Lão ăn mày
Chương 21
Sống trên đời, dù nghèo khó, bần cùng nhưng có bản chất thiện lương, tốt bụng sẽ luôn gặp may mắn? Hay sâu thẳm bên trong, chúng ta bị ràng buộc bởi sự xấu xa, hẹp hòi, lười nhác, căm thù và ích kỷ? Câu trả lời không dễ dàng, và hiển nhiên là mỗi người mỗi bản tính, mỗi đặc điểm khác nhau. Nhưng phần lớn xã hội xung quanh đều là những kẻ đạo đức giả, mọi hành động của họ đều vì mục đích cá nhân. Tất cả những thứ ấy tạo nên một môi trường đầy rẫy những nguy hiểm tiềm ẩn. Chính bởi vì như vậy thẳm sâu trong suy nghĩ và tư tưởng của hai chị em Như, Uyên… Họ luôn coi những kẻ xung quanh mình đều là những kẻ không nên tin tưởng… ngoại trừ gia đình.
– Như ơi!!! Như!!! Cho anh làm quen được không… Cái Như kìa chúng mày, nó xinh thật đấy, nhìn còn đẹp hơn trên ảnh nữa… – Như dạo bước thật nhanh trên sảnh của trường đại học RMIT, ngày nào nàng cũng bị mấy tên con trai trêu chọc, và những ánh mắt phán xét của lũ con gái ghen ăn tức ở với vẻ đẹp của nàng. Mới đầu điều đó cũng khiến nàng khó chịu nhưng dần rồi cũng quen, nhưng nó tạo cho nàng cảm giác mình không thuộc về nơi này.
– Con Như đấy, lấy chồng đại gia… chứ mấy thằng mày nghĩ nhà có tí tiền mà đòi tán nó… ui con này á, chắc ăn chơi lắm, nhìn nó thế kia cơ mà… uh! Tao thấy nó đi bar suốt… mày có nhầm không, nó lấy chồng rồi làm gì chồng nó cho đi… – Ngoài những lời khen, tán tỉnh trêu chọc thì Như thỉnh thoảng vẫn nghe thấy những lời nói đặt điều về mình. Nàng không hề làm gì có lỗi với người ta nhưng nàng luôn là tâm điểm để lôi ra bàn tán của những kẻ xấu tính, Nàng là hot girl của trường đấy, nhưng nàng lại rất áp lực với điều này, nàng luôn cảm thấy không thoải mái với những người hay xu nịnh bên cạnh nàng, nàng cũng rất ít bạn, đơn giản vì nàng cảm thấy xã hội này toàn những điều dối trá, lừa lọc nhau, lợi dụng nhau để đạt được mục đích của họ. Nàng cảm thấy xã hội quá nhiều cạm bẫy, nên lúc nàng đi học hay ra ngoài chơi, nàng luôn đề phòng với tất cả mọi người tiếp xúc với nàng, nàng luôn cảm thấy không yên tâm, chỉ có về nhà hoặc ở nhà chồng mới là nơi mọi người thật lòng với nhau.
Cũng giống Như, ở công ty Uyên cũng là một hot girl xuất xắc, trung tâm của các câu chuyện, nhưng khác với Như, Uyên có phần cá tính hơn, nên ít người dám thì thầm to nhỏ trước mặt nàng, nhưng Uyên vẫn biết thừa có rất nhiều lời nói không chính xác về mình, Uyên cũng chẳng thân với ai ở công ty và cũng chẳng có người bạn thân nào nhưng nàng biết cách điều tiết cân đối giữa công việc và tình cảm sao cho hài hòa nhất, tất cả mọi thứ trên đời nàng và em gái nàng đều tâm sự với nhau, là chị em, cũng như hai người bạn thân nhất của nhau.
– Uyên! Uyên!!! – Uyên đang thả dáng cầm tập hồ sơ đi ngang qua sảnh công ty thì bất chợt có tiếng gọi từ xa.
– Uyên! Tớ đây… Lý mập đây! He he… – Đang quay ngang quay dọc thì nàng giật mình khi thấy thằng Lý mập bạn học cũ chạy đến.
– Há? Ờ… Lý hả? – Uyên hơi ngại, nàng cười nhạt, nàng vén mái tóc dài mượt mà ra sau mang tai, mắt có hơi liếc về phía những đồng nghiệp của mình.
– Ha ha… lâu lắm rồi mới gặp cậu. Cậu đang làm ở đây à? – Tên Lý mập cười sung sướng nhe bộ răng vàng ởn của mình ra. Nó là Lý mập bạn học cùng lớp với Uyên từ hồi cấp ba, đen đủi thế nào lên đại học nàng vẫn học chung lớp với nó, học thì ngu như được cái nhà cũng không phải nghèo. Là một đứa ngu xuẩn dại gái nhất trường, tiền cũng nhiều toàn bao mấy con ất ơ không đâu rồi bị chúng nó coi như cây ATM miễn phí.
