Lão ăn mày
Chương 10
Uyên bước ra ngoài hành lang tối, cảng đến gần cửa phòng ông Lưu lồng ngực Uyên càng thở mạnh… Tim đập càng lúc càng nhanh. Đứng nép vào tường Uyên rón rén ngó vào trong phòng, mắt Uyên trợn tròn thấy ông Lưu đang nằm trên giường ngửa mặt lên trần nhà… tay không ngừng thủ dâm con cu cứng đơ to lớn của mình.
Uyên nheo mắt lại nhìn kỹ thì thấy tay trái ông đang cầm chiếc quần lót hai màu trắng và hồng. Uyên giật mình vì đó là quần lót của mình, nhà có hai chị em, chắc chắn cái Như không có quần lót nào hai màu như vậy cả nên Uyên chắc chắn đó là quần của mình.
Hóa ra tiếng động lúc nãy là của ông Lưu, ông đi ra ngoài sân phơi lấy trộm quần lót. Uyên đứng chôn chân ở đó và ngó vào bên trong nhìn hành động xấu hổ của bố chồng. Lúc sau nàng thấy bố chồng đưa quần lót của mình xuống cuốn vào chim và sóc lọ… Uyên thở mạnh không hiểu sao ông ấy lại làm như vậy, nàng hồi hộp nhìn chằm chằm vào dương vật ông Lưu đang được bọc bởi quần lót của mình.
Lồng ngực Uyên phập phồng, má Uyên ửng hồng, đôi môi hé ra thờ những hơi thở nóng. Bên dưới âm hộ Uyên bắt đầu rỉ nước khi nhìn thấy cảnh tượng này… nhìn chim bố chồng vừa to vừa cứng khác hẳn với dương vật mềm oặt của chồng.
Đây là lần thứ ba Uyên nhìn thấy cảnh tượng chẳng mấy tốt đẹp của bố chồng… Một lần ở cửa phòng cái Như, một lần ở Đà Nẵng… và thêm lần này nữa… Nàng cảm giác luôn có một cái gì đó khiến nàng vô tình bắt gặp được những cảnh tượng này của bố chồng… Có thể một phần do nàng hay ngủ muộn, và tất cả cũng do sự hưng phấn khiến nàng thường xuyên không thể ngủ sớm được… giống như một con mèo lang thang trong đêm vì đang đến thời kỳ của nó…
Lúc này đứng chôn chân ở bên ngoài… Uyên bỗng có cảm giác kỳ lạ khi lén lút nhìn bố chồng thủ dâm. “Eo ơi!” Uyên nghĩ thầm khi thấy ông Lưu đưa chiếc quần lót của mình lên mũi ngửi.
Nàng đặt một tay lên ngực của mình, hai ngón tay lúng túng mân mê sợi dây chuyền ở cổ. Mắt nàng dán vào dương vật ông Lưu đang được sóc lên sóc xuống đều đặn. Ngón tay nàng tự động di chuyển xuống bộ ngực không có áo lót bóp nhẹ một cái… Uyên rùng mình khép chân lại, bỗng nàng thấy sướng. Sau đó nàng tự động dùng hai ngón tay bấu nhẹ vào đầu vú mình…
Lồng ngực thở mạnh, Uyên mím môi bỏ tay ra dựa người vào tường. “Mình vừa làm gì vậy???”… Uyên cảm thấy như thế này thật hư hỏng, nhìn bố chồng thủ dâm mà bản thân nàng lại có cảm giác như vậy ư? Mình thiếu thốn đến vậy sao… nếu dương vật cương cứng kia mà là của chồng nàng, chắc chắn nàng sẽ cắm nó vào trong âm đạo ngứa ngáy này rồi… Đôi môi xinh hơi hả thở ra luồng hơi nóng, mặt ửng hồng, đôi mắt nàng nhìn lên trần nhà đờ đẫn như đang lưỡng lự suy nghĩ một điều gì đó.
… 30 phút sau, trong phòng ngủ của Phi và Uyên. Phi bất ngờ tỉnh dậy đi vệ sinh, vì buổi chiều anh uống khá nhiều bia nên rất buồn đái, Phi ngồi dậy trong ánh đèn ngủ lờ mờ, anh không nhìn thấy Uyên, ngó ngó xung quanh cũng không thấy cô ấy đâu, định thần một lúc mới nghĩ không biết vợ mình lại đi đâu giờ này.
Như một con thú săn mồi… Anh nhẹ nhàng bước xuống giường đi ra cửa, Phi nhẹ nhàng mở cửa ra nghe ngóng, trong đầu anh xuất hiện bao nhiêu giả thiết và nghi ngờ. Bước ra ngoài hành lang anh nghe thấy tiếng rên rỉ đâu đó… mắt Phi sáng quắc tỉnh cả người, lông mày cau lại, tim đập thình thịch, đây chắc chắn là tiếng của vợ anh… tim anh càng lúc càng đập nhanh, chả nhẽ vợ anh lại đang ngoại tình sao… Phi bắt đầu đứng lại nghe ngóng xem tiếng rên rỉ đó ở đâu, anh từ từ tiến đến cầu thang, đứng trong bóng tối anh rất yên tâm núp mình ở đó, hóa ra tiếng rên rỉ phát ra từ phòng khách dưới tầng…
Trong bóng tối lờ mờ, Phi nhìn thấy vợ mình đang nằm ở sofa, tay không ngừng chuyển động, anh không thể nhìn rõ vợ mình đang làm gì, nhưng anh biết chắc chắn rằng vợ anh đang thủ dâm, và cô ấy chỉ có một mình, điều này khiến Phi cảm thấy yên tâm hơn.
