Liếm lồn cô giáo
Chương 18
Đêm đã khuya lắm rồi. Cả một vùng ngoại ô vốn yên tĩnh hôm nay vẫn sáng rực đèn đóm.
Cuối con đường mòn, nơi có ngôi nhà sơn trắng hai tầng đang yên vị, tiếng người râm ran, ồn ào không dứt tạo nên khung cảnh hỗn loạn.
Phía ngoài sân, mười mấy chiếc xe xếp thành hàng ngay ngắn, cảnh vệ mặc đồ đen đứng chật cả lối đi. Tất cả đèn pha được bật lên, rọi thẳng vào căn nhà cũ kĩ, dứt khoát, không khoan nhượng.
Trong ánh sáng chói lòa, đám người giằng kéo nhau, lần lượt bước ra sân. Đi đầu là Vũ Phi, trên mặt hắn đầy rẫy những vết tím bầm, máu chảy ròng ròng từ khóe mắt, khóe miệng, cái mũi gồ ghề gần như gãy hẳn. Hắn bước chân cà nhắc, cả nửa thân trên tựa vào một thanh niên to cao mặc vest đen, tùy ý để người ta lôi đi. Theo sau hắn là mấy tên đàn em, tên nào tên nấy trông như vừa bước ra từ một trận khủng bố, áo quần rách nát, người ngợm xây xát đến thảm hại.
Trong nhà là một đám hỗn độn tan hoang. Tịch Minh lấy mu bàn tay gạt giọt mồ hôi đang chầm chậm lăn xuống cằm. Mái tóc đen nhánh của cậu lòa xòa rủ xuống trán nhưng không thể che lấp đi ánh mắt sục sôi tức giận. Bên cạnh cậu, Tịch Phụng tiện chân đá một lon bia rỗng vào tường, tuy miệng cậu khẽ nhếch lên nhưng trong đôi mắt lại lạnh băng, không thèm giấu giếm vẻ khát máu. Đã lâu không đánh người, hôm nay bọn họ có chút không kiềm chế được sức lực.
Xe của Phong Nhã đến sau, chỉ còn mỗi một việc là cùng đám cảnh vệ thu dọn tàn cuộc, đem đám người nhếch nhác, tàn tạ này về điều tra một chút cho rõ đầu đuôi.
Anh em Tịch gia từng bước đi lên tầng hai, không cho phép ai lên cùng.
– Anh?
Tịch Phụng đi phía sau đột nhiên đứng khựng lại, nhìn chằm chằm Tịch Minh mà không nói thêm. Bắt gặp ánh mắt của em trai, Tịch Minh hiểu ngay cậu đang nghĩ cái gì. An Huyên bị bọn khốn này mang tới đây đã năm sáu tiếng đồng hồ, về lý mà nói, chuyện gì đáng phát sinh cũng có thể đã phát sinh.
Tịch Minh tiếp tục bước lên, không một cái nhíu mày:
– Nhất định phải đưa người về.
Tịch Phụng gật đầu. Anh trai điềm tĩnh của cậu có thể trì hoãn cơn giận để nghĩ ra đủ kiểu hình phạt tàn khốc cho đối phương. Nhưng cậu thì không chắc…
Ngay khi cánh cửa gỗ bị đạp tung dưới chân Tịch Phụng, hai mắt cậu như nhòe đi khi thấy thân thể quen thuộc nằm sõng soài trên giường. Cả hai chạy xộc vào, Tịch Minh nhanh chóng tiến đến gần, khẽ đưa tay gạt nhẹ mái tóc rũ tung, che lấp khuôn mặt người thương. Tịch Phụng vừa lia mắt cảnh giác bốn góc phòng, vừa tiến đến gần hai người.
Toàn thân An Huyên đầy rẫy những vết cào, vết đánh đỏ lừ. Từ giữa hai chân, máu thấm cả xuống tấm drap mốc meo. Khuôn mặt cô đỏ ửng lên, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt lại bên dưới những lọn tóc đẫm mồ hôi. Hơi ấm từ bàn tay Tịch Minh làm cô tỉnh táo lại đôi chút. Cô dùng hết sức lực mở hé mắt, thấy hai nam sinh thân thuộc đang nhìn mình gắt gao, lại nghĩ rằng mình vẫn còn trong cơn ảo giác.