– Uh! Tôi đang làm ở đây, ông làm gì vào đây thế? – Thấy mọi người trong công ty đang mắt tròn mắt dẹt nhìn về phía Uyên, nàng rất ngại khi đứng cùng Lý mập vì nó xấu, xấu chưa từng có, cao có 1m58 mà nặng tận 80 kg. Nàng đứng cao hơn nó hẳn một cái đầu. Nhìn Lý mập nhà không đến nỗi nhưng gu ăn mặc cực kỳ lố bịch, mặt phệ đầy mụn và tàn nhang, mắt híp đeo quả kính cận dày cộp, mũi to, trên đầu mũi rỗ như bãi mìn… Nhưng vì giữ hình ảnh của mình trong công ty nên Uyên phải miễn cưỡng tiếp chuyện Lý mập.
– Vậy à, hên quá he he, tớ cũng đang xin vào đây, hôm nay tớ đến thử việc hehe… được gặp Uyên ở đây là diễm phúc của tớ… he he không ngờ lại được làm cùng công ty với cậu! – Lý mập vui ra mặt khi được nói chuyện cùng Uyên, nó tỏ ra vênh váo với nhiều người đang nhìn về phía nó và Uyên, kiểu mới vào làm nhưng đã quen một người xinh đẹp và nổi bật ở đây vậy.
– Cái gì??? – Uyên giật mình nhíu mày, nàng lấy một tay ôm đầu hơi mỉm cười, nụ cười bất lực cảm thấy bản thân thật thiếu may mắn. Năm cấp ba lần đầu tiên Uyên gặp Lý mập đã cảm thấy sợ và kinh tởm nó rồi, cũng may hồi đó có nhiều anh hot boy tán nên Lý mập không dám lại gần Uyên. Đến khi lên đại học, cữ ngỡ thoát khỏi tên béo phiền toái này thì đen đủi thế nào lại gặp nó ở đại học, đã thế còn học cùng lớp, cùng ngành học. Sau 4 năm đại học Uyên thở phào nhẹ nhõm khi nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa thì ngày hôm nay Uyên chỉ biết cười một nụ cười đau khổ, cuối cùng thì nàng vẫn không thoát khỏi nỗi ám ảnh của mình.
Công ty này là một công ty du lịch lớn và hoành tráng nhất cả nước, đầu vào tuyển chọn cũng vô cùng khắt khe, tất cả những thành viên trong công ty đều có ngoại hình rất tốt, đương nhiên Uyên vẫn là số 1. Nhưng đen đủi thay bố của Lý mập lại chơi với ông giám đốc công ty nên nó được tuyển luôn mặc dù xấu như chó, ngu đần, học kém, điểm tốt duy nhất của nó là thật thà, nhiệt tình và dại gái, nói gì cũng nghe… nó kém đến mức không đạt nổi một chỉ tiêu cơ bản nào, một kẻ thất bại nhất trong những kẻ thất bại.
Đen đủi cho Uyên khi nàng lại là thần tượng của Lý mập, từ năm cấp ba đến giờ, từ lần đầu tiên gặp Uyên nó đã si mê Uyên, nhưng nó ngu xuẩn đến mức không biết vị trí của mình ở đâu và nó bị ảo tưởng sức mạnh kinh khủng, có lẽ do nó được bố mẹ nuông chiều từ bé nên mới bị như vậy. Nó si mê Uyên đến mức nàng trở thành thần tượng của nó từ lúc nào không hay. Cứ hễ có cơ hội nó lại chạy đến bắt chuyện với Uyên mặc dù bị Uyên xua đuổi, khinh bỉ, chửi bới, thậm chí bị đám thanh niên trường đánh nhập viện, nó vẫn không từ bỏ. Lên đến đại học, nó lại được học với Uyên, lúc này nó tiếp tục đeo bám Uyên như một kẻ biến thái, nhiều lần nó chỉ muốn nhìn thấy Uyên, đến mức nó còn theo Uyên về tận nhà, đến nỗi Uyên phải báo công an và nó đã bị bắt vì tội làm ảnh hưởng đến đời sống riêng tư và bí mật cá nhân của người khác, ảnh hưởng nghiêm trọng đến đến chất lượng cuộc sống của người bị hại… Nhưng… nó vẫn không chừa. Tuy vậy nó đã rút kinh nghiệm nhiều lần, nó không muốn làm thần tượng của mình hoảng sợ hay buồn phiền nên nhiều lúc nó chỉ dám nhìn từ xa. Ngày hôm nay tình cờ nó lại được gặp Uyên sau bao nhiêu thời gian không được nhìn thấy, nên trông nó rất hạnh phúc và hãnh diện khi được đứng nói chuyện với Uyên.
