Lão ăn mày

Chương 13



Phần 13: Nữ hoàng học đường 2

Uyên rất thông minh, nàng luôn giữ bình tĩnh trước mọi tình huống, sau đó sẽ lặng lẽ xử lý, lén lút dấm dúi sau lưng nàng là một điều rất khó… Cái tôi của một nữ nhân xinh đẹp rất cao, nếu không khéo Lực Hàn có thể bị đá bất kể lúc nào… Việc chinh phục Uyên còn khó hơn chinh phục đỉnh Everest, việc giữ được nàng còn khó hơn thế gấp trăm lần.

Sau một tuần lặng lẽ điều tra, mọi thông tin Lý mập đưa đều không liên quan đến cô gái nào, anh ta luôn sinh hoạt theo y chang những gì Uyên nói với Lý mập, buổi tối không đi chơi với Uyên thì anh ta lại đi đá PS hoặc đi đánh bi a. Nhìn Lực Hàn không giống một kẻ đang cắm sừng Uyên cho lắm. Mọi thứ dường như đi vào ngõ cụt, cho đến một buổi sáng đẹp trời thứ ba.

– Bịch bịch bịch… Tiếng bước chân của Lý mập chạy trên hành lang trường.
– Uyên… Hộc hộc… – Như thường lệ, Uyên vẫn đứng ở đó trước Lý mập với ánh mắt lạnh lùng.
– Lại mấy thông tin vớ vẩn thì lượn đi cho sớm chợ, – Uyên một tay chống vào hông một tay cầm chiếc kẹo mút đưa lên miệng.
– Có!!! He he… lần này cậu sẽ phải cảm ơn tớ đấy… he he… – Lý mập lấy ngón giữa để vào gọng kính và đẩy lên nhìn Uyên một ánh mắt tràn đầy tự tin. Uyên cũng khá bất ngờ, đôi mắt nàng mở to hồi hộp khi nghe Lý mập nói vậy.
– Sáng nay tớ phải rình ở nhà anh Lực từ 4h sáng, 4h30 phút thấy anh Lực ra ngoài chạy bộ… hộc hộc…
– Lý mập vừa thở vừa nói.
– Chạy với ai… Uyên hồi hộp quá cắt lời Lý mập.
– Chạy một mình… Lý mập trả lời rất thản nhiên.
– Chạy một mình… Uyên cười nhạt, nàng bắt đầu thấy bực tên mập này.
– Ừ! Chưa hết! Tớ đi theo mà… 5h10 anh ta phóng xe ra khỏi nhà là tớ đã nghỉ rồi.
– Rồi sao nữa?
– Đáng nhẽ anh ta phải đi về hướng trường mình đúng không? Nhưng anh ta lại đi ngược lại…
– Rồi sao? Cuối cùng có đi cùng đứa nào không? – Uyên cau mày.
– Có! Để tớ kể từ từ nó mới hấp dẫn… – Lý mập muốn Uyên công nhận sự cố gắng của nó nên nó muốn kể chi tiết hơn.
– Hấp cái đầu ông! Có phải con bé tóc hung vàng, dài ngang lưng?
– Chính xác!! Nhìn có vẻ tình cảm lắm, ôm nhau các thứ… hôn nhau… đá lưỡi… – Lý mập nói lấm lét nhìn Uyên vì câu “đá lưỡi” là nó thêm vào.
– Cái gì? – Nói đến đây mặt Uyên ửng hồng vì tức giận, hai bàn tay nắm chặt… “Rộp!” Nàng cắn tan chiếc kẹo mút chupachup.
– Con bé này học trường khác thì phải, vì thấy mặc áo đồng phục màu đỏ, tớ bị mất dấu lúc họ ăn sáng xong…
– Ông có chụp ảnh hay có gì làm bằng chứng không?
– À… tớ xin lỗi, tớ cũng hồi hộp quá nên… – Lý mập bẽn lẽn sợ sệt nói.
– Haizzz đầu đất… Nếu không có bằng chứng thì nói làm gì hả anh zaiiii!!! – Uyên cau mày ôm đầu bất lực, nàng rút 500k từ trong ví ra đập vào ngực Lý mập một cái khá mạnh và đút vào túi áo đồng phục của nó, coi như thông tin có giá trị nên nàng thưởng. Sau đó Uyên lườm Lý mập một cái, nó hiểu ý liền quay mặt đi… Uyên túm váy lại và bước lên bậc thang đi về lớp.
– Cậu yên tâm!!! Tớ sẽ có bằng chứng, cứ tin tưởng vào tớ!!! Kiểu gì họ cũng sẽ gặp nhau lần nữa. – Lý mập nói với theo, tim nó đập thình thịch, nó lấy tờ 500k trong túi đưa lên mũi ngửi, nó sướng rơn khi được bàn tay mềm mại của Uyên chạm vào người, dù chỉ là cử chỉ nhỏ nhưng đối với Lý mập đó là một hành động lớn… Nó thích lắm, mùi hương nước hoa ở tay Uyên vẫn dính ở tờ tiền, nó đứng đó một lúc chỉ để hít ngửi tờ 500k Uyên đưa… thậm chí con chim của nó còn đang cửng lên trong quần, nếu nó để Uyên nhìn thấy cái đũng quần cộm lên chắc Uyên sẽ đánh chết nó mất.