Tịch Minh xót xa, khẽ gọi:
– Bảo bối…
Nghe thấy âm thanh trầm ấm, khóe miệng An Huyên hơi nhếch lên, nước mắt long lanh chầm chậm rơi xuống:
– Đến… rồi…
Tịch Minh vội nắm lấy bàn tay đang tìm cách nhúc nhích của cô, yêu thương xoa gò má hồng hồng, giọng nói cùng xưng hô cũng tự nhiên mềm đi: “Ừ. Bảo bối đừng sợ. Tôi đưa em về nhà.”
Vì lúc đi gấp gáp, Tịch Minh không mang theo áo khoác. Cậu đành cởi chiếc sơ mi lúc này đã vô cùng nhăn nhúm ra phủ lên tấm thân trần trụi mảnh mai của An Huyên, sau đó ôm cô lên. Tịch Phụng cũng cởi nốt áo của mình ra, cẩn thận che chắn cho cô giáo. Cậu lầm bầm, đủ để Tịch Minh nghe được:
– Chạy mất rồi, nhưng chưa chạy xa.
Tịch Minh nhớ lại chiếc xe nằm ở góc sân rất quen mắt, lửa giận âm ỉ bắt đầu bùng phát. Cậu lạnh giọng bảo:
– Không cần đuổi. Dặn người ở bên ngoài siết chặt vòng vây lại, để con chuột đấy không chạy ra ngoài được. Mang hết đồ ăn thức uống đi. Bỏ độc vào giếng nước.
Nói xong, cậu cố gắng thật nhẹ tay, mang cô giáo xuống dưới nhà, đặt vào trong xe, nhanh chóng quay về biệt thự.
Bảo bối đã tìm được, Tịch Minh như trút được tảng đá đè nặng trên ngực.
Ngay khi xe mang theo An Huyên vừa dừng lại trước sảnh biệt thự, cả đoàn người đứng xếp hàng ngay ngắn nhanh chóng hỗ trợ đưa cô lên phòng ngủ. Một bác sĩ nữ đã chờ sẵn ở hành lang, nhanh chóng theo vào trong kiểm tra cẩn thận cơ thể An Huyên.
Bên cạnh những vết thương ngoài da, cô bị tổn thương nặng nhất ở vùng kín do bị cắn, vật nhọn chọc dẫn đến mất khá nhiều máu. Vết thương sưng tấy làm cô lên cơn sốt.
Bác sĩ kê một loạt thuốc, dặn dò cẩn thận cách chăm sóc, làm vệ sinh. Trước khi rời đi còn đặc biệt đặt lên bàn một lọ nhỏ là Đông y gia truyền cùng tờ giấy ghi rõ cách sử dụng để giải trừ thuốc kích dục tồn dư. Loại thuốc bọn Vũ Phi tiêm cho An Huyên là loại mạnh, rất hiếm gặp nên ngay cả bác sĩ cũng không dám chắc loại thuốc gia truyền kia có tác dụng mấy phần.
Từ đêm đó, hai anh em Tịch gia đóng đô trong phòng cùng An Huyên, khi thức thì thay phiên nhau bồi cô an dưỡng tinh thần, lại tận lực thuốc thang, lúc ngủ thì mỗi người một bên ôm lấy cô, dịu dàng vuốt ve mỗi khi cô giật mình giữa đêm. Do lượng thuốc An Huyên bị tiêm đã bắt đầu ngấm nên cơ thể cũng biến hóa, trở nên nóng rực như lò than. Cô liên tục vặn vẹo đòi hỏi theo bản năng nhưng còn e ngại vết thương chưa lành, anh em Tịch gia đành cắn răng nhẫn nhịn.
– Một chút thôi cũng được mà… – Cô lí nhí, bàn tay níu chặt cổ áo ngủ của Tịch Minh.
Cậu rất nghiêm chỉnh gỡ tay cô ra, giọng âm trầm:
– Một chút cũng không. Em muốn nhập viện?
An Huyên bất mãn cắn môi, xem ra định lực của Tịch Minh rất lớn. Hai mắt cô mờ đi vì dục vọng, toàn thân run lên như lại phát sốt lần nữa. Trên da cảm thấy có hàng ngàn con kiến đang bò lên, râm ran, rạo rực. Giữa hai chân, cảm giác đau đớn biến mất hoàn toàn. Cô chỉ thấy một vùng trống rỗng, thiếu thốn, lại quay người sang bên cạnh, vô thức nũng nịu:
– Phụng, cô rất khó chịu…
Tịch Phụng thở dài:
– Lần đầu cô giáo toàn tâm toàn ý chủ động thì lại chẳng được làm gì. Trời phạt chúng ta chăng?