– Ha ha… Cậu làm ở đây lâu chưa? – Mặt Lý mập hớn hở.
– Lâu rồi! Thôi nhé, tôi phải đi có việc. – Uyên cười mỉm và tìm cách lảng tránh.
– Uh! Vậy nha, tớ cũng về văn phòng đây! – Lý mập vẫy cái tay béo múp chào Uyên và chạy về phía thang máy, nó vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn Uyên và nháy mắt một cái, đã vậy còn đeo cái balo to đùng trông mà thấy ớn. Uyên thở dài ôm đầu, cau mày “chẹp” miệng một cái.
– Sao số tôi đen thế này… Hmmm… – Uyên lẩm bẩm, nàng vuốt ngược mái tóc ra đằng sau rồi thằng bước tiến về văn phòng mình, để lại bao nhiêu ánh mắt tò mò và xì xào to nhỏ, chắc hẳn người ta đang rất tò mò không biết tại sao một hot girl xinh đẹp như Uyên lại quen một kẻ xấu xí đù đụt đến vậy…
… Bạn đang đọc truyện Lão ăn mày tại nguồn: http://truyen3x.xyz/lao-an-may/
17h38 chiều…
– Bố! – Uyên xuống xe bước vào trong sân thì gặp ông Lưu đang ngồi đánh cờ một mình. Nàng dừng lại ở tán cây đứng khoanh tay, vai trái khoác cái túi xách hàng hiệu. Lúc này nàng đang mặc một chiếc quần jean cạp cao trông đôi chân lại càng dài, chiếc quần ôm sát bó lại nhìn lộ cả mu bướm, bên trên nàng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dáng điệu ngắn đến đúng cạp quần.
– Vừa đi làm về à con, sao mặt mũi nhìn thất thần vậy, vào nhà nghỉ đi. – Ông Lưu thấy Uyên có vẻ mệt mỏi liền bỏ quân cờ xuống hỏi chuyện, nhưng mắt ông lại không thể không liếc xuống mu bướm của con bé, trông chiếc quần thật cuốn hút.
– Vâng… Hôm nay con đen lắm, cái Như đâu bố? – Uyên trùng mắt xuống nhìn bố chồng, không biết ông vừa nhìn vào đâu nữa… Uyên hơi ngại, nàng vừa đi lên thềm nhà vừa nói và tháo đôi guốc.
– Con bé đang ở trong bếp, con vào nhà đi, mà sao lại đen hả con, có chuyện gì vậy? – Vừa nói ông Lưu vừa liếc bộ mông của Uyên đang chổng lên để thay guốc…”tròn quá… mới tí tuổi mà mông con bé to quá!”.
– Cũng không có gì đâu ạ. – Uyên cất đôi guốc mình gọn gàng vào tủ giày và quay lại nhìn ông Lưu với ánh mắt mệt mỏi, thấy vậy ông Lưu luống cuống quay lại bàn cờ… Uyên nhíu mày lại nhìn bố chồng rồi đi vào trong nhà.
– Như! Pha cho chị một cốc nước cam. – Uyên vào trong nhà ngồi phịch xuống sofa, nàng vứt túi xách sang bên cạnh dựa vào ghế mệt mỏi.
– Vâng! – Như nói vọng ra từ trong bếp, tầm 5 phút sau Như cầm cốc nước cam ra đặt xuống bàn.
– Sao thế chị, nhìn chị cứ mệt mệt. – Như mỉm cười, một tay sờ lên trán Uyên.
– Mày đừng động vào chị. – Uyên cau mày gạt tay Như ra.
– Thế làm sao? – Như nhíu mày, nhún người một cái.
– Hôm nay chị gặp lại thằng Lý mập… – Uyên đưa tay lên ôm đầu.
– À cái anh Lý béo béo hay đeo ba lô đó hả? Hihi anh ý thích chị lắm! Hi hi hi – Như mỉm cười, bản tính hiền lành ngoan ngoãn nên chưa bao giờ body shaming một ai.
– Mày thôi đi, chị ghét nó lắm, đừng nói thích chị! Dị ứng… – Uyên cầm cốc nước cam lên uống rồi lườm Như, thấy con bé cứ nhìn mình tủm tỉm cười Uyên lại càng tức.
– Mày cười cái gì? – Uyên đặt cốc nước cam xuống bàn cau mày.
– Hihi em cười thôi mà. – Như ôm miệng.