Ba ngày sau… chưa một hôm nào Uyên thấy Lý mập đến điểm hẹn để báo cáo, nàng rất tức giận vì không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nàng còn sai một đứa lên lớp Lý mập điều tra nhưng cũng không thấy nó đi học… Uyên cũng không biết nhiều về nó, số điện thoại cũng không có nên không biết liên lạc kiểu gì. Sợ thằng ngu đó làm điều gì dại dột mà làm lộ ra vụ điều tra thì toang.

Nhưng hôm nay đứng cùng hội Lực Hàn thấy mọi thứ vẫn bình thường, nếu có chuyện gì Lực đã kể cho cả nhóm nghe… Vậy thằng mập địt đó đi đâu? Uyên bất giác chợt nhận ra chả nhẽ mình lại đang lo cho nó… Lo lắng cho một tên tay sai đắc lực cũng không có gì lạ… nhưng biến mất kiểu này làm Uyên cực kỳ bực mình… biết thế lấy số nó cho rồi.

– Ha! Ha! Ha! Này chúng mày ơi!! Chúng mày còn nhớ thằng mập đầu năm bị Lực đấm vỡ mặt không… Một thắng trong nhóm Lực vừa cười vừa nói.
– Ừ sao? – Lực Hàn hỏi… Uyên giật mình, nhưng nàng vẫn đứng nghịch điện thoại tỏ ra bình thường như không quan tâm.
– Ha ha ha… Thằng đó hôm nọ sang Lê Quý Đôn ăn trộm quần lót, bị chúng nó đánh thừa sống thiếu chết! Đưa hẳn lên công an phường… Uyên thót tim, người nàng hơi nóng lên, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
– Vậy à! Thằng chó chết này, làm ô uế danh tiếng trường mình quá! Khốn nạn thật… Lực Hàn cau mày tức giận.
– Ừ! Cậu bảo bố cậu nói với hiệu trưởng đuổi học con mẹ nhà nó đê… Một thằng bơm đểu. Lực Hàn không nói gì, đưa điếu thuốc lên hút trầm tư suy nghĩ điều gì đó. Uyên liếc thấy sự suy tư trong mắt Lực, nàng liền quay ra khai thác.
– Cũng không cần thiết đâu anh… trường nào cũng có người nọ người kia… chẳng phải nhìn thằng đó anh bảo nó rất tội nghiệp sao? Xấu như nó chắc chưa được gì đó đó… – Uyên nói xong ôm miệng cười mỉm, giả bộ như đang khơi lại chuyện cũ cho Lực nghe. Lực ngậm điếu thuốc mắt híp lại quay sang nhìn Uyên cười gian.
– Ừ! Ừ! Cái thằng đó nhìn vậy chắc chưa biết gái gú là gì đâu nhé? Có khi còn trinh đó chúng mày ha ha… Lực Hàn ngửa đầu lên trời cười khoái chí.
– Còn trinh hay không làm sao mà biết được anh! Có khi quay tay suốt mất trinh rồi cũng nên! Ha ha ha – Một con bé lớp 10 nói.
– Vậy hả? Sao mày biết rõ vậy? Mày kiểm tra nó rồi hả? Ha ha – Một thằng trong nhóm Lực vừa nói vừa cười.
– Anh ý, làm gì đã có ai động vào người em đâu mà em dám kiểm tra người khác hí hí. – Con bé cười dâm đãng đánh tay bộp bộp vào người thanh niên kia.