Ngồi núp trong bóng tối nhìn vợ, anh không biết phải làm gì, anh không trách vợ mình khi cô ấy có hành động này, anh chỉ cảm thấy đau lòng và thương vợ… chắc chắn cô ấy phải chịu đựng nhiều lắm… lúc tối… cô ấy đã chủ động nhiều đến vậy… mà mình lại lỡ từ chối… Phi nghiến răng tự cảm thấy chán ghét bản thân, một cơ thể ngu xuẩn, một cơ thể vô dụng… Phi nhìn mái tóc của Uyên tung lên, chắc chắn cô ấy sắp lên đỉnh rồi… Nếu như anh lên tiếng lúc này, Uyên sẽ rất xấu hổ… anh sẽ không thể tưởng tượng được chuyện sẽ tồi tệ đến mức nào.
Phi đau lòng bất lực khi nhìn vợ mình như vậy, cô ấy đã phải thủ dâm để vơi bớt sự ham muốn trong mình. Tim Phi đau nhói, anh nhẹ nhàng lẳng lặng bò về phòng. Nhưng bất ngờ anh nhận ra, lúc thấy Uyên thủ dâm, cảm giác lén lút hồi hộp khiến dương vật của anh đã có phần cứng lên… Phi nhẹ nhàng đóng cửa vào phòng vệ sinh đái, anh nhìn thấy chim hơi cương lên và đầu dương vật có chút nước nhờn.
Phi cau mày và nhận ra lén lút như vậy có khi lại chữa được căn bệnh của anh, nhưng chả nhẽ phải lén lút nhìn vợ mình thủ dâm mới có cảm giác sao? Bao nhiêu câu hỏi và suy tư hiện lên trong đầu Phi, nhưng dù gì đây cũng là một sự kỳ diệu, một tín hiệu đáng mừng cho căn bệnh của anh. Nằm khoảng 10 phút sau, anh thấy cửa phòng mở, Phi vẫn giả vờ ngủ… Uyên từ từ đi vào trong phòng vệ sinh một lúc và nhẹ nhàng leo lên giường nằm xuống ôm Phi. Thấy vợ ôm mình, Phi cảm thấy yên lòng rồi ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau hai chị em Uyên Như dậy sớm tập thể dục. Như mở cổng bước ra bên ngoài hít thở không khí trong lành… Như ngó xung quanh không thấy lão ăn mày đâu, thời gian gần đây nàng luôn tránh mặt lão sau vụ tai nạn hy hữu đó, có lẽ bây giờ hơi sớm lão ăn mày chắc đang rúc ngủ ở đâu đó. Sau bài khởi động, hai chị em bắt đầu chạy về phía công viên, Uyên và Như hôm nay đều mặc bộ thể thao bó sát vào người… sở hữu body cực phẩm, hai chị em chẳng khác gì những người mẫu cho hãng thể thao.
– Hú hú hú… HAI EM GÌ ƠI!!! – Từ phía xa xa có một đám thanh niên đang tụ tập đá bóng, bọn chúng đều mặc quần ngố giày bata trông phèn phèn, cả hơn chục thằng đang nhìn về hướng hai chị em đang chạy. Như và Uyên mặc kệ coi như không nghe thấy gì, nhắm mắt quay đầu đi hướng khác… Lần nào đi thể dục cũng gặp mấy thành phần không văn minh, điều này khiến cả Uyên và Như đều thấy khó chịu, vì thế đây chính là lý do hai chị em rất ít khi đi ra ngoài.
– KIÊU THẾ EM ƠI!!! Con này mông to thế!! Con kia vú to vãi chúng mày ơi!!! Ngon nhề… nhìn mẹ kiếp ăn gì mà cao thế các em ơi!!! Hê hê hê!!! Hai cặp mông kia mà được đụ thì sướng nửa đời người chúng mày nhỉ! Ha ha!!! – Đám thanh niên buông ra những lời trêu chọc tục tĩu cực kỳ vô văn hóa với Như và Uyên… Hai chị em cũng đã quen nên chỉ lẳng lặng đi về phía trước, đi được một đoạn Như liếc mắt ra đằng sau thì thấy có điều không ổn.
– Chị Uyên… chúng nó đi theo mình kìa… Như thì thầm, nàng bắt đầu cảm thấy sợ.
– Kệ mấy thằng đó… mình về thôi! – Uyên ngoái lại nhìn và kéo tay Như đi nhanh hơn. Mấy thằng thanh niên không biết ở khu nào, lần đầu Uyên và Như nhìn thấy bọn chúng. Hai chị em đi nhanh hướng về nhà, được một đoạn ngoái lại nhìn vẫn thấy bọn chúng bám theo, Như càng lúc càng thấy sợ vì nàng nhút nhát hơn chị… Uyên vẫn lẳng lặng đi theo sau em gái mình.