– Thằng đó, còn làm cùng công ty với chị nữa, bực ghê…
– Thật ạ? Ghét trời nào trời trao của ấy nha! Hihi…
– Mày thôi đi, điều duy nhất chị còn tôn trọng nó vì nó cùng tên với bố mình. – Nói xong Uyên cầm túi đi lên tầng, quả là một ngày khó ở với Uyên.
– Mà mày ở nhà thì mặc cái áo lót vào cho chị nhờ. – Uyên đứng trên cầu thang nhìn xuống cau mày.
– Vâng! Tại em quên, với lại mặc ở nhà khó chịu lắm ý. – Như nhìn xuống bộ ngực to đang thả rông của mình, thấy hai núm vú đang nhô lên trên chiếc áo.
– Lên thay ngay! – Uyên trừng mắt. Như sợ quá chạy lên phòng luôn, từ khi mẹ mất, Uyên rất thương các em và quan tâm đến chúng nó, đôi lúc còn như người mẹ dạy dỗ con vậy, mặc dù hơn nhau có 2 tuổi.
… Bạn đang đọc truyện Lão ăn mày tại nguồn: http://truyen3x.xyz/lao-an-may/
– Bố ơi!!! Bố!!! Bố vào ăn cơm ạ! – Tầm 15 phút sau Như lễ phép ra gọi ông Lưu vào ăn cơm.
– Uh! Con đợi bố một lát bố nốt ván cờ rồi vào. – Ông Lưu vẫn chăm chú ngồi nhìn bàn cờ.
– Thôi! Bố vào luôn đi, bố chơi cả chiều rồi, mấy ngày nữa bố Lý sang hai bố tha hồ chơi mà. – Như chạy ra gần ông Lý nói.
– Hà! Hà… thôi được rồi, bố vào bây giờ! – Ông Lưu mỉm cười nhìn Như và thu dọn bàn cờ.
Bên ngoài vách tường, lão ăn mày nghe thấy giọng của Như liền nhổm lên ngó vào, thấy Ông Lưu thật có diễm phúc khi có cô con dâu tuyệt vời như vậy, trái tim lão có phần héo lạnh, ánh mắt đượm buồn dựa lưng vào tường và từ từ tụt xuống, ông ngơ ngác ngồi nhìn dòng người tấp nập qua lại, ai nấy đều có gia đình, đều có người thương yêu, nhìn họ hạnh phúc mà lão ao ước được như vậy, bất chợt lão ăn mày cảm thấy cực kỳ cô đơn…
“Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi cảm thấy buồn thê thảm đến vậy, nhìn thấy gia đình họ hạnh phúc, vui vẻ… điều đó làm tôi cảm thấy ao ước muốn được một lần có cảm giác hạnh phúc đó… Tôi chợt nhận ra cuộc đời tôi trôi qua thật sự vô nghĩa, đến cuối đời tôi chưa bao giờ được cảm nhận hạnh phúc là như thế nào… tôi chưa cảm nhận được tình yêu, chưa cảm nhận được niềm vui khi có con cháu trong nhà. Và… quan trọng nhất tôi chưa hề cảm nhận được hương vị của phụ nữ, hồi dưới quê, kể cả trong giới ăn mày, ăn xin, kể cả những người phụ nữ xấu xí nhất, họ cũng khinh rẻ tôi, âu đó là quả báo của tôi, và tôi đã chấp nhận sự thật ấy trong suốt quãng đời vừa qua… Làm sao để thay đổi vận mệnh của tôi… làm sao để được chơi gái một lần… đó cũng là ước nguyện duy nhất trong cuộc đời và cũng là ước nguyện cuối cùng của tôi…” – Lão ăn mày ngồi gục đầu xuống hai cánh tay gầy gò và suy nghĩ khổ tâm… Bên ngoài trời đang tối dần… ngoài phố mọi người đang tấp nập hối hả phi về với tổ ấm của mình… Có vài đứa trẻ đi đá bóng về ngang qua lão ăn mày… “thôi tao về luôn, hôm nay mẹ tao nấu canh xương hầm, nghĩ đến thôi tao đã thấy đói rồi haha”… Vài người trưởng thành hơn: “Em cứ về đón con đi, không phải nấu gì đâu, anh chạy ù đi mua con vịt lu rồi tối cả nhà liên hoan”… Tiếng còi xe, tiếng người qua lại nhộn nhịp trên phố… lão ăn mày vẫn ngồi gục đầu xuống, tim lão đau nhói, lão bấm chặt ngón tay đen xì và bắp tay mình…
… Bạn đang đọc truyện Lão ăn mày tại nguồn: http://truyen3x.xyz/lao-an-may/