– Chắc bấn quá sang trường khác kiếm ăn, ở bên này sợ Lực nó đấm cho ha! Ha! Cả lũ cười phá lên… Riêng Uyên chỉ cười mỉm, thực ra trong lòng nàng đang cảm thấy tức giận vì không biết thằng ngu Lý mập đã làm cái điều ngu xuẩn gì nữa… Trộm quần lót sao? Đúng là một thằng bệnh hoạn thất bại nhất trong số những thằng thất bại… Uyên thở dài nhắm mắt lại nghĩ tại sao nó lại là tên sai vặt của mình chứ… nếu để người khác biết thì thật mất mặt quá.
– Ha ha ha! Ở đâu mà chả bị Lực nó đấm hả chúng mày! Ha! Ha… Một thằng trong nhóm vẫn đang cố nịnh hót. Bỗng bị Lực quay ra lườm… cả nhóm im bặt… Sau đó Lực quay sang nhìn Uyên, thấy Uyên vẫn đang cúi đầu nghịch điện thoại, điều này khiến Lực yên tâm… hắn lại cười nói bình thường.
– Chị Ngọc Thảo á? Ừ! Chị ấy được treo ảnh ở phòng tuyên dương đó, ngày nào đi qua tạo cũng ngắm chị ấy… chị ấy xinh thực sự đó… Không! Chị Uyên xinh hơn! Ơ! Sao mày hãm thế, tạo có nói chị Uyên không xinh đâu, vì tao thấy hai chị ấy đẹp giống nhau, giỏi giống nhau thì tạo mới nói thôi… – Bỗng câu chuyện của mấy đứa con gái thu hút Uyên.

Cách đây 5 năm nàng có nghe nói ngôi trường nàng đang học có xuất hiện một hoa khôi cũng xinh đẹp giỏi giang không kém gì nàng… Thời gian Lực Hàn tán nàng cũng có một lần nhắc đến chuyện đó… cô ấy tên Thảo… và theo những giáo viên trong trường hay nói chuyện tếu táo với nhau thì cứ năm năm, trường lại xuất hiện một người xuất chúng… vừa xinh đẹp vừa giỏi giang về mọi mặt… Uyên nghe thấy nhưng cũng lảng đi vì nàng không thích họ đem mình ra so sánh với bất kỳ ai…

– Tạo chắc chắn khi ra trường chị Uyên sẽ được lưu ảnh tại phòng tuyên dương, vì tạo cảm giác chị ấy còn xinh và giỏi hơn chị Thảo kia ý chúng mày ạ… Ừ thì trẻ hơn thì phải xinh hơn giỏi hơn chứ… tạo cũng nghĩ giống mày đấy… Ừ! Nếu chị ấy đạt số điểm tuyệt đối như chị Thảo cơ… với lại giáo dục cải cách như bây giờ thì khó lắm mày ơi!!! Thôi mày nói bé thôi kẻo lại bị ăn chửi bây giờ… – Lũ con gái vẫn cứ rủ rỉ với nhau khiến Uyên không thích lắm. Thấy Uyên cau mày Lực Hàn liền đứng dậy.
– Thôi giải tán đi chúng mày! Vào lớp rồi! – Lực vừa nói vừa khoác vai Uyên.
– Lớp em hướng kia mà! – Uyên nhún vai đẩy Lực Hàn đi về phía trước. Lực mỉm cười vẫy tay chào Uyên và đi về khối 12… Uyên mỉm cười vẫy cánh tay thon dài trắng trẻo của mình theo hướng của Lực… Ánh mắt sắc sảo của nàng có vẻ như đã đoán ra điều gì đó.