– Chị Uyên ơi! Chúng nó vẫn bám theo… Em sợ lắm… – Như vừa đi vừa liếc ra đằng sau, nàng bám chặt tay chị mình.
– Chúng nó không dám làm gì đâu… Sắp đến nhà rồi! Đừng sợ! – Thực ra Uyên cũng hơi sợ nhưng nàng vẫn phải tỏ ra cứng rắn để trấn an em mình. Sáng nay trời rất đẹp nhưng gặp đám này đúng là xui tận mạng. Bình thường nếu có cả Phi và Ninh chạy cùng thì không sao. Hai chị em đi gần đến khu phố… còn một đoạn nữa là đến nhà, cả hai chị em đều bắt đầu chạy nhưng có một thằng chạy lên chặn đầu.
– Em ơi! Gì mà đi nhanh thế! Cho anh xin số! He he – Một thằng cao to da ngăm đen, mặt vuông đét đầy mụn chạy song song ép hai chị em chậm lại. Lúc này Như và Uyên cũng khá mệt rồi, hai má đỏ ửng dừng lại đi bộ. Thấy một thằng mở bát cả lũ được đã chạy đến trêu chọc. Như đi phía trong nép mình vào chị… còn Uyên vẫn nắm tay Như kéo con bé đi thẳng, nàng coi như không nghe thấy gì.
– Em ơi! Em có nghe thấy gió nói gì không? He he. – Tên mặt vuông lại hỏi và tiếp tục đi sát lại để ép hai chị em vào lề đường.
– Xinh mà kiêu thế em! – Một kẻ đi đằng sau lên tiếng và ngay sau đó Uyên thấy một bàn tay bóp vào mông mình.
– Á!!! Mẹ bọn chó này! Làm cái gì đấy! – Uyên giật mình quay người lại cau mày tức giận, nàng định dơ tay lên tát thẳng đó nhưng nó đã nhảy lùi lại một bước cười nhe nhởn.
– Bọn anh có làm gì đâu, chỉ muốn xin số em thôi mà he! He! – Tên mặt vuông lại lên tiếng, cả lũ tầm gần chục thằng đứng túm tụm lại, bọn chúng không dám làm gì quá đáng… vì bây giờ cũng là 6h kém… Trên đường bắt đầu có nhiều người qua lại, nhưng chủ yếu là ông bà già, người bán rong, họ cũng chẳng mấy để ý đến tụi thanh niên này. Uyên tức lắm nhưng không làm gì được, nàng đành dắt tay Như tiếp tục chen ra ngoài và đi về nhà.
– Em từ đã… Tên mặt vuông tóm vào bắp tay Uyên kéo lại.
– BỎ RA!!! – Uyên vùng vằng hất tay tên mặt vuông và quay lại lườm lũ thanh niên. Nhìn đứa nào đứa nấy xấu xấu bẩn bẩn, nhìn phát kinh lên được. Đã vậy bọn chúng nghĩ mình đẹp trai lắm mà cười cười cợt cợt trông thấy ghét.
– Thôi chị… – Như sợ hãi nép vào người Uyên.
– Hai em nhà ở đâu… Một tên lùn lùn tiến lên chạm vào vai Như.
– NÀY!! BỎ TAY RA! – Uyên to tiếng quay người gạt tay tên lùn ra. Như cau mày quay lại nhìn thì tên mặt vuông thò tay bóp một bên ngực của Như.
– Á… Như giật mình ngồi thụp xuống ôm ngực.
– BỐP!!! MẸ THẰNG CHÓ NÀY!!! – Uyên dơ tay tát thẳng vào bộ mặt mụn của tên mặt vuông một cái rất mạnh.
– Ơ! Con này!!! Mày ghê đấy!!! – Tên mặt vuông đầy mụn cao to nghiến răng ken két dùng hai tay đẩy vào vai Uyên làm cô ngã xuống đường… Như thấy vậy liền chạy ra đỡ chị.
– Thôi anh! Đánh nó làm gì, người ta nhìn kìa… Một tên trong đám thanh niên ra can tên to cao mặt mụn.
– Mày biết bố mày là ai không con kia! – Tên mặt mụn bị tát cảm thấy mất mặt nên rất hung hăng trừng mắt nghiến răng đòi đánh Uyên. Hắn được can nên tỏ ra hung hãn nháo nhào tiến tới.
Bỗng từ xa có một chiếc bao tải ném thẳng vào người tên mặt mụn. “Loảng xoảng” chiếc bao tải rơi xuống cạnh Uyên và Như trước sự ngạc nhiên của lũ thanh niên. Cả lũ quay ra thấy một ông già dáng người nhỏ bé, lưng còng tiến tới đứng trước Uyên và Như… ông không nói gì chỉ trừng mắt nhìn đám thanh niên, chân tay run lẩy bẩy. Uyên và Như mở to mắt vui mừng vì đây chính là lão ăn mày hay ngồi trước cổng nhà mình.