Sáng hôm sau, sau một đêm đau buồi tủi nhục, lại một ngày mới bắt đầu với một con cu cứng đờ chọc thẳng tưng lên trời, vẫn hình ảnh quen thuộc ngày thường, lão vặn vẹo lại con cu và ngồi lê dựa vào tường, bình thường nó sẽ xìu xuống ngay nhưng hôm nay lão cảm thấy hưng phấn hơn mọi hôm, lão lồm cồm đi vào ngõ để rác đái bậy, cứ nghĩ nó sẽ xuống nhưng không, nó vẫn cửng tớn lên, lão chỉ biết ngồi thu mình lại chờ con cu quá khổ xẹp xuống… lão chưa bao giờ thấy con cu to của mình có tác dụng gì, thậm chí còn rất phiền toái vì nó cứ lủng la lủng lẳng trong quần, không có người để ý thì không sao, người ta mà thấy lại chửi rồi đuổi lão đi chỗ khác… nhiều lần lão đã muốn cắt phăng nó đi để cuộc sống ăn mày của lão đỡ gặp phiền phức… nhưng cắt đi thì lấy cái gì thủ dâm đây, nghĩ vậy lại sợ nên lão đành sống chung với điều đó… Ngồi ở bờ tường, đôi mắt lão nhòe đi nhìn vào một khoảng không vô định, thỉnh thoảng bụng lão lại réo lên trong cơn đói khát. Lão đang chờ chim bé xuống để đi kiếm ăn mà mãi nó vẫn căng cứng.
“Đã rất nhiều lần tôi cố gắng tiếp cận gần những người phụ nữ, mục đích chỉ để lưu lại những khoảnh khắc hớ hênh của họ để thủ dâm… ví dụ như bà bán hàng rong, bà bán rau, hay thậm chí là những đứa con gái thiểu năng… Nhưng, tôi chỉ dám tiến lại gần để nhìn chứ không dám làm gì, vì tôi là một kẻ nhút nhát sợ bị đánh…”
“Nhưng khổ nỗi, càng tiến lại gần con cu của tôi lại càng cửng to, vì đầu óc của tôi rất đen tối, tôi luôn thèm khát được biết mùi vị phụ nữ như thế nào… Trớ trêu thay tôi không bao giờ mặc quần lót bên nên cứ hễ lại gần ai khác giới con cu tôi lại to tướng nhô cao lên trong quần, khiến họ sợ hãi và thường xua đuổi tôi, chửi bới và kỳ thị tôi”. – Thằng nhỏ của lão ăn mày lúc bình thường cũng đã rất to, nó lủng lẳng trong như quả dưa chuột lớn… Nó to đến mức, lúc cương một bàn tay của lão nắm vào khiến hai ngón tay trỏ và ngón tay cái cũng không chạm được vào nhau, còn cách nhau khoảng 2cm… Nhiều lúc lão ngồi nghịch chim mình đo cũng dài hơn hẳn 1 gang tay. Trông nó sần sùi, gân guốc phát sợ… mạch máu ở cu phình lên thấy rõ, nổi lên như con run to đang bò quanh chim vậy. Chính vì con cu quá khổ của lão nên nhiều lúc cũng rất bất tiện.
– Leng keng… Leng keng… – Một chiếc lắc tay bằng vàng lăn đến chỗ lão ăn mày, chui vào đống rẻ rách ông đang nằm.
– Ơ… Không… – Đó chính là Uyên, hôm nay xe trục trặc nên Uyên phải bắt taxi đi làm. Nàng búi tóc cao, đeo một chiếc kính giả cận, và mặc một chiếc áo sơ mi công sở hơi mỏng, nếu nhìn kỹ sẽ nhìn thấy chiếc áo con màu trắng ở bên trong, bên dưới mặc một chiếc váy zip màu kem sữa bó sát vào mông ngắn chưa đến đầu gối, vì Uyên cao nên nàng chỉ đi một chiếc guốc gót thấp là đã quá đủ để tôn lên vẻ đẹp hoàn mỹ của đôi chân rồi.
Uyên vừa lỡ tay đánh rơi chiếc lắc, nàng với tay chạy theo, nó đang lăn lông lốc đến chỗ lão ăn mày, thấy chiếc lắc của mình đã lăn vào ổ nằm của lão, Uyên dừng lại.
– Ơ… – Nàng dùng một tay vén tóc ra sau mang tai và nhìn lão ăn mày lúng túng, nàng chưa gặp tình huống này bao giờ. Lão ăn mày cũng bối rối nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt Uyên, vì đứng trước ông là một cô gái hết sức xinh đẹp, mùi hương thoang thoảng tỏa ra đã đủ biết ông và Uyên không cùng chung một thế giới rồi.