Uyên quay đầu về lớp thì bỗng gặp Lý mập đứng trên tầng ba vẫy vẫy. Hóa ra hôm nay nó đã đi học… Uyên đứng lại nhìn lên cau mày như muốn chửi sấp mặt Lý mập ngay lập tức nhưng vì tính tình kiêu sa quý phái nên nàng chỉ lườm nó. Thấy cái bộ dạng nó với với ra ban công nhìn thấy ghét, chỉ muốn nó ngã mẹ đi cho xong… Nhưng lúc sau nàng lại thấy nó giơ hai ngón tay mồm thì nói nói điều gì đó rồi chỉ chỉ ra phía sau nhà… nó không dám nói to vì bọn Lực Hàn chưa đi khuất. Uyên không nói gì chỉ cau mày lại và đi thẳng lên lớp.

Sau tiết hai Uyên lững thững đi bộ xuống dãy nhà phía sau khối 11 và thấy Lý mập hôm nay khá tiến bộ khi đã ở đây trước nàng… Nó đang cầm điện thoại và đang xem thứ gì đó.

– Lần sau ông mất tích mà không nói gì thì đừng trách. – Uyên lườm Lý mập.
– Tớ xin lỗi… tại tớ không biết liên lạc với cậu thế nào, cậu có cho tớ số điện thoại đâu… Lý mập lấm lét nói, nó sợ bị Uyên chửi.
– Ba ngày qua ông đi đâu? Sao lại bỏ học? – Uyên không những không trách còn hỏi thăm nó. Vì nàng biết có vẻ như nó đã trải qua vài ngày khổ sở, nhìn những vết thương trên mặt nó cũng khiến Uyên có chút thương hại.
– Tớ đã biết nhà con bé kia và trường nó học! He! Hel… – Lý mập vênh mặt lên nói, nó dường như vẫn rất quan tâm đến nhiệm vụ và trách nhiệm của mình. Nó không hề quan tâm đến việc học hay những vết thương trên mặt nó, điều này khiến Uyên cảm thấy Lý mập rất một lòng một dạ với mình… Có lẽ nàng đã nhìn đúng người khi giao phó một nhiệm vụ quan trọng.
– Lê Quý Đôn đúng không? – Uyên dựa vai vào tường khoanh tay nhìn Lý mập. Bị nhìn chằm chằm vào mắt làm Lý mập hơi run, tim đập thình thịch.
– Ù. Sao cậu biết? – Lý mập không ngờ chỉ ngay tiết một khi nói chuyện với bọn Lực Hàn, Uyên đã đoán trước được tình hình chỉ với vài chi tiết cực nhỏ.
– Biết ngay mà… thằng khốn nạn… Uyên đưa một ngón tay lên cắn và lẩm bẩm. Sau đó nhìn lên lườm Lý mập.
– Vậy lần này có bằng chứng không?
– Có! Tớ đã chụp được vài bức… – Lý mập tiến đến đưa chiếc Iphone cho Uyên.
– Đứng dịch ra. – Uyên cau mày cầm điện thoại và đuổi Lý mập đứng xa nàng. Không dám cãi lời Lý mập lùi hẳn 3 bước tay chắp ở dái chờ nữ thần khen thưởng… Lúc Uyên tập chung vào điện thoại, Lý mập liếm mép nhìn vào chiếc áo đồng phục của Uyên bị căng ra bởi bộ ngực to của cậu ấy… nếu đứng đúng góc nó sẽ nhìn được vào bên trong và thấy áo lót của Uyên… Sau đó nó thận trọng liếc nhìn thấy Uyên vẫn đang chăm chú xem điện thoại, nó lại lợi dụng điều đó để nhìn xuống đôi chân dài thẳng tưng trắng trẻo của Uyên, khi nàng mặc chiếc váy đồng phục này trông chân lại cảng dài… Uyên rất cao, mặc dù nàng chỉ đi một đôi giày búp bê đế cao khoảng 5cm nhưng nhìn nàng cao hơn hẳn Lý mập cả một cái đầu.

