Liên Minh Huyền Thoại - Quyển 2
Chương 22
Sáng hôm sau thức dậy, John và cả Diana đều kinh ngạc, John không thể tin được những vết thương trên cơ thể mình đã hoàn toàn hồi phục, chỉ trừ mỗi cánh tay bị mất, hắn cảm thấy lúc này đây mình khỏe mạnh hơn bao giờ hết.
Diana tiến lại gần hắn, cánh tay cô sờ hết trên tay hắn rồi đến mặt… không một vết sẹo để lại, toàn bộ vết thương đã biến mất cô kinh ngạc nói: ” Chuyện này thật thần kì? Không thể tin được, chỉ sau một đêm mà toàn bộ vết thương trên người anh đã khỏi. ”
John gật đầu nói: ” Đúng vậy, tôi cũng không thể tin được, bây giờ tôi có cảm giác có thể làm bất cứ việc gì ngoại trừ sử dụng sức mạnh phép thuật.”
Diana cười gật đầu: ” Vậy thì hay quá, chúng ta mau trở về bộ tộc thôi, tôi sẽ chứng minh cho bọn họ thấy vẫn còn sức mạnh khác ngoài sức mạnh mặt trời thống trị. ”
Sau đó John và Diana rời khỏi ngôi đền, phiến đá kia lập tức mở ra rồi đóng lại như cũ, nếu không có thần chú để mở nó ra thì không có cách gì có thể tìm ra ngôi đền ở bên trong cả.
Hai người cứ như thế bắt đầu xuống núi, trên đường đi họ cười nói rất vui vẻ thế nhưng có ai biết được tương lai, à không gần thôi, chuyện sắp xảy ra sẽ khiến họ không còn có thể cười nói được như vậy nữa.
Bộ tộc Rakkor nằm trên đỉnh núi Targon một đỉnh núi cao nhất và hùng vĩ nhất ở dãy núi được biết với cái tên ” vách ngăn vĩ đại”. Sau hai ngày đi đường John và Diana đã đến trước cổng vào bộ tộc, đột nhiên một tiếng nói vang lên: “Dừng lại”
Người bước đến trong trang phục của một chiến binh, anh ta mang mũ sắt, áo giáp sắt, tay phải cầm mũi lao sắc nhọn bóng loáng, tay trái cầm chiếc khiên hình trong to lớn. Chiếc mũ sắc kia hình như che đi khuôn mặt của anh ta nên không ai nhận ra khuôn mặt của anh ấy như thế nào cả.
Người chiến binh đó tiến lại gần, sau khi thấy Diana thì đột nhiên kinh ngạc nói: ” Diana… là cô đấy sao? Nhiều ngày nay cô mất tích, chúng tôi đang lo lắng cho cô đấy, nhưng mái tóc của cô sao lại?”
Diana khuôn mặt lạnh lùng, đáp: ” Chuyện này cậu không cần lo lắng Pantheon à, bây giờ các trưởng lão đang ở đâu?”
Pantheon đáp: ” Bọn họ đang ở trong lều của tộc trưởng, mà có chuyện gì không?”
Diana không trả lời câu hỏi đó, cô ấy quay sang chỉ vào John nói: ” Cậu ấy là bạn của tôi, cậu dẫn cậu ấy đi thăm quan tộc ta một vòng được chứ? Tôi đi gặp mấy lão ấy có chút việc. ”
Nói rồi Diana nâng gót dời đi, Pantheon khó hiểu xoay sang nhìn John, điều đầu tiên anh nhận ra được là John còn rất trẻ, khuôn mặt lại sáng sủa đẹp trai, chỉ có điều anh ta mất đi một cánh tay phải, Pantheon nói: “Cậu là bạn của cô ấy à? Trước đây cô ấy không thích kết bạn với bất kì ai cả.”