An Huyên bực bội rúc vào vòng tay Tịch Phụng, liên tục cọ xát bầu ngực lên lồng ngực cậu để giảm đi cảm giác khô nóng khó chịu. Cả ba vừa tắm rửa xong, làn da mát mẻ của cậu quả thực giúp cô xoa dịu cơn hứng tình.
– Sao thế? – Tịch Phụng quan sát sắc mặt An Huyên ngày một xấu, không tránh khỏi lo lắng.
– Nóng… và ngứa lắm… – An Huyên lại cọ liên tục vào người cậu. Lúc này Tịch Minh cũng áp sát từ sau lưng cô, dán da thịt màu đồng của mình lên tấm lưng trắng nõn nóng rực.
Cô hổn hển ngả ra sau, cố tình đưa cặp môi mọng tới sát miệng Tịch Minh:
– Hôn cô đi…
Hơi thở mát mẻ của cô hút lấy thần trí Tịch Minh. Cậu đờ đẫn mút lấy cánh môi đang hé mở, đói khát hôn liếm.
Toàn thân An Huyên ưỡn cong lên, bầu ngực đau trướng đong đưa như khiêu khích trước mặt Tịch Phụng khiến cậu điên đảo hồn phách. Ai cưỡng lại được cặp vú đẫy đà kia?
Cậu há to miệng, ngoạm lấy một miếng, ngậm chặt trong miệng, còn liên tục dùng lưỡi liếm lên hạt đậu nhỏ, thích thú trêu đùa.
An Huyên thở dài khoan khoái. Da thịt của hai thiếu niên khiến cô vơi bớt cơn nóng. Tịch Minh rất tỉ mỉ hôn cô, lưỡi mềm quấn quýt lấy đầu lưỡi cô, dây dưa không dứt. Cậu còn liếm từng chân răng, niêm mạc mềm mềm. An Huyên hôn được một lúc thì ngạt thở, nước miếng cứ liên tục ứa ra, Tịch Minh nuốt cả vào bụng. Cậu có lòng tốt tha cho cô hít thở, môi mềm lập tức rời xuống cần cổ trắng ngần, để lại chi chít dấu hôn đỏ lựng.
Tịch Minh gặm nhẹ xương quai xanh mảnh mai, hai tay không ngừng bóp lấy bầu ngực đang trướng tức, nhào nặn chúng thành đủ hình dáng. Đầu ngón tay nắm lấy nhũ hoa, vân vê hai hạt lựu đỏ, cảm giác trên tay rất tốt. Lửa nóng từ tay cậu biến thành những cơn ngứa râm ran chạy khắp người An Huyên, khiến cô thèm khát được người ta chơi đến chết.
Tịch Phụng lúc này đã chuyển xuống dưới hôn bàn chân An Huyên. Đầu lưỡi linh hoạt ấm áp lùa vào từng kẽ chân nhạy cảm, môi mềm mút chặt những ngón chân, coi đó giống như bầu vú khi nãy mà bú liếm. An Huyên thấy nhột, ngọ nguậy không ngừng khiến Tịch Phụng không chịu nổi dụ dỗ, lần lần hôn ngược lên trên, qua bắp chân, tới bắp đùi và sát bẹn.
Hương thơm kín đáo của cô tỏa ra ngào ngạt, kích thích cậu vô cùng. Mắt được nhìn thấy mỹ cảnh dâm đãng, lỗ lồn mở rộng, hai cánh hoa đỏ tươi hé ra, đùn thêm những miếng nước trong veo, thơm tho mà lại không được kề miệng vào mút lấy khiến cậu muốn phát hỏa.
– Cô giáo à, sau này nhất định phải đền bù cho anh em tôi đấy! – Cậu mút lấy một miếng da non ở đùi trong của cô – Có thể nhìn thấy cái lồn xinh đẹp này nứng đến chảy nước mà không được liếm, cũng không được chạm, không được hôn… Đúng là tra tấn người ta đến chết mà!
Tịch Minh rất ủng hộ:
– Khi nào bảo bối khỏi hẳn, anh sẽ dành cả một ngày chỉ để liếm lồn cô ấy cho thỏa cơn đói. Anh sẽ đặt cô ấy ngồi dạng chân trên bàn, vạch rộng hai mép lồn ra và cắm lưỡi vào trong. Sau đó lần lượt liếm từng nếp thịt nhỏ.