Tuy lão rất sợ nhưng lão đã rất dũng cảm lao ra cứu hai chị em… Lão biết không thể đánh lại đám thanh niên nhưng ít ra lão đã gây ra chút náo loạn để người dân chú ý tới kịp thời ngăn chặn hành động bẩn thỉu của đám thanh niên này.
– BỐP… Như dự đoán, Lão ăn mày bị tên to cao mặt mụn tát một cái đau điếng người, lão ngã nhào xuống chổng vó lên trời ngay cạnh Uyên và Như.
– CHÚNG MÀY BỊ LÀM SAO THẺ, ĐẾN NGƯỜI GIÀ CHÚNG MÀY CÒN ĐÁNH À! LŨ CHÓ CẶN BÃ!!! – Uyên tức giận, nàng vừa đỡ lão ăn mày vừa chửi, giọng nàng như sắp khóc đến nơi rồi. Thấy to tiếng, người dân bắt đầu để ý tới, có một số thanh niên cạnh khu phố cũng mở cửa nhà ra ngó.
Thấy đông người nhìn, tên to con mặt mụn nhổ một bãi nước bọt cạnh lão ăn mày và quay đầu đi thẳng, lũ thanh niên kia cũng lẽo đẽo đi đằng sau.
– Cháu ơi! Cháu có sao không? – Một cô đang gánh xôi dừng lại hỏi thăm.
– Dạ! Cháu không ạ! Tự dưng bọn cháu đang đi thể dục bị bọn này nó chặn… – Uyên cau mày nói trong tức giận.
– Bọn này là đảm thanh niên ở khu phố bên kia hồ, bọn này láo lắm, thằng to con lúc nãy mới đi trại về nên chẳng coi ai ra gì đâu! – Một thanh niên cũng chạc chạc tuổi đi ra cau mày nói. Anh chàng này tuy tốt tính nhưng cũng không thể cưỡng lại vẻ đẹp của Như và Uyên, vừa nói anh ta vừa nhìn chằm chằm vào hai siêu phẩm trước mặt mình, việc bị trêu cũng dễ hiểu vì họ đẹp thế này cơ mà… sau đó anh chàng mới nhận ra cuộc đời anh chưa nhìn thấy ai xinh đẹp như hai chị em nhà này.
– Thế ạ! Hic… hic… – Uyên và Như đỡ lão ăn mày vào lề đường ngồi.
– Thôi các cháu đi về đi, sau đi thể dục nhớ tránh khu đó ra. – Cô bán xôi vừa nói vừa tiếp tục gánh xôi đi bán.
– Dạ vâng! Cháu cảm ơn mọi người ạ. – Như lễ phép… Người trong khu thấy mọi chuyện đã ổn nên mọi người cũng tản dần ra mỗi người một việc.
– Ông lão! Ông có sao không? – Uyên ngồi xuống cạnh lão ăn mày.
Lão ăn mày không nói gì, lão chỉ nép mình lại vì ngồi cạnh Uyên khiến lão tự ti vì người lão rất bẩn… Lão ôm gò má mình và liếc mắt nhìn Như.
– Chúng cháu cảm ơn ông! Nếu ông bị đau ở đâu bọn cháu sẽ đưa ông đi viện khám… Uyên thấy lão ăn mày không nói gì liền nói tiếp. Nhưng lão ăn mày vẫn không nói gì.
– Ông có đau không? Để bọn cháu đưa ông về nha! – Như nói và tiến tới định nhặt cái bao tải lên thì lão ăn mày nhao lên.
– Đừng! Bẩn tay lắm! Khụ khụ! – Lão ăn mày họ và túm nhanh chiếc bao tải.
– Dạ… ông đi về cùng bọn cháu nha! Bọn cháu sẽ mua cho ông ít đồ ăn thay cho lời cảm ơn vừa rồi ạ! – Như mỉm cười nhìn lão ăn mày. Còn lão thì chỉ liếc lên nhìn gương mặt xinh đẹp của Như rồi cúi đầu xuống… Là một lão ăn mày lúc nào lão cũng cảm thấy tự ti với tất cả mọi người, nhất là với Như… Với bản tính nhút nhát thì hành động vừa rồi của lão thực sự rất dũng cảm.
Có lẽ đó là bản năng của một người đàn ông mà thôi. Nghe thấy đồ ăn lão ăn mày thẩm sướng và lẽo đẽo đi theo hai chị em về biệt thự. Về đến nhà Như và Uyên ra hàng xôi cạnh đó mua một túi xôi đầy ự và một dây sữa đưa cho lão ăn mày.
– Bọn cháu cảm ơn ông nha! Hôm nay ông dũng cảm thật đó! – Uyên vừa nói vừa đưa đồ ăn cho lão ăn mày. Trong nàng cảm thấy rất cảm kích hành động ngày hôm nay của lão, điều này đã khiến cách nhìn của Uyên về lão có phần thay đổi.
– Ông… cảm ơn hai đứa! – Lão ăn mày liếc mắt nhìn Uyên và Như rồi lại cúi đầu khom lưng cầm túi xôi rồi ngồi dựa vào tường ăn nhồm nhoàm đúng kiểu của một kẻ chết đói lâu ngày.
