này, cho dù là cường giả Trúc Cơ đệ thất trọng, đều chưa hẳn có thể chính diện chống đỡ.

Thế nhưng là Lăng Phong lại dùng một ngón tay, phá hết một chiêu uy lực to lớn này của Nhiếp Thập Tam.

Trước đó Lăng Phong ở ngoại môn, Băng Kiếm Thuật của Lạc Vân Không, chỉ có thể ngưng tụ ra chín chuôi băng kiếm, mà vừa rồi Băng Kiếm Thuật của Nhiếp Thập Tam, lại ngưng tụ ra mười tám thanh băng kiếm.

Cho nên, so tạo nghệ Băng Kiếm Thuật, Nhiếp Thập Tam mạnh hơn Lạc Vân Không rất nhiều.

Tử Vân Tứ Quái, luận năng lực công kích, Nhiếp Thập Tam chính là mạnh nhất.

Thế nhưng là khi Nhiếp Thập Tam thi triển ra công kích mạnh nhất của mình, lại bị Lăng Phong lấy thủ đoạn như vậy phá giải, cái này khiến tất cả mọi người cảm giác không thể tin được.

Lần trước Lăng Phong tại cấp ba Đấu Võ Tràng chiến đấu cùng Nhiếp Thập Tam, cũng là dùng một cây cây trúc liền nhẹ nhõm phá giải một chiêu tất sát của Nhiếp Thập Tam.

Hiện tại, Lăng Phong chỉ dùng một ngón tay, liền hời hợt phá hết công kích mạnh nhất của Nhiếp Thập Tam.

– Hưu!

Lúc mọi người kinh ngạc, La Dực cũng lần nữa bắn tên về phía Lăng Phong.

– Thảo!

Lăng Phong nhịn không được mắng một tiếng, mặc dù chính hắn rất ưa thích bắn lén, nhưng trong lòng của hắn cũng rất chán ghét người khác bắn lén hắn.

Hắn ngửa ra sau một cái, sau đó hai chân cách mặt đất, thân thể xoay tròn hai vòng trên không trung, tránh qua, tránh né mũi tên La Dực phóng tới, bởi vì lúc trước Lăng Phong đã đã bị thua thiệt, hắn biết tên La Dực bắn ra sẽ bạo tạc, cho nên không dám dùng nắm đấm ngăn cản.

Thế nhưng lần này, mũi tên La Dực lúc sượt qua bên người Lăng Phong, lại nổ tung lên.

– Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!

Đại lượng cương châm bắn ở trên thân Lăng Phong.

– Ngọa tào!

Lăng Phong nhịn không được chửi mẹ, hắn lúc đầu cho là mình không động vào tên La Dực bắn ra, mũi tên kia liền sẽ không nổ, thế nhưng hắn không nghĩ tới mũi tên này thế mà lại còn nổ.

– Cực kỳ âm hiểm nha!

Lăng Phong tức giận tới mức cắn răng, sau khi rơi xuống đất, phát hiện La Dực lần nữa hướng bắn ra hai mũi tên.

– Còn nghiện bắn?

Lăng Phong mắng một tiếng, sau đó lập tức thi triển Hóa Trúc Thuật.

Mấy chục cây cây trúc xuất hiện ở trước mặt hắn, tạo thành ba tầng phòng ngự, mỗi một hàng cây trúc, đều cách xa nhau hai mét.

– Oanh!

Hai mũi tên trong nháy mắt xuyên thấu hàng cây trúc thứ nhất, tốc độ xuống một chút, sau đó lại xuyên thấu hàng cây trúc thứ hai.

Khi tiếp xúc đến hàng cây trúc thứ ba, nhưng không có lực lượng, trực tiếp nổ tung.

Thế nhưng là những cương châm kia, lại đều bị cây trúc ngăn trở.

Sau một khắc, cây trúc cản ở trước mặt Lăng Phong trong nháy mắt tiêu tán, hai chân Lăng Phong đột nhiên đạp đất, thân thể lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh bắn về phía La Dực.

Ánh mắt La Dực ngưng tụ, lần nữa mở cung bắn ra hai mũi tên về phía Lăng Phong.

Trong tay Lăng Phong xuất hiện một cây gậy trúc dài năm mét, trực tiếp quất về phía hai mũi tên kia.

– Phanh phanh!

Hai mũi tên trực tiếp bị Lăng Phong đánh nổ, mà Lăng Phong thế đi không giảm, trong nháy mắt liền đi tới trước mặt La Dực, hai tay nắm cây gậy trúc đánh xuống phía La Dực.

Sắc mặt La Dực đột biến, hắn không nghĩ tới tốc độ Lăng Phong dĩ nhiên kinh khủng như thế, giờ phút này hắn căn bản không kịp rút mũi tên mở cung, chỉ có thể đem trường cung trong tay nằm ngang ở đỉnh đầu của mình.

Cây gậy trúc của Lăng Phong hung hăng đánh vào phía trên trường cung của La Dực, cây gậy trúc không có đoạn, chỉ là lúc đánh trúng trường cung, giống như là một đầu roi uốn lượn, đánh vào phía sau La Dực.

– Ầm!

Thân thể La Dực chấn động, sau đó sắc mặt ửng hồng, phun ra một ngụm máu tươi.

– Muốn chết!

Giờ phút này, Thang Ngọc Long cũng không bình tĩnh, lập tức phất tay, ném ra một hạt châu về phía Lăng Phong.

Ánh mắt Lăng Phong ngưng tụ, tay trái vung lên, một cây Phượng Hoàng Vũ bắn ra, trực tiếp va chạm cùng hạt châu kia.

– Oanh!

Phượng Hoàng Vũ nổ tung, hạt châu kia cũng trong nháy mắt phá toái, cơ quan bên trong căn bản không có kịp phát động.

Phượng Hoàng Vũ bạo tạc sóng xung kích, trực tiếp đem Thang Ngọc Long cùng La Dực đánh bay.

– Sưu!

Nhưng vào lúc này, Miêu Nữ Lưu Thiến cũng lập tức đứng dậy, hóa thành một đạo hắc ảnh phóng tới Lăng Phong.

Lỗ tai Lăng Phong hơi động một chút, lúc Lưu Thiến tới gần thân thể của hắn, hắn chợt xoay người, sau đó tung chân đá ra ngoài.

– Bành!

Miêu Nữ Lưu Thiến bị Lăng Phong một cước đạp trúng bụng dưới, trực tiếp bay ra ngoài, quẳng xuống đất về sau, nàng há mồm phun ra mấy ngụm máu tươi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...