– Ha ha… Thế thì cô giáo sẽ sướng lắm đấy. Cô sẽ rên to hơn cả bây giờ đúng không?
An Huyên đã mờ mịt hết cả, chỉ gật đầu theo bản năng:
– Ừm…
– Bảo bối lúc ấy sẽ dạng chân cho anh liếm chứ?
– Ừ… ừm…
Tịch Minh rất hài lòng, âu yếm ngậm lấy một bên vú của cô, bú liếm cẩn thận. Tịch Phụng cũng ngậm lấy vú bên kia, đầu lưỡi đảo quanh núm vú đỏ hồng, liếm láp đến sáng bóng cả lên.
– Em thì thích để cô giáo đứng, giống như lần ở trên lớp ấy. Sau đó em sẽ ngồi bên dưới cho cô ấy cưỡi lên mặt mình. Chỉ cần ngửa mặt lên là nhìn được tất cả cảnh đẹp, vừa bú được lồn, vừa liếm được cả lỗ đít xinh đẹp nữa.
– Hoặc quỳ phía sau và tách cặp mông tròn trịa này ra cũng thú vị lắm. Anh nhớ mùi vị thơm ngon của nước dâm…
Tịch Phụng chợt nhớ ra một thứ, bèn dừng động tác, khẽ reo lên:
– Chai rượu kia vẫn còn một ít. Để em đi lấy.
Nếu không thể uống trực tiếp từ lỗ lồn xinh đẹp này thì bọn họ đành thưởng thức gián tiếp bằng rượu ngâm nước dâm của bảo bối vậy.
Tịch Phụng rót nốt chỗ chất lỏng đỏ sẫm vào hai chiếc ly, đưa cho anh trai một cái. Cả hai cụng ly, không dám mớm cho An Huyên vì sức khỏe cô đang yếu. Tịch Minh nhấp một ngụm, gật gù hài lòng:
– Chờ bảo bối khỏi, phải làm thêm vài chai nữa. Anh nhớ cảnh cô ấy bị cổ chai làm cho bắn nước, cực kỳ dâm đãng.
– Em muốn nhét thằng nhỏ vào cái lỗ này và địt chết cô giáo của chúng ta. Nhìn cô ấy bị hai cái dương vật cùng thúc vào, dáng vẻ vô cùng quyến rũ.
– Hẳn rồi. Hoặc lúc bảo bối ngậm lấy thằng nhỏ của anh trong khoang miệng ấm nóng. Đầu lưỡi của bảo bối liếm lên lỗ tiểu khiến anh khó mà giữ được.
Cứ thế, cả hai vừa uống rượu, vừa xoa nắn thân thể đang nóng bừng của An Huyên. Trong đầu cả hai không ngừng đặt ra kế hoạch cho việc hoan ái sau khi An Huyên bình phục.
– Bảo bối à, em phải mau khỏe lại nhé. Bọn anh thèm được ăn lồn của em và địt em lắm rồi.
Định lực của Tịch Minh và Tịch Phụng thực sự vô cùng tốt. Cả hai anh em Tịch gia rất nghiêm chỉnh chấp hành chỉ định của bác sĩ: Tuyệt đối không đụng chạm đến nơi đau đớn kia. Nhờ vậy, tốc độ hồi phục của cô rất nhanh, các vết thương ngoài da nhanh chóng liền lại, âm đạo cũng trở về trạng thái như ban đầu.
Duy chỉ có ngực là vẫn ngày một đau tức. An Huyên lúc đi tắm liền thử kiểm tra, thấy ấn vào lại càng đau hơn, trong bụng nghĩ chắc là do lúc trước cô bị hai người kia xuống tay quá nặng, kiên trì ít hôm nữa sẽ khỏi, cũng không nói gì về cơn đau nữa kẻo hai anh em kia lại một phen rầm rộ đòi khám xét. Mấy hôm bị “cấm vận” khiến bọn họ như dã thú bị bỏ đói, chỉ cần một tích tắc sơ hở cũng khiến con mãnh thú trong người giật đứt xích xông ra.
Một buổi chiều, khi cô đang ngồi ngoài vườn uống trà thì nhận được điện thoại của Lý Lan.
– Em lại cãi nhau với dượng? – An Huyên chán nản với cái việc cứ lặp đi lặp lại này.