– UYÊN!!! Em làm gì ở đấy vậy! – Đứng lừng lững ở cổng là Phi, anh đang chắp hai tay sau đít cau mày nhìn về phía Uyên và Như.
– Anh Phi! Em chào anh! Hihi… Như thấy Phi liền chào xong nhanh nhảu tốt vào trong nhà.
– Anh dậy sớm thế, em vừa đi thể dục về…
Uyên vừa nói vừa đi về phía Phi. Phi chẳng nói gì, anh tiến lên vài bước nhìn về phía lão ăn mày đang ngồi ăn nhồm nhoàm miếng xôi trong mồm. Lão ăn mày thấy Phi liền dừng hình một lúc… lão khá sợ anh, vì đã nhiều lần nhìn thấy Phi mà chưa bao giờ thấy chàng trai này nở một nụ cười, biết gặp người khó tính nên lão quay người ra chỗ khác tiếp tục thưởng thức bữa sáng ngon lành của mình.
– Uyên! Em vừa mua xôi cho lão già kia à? – Phi chắp tay sau đít quay sang hỏi Uyên.
– Dạ vâng! – Uyên trả lời mặt tỉnh bơ và đi thẳng vào nhà.
– Sao em lại giao du với loại người này… Phi cau mày nhìn Uyên vừa nói vừa đi theo vợ.
– Ơ! Sao anh lại nói thế? – Uyên nhíu mày nhìn Phi.
– “Sao lại hỏi thế?” Em đừng có trả lời anh bằng một câu hỏi khác! – Phi nghiêm nghị đứng ưỡn ngực giữa sân. Việc vợ mình nói chuyện với một lão ăn mày là điều không chấp nhận được với một người gia trưởng giàu có như Phi.
– Sao anh lại dùng từ “giao du”, em chỉ mua xôi cho ông ý thôi mà, họ là người ăn xin đó thưa anh!!! −Uyên mỉm cười kiểu khó hiểu, lông mày nàng nhíu lại… nàng chưa hiểu tình huống này cho lắm… chả lẽ anh ấy còn định ghen với cả lão ăn mày sao?
– Từ giờ anh cấm em! – Phi trợn mắt nói với Uyên.
– Anh! Buồn cười thật đấy! Hơi – Uyên cười nhạt, nàng bắt đầu thấy khó chịu với tính cách của Phi.
– Em cười? Tầng lớp đó mà em cũng chơi được? – Phi nhìn Uyên và chỉ tay ra cổng.
– Tầng lớp gì ạ? Họ vừa cứu em đấy! Anh còn sỉ nhục họ nữa… anh thì tầng lớp thượng lưu rồi! – Uyên cau mày gắt gỏng lại với Phi. Phi không nói gì, mắt trợn đỏ mặt tía tai. Anh dùng dùng mở cổng đi ra gần chỗ lão ăn mày.
– CÚT!!! – Phi chỉ tay thẳng vào lão ăn mày, mồm gào to phun cả nước bọt ra ngoài. Thấy Phi hung dữ lão ăn mày sợ hãi đứng dậy cầm đồ nghề khom lưng lủi thủi chạy vào ngõ để rác.
– Ơ! ANH PHI! Anh quá đáng lắm rồi đó, người ta làm gì anh mà anh đuổi người ta như đuổi chó vậy? – Uyên chạy ngay sau Phi và cầm vào cánh tay chồng kéo lại.
– Em im đi! Ngồi đây ô uế cả khu phố, – Phi vẫn cố sỉ nhục lão ăn mày.
– ANH THÔI ĐI! – Uyên to tiếng, rồi vùng vằng bỏ vào trong nhà.
Phi đứng trước cổng tức giận, càng lúc càng phát điên… chân gồng tay nắm chặt mặt đằng đằng sát khí, ngay từ đầu gặp lão ăn mày ngồi ở cổng nhà mình anh đã thấy khó chịu với lão rồi, nhưng chỉ vì nghe câu chuyện của bố anh nói rằng phải để lão ngồi đó như một người trông nhà nên anh mới nhắm mắt coi như không có chuyện gì, nhưng hôm nay anh thấy Uyên vợ anh mua xôi cho lão thì anh mới bực tức như vậy, bản thân anh là người giàu có lại gia trưởng nên tính tình hết sức quan liệu bảo thủ, quan điểm mạnh mẽ rõ ràng.
Một lúc sau khi Uyên và chồng vào trong nhà lão ăn mày mới ngó ra, không thấy ai lão lại lò dò đi ra chỗ cũ ngồi. Lão có vài lần bị Phi đuổi rồi nên lão cũng quen, lão biết anh chàng này rất ghét lão, lão cũng không để bụng vì rất nhiều người ghét lão như vậy… vì lão là ăn xin mà.
Dường như ở xã hội này lão không có quyền của một con người, lão luôn bị phân biệt đối xử, xã hội này không có sự công bằng cho những người yếu thế chứ đừng nói đến một kẻ làm ăn xin.