– Ông ơi… – Uyên nhỏ giọng, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện với lão ăn mày, một chân hơi quỳ gối xuống nhưng không chạm đầu gối xuống đất, ở góc ngồi của lão ăn mày, đập vào mắt lão là phần đùi trắng mịn và sâu vào bên trong là chiếc quần lót màu trắng của Uyên.
– Có… việc gì thế cháu? – Lão ăn mày lúng túng trả lời lão biết Uyên tìm chiếc lắc tay nhưng vì quá bối rồi nên không để ý đến chiếc lắc, lão bối rối vì trước mắt lão là một cảnh tiên hiếm có trong đời. Mặc dù đã cố không nhìn vào đó nhưng không đáng kể, mắt lão vẫn liếc vào bên trong váy của Uyên, vì cơ bản từ trước đến nay lão ăn mày có thói quen nhìn lén những hình ảnh hở hang của phái nữ rồi nên đây như bệnh nghề nghiệp vậy, vì đối tượng lần này là một cô gái trẻ và cực kỳ xinh đẹp nên lão đã bị bất ngờ khi cảnh tượng đó đập vào mắt, chiếc quần lót màu trắng cùng với phần đùi trắng toát mịn màng của nàng khiến con cu lão càng cửng tướng, nó nhô lên trong chiếc quần rách rưới của lão như có con cún con nhúc nhích trong đó vậy. Thiết nghĩ đang ngồi cho nó bé xuống để đi kiếm ăn mà nay gặp cảnh này như một nguồn xúc tác mạnh xộc lên não vậy.
– Ông lão ơi… cháu vừa làm rơi cái lắc tay, cháu thấy nó lăn vào đây, ông xem hộ cháu với! – Mới đầu Uyên không để ý, nhưng thấy đũng quần ông lão ăn mày có cái gì đó nhấc nhấc lên bất thường, nàng mới bắt đầu suy nghĩ và làm chiếc túi xách của mình đặt vào chiếc váy.
– Uh uh… ông thấy nó lăn vào đây… để ông tìm… – Lão ăn mày nói giọng nhẹ nhàng nhưng khàn đặc, nói xong lão loay hoay xoay đi xoay lại tìm chiếc lắc, tim lão đập nhanh, chưa bao giờ hồi hộp như thế, và chưa bao giờ lão ở gần một cô gái xinh đẹp cỡ này. Điều này khiến lão cảm thấy cực kỳ hưng phấn mất bình tĩnh. Hình ảnh chiếc quần lót màu trắng và đoạn đùi mịn màng đó của Uyên đã khắc sâu vào trong tâm trí của lão, lão càng lúng túng thì con cu của lão càng lắc mạnh, ngoe nguẩy trong quần, thỉnh thoảng còn lộ ra một chút qua chỗ rách của đũng quần.
Uyên mở to mắt đỏ bừng mặt khi liếc thấy cái thứ đó, nàng bặm môi quay đi chỗ khác nhưng chả hiểu thế nào nàng lại tò mò mà thỉnh thoảng lén liếc mắt nhìn xuống… Uyên không ngờ một lão già ăn mày lại có thứ đó to như thế, trông nó còn đang cửng hay sao nữa… “cương lên vì mình sao” – Uyên nghĩ thầm. Sáng nay nàng đã bị chồng kích thích bằng những nụ hôn nồng cháy buổi sáng, những bước dạo đầu bằng lưỡi từ cổ xuống đầu vú nàng, vì muộn giờ làm nên nàng phải đi sớm, hai vợ chồng chưa kịp làm tình, bây giờ nàng lại bị con cu bẩn thỉu của lão ăn mày trêu chọc. Nhưng nhìn nó thế kia chắc hẳn cũng làm Uyên có chút cảm giác, dù là của một ông già ăn mày nhưng “nó” cũng vĩ đại đấy chứ.
– Đây… đây rồi… may quá! Cháu rửa đi nhé, nó lăn vào đây bẩn lắm. – Lão rút chiếc lắc tay vàng từ bụi cỏ cạnh đó, đưa lên mồm thổi và phủi vài cái rồi ân cần đưa cho Uyên. Uyên cảm nhận được sự thật thà chân chất trong con người lão khiến nàng cảm thấy buổi sáng hôm nay thật may mắn và ấm áp.
