Liên Minh Huyền Thoại - Quyển 3
Chương 24
Lúc này tại nhà hàng cạnh cảng biển…
Tại một căn phòng sang trọng có năm tên đang uống rượu, hai tay hai cô gái cười nói vui vẻ, một tên trong đó cười nói: “Driko thiếu gia, cảm giác đêm qua thế nào? Được chứ hả, chính là ta nhìn thấy cô ta rồi chỉ cho ngài đấy nhá, người đừng quên ta.”
Tên thanh niên Driko kia trên đôi môi nở nụ cười dâm dục bất lương. Hắn cười to nói: “Rất sướng, chưa bao giờ ta cảm thấy khoái như vậy, ta sẽ không quên ngươi đâu a.”
Cả năm tên cùng nâng rượu cười ha hả cả năm tên đều không biết ngày tận số của chúng đang đến.
Đứng trước nhà hàng cảng, hai nắm tay nắm chặt có thể thấy từng đường gân và cơ bắp nổi lên, cả người hắn đằng đằng sát khí, thậm chí những người đi đường cạnh đó cũng không dám đứng gần hắn trong năm mét.
“Driko…. mày ra đây….” – John hét lên, giọng nói hắn không khác gì một cây búa đánh vào đầu người khác vậy, cực kì chói tai.
John phát điên nhảy lên tung chân lập tức chấn nát tấm biển hiệu. Rất nhanh chóng một đám người chạy ra, John cười lạnh nói: “Nói cho ta biết tên cẩu Driko thiếu gia của các ngươi đang ở đâu?”
Dứt lời John nhanh như chớp đã đứng bên trong sân viện mà không ai kịp nhìn thấy hắn di chuyển như thế nào.
Một khí thế tung hoành ngang dọc xuất hiện đem toàn bộ Nhà hàng cảng chìm trong sát ý ngập trời. Chỉ thấy sau đó từ bên trong các phòng bắn ra vài bóng người, hét lớn: “Kẻ nào dám đến đây phá đám ngày vui vẻ của Thiếu gia bọn ta, không biết thiếu gia bọn ta đã bao trọn nơi này hay sao?”
Dứt lời đã xuất hiện hai mươi tên thị vệ thân mang kiếm, đao, nhìn John với ánh mắt hổ báo. John nhìn hai mươi người này thì ngay lập tức hiểu được bọn chúng là thị vệ đi cùng tên cẩu thiếu gia kia. Ánh mắt John không hề có chút cảm tình giống hệt ánh mắt của tử thần đang nhìn xác chết. Đối với John cái đám người này không khác gì đã chết.
John cười lạnh nói: “Ta đương nhiên biết đây là đâu và ta cũng cho các ngươi biết mục đích của ta đến đây là lấy đầu tên cẩu thiếu gia kia của các người.”
Lời vừa nói ra đám người trước mặt vô cùng phẫn nộ, giận dữ nói: “Ngông cuồng, không biết tự lượng sức mình, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy hậu quả của việc chạm đến Thiếu gia.”
“Có chuyện gì?” – Ngay lúc này đột nhiên tên cẩu Driko thiếu gia kia đi ra ngoài, thấy John cùng đám thị vệ của mình thì khó hiểu hỏi.
Một tên thị vệ đến nói: “Xin Thiếu gia ở một bên uống rượu, thuộc hạ sẽ xử tên ngông cuồng dám nhạo báng người. ”
John thấy cẩu Thiếu gia hắn cười lạnh nói: “Vậy cũng đỡ ta tốn sức đi kiếm tên cẩu thiếu gia ngươi.”
Ngữ khí của John lạnh lùng, cao ngạo. Trực tiếp xem tên trước mặt không đáng một xu.
Nhìn hai kẻ kia đang phóng đến gần mình, ánh mắt John lộ lên thần sắc tàn nhẫn, tay trái rút gươm của vị vua vô danh sau lưng ra phất lên trước, hai tên kia nhất thời cảm thấy có một lực lượng không thể kháng cự, ngay khi chúng nhân còn đang ngây người thì thân thể hai tên đó đã nổ tung. Huyết nhục được một phen bay loạn, tình cảnh chấn động chúng nhân.