Phải chăng có người đứng ra để bù đắp lại cán cân vốn không cân đối của xã hội này… bù đắp lại tình thương giữa những con người với nhau. Khi được sinh ra dù là ai, tầng lớp nào, đều là con cưng của đấng tạo hóa, đều có quyền của một con người, có quyền được hưởng hạnh phúc, được hưởng thụ cuộc sống, được tôn trọng, được yêu thương… không một ai bị ruồng bỏ phía sau, ngài luôn công bằng với tất cả mọi người, nhưng có lẽ ngài chưa nhìn thấy một kẻ bất hạnh đang hiện diện trên cõi đời này… đó chính là lão ăn mày. Cả đời lão trôi qua không một chút ý nghĩa… lão như một con thiêu thân vô dụng, sống trên đời chẳng có lợi ích hay tác dụng gì… đến cuối đời rồi lão chưa cảm thấy mình giống một con người thực sự. Hay… có lẽ vận may của lão chưa đến?
Ngay chiều hôm đó, Phi và Ninh đi tiếp khách từ phía đại sứ quán Kenya đến tối muộn mới về trong tình trạng say khướt.
– Chị… Uyên ơi!~ – Như đứng ngoài cửa phòng Uyên lí nhí gọi.
– Cộc cộc cộc… Chị… Uyên ơiiii ~ – không thấy Uyên trả lời Như gõ nhẹ vào cửa tiếp tục gọi.
– “Cạch!” Ơiiii!!! Sao thế? – Uyên mở cửa ngó ra ngoài.
– Em không ngủ được. – Mắt Như trợn tròn nhìn Uyên.
– Chị cũng thế, ông Phi say ngủ như chết rồi. – Uyên quay đầu nhìn vào trong giường.
– Anh Ninh về nhà là nhè lè nhè cũng lăn ra ngủ rồi, em trằn chọc mãi chẳng ngủ được ý… Như khoanh tay dựa vào tường.
– Gì mà không ngủ được… Hay… – Uyên cười mỉm nhìn Như kiểu trêu chọc và nhẹ nhàng bước ra ngoài khép cửa lại.
– Hì! Chắc tại chiều em uống nhiều nước hoa quả quá…
– Nước hoa quả mà cũng mất ngủ cơ! – Uyên ấn nhẹ vào vai Như cười mỉm. Bỗng “Cạch!” Của phòng ông Lưu mở ra làm hai chị em giật mình đứng hình. Ông Lưu bất ngờ bước ra ngoài với một cơ thể béo ục ịch và không mặc áo… Bên dưới chỉ mặc mỗi chiếc quần sịp, chiếc quần sịp lâu năm của ông đã nhão nhào, bên trong đó là con cu đang lủng lẳng của ông lồi ra khỏi chiếc quẩn. Ông Lưu ngẩn người bất ngờ khi nhìn thấy hai cô con dâu đang đứng ngoài hành lang.
– Ơ! Bố! – Uyên lên tiếng chào, mặt cô hơi đỏ khi thấy con cu của bố chồng đang đung đưa qua lại trong chiếc quần sịp. Chính ra nàng cũng không để ý đến nhưng vì trên người ông Lưu lúc này có đúng chiếc quần sịp che thân. Tình huống này ông cũng không ngờ đến, ông ái ngại đưa tay che đi con cu đang lủng lẳng trong quần mình.
– Bố… Lúc đó Như đang đứng khoanh tay dựa vai vào tưởng, nàng cũng giật mình giống Uyên, nàng quay lại thấy bố chồng, ngay lập tức mắt nàng tia xuống và cũng thấy thứ đó trước khi ông Lưu lấy tay che quần.
– Các con làm gì muộn vậy, không đi ngủ à? – Ông Lưu cười ngại.
– Bọn con không ngủ được đang đứng nói chuyện một chút thôi ạ… bọn con làm bố thức giấc ạ? – Như lễ phép trả lời. Cả Uyên và Như đang mặc trên người một chiếc quần đùi, bên trên là áo ngủ và bên trong không mặc áo con. Lúc này Như đang đứng quay mông lại với ông Lưu, hai chân vắt chéo dựa vào tường, với chiều cao 1m70, đôi chân của Như phải gọi là siêu phẩm, nó vừa dài vừa thẳng lại rất cân đối… Bộ mông tròn xoe của Như làm ông Lưu không cưỡng lại được mà phải liếc xuống trong khi vẫn đang nói chuyện.
– Ừ! Bố thấy hành lang bật điện tưởng các con quên tắt… Thôi mấy đứa đi ngủ sớm đi! – Ông Lưu nói xong quay người đi vào trong phòng và chốt cửa. Uyên và Như trợn tròn mắt nhìn nhau cười mỉm, nụ cười mỉm đó đủ để hai chị em hiểu đang cùng nghĩ về thứ gì.
– Ra ngoài sân đi Như, nói chuyện ở đây không tiện, chị vẫn chưa muốn ngủ. – Uyên quay người hướng về phía cầu thang.
– Vâng! Em cũng thế! Hihi! Chờ em!!!
… Bạn đang đọc truyện Lão ăn mày tại nguồn: http://truyen3x.xyz/lao-an-may/
– Ra đây thoải mái hẳn chị nhờ!! – Hai chị em ngồi xuống bậc thềm nói chuyện, đã lâu rồi chưa tâm sự nên rất háo hức trốn ra ngoài đêm hôm thế này. Đã vậy đêm nay lại là một đêm trăng thanh gió mát, khiến cho người ta cũng có thêm hứng thú để tâm sự.