Lý Lan làu bàu:
– Không. Tuấn Kiệt cứ làm phiền em.
– Chia tay rồi sao?
– Em đá hắn rồi. Đã hèn lại còn phiền phức. Chị còn không mau về mở cửa, muốn để em gãy chân à?
An Huyên chẳng còn cách nào khác, bèn tìm cách rời khỏi Tịch gia. Hôm nay Tịch Minh đã đi từ sáng sớm, Tịch Phụng thì kiên quyết không cho cô về, sợ cô đi lại vất vả, lại ảnh hưởng sức khỏe. Nghe An Huyên kì kèo một hồi, cuối cùng Tịch Phụng bèn sai người lái xe tới nhà cô đón Lý Lan tới Tịch gia. Khi cả hai ra đón Lý Lan, Tịch Phụng liền quay sang vuốt ve gò má cô, ánh mắt âm ỉ một ngọn lửa đang chực chờ được bùng lên:
– Như vậy thì cô giáo yên tâm rồi chứ?
Cậu còn cẩn thận dặn người làm chuẩn bị phòng ngủ cho Lý Lan sau đó đi làm nốt vài công việc, để hai chị em cô được tự nhiên chuyện trò.
Trước khi đi, Tịch Phụng cúi xuống đeo một chiếc lắc nhỏ bằng vàng trắng lên cổ chân An Huyên. Trên cái lắc có đính một chuỗi kim cương li ti như sao sa và miếng tag bé xíu được khắc tinh xảo dòng chữ Tịch An. Cậu thở dài một tiếng, ghé sát vành tai đang đỏ lựng của cô, thì thầm: “Thật muốn lấy xích trói cô lại, không để bất cứ ai nhìn thấy nữa.”
An Huyên ngượng chín người, vội đẩy thân hình cao lớn kia ra. Không ra thể thống gì, cậu ta coi Lý Lan đang đứng cạnh đó là không khí hay sao?
– Chị thật hạnh phúc nhỉ! – Em gái cô mở lời chọc ghẹo, cố ý nhấn mạnh mấy chữ thừa thãi. – Được bạn trai kém nhiều tuổi đến thế quan tâm, lại tặng quà đắt tiền.
An Huyên coi như không nghe thấy mấy lời đó, đưa em gái đi dạo một vòng quanh vườn, vừa đi vừa nghe Lý Lan trầm trồ mấy câu đại loại như: “Nhà giàu quá!”, “Chị thật ích kỷ, đã sống chung với Tịch Phụng rồi mà không chịu giới thiệu Tịch Minh cho em”…
– Bọn chị không phải sống chung. – An Huyên lặp lại lần thứ năm, cố gắng dặn mình phải kiên nhẫn, không được nổi nóng – Vì có sự cố nên chị phải ở nhờ mấy hôm thôi.
Lý Lan cũng coi như không nghe thấy những lời phân trần, mải miết nhìn bộ đồ ăn bằng bạc trên bàn, thì thầm như nói với chính mình:
– Quả nhiên bỏ Tuấn Kiệt là sáng suốt.
Rồi cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt An Huyên, giọng nói cao vút bất thường:
– Em không ngờ chị lại yêu đương với học sinh của mình đấy. Đây sẽ là một scandal cực to, chấm dứt cuộc đời chị.
An Huyên đang đưa thìa súp lên miệng liền khựng lại. Cô nhìn ánh mắt phức tạp của lý Lan:
– Em đã biết?
– Dĩ nhiên. Học viện Tông Tứ khép kín nên thông tin về học sinh của trường cũng khá ít. Nhưng em là ai chứ? – Lý Lan bật cười, ánh mắt giễu cợt không giấu giếm – Chị đúng là không có tự trọng, ngay cả trẻ con cũng xuống tay dụ dỗ được.
– Không phải thế đâu…
Hai người nhất thời đều im lặng. An Huyên không biết tại sao Lý Lan lại tra ra được thông tin về Tịch Phụng. Lần trước bọn họ gặp nhau ở nhà cô, hai anh em Tịch gia đều mặc vest, trông không khác gì người trưởng thành. Cô biết Lý Lan vốn hay có sở thích phát hiện những bí mật của cô để kể với mẹ và dượng. Nếu em gái cô biết mối quan hệ bí mật này, cô sẽ chết chắc.