Sắc mặt của những tên còn lại đại biến, bọn chúng không biết tên thiếu gia kia đã đụng vào thứ biến thái này. Một tên trong đó hét lớn : “Tên kia lòng dạ ác độc, ra tay tàn nhẫn các anh em xông lên.”
John nhìn đám còn lại lao lên ánh mắt xem thường xen lẫn sát ý, thân thể hắn chớp động lập tức xuất hiện bên trong đám người kia, giống như một đạo ảo ảnh biến hóa, tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt chỉ trong chớp mắt mười tám tên chỉ còn tám tên. John giết người với tốc độ cực nhanh, đôi mắt như hổ báo đỏ ngầu vì giận dữ. Một thứ ánh sáng màu tím trên mắt John phát xạ, toàn thân cứ như một sát nhân.
Tốc độ giết người của John có thể so sánh với việc hắn cầm dao đi giết gà vậy, cực nhanh. Nếu nói ra ít ai có thể tin được. Tám tên nhanh chóng chỉ còn hai tên. Hai tên còn lại khuôn mặt đầy nổi sợ hãi đôi tay run lên từng đợt hai tên đó ngay tức khắc vứt kiếm bỏ chạy….
John nhìn hai tên bỏ chạy, hắn cũng không thèm truy sát bước từng bước đến bên tên Driko Thiếu gia, vừa đi vừa nói: “Đêm qua các ngươi đã làm một việc các ngươi có nhớ không?”
Tên DrikoThiếu gia ngồi bệt xuống đất mặt tái xanh nói: “Đại nhân không biết người định nói chuyện gì, nếu có gì đắc tội ta xin lỗi, ngoài ra ta sẽ tặng người nhiều nhiều vàng bạc, xin người tha cho ta.”
“Tha?” John cười to một tiếng, nụ cười ấy… quá mức đáng sợ, trong mắt Driko lúc này John như thần chết vậy, con người mà tạo cho người khác cái cảm giác sợ hãi tột cùng thế này thì quá đáng sợ.
John cất thanh gươm của vị vua vô dang ra sau lưng, hắn không muốn chuyện tiếp theo mình sẽ làm làm ô nhiễm thanh gươm báu này. Nhặt một con dao rơi trên mặt đất của những tên hộ vệ bị John giết, hắn vung dao qua vung dao lại ngay trước hạ thể của Driko, nụ cười lạnh như băng nói: “Đêm qua ngươi làm việc gì ngươi nhớ chứ? Người mà ngươi hay bất cứ một ai không thể động vào….”
“Ta… ta biết lỗi rồi… cầu xin đại nhân tha thứ…. chi cần ngài tha cho tôi, nhất định ngài muốn gì cũng có.” – Driko không ngừng van xin.
John cười lạnh đáp: “Muốn gì cũng được thật chứ? Ta muốn cái mạng của ngươi được không?”
Sắc mặt Driko trắng không còn một giọt máu, hắn quá sợ hãi.
Đột nhiên mắt John phát ra hàn quang khiến Driko cả người cứng đờ, hắn hét lên một tiếng, dao trong tay John đã cắt qua thứ của quý của hắn, một dòng máu đỏ thẫm bắt đầu thấm ra cả quần, rồi “xì” máu bắn ra.
John một tay thiến đi Driko, khuôn mặt hắn vẫn không chút đổi sắc: “Xưa nay ta vốn rất căm ghét những kẻ đi ức hiếp phụ nữ, đặc biệt là những kẻ như ngươi, đi hãm hiếp những cô gái lương thiện, những kẻ như ngươi không đáng sống, thế nhưng trước khi để ngươi chết ta phải trừng phạt ngươi trước, cho ngươi tận hưởng cái cảm giác mất đi thứ đó là như thế nào.”
Driko bị John cắt đi của quý hắn gào khóc trong đau đớn, cả người run lên bần bật, lăn qua lăn lại đau đớn mà kêu gào, nước mắt chảy đầy mặt, máu chảy đầy sàn.