John cười đáp: “Đúng thật là vậy đấy, cô ấy là bạn của tôi, anh là Pantheon à, chiến binh giỏi nhất và dũng mãnh nhất của bộ tộc, Diana vẫn hay nói về anh cho tôi biết. ”
Pantheon cười ha hả nói: “Cô ấy chỉ đang nói đùa với cậu thôi, tôi không dám nhận mình tài giỏi đâu, mà cậu tên gì?”
“John, anh cứ gọi như vậy đi. ”
Pantheon gật đầu nói: “Tôi sẽ dẫn cậu đi một vòng quanh bộ tộc, à… vì sao cậu bị mất đi một cánh tay vậy?”
John gần như đã quen với việc thiếu đi cánh tay này, cho nên dù ai có hỏi hắn cũng không quá đau buồn nên đáp: “Là do một trận chiến mà ra cả, lúc đấy tôi không cẩn thận nên đã bị mất đi cánh tay này. ”
Pantheon ồ lên một tiếng nói: “Nói vậy cậu cũng là một chiến binh à? Những người của bộ tộc chúng tôi rất tôn sùng những chiến binh đầy sức mạnh và dũng cảm, cậu cũng xứng đáng được như vậy. ”
John lắc đầu nói: ” Tôi không quan tâm ai đó tôn sùng mình đâu, chỉ cần làm được điều gì đó có ích là được. ”
“Hay lắm!” – Pantheon tính cách vô cùng sảng khoái nói: ” Tôi rất thích tính cách này của cậu đấy John, cậu biết không, bộ tộc của tôi vốn không quá đông đúc, cho nên thường xuyên bị những bộ tộc lớn ở nơi khác, thậm chí là quân đội của những đế quốc lớn đến để ăn hiếp, những chiến binh như chúng tôi đêu quyết tâm xả thân bằng cả mạng sống này của mình để bảo vệ tộc.”
John ồ một tiếng nói: “Ở nơi thế này mà vẫn bị tấn công sao?”
Pantheon gật đầu nói: “Có chứ, lần gần đây nhất là quân đội Noxus đã tấn công tộc chúng tôi, mặc dù quân đội Noxus chỉ là đi hù dọa thôi nhưng bên tộc chúng tôi cũng đã tổn thất không nhỏ, nhưng từ khi Leona cô ấy được thừa hưởng sức mạnh từ thần mặt trời cho nên sự an toàn của bộ tộc lúc này là rất cao. ”
John gật đầu hắn đã từng nghe Diana kể về chuyện này của Leona, hắn thật sự rất muốn gặp cô ấy ngay lúc này.
“Đến rồi, đây là khu tập luyện của các chiến binh trong tộc chúng tôi.” – Pantheon dẫn John đến một khu đất, ở đây có rất nhiều chiến binh của bộ tộc Rakkor đang tập luyện, những bài tập khắc nghiệt, đầy nguy hiểm như, lăn qua một tấm ván toàn là đinh sắc nhọn, hay tập luyện đứng trên những đám than cháy nóng đỏ hừng hực, hay những bài tập chịu đựng sát thương như lấy cây gỗ đánh vào người. v.. v…
Pantheon cười nói: “Cậu thấy sao? Những hình thức luyện tập thế này cậu đã từng tập luyện qua chưa?”
John lắc đầu nói: “Những chiến binh ở bộ tộc anh thật tuyệt vời, tôi không thể sánh bằng được.”
Pantheon cười nói: “Được rồi, để tôi dẫn cậu đến một số nơi nữa.”
“Ầm” – Đột nhiên lúc này một tiếng nổ vang lên, John và Pantheon cùng tất cả mọi người giật mình nhìn về nơi vừa phát ra tiếng nổ, Pantheon vội nói: ” Lều tộc trưởng có chuyện gì rồi, mau đến đó. ”
Pantheon dẫn theo một đám quân cầm theo vũ khí nhanh chóng chạy đến, John cũng chạy theo sau.
“Lập tức tiêu diệt tên phản đồ dị giáo cho ta… ”