Lý Lan nhìn bàn tay run rẩy của An Huyên, cười tươi đến chói mắt:
– Chị lo sợ em kể chuyện này với tất cả mọi người à?
– Hả? Mọi… người? – An Huyên đờ người. Không phải chỉ kể với mẹ thôi sao?
Có lẽ khuôn mặt tái mét của cô kỳ cục quá nên Lý Lan cười phá ra:
– Chị sợ gì chứ? Nếu em trở thành người yêu của Tịch Minh thì có nghĩa chúng ta sẽ thành người một nhà. Dĩ nhiên em sẽ bảo vệ em trai chồng và bạn gái cậu ấy.
Lý Lan nói xong, An Huyên phải mất một lúc mới hiểu cô đang ám chỉ điều gì. Thì ra trong mắt Lý Lan, chỉ có mối quan hệ với anh em Tịch gia mới biến cô thành “người nhà”.
– Tịch Minh… không được đâu… – An Huyên khẽ lắc đầu. Nếu Lý Lan mà biết ngay cả Tịch Minh cũng bị cô “xuống tay dụ dỗ” thì em ấy sẽ gào lên cho cả thế giới biết cô là kẻ vô liêm sỉ mất. Nghĩ đến viễn cảnh ấy, hai bên thái dương của cô lại giật giật, đầu nhức như búa bổ.
Cái lắc đầu của An Huyên lại bị Lý Lan hiểu theo ý khác. Cô mỉa mai:
– Chị thật ích kỷ, muốn một mình hưởng phú quý của Tịch gia à? Chị gái của em thật là tử tế quá đấy! Hay chị sợ em với Tịch Minh thành đôi thì chị phải gọi em là chị? Thôi được rồi, em biết nhờ vả chị cũng chả được tích sự gì. Tốt nhất chị đừng làm hỏng chuyện của em. Không thì… – Cô ngừng lại một giây, ánh mắt thâm sâu đầy ẩn ý – … Em cũng khó mà chúc phúc cho chị cùng Tịch Phụng được.
Nói xong, Lý Lan thản nhiên ngồi ăn tiếp, không phí thêm một lời nào với An Huyên nữa.
An Huyên cũng không nói được gì, bèn kiếm cớ đứng lên rời khỏi bàn ăn. Ngực cô lại ẩn ẩn đau, còn đau hơn cả đầu cô bây giờ nữa. Biết mình bệnh cũ tái phát, cô đành quay về phòng, ngủ một giấc sẽ bớt thấy đau đớn.
Còn lại Lý Lan sau khi ăn xong, ngồi chơi điện thoại một lát, sau đó được một người giúp việc lớn tuổi dẫn lên phòng ngủ dành cho khách. Lúc ngang qua thư phòng, cô làm như vô tình hỏi:
– Bao giờ Tịch Minh mới về?
Người giúp việc thật thà đáp:
– Có lẽ phải nửa đêm thiếu gia mới về.
– Anh ấy làm gì mà bận rộn thế?
– Tịch thiếu làm việc ở công ty của gia đình. Cậu ấy thực sự vô cùng chăm chỉ.
Lý Lan há hốc cả miệng. Mắt nhìn người của cô cũng quá xịn đi, không những nhắm trúng con gà vàng lại còn là một người biết làm ra tiền nữa. Bằng tuổi anh ta, đám con trai xung quanh cô chỉ quan tâm việc tụ tập nhậu nhẹt, ăn chơi bằng tiền của bố mẹ cho thôi.
Cái công tắc bí ẩn nào đó trong người Lý Lan được bật lên khiến cô phấn khích đến khó kiềm chế.
– Phòng ngủ của anh ấy đâu?
– Là phòng ở cuối hành lang kia. Cô Lý có cần gì nữa không?
– Không.
– Vậy chúc cô ngủ ngon.
Lý Lan đóng cửa lại một lúc lâu nhưng trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Hình ảnh Tịch Minh cao ráo mặc vest, thắt cà vạt vẫn rất sống động trong tâm trí cô. Cả bộ đồ khoác trên người anh được cắt may tỉ mỉ đến từng đường kim mũi chỉ, chiếc đồng hồ trên cổ tay người ta cũng bằng mấy tháng lương của bố cô. Khuôn mặt thì thật đẹp trai, sống mũi vừa cao vừa thẳng, ánh mắt đen thẫm, giác quan nhạy bén, khí thế nam tính bức người.