– Cháu cảm ơn ông nhiều nha! Hì! – Uyên đưa bàn tay trắng trẻo mịn màng của mình ra lấy, nàng vô tình chạm nhẹ vào bàn tay bẩn thỉu nhăn nheo của lão ăn mày, khiến lão giật mình rụt tay lại, bất ngờ chiếc lắc vàng bị tuột ra khỏi tay của hai người, Uyên theo phản xạ rất nhanh nàng tóm lấy lắc tay nhưng trượt, chiếc túi đang để ở đùi nàng cũng tuột xuống rất vướng làm nàng không giữ được thăng bằng và ngã nhào về phía lão ăn mày. Trong tích tắc Uyên sợ hãi mở to mắt, nàng biết mình sắp ngã, không còn cách nào khác một tay nàng chống vào vai lão ăn mày, một tay chống xuống đất giữa háng lão và hơi khẽ chạm nhẹ vào con cu của lão. Nhìn thấy Uyên ngã đến lão cũng giật mình, lão nhắm tịt mắt mũi hai tay dơ lên đỡ, tay phải lão bám vào chiếc bụng phẳng lỳ của Uyên, tay trái lão chụp đúng một bên ngực của Uyên, và như một bản năng của thằng đàn ông, lão bóp một cái… sức nặng của Uyên khiến lão ăn mày hơi ngả người về đằng sau, lão ưỡn người lên con cu đang cửng dài 25cm trọc thẳng vào bụng Uyên, rất may đầu gối nàng chưa chạm đất. Tất cả diễn ra chỉ trong một giây… Lúc sau, cả hai lấy lại được thăng bằng, lão ăn mày giật mình khi thấy mình sờ phải cái gì mềm mềm, hương thơm dịu nhẹ bay vào mũi lão, khiến lão càng cảm thấy sướng rơn người, con cu lão ngỏng lên một cái, đầu cu lão đang chống đỡ sức nặng của cơ thể Uyên nên khi cửng nó đã dí vào bụng nàng một cái.
– A… cái gì vậy… – Cảm thấy có gì đó vướng víu dưới bụng… Uyên vừa nói vừa lấy một tay cầm vào đó và kéo ra, nàng ngồi dậy giật mình, lấy một tay che mồm”A!”… bàn tay của nàng vẫn đang cầm chặt con cu của lão ăn mày, mặt nàng đỏ ửng, vừa rồi nàng còn bị lão bóp ngực, nàng cảm thấy rất xấu hổ khi bị lâm vào hoàn cảnh trớ trêu này. Uyên vội vàng vơ lấy chiếc lắc vàng dưới và đất đứng dậy phủi quần áo, chiếc áo trắng của nàng đã bị bàn tay lão ăn mày làm bẩn, mặt Uyên cau có, nàng vừa bị lão sờ vào ngực mà không thể nói được gì, nếu là trường hợp khác chắc nàng đã tát cho lão ăn mày một cái đau điếng rồi… Uyên ngửi thấy mùi hôi của lão ăn mày lây sang cơ thể mình khiến nàng càng thấy khó chịu. Nàng phủi phủi qua cái áo và đi thẳng vào trong nhà. Rất may khoảnh khắc đó diễn ra rất nhanh và lúc đó còn sớm và ít người qua lại nên không ai thấy cảnh Uyên ngã vào người lão ăn mày.
… Bạn đang đọc truyện Lão ăn mày tại nguồn: http://truyen3x.xyz/lao-an-may/
Lão ăn mày ngồi xuống đất mặt đờ ra, mùi nước hoa của Uyên vẫn thoang thoảng ở bàn tay lão, con cu của lão căng cứng như muốn xuất tinh lắm rồi, lần đầu tiên trong cuộc đời lão được chạm vào ngực phụ nữ, tuy cách 2 lớp áo nhưng lão đã cảm nhận được độ mềm mại của nó, đã thế lại còn của một đứa con gái còn rất trẻ… Lão ăn mày thở gấp nghĩ đến lúc con cu của mình được Uyên nắm chặt, cảm giác sướng vẫn còn đó, tim lão đập mạnh, khuôn mặt già nua xấu xí bẩn thỉu khẩn trương hơn bao giờ hết… lão đứng phắt dậy, chạy một mạch ra đằng sau thùng rác, quay mặt vào tường, mắt lão lim dim nghĩ đến cảm giác được chạm vào bầu vú mềm mại của Uyên… và chiếc mu bím ẩn sau chiếc quần lót trắng, không biết được chạm vào đó cảm giác còn sướng thế nào nữa… nơi cấm địa đó là nơi lão luôn khao khát được sờ vào một lần… khuôn mặt xinh xắn của con bé, mùi hương của nó… lão ăn mày nhắm mắt tưởng tượng… Lão sóc lọ tầm 2 phút, lão rùng mình bắn tinh bồm bộp vào tường, chân tay bủn rủn vì sướng, lão ngồi bệt xuống đất nghỉ, lão đưa bàn tay bẩn thỉu lên lau mồ hôi… được một lúc lão đứng dậy ra ngồi chỗ cũ… Sau tình huống sung sướng đó, càng lúc lão càng muốn ngồi ở đây, bỗng nhiên lão cảm thấy rất yêu đời, yêu ngày hôm nay, yêu giây phút vừa rồi, lão cảm thấy cuộc sống đáng sống hơn một chút rồi, tất cả muộn phiền đêm qua tan biến như chưa từng xuất hiện.