Uyên cau mày xem ảnh trong điện thoại, thấy Lý mập chụp khá nhiều nhưng toàn ảnh mờ… chỉ có vài cái là rõ. Trong ảnh Lực Hàn đang đèo một con bé đi học… Sau đó lại đi ăn, nhìn rất tình cảm… Biết trước được trường hợp xấu nhất sẽ thế này, nàng đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng Uyên vẫn rất tức giận. Nàng cau mày lướt ảnh… bên ngoài Lý mập cứ thấp thỏm ngó qua ngó lại.

– Xong chưa Uyên? Trả điện thoại cho tớ… – Thấy Lý mập có vẻ đáng nghi, Uyên lục thùng rác trong thư viện ảnh (iphone có phần “ảnh đã xóa” gọi là thùng rác bao gồm những ảnh đã xóa trong thư viện nó sẽ hiện ở đó). Nàng khôi phục toàn bộ ảnh đã xóa và xem chúng… Sau đó Uyên cau mày lại.
– Thằng khốn nạn này! – Uyên mở to mắt nhìn Lý mập chửi.
– Sao… sao cậu… lại chửi tớ? – Thấy có điềm không lành Lý mập tỏ ra tội nghiệp để được Uyên thương hại.
– Mày chụp cái vớ vẩn gì đây? – Uyên dơ điện thoại ra cho nó xem. Mặt Lý mập đỏ ửng, hóa ra toàn ảnh nó chụp lén Uyên… Nó chụp cả ngực cả mông từ đợt nó mới quen Uyên. Nó đã rất cẩn thận xóa tạm vào thùng rác, nhưng chính vì cái vẻ ngu xuẩn cứ lén la lén lút của nó làm Uyên nghi ngờ và phát hiện… Chưa hết trong đó còn rất nhiều ảnh nó chụp lén bọn con gái ở trường nữa… Đúng là một tên bốn mắt bệnh hoạn.
– Tớ… tớ… – Lý mập cúi gằm mặt luống cuống.
– Thằng chó chết… Sở khanh, bệnh hoạn, dâm đãng, bốn mắt thất thủ… tại sao tao lại chơi với cái thằng thất bại như mày cơ chứ! – Uyên cau mày chửi té tát vào mặt Lý mập, cũng may khu vực này ngoài lúc tổng vệ sinh trưởng ra thì chẳng có ai.
– Tớ xin lỗi! Lần sau tớ không dám nữa! Tớ xin hứa, tớ sẽ không chụp cậu nữa… nhưng… nhưng… bốn mắt thất thủ là gì… tớ không biết… – Lý mập đứng khom người cầu xin Uyên, Uyên chửi nó thêm vài câu chắc nó quỳ xuống mất. Uyên không nói gì, nàng cũng không hiểu vừa rồi giận quá nàng đã chửi nó là “bốn mắt thất thủ”… Thực ra Uyên là một cô gái rất lịch sự và ngoan ngoãn, chẳng qua chơi với đám du côn trong trường nên nàng có chút nhiễm tính của bọn chúng.

Vốn từ để chửi rủa trách mắng của nàng rất ít, những lúc tức giận như vừa rồi vì Uyên không biết phải chửi nó thế nào cho hả giận nên đã lỡ mồm nói linh tinh, điều này khiến Uyên đỏ ửng mặt… Tuy luôn tỏ ra khó tính với vị trí hiện tại của mình nhưng Uyên vẫn không thể dấu nổi cái vẻ đáng yêu trong cử chỉ lời nói của mình… Uyên tức giận cầm điện thoại và xóa triệt để toàn bộ ảnh nó chụp lén mình và những đứa con gái khác. – Thằng như mày bị đánh cũng đúng! Lại còn sang Lê Quý Đôn ăn trộm đồ lót… Mày hết thuốc chữa rồi mập bốn mắt! – Uyên vừa nói vừa ném cái điện thoại vào người Lý mập… Nó phải cố gắng lắm mới chụp được chiếc điện thoại.