– Ha ha!!! Lúc nãy nhìn bố Lưu mà chị buồn cười quá, phải nhịn đấy! – Uyên che miệng cười.
– Eo! Em cũng thế, nhìn bố cứ tròn quay ý. – Như chống hai tay vào cằm nhìn ra cổng.
– Nhìn cứ lùng la lủng lẳng nhỉ ha ha ha. – Uyên cười phá lên. Mỗi lần hai chị em nói chuyện kiểu này đều không cần giữ ý tứ gì hết.
– Hihi! Chị cười nhỏ thôi… đêm rồi đấy, Như huých vào vai chị một cái.
– Mày sợ ai nghe thấy? Bố tận trên tầng hai, mấy ông kia thì ngủ say rồi… có bão cũng không dậy đâu – Căn nhà này rất rộng nên có cười nói thế nào thì cũng không thể nghe thấy nếu như đóng hết các cửa.
– Hì… sao bố Lưu lại mặc quần lót nhìn tàn tạ thế chị nhờ… Như thắc mắc.
– Uh! Chị cũng không biết, mày đi mà hỏi… mà khiếp… nhìn to tướng ấy nhờ… – Uyên đỏ mặt nhắc lại thêm một lần nữa về kích thước cái ấy của bố chồng.
– Thật đấy! Lồi cả ra ngoài ha ha… Nhắc về dương vật của ông Lưu làm Như và Uyên đỏ mặt, bình thường đấy không bao giờ là chủ đề nói chuyện của hai chị em… nhưng gần đây hai chị em lại khá hứng thú nói về vấn đề này… Bỗng hai chị em lại im lặng một lúc mỗi người nhìn một hướng.
Trong đêm tối thinh lặng, chỉ có tiếng dế kêu vang vọng ngoài khu vườn và âm thanh của vài chiếc xe máy chạy vút qua nhà. Càng về đêm tâm trạng người phụ nữ càng trở nên mềm yếu, họ luôn sẵn sàng thổ lộ vấn đề của mình với những người họ tin tưởng.
– Này Như! – Uyên lên tiếng sau một vài giây im lặng.
– Dạ… Như lấy những ngón tay thon dài của mình đan vào trong tóc và quay mặt sang chị.
– Hmmm… – Uyên thở dài.
– Chị sao vậy?
– Mày với Ninh dạo này… có hay làm chuyện đó không? – Uyên ôm má nhìn em với ánh mắt khẽ trùng xuống.
– Em á… À! Bọn em á… Như bất ngờ bị chị hỏi về vấn đề tế nhị nên ấp úng. Thấy Uyên chỉ nhìn và mỉm cười nên Như hơi lúng túng rồi nói tiếp.
– Hmm… suốt ngày đi tiếp khách về xong lăn ra ngủ chị ạ.
– Vậy à… vậy mày còn đỡ… Ông Phi có những lúc không say còn chẳng làm gì chị… Mỗi lần đi làm về là lăn ra ngủ như chết. – Uyên và Như đồng cảm với nhau khi cả hai chị em cũng gần có hoàn cảnh tương tự.
– Chắc tại công việc đấy chị ạ… Như phồng má, hai tay chống vào cằm chán nản.
– Uh! Chắc thế… nhưng… chị nói thật… nhiều lúc cũng hiểu nhưng… chán chết đi được ý… – Uyên thò tay vào mái tóc dài của mình vuốt qua vuốt lại. Hai chị em lại im lặng một lúc…
– Em nghĩ một thời gian sau sẽ đỡ thôi chị ạ… dạo này các anh ấy cũng nhiều việc… là vợ phải biết chờ đợi chứ hihi… – Như an ủi chị.
– Gớm! Con bé này hôm nay người lớn quá nhỉ! – Uyên đưa tay véo má Như một cái.
– À mà này… chị kể cho chuyện này, đừng kể với ai nhé.
– Vâng! Em có bao giờ đi kể chuyện của chị em mình ra với ai đâu, chị yên tâm!
– Hôm nọ… chị nhìn thấy bố Lưu… ấy ấy… – Uyên che mồm cười mỉm.
– Ấy ấy là sao chị? Chị nói đi… Như háo hức lay lay cánh tay của chị mình.
– Là… thủ dâm đó!!! Nhớ bí mật nghe chưa… – Uyên lấy ngón trỏ ấn vào đầu Như.
– Eo thật á? Ở đâu? Lúc nào chị… Như mở to đôi mắt của mình và cảm thấy sốc khi nghe thấy điều đó.
– Ba lần rồi!
– Khiếp! Tận ba lần rồi á, ở đâu? Chị kể đi… Mặt Như có phần hốt hoảng, từ nhỏ đến lớn Như ít tiếp xúc với những thứ như vậy nên nàng luôn ngạc nhiên và tò mò về vấn đề này, đã thế đây là bố chồng của nàng. Ông Lưu luôn là người nàng rất tôn trọng, kính nể, nghe Uyên nói vậy nàng không khỏi bất ngờ tại sao một người như bố Lưu lại có thể thủ dâm chứ…
– Một lần lúc đi Đà Nẵng đó, Một lần ở trước cửa phòng của hai đứa đấy… – Uyên bặm môi chỉ ngón tay vào người Như.