Tưởng tượng đến lúc được người con trai ấy dùng ánh mắt si tình nhìn ngắm, bàn tay to lớn chầm chậm cởi bỏ từng món đồ trên người mình, thuận tiện bóp nhẹ mấy chỗ lồi lõm trêu đùa và đôi môi mỏng say mê gặm cắn từng tấc da thịt cũng đủ khiến cô rùng mình khao khát. Lý Lan chậm rãi tách rộng đùi, bàn tay thuần thục luồn vào váy ngủ, tự mình xoa nắn những điểm nhạy cảm mềm mại.
– Tịch Minh… a… – Ba ngón tay đâm sâu vào khe thịt đẫm nước, bắt đầu chà xát, kéo đẩy mang lại khoái cảm – Mạnh nữa nào… mau chơi chết em đi…
Bàn tay với những móng được sơn cầu kỳ liên tục cọ mạnh vào hai mép thịt lồn nâu nhạt. Nước dâm phun ra, chảy ròng ròng xuống tấm trải giường mới tinh vừa được thay.
– Sướng quá… Tịch Minh… – Lý Lan không chút kiêng kị gì, cứ thế kêu lớn, những ngón tay nhoe nhoét nước càng đâm vào lỗ thịt mạnh hơn.
Trải qua nhiều lần làm tình cùng Tuấn Kiệt, cái lỗ xinh xắn của Lý Lan đã bị nong ra rộng toác. Trước kia, cô cực kỳ tự hào vì có anh người yêu to đủ các loại cơ bắp. Mỗi lần Tuấn Kiệt đè cô xuống sàn, tới tấp nắc mạnh, cô đều như muốn rách đôi người. Dương vật anh ta hung hăng chọc loạn trong lỗ lồn cô, tìm kiếm khoái cảm cho cả hai.
“Bốp!”, Lý Lan tự tát vào mông mình như trước kia Tuấn Kiệt hay làm để tăng thêm tình thú.
Cái mông nhanh chóng đỏ lựng, kèm theo đó là nước lồn văng ra khắp nơi. Cô muốn người đang cưỡi lên mình là Tịch Minh, cô sẽ dạng chân thật rộng cho anh giã xuống từng cú thật đau. Mấy ngón tay trong lỗ liên tục ngoáy tròn, nghiền ép vách thịt đang tham lam co bóp.
– Minh ơi… em yêu anh… Hiếp chết em đi…
Lý Lan thở hổn hển, từ khóe miệng, nước bọt chảy ứa ra, thèm khát được ngậm lấy cự vật với kích thước khủng bố. Dần dần, ba ngón tay cũng không đủ, cô vùng dậy, hấp tấp mở túi tìm chai xịt khoáng mini, cắn răng nhét vào thay mấy ngón tay.
Thân chai bằng kim loại cứng và mát lạnh làm cô khoan khoái. Hai miếng thịt được tách rộng, bao trọn thành một vành tròn trịa quanh chai xịt khoáng. Nước nhờn liên tục tứa ra, chảy dọc theo thân chai ra ngoài, ướt một vũng trên tấm trải giường.
Lý Lan gập cao hai chân lên đến mức đầu gối đè chặt hai vú xuống, liên tục thủ dâm bằng chai xịt khoáng. Một tay cầm thân chai đâm sâu vào lỗ thịt ướt nhẹp, một tay thô bạo bóp chặt âm vật sưng to bằng ngón út, vân vê, khiến những cơn rùng mình tới tấp chạy dọc từ bụng dưới lên đến đỉnh đầu.
Hai đùi cô mở rộng một lúc lâu, thấy mỏi liền thay đổi tư thế, đi về phía bàn viết gần đó. Cái chai bằng thép không gỉ đung đưa theo nhịp bước chân cô.
Đến bên bàn viết, Lý Lan nhấc một chân cao lên như tư thế đi tiểu quen thuộc của mấy con cún, thuận tiện kề âm vật đã sưng to sát vào mép bàn, mạnh mẽ cọ lên cọ xuống. Một tay cầm chai xịt khoáng kéo ra đẩy vào, tay còn lại bóp chặt một bên vú, phần thân dưới đong đưa, cố tiếp xúc với mép nhọn của bàn viết càng nhiều càng tốt.
Mỗi lần cái chai được kéo ra, phần thịt màu nâu bao quanh chai cũng bị lôi ra, căng giãn hết cỡ, sau đó lại bị đẩy thụt vào trong, nhìn rất mực dâm dục.