– Ơ sao cậu biết tớ sang Lê Quý Đôn? – Lý mập cầm điện thoại đút vào túi quần làm cái vẻ mặt thắc mắc trông cực buồn nôn.
– Hừ! Chuyện gì tao chả biết… Uyên đứng khoanh tay quay mặt đi chỗ khác tức giận.
– Nhưng tại… con bé bồ Lực đó ở ký túc mà… Tớ đã phải theo dõi tận 2 ngày lận… Lý mập tủi thân nói. Nghe thấy nó nói vậy… Uyên bất chợt nhận ra hình như mình vừa hiểu lầm nó.
– Nó ở ký túc sao? – Nàng cau mày nhìn Lý mập, ngay lập tức trong đầu Uyên nảy ra một vài ý tưởng.
– Ừ! Con bé đó ở ký túc mà… chẳng qua… tớ… theo dõi nó… nhìn thấy cái quần lót bị rơi, tớ mới nhặt lên định đút vào phòng cho chúng nó… Ai ngờ… bị bắt… chứ tớ đâu dám ăn trộm đồ lót… – Lý mập cúi mặt giải thích.
– Hừ! Dù sao mày cũng thật bệnh hoạn… Cái đồ lót thì liên quan gì mà mày nhặt giúp chúng nó? Bộ muốn sờ lắm hả? – Uyên chửi Lý mập nhưng không còn gay gắt như trước. Vì nàng vẫn tức giận vụ nó chụp lén mình.
– Có chứ! À… không! Không! Ý tớ là tớ chỉ muốn giúp chúng nó… – Lý mập lỡ mồm thừa nhận nhưng bị Uyên trừng mắt lên nó lại sợ hãi mà cúi mặt xuống.

Uyên không nói gì, nàng thật hết thuốc chữa với tên mập địt dâm dê này… nàng thở dài lặng lẽ rút hai triệu đưa cho Lý mập.