– Ơ! Sao lại là phòng em???
– Cũng lâu rồi… hôm ấy chị ngủ muộn, thấy động ngoài hành lang nên mới ngó ra xem, thấy bố đang đứng cửa phòng mày ngó vào bên trong, rồi còn… quay tay nữa haha!!! – Uyên bật cười khi nghĩ lại cảnh tượng đó.
– Thật á! Eo ơi!! Sao bố lại làm như vậy nhỉ… Như càng lúc càng có nhiều thắc mắc và có chút sợ hãi.
– Mày đúng là… NGÓC! – Uyên gõ nhẹ vào đầu Như.
– Bố cũng là đàn ông, phải có nhu cầu chứ… mẹ các anh ấy thì mất lâu rồi… mày không thấy ông ấy suốt ngày ở nhà loanh quanh với cái bàn cờ à? – Uyên giải thích cho Như.
– Nhưng bố già rồi… còn muốn… “ấy ấy” á. “Nói đến đây mặt Như đỏ ửng lên.
– Ơ thế mày không biết gì à? Nhiều người già vẫn khỏe lắm đấy! Người ta gọi là hồi xuân… Uyên có biết gì đâu, chẳng qua nàng hay đọc sách và nghe mọi người nói nên truyền đạt lại cho Như.
Nói về vấn đề tình dục thì Uyên và Như không biết nhiều lắm, vì ngày trước ông Lý bố đẻ của hai nàng làm trong quân đội nên rất nghiêm khắc về việc dạy dỗ con cái, nên khi hai nàng về nhà chồng chỉ với chút ít kiến thức về tình dục. Không tính tuổi còn trẻ, nhưng hai chị em thực như mới bước vào thế giới nhục dục đầy cám dỗ này vậy.
– Hmmm… nếu vậy chắc bố cũng khó chịu lắm mới phải “tự xử”… hihi… mà mẹ mất cũng phải hơn chục năm rồi chị nhờ. – Như mím môi nhìn ra ngoài cổng, nàng như suy nghĩ điều gì đó… CÓ lẽ là những cảm thông dành cho bố chồng… mấy lần bắt gặp được những hành động lén lút của ông ấy nhìn nàng, chụp trộm nàng và phản ứng lúng túng sau đó Như vừa thấy buồn cười vừa thương… Thương vì một người bố chồng đáng lẽ ra phải đàng hoàng nghiêm khắc nhưng lại phải vứt bỏ cái uy nghiêm đó để làm dịu đi sự ham muốn, bứt rứt, khó chịu của chính bản thân mình.
– Uh lâu lắm rồi, nghe nói ngày xưa bố Lưu cũng là một tay sát gái đó… Nhưng từ lúc mẹ mất nghe anh Phi bảo bố không chơi bời nữa… chỉ ở vậy thôi… Cùng suy nghĩ với Như, Uyên cũng thông cảm và không cảm thấy kinh tởm bố chồng mình… ngược lại nàng còn nghĩ ông Lưu là người có quyền lực mà phải dùng tay để thủ dâm như vậy… trong khi chỉ cần ra ngoài muốn là sẽ có.
Như và Uyên thấu hiểu được như thế cũng vì hai nàng rất hiểu mỗi lúc muốn làm tình mà chồng lại không đáp ứng được… Nhưng… có lẽ Uyên mới là người hiểu điều đó hơn cả.
– Vâng, em cũng nghe anh Ninh kể ngày xưa bố đào hoa lắm…
– Mày có biết trước ông chụp lén ngực mày không? – Uyên quay sang cười mỉm nhìn Như. Như chẳng nói gì, nàng chỉ nhìn chị rồi bĩu môi một cái.
– Ha ha! Có khi… ông ấy thích mày đấy!
– Eo!!! Chị nói gì nghe bệnh thế… giống hệt ông Ninh. – Như cau mày… nàng làm vẻ mặt có chút ghê sợ lời nói đó của chị.
– Ai bảo ngực mày to, ông chụp về để thủ dâm đó ha ha ha. – Uyên đùa dai. Nhưng nàng không kể với Như việc thấy ông cầm chiếc quần lót của mình để thủ dâm.
– Thôi đi nha! Có mà chị ý! Thấy thương thì chiêu đãi bố đi! Ngực chị cũng to mà hahaha. – Như trêu lại Uyên… vừa nói dứt câu… Uyên thò tay sang tóm vào ngực Như bóp một cái rõ đau.
– Thích trêu chị không!!! – Uyên thò hẳn hai tay sang bóp.
– Au ui đau em… Ha ha!!! Buồn!!! Ai bảo chị trêu em trước… – Như vùng vằng và đứng dậy chạy… Hai chị em đuổi nhau vài vòng trong sân.
– AAAAA!!! – Bỗng Như đứng khựng lại giật mình ôm miệng hét toáng lên khi thấy một bóng đen ngồi lù lù ngoài cổng…