Một lúc sau, lão nghe thấy tiếng cổng mở, vì lão ngồi cách cổng nhà Uyên có tầm chục mét, lão biết Uyên sắp đi ra, lão cúi gằm mặt xuống, cố gắng tránh mặt.
– Ông ơi… Cháu cảm ơn ông lúc nãy đã nhặt lắc tay hộ cháu! – Uyên mỉm cười, đặt xuống một túi bánh, một hộp sữa, hoa quả và một ít tiền lẻ. Tuy tính tình của Uyên và Như khác nhau nhưng cô vẫn là một cô gái có giáo dục, tuy giàu có và sang chảnh nhưng cô vẫn biết phải làm gì khi có ai đó giúp đỡ mình.
– Ờ… ờ… ông cảm ơn cháu! – Ông lão không dám nhìn lên nhưng biết Uyên đã thay bộ quần áo khác, lão cảm thấy ngày hôm nay thật may mắn, vừa được thị dâm con bé, vừa được bóp ngực nó, đã thế lại còn có bánh và tiền, chưa bao giờ lão lại cảm thấy mình may mắn như vậy. Sau khi đưa đồ cho lão ăn mày Uyên đi rất nhanh ra chỗ taxi, có lẽ cô đã bị muộn làm. Ngồi trên taxi mặt Uyên đỏ ửng khi nghĩ đến khoảnh khắc xấu hổ vừa rồi, cô dơ bàn tay lên và nhìn vào nó… Chưa bao giờ nàng nắm vào cái dương vật nào to đến thế… thật đáng sợ.
– Chẹp! – Uyên chép miệng và cau mày, làm chú taxi toát mồ hôi hột nhìn ra đằng sau với ánh mắt sợ sệt, không biết mình vừa làm gì mà khách hàng lại chép miệng thế kia, tí nữa bị đánh giá 1* coi như toi.
– Uyên! Uyên ơi ha ha… chờ tớ với. – Vừa mở cửa taxi Uyên đã nghe thấy giọng Lý mập từ xa, sáng sớm nàng đã gặp bao xui xẻo thế này khiến mặt nàng lại cau có.
– Cô ơi, nhớ đánh giá tôi 5* nhé… – giọng ông taxi run run nói từ bên trong với điệu cười trừ trên môi.
– Vầng!!! – Uyên gằn giọng bước xuống xe, không phải vì tức ông taxi mà nàng cảm thấy ngày hôm nay thật đen đủi nên hơi bực trong mình một chút.
– Uyên!!! Hôm nay sao đi muộn thế, tớ cũng đi muộn, trùng hợp quá ha ha. – Lý mập chạy tới, hai tay chống xuống đầu gối ra vẻ thở hổn hển như mệt lắm, sến tởm, như thể Lý mập xem phim Hàn nhiều quá mà hành động của nó luôn lố bịch. Uyên cau mày không nói gì đi thẳng vào sảnh công ty.
– Uyên!!! Sao cậu đi làm muộn thế? Lần sau tớ đón cậu được không? – Lý mập chạy theo sau nói, khiến cái ba lô sóc lên lọc cọc lọc cọc, dáng người béo lùn xấu xí nhìn thôi đã không muốn nhìn.
– Thôi xin người, ông ngày nào chả đi làm muộn, tôi là giám đốc tôi đuổi ông lâu rồi. – Uyên nói không thèm nhìn ra đằng sau.
– Hì hì… tại tớ không dậy sớm được, hay cậu gọi tớ dậy để tớ đi làm sớm được không? – Lý mập cười hề hề nói, nó lúc nào cũng ảo tưởng sức mạnh như vậy. Vừa chạy nó vừa nhìn vào bộ mông cong của Uyên đánh qua đánh lại phía trước mà nuốt nước bọt ừng ực trông càng biến thái.
– Buồn nôn! – Uyên cau mày, nàng đi thẳng không thèm tiếp chuyện Lý mập.
– Lý! Ra đây tôi có việc cho anh đây! Lại đến muộn. – May thế mà có cô ở phòng kế toán gọi Lý mập lại.
– Dạ vâng! Tớ chào Uyên nhé! Hê! Hê! – Lý mập chạy ra phía cô kế toán mắt vẫn nhìn về phía Uyên không rời cho đến khi nàng đi khuất vào thang máy.