– Tớ không lấy đâu… Lý mập từ chối, nó lúng túng nhìn xuống đất, hai bàn tay đan vào nhau chảy rất nhiều mồ hôi tay.
– Lại sao nữa đây? Hay chê ít… Uyên trùng mắt xuống bắt đầu nghi ngờ thằng mập này lại có ý đồ gì đó.
– Không phải… là vì… – Lý mập ấp úng, nó xoa xoa hai bàn tay vào nhau, mắt liếc sang trái sang phải.
– Cầm đi! Tôi còn nhờ ông thêm một lần nữa, nếu lần này ông hoàn thành nhiệm vụ thì tôi sẽ trả ông năm triệu. – Nghĩ bằng đấy ảnh thì nàng chưa thể tổng sỉ vả Lực Hàn một vố… Và nàng chỉ sợ hắn sẽ đeo bám mình sau khi chia tay… Chỉ cần hành động ôm eo hôn hít con khác nàng đã không bao giờ tha thứ rồi. Nàng dứt khoát sẽ lấy đầy đủ bằng chứng để cho Lực Hàn cứng họng… Những tình cảm mà Uyên trao cho Lực Hàn nay đã bị nàng vứt hết xuống cống… đơn giản vì Uyên là một cô gái có cá tính mạnh mẽ, không chấp nhận sự phản bội… Sau khi nghe vài thông tin Lý mập đưa, nàng đã nảy ra một số ý tưởng…
– Tớ sẽ giúp cậu, nhưng… tớ không cần tiền… – Lý mập nuốt nước bọt liếc nhìn Uyên.
– Hơ… trên đời lại có người không cần tiền? Mày đùa chị à mập… Uyên cười nhạt nhìn Lý mập.
– Đúng! Tớ không cần tiền… Lý mập nói dứt khoát, bày tỏ sự quyết tâm của mình.
– Thế ông muốn gì? – Uyên nhẹ giọng, vì đợt này sẽ khó và vất vả hơn đợt trước nên Uyên quyết định xuống nước hỏi xem nó muốn gì… Đây là lần đầu tiên nàng thấy tiền không thể giải quyết được vấn đề… đó cũng là một sự tò mò mà nàng muốn biết xem cái gì có thể hấp dẫn hơn tiền?
– Tớ… tớ… Hay thôi để nói sau được không… Lý mập nhìn Uyên và không dám nói ra điều đó.
– Nói… Uyên mở to mắt, mím môi dọa nó.
– Tớ… Hay thôi, để tớ viết ra giấy yêu cầu của tớ… vì tớ không dám nói…
– Hừ! Thằng thất bại này!! Chuyện gì mà khiến mày không dám nói? Đàn ông gì như mày chứ… Huh! Thôi được rồi viết đi!!! – Uyên quay mặt đi thở dài, nếu không phải nàng quyết định cho Lực Hàn một bài học vì đã cắm sừng mình thì không bao giờ nàng để thằng Lý mập nó đưa ra yêu cầu cho mình cả. Lý mập đặt cặp xuống chậm chạp lấy tờ giấy cái bút ra quay lưng lại viết cái gì đó lên giấy… Chỉ thấy nó thở mạnh vì đang lo sợ điều gì đó… Uyên cau mày khó chịu vì cái dáng vẻ ngu độn của Lý mập, không biết nó sẽ đưa ra cái yêu cầu quỷ quái đần độn nào nữa…
– Xong! Cậu nói đi… Tớ sẽ phải làm gì tiếp theo? – Lý mập đứng lên khoác cặp, cầm tờ giấy trong tay run như cầy sấy.
– Đâu! Đưa tôi xem! – Uyên rướn người định lấy tờ giấy trong tay Lý mập thì nó rụt lại, làm nàng tí thì ngã.
– Ơ! Đưa xem nào… Uyên đứng chống hai tay vào hông mặt đỏ lên ngại vì bắt trượt, chưa bao giờ nàng làm những động tác thừa thãi như vậy trước mặt một kẻ như Lý mập.
– Cậu nói yêu cầu đã rồi tớ mới đưa. – Lý mập dấu tờ giấy vào túi quần.
– Haizz… mệt mỏi! Đây nhé! Lần này nhờ ông thức đêm một chút, nếu không làm được thì thôi, tôi sợ ảnh hưởng đến việc học của ông… – Uyên nhờ vả nhưng luôn có chừng mực.
– Không sao! Việc gì tớ cũng làm được huống gì thức đêm… Tất cả vì cậu hề hề… – Lý mập nắm bàn tay lại thể hiện sự quyết tâm, có lẽ nó đang có động lực từ việc nó yêu cầu Uyên thì đúng hơn.
– Tôi đang nghi ngờ ông Lực với con bé kia sẽ qua lại với nhau lúc nửa đêm, đơn giản vì con bé kia ở ký túc trường… Nó có thể trốn ra ngoài được… ông theo dõi giúp tôi được không?
– Được! Tớ sẽ rình cả đêm, cậu yêu tâm!!! Hehe… – Lý mập đồng ý không chút do dự.
– Nhớ lấy bằng chứng!!! Nghe chưa nào… Uyên mím môi nhìn Lý mập… chuyến này nàng nhất định sẽ chia tay với tên cặn bã Lực Hàn… luôn tỏ ra mình thanh cao nhưng bản chất chẳng ra gì.
– Oke!!! Yên tâm!! Ai chứ thằng Lý này hơi cẩn thận đấy he he, – Lý mập cười tự tin với vẻ mặt ngu si.
– Rồi! Thế yêu cầu của ông là gì? – Uyên xòe bàn tay ra trước mặt Lý mập. Lý mập nhìn những ngón tay thon dài của Uyên mà chỉ muốn cầm vào đó… da Uyên đã trắng nàng lại còn sơn móng tay màu đỏ, trông thực sự rất đẹp.
– Ừm!! Ừm!!! Đây… đây!!! Khi nào tớ xong việc tớ sẽ liên lạc với cậu nhé! – Nói xong Lý mập đặt tờ giấy vào lòng bàn tay Uyên và ngay lập tức mặt nó tái mét lại chạy thật nhanh về lớp. Nó chạy được một đoạn thì nghe thấy tiếng vọng vang đến “THẰNG CHÓ KIA!!!”.

Chương trước Chương tiếp
Loading...