Tiếng kêu gào ấy khiến những người xem xung quanh phải lạnh xương sống, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy cảnh dã man đến như thế.
John nắm lấy cổ áo của Driko cười khinh bỉ nói: “Thế nào cảm giác thoái mái chứ? Đây là những gì ngươi đáng nhận phải khi dám cưỡng hiếp Rebeca, cô gái mà ta coi như một đưa em của mình. Tại sao vậy hả? Tại sao những tên cặn bã của xã hội như ngươi lại được sống sung sướng trong khi những đứa trẻ tại khu xóm nghèo đó lại gặp bao nhiu điều bất hạnh.”
“Thiếu gia!” – Đột nhiên một tiếng nói như hổ gầm vang lên.
Một trung niên khoảng bốn mươi tuổi lao đến, mọi chuyện xảy ra đều lọt vào mắt ả, hắn ta căm hận nhìn John nói: “Thằng khốn, mày đã làm gì thiếu gia bọn ta?”
John cười khinh bỉ: “Tất nhiên ta cho hắn tận hưởng cảm giác của một kẻ không ra nam không ra nữ rồi.”
“Ngươi…. sao ngươi dám…. gừ… ” – vị trung niên kia nghiến răng tức giận nhìn John, hai tay gả nắm chặt, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên.
Driko hét lớn: “Mau giết hắn…. máu giết hắn….”
John tức giận đá một cước khiến cho Driko lăn qua một bên, vị trung niên kia tức giận, đột nhiên một tên cận vệ của hắn xách đến một đứa trẻ, tên trung niên kia gầm gừ nói: “Ta đoán chắc rằng ngươi biết thằng bé này? Nếu ngươi còn dám manh động mạng sống của đứa trẻ này e rằng không còn.”
John kinh hoảng phát hiện, Ricky đang nằm trong tay gã kia, thằng bé bị hắn ta xách như một cái bao tải, nó cứ quậy quậy liên tục như không tài nào thoát ra được hắn nói: “Ricky sao lại là em? Sao em lại đến đây?”
Ricky đáp: “Em… em chỉ muốn đi theo anh thôi…”
“Thằng khốn mày mau bỏ Ricky ra.”
John phẫn nộ, trong ngực giống như đang có một ngọn lửa thiêu đốt, hắn tung một quyền cực mạnh về phía gã trung niên kia, tuy nhiên hắn lại tránh né rất dễ dàng, John gầm lên một tiếng: “Thằng khốn mau bỏ Ricky ra.”
Gã trung niên kia cười ha hả nói: “Ta sợ quá…” – hắn đột nhiên lấy hai tay mình nắm vào hai chân của Ricky mà chốc ngược nó xuống lắc qua lắc lại.
Mặc kệ tiếng la hét của nó, gã cứ như vậy đùa giỡn không khác gì một món đồ chơi.
John vô cùng phẫn nộ tức tốc lao về phía gã.
” Đứng lại!” – hắn ta hét lớn yêu cầu John dừng lại rồi nói: “Nếu ngươi còn bước đến một bước ta e mạng sống của thằng nhóc này sẽ không kéo dài được bao lâu.”
John buộc phải dừng lại, hắn đã mất đi Rebeca hắn thực sự không muốn mất đi cả Ricky nữa, lúc này cả năm tên bị John cắt đi hạ bộ, bò đến dưới gã trung niên kia. John không dám manh động vì sợ sẽ gây nguy hiểm cho Ricky.
Gã trung niên kia hất tay nói: “Các ngươi tiến lên xử lý hắn đi, nhớ không được lấy mạng hắn, giải quyết thật nhanh rồi rời khỏi đây, tránh phiền phức.”
Vừa nói xong hai tên cận vệ một mặc áo đen, một mặc áo trắng của gã ta từ phía sau lao đến, một tên cầm trên tay song kiếm, một tên cầm súng. Hai tên kia khác hẳn với cái đám tôm tép mà John đã giết trước đó, hai gã này không thể xem thường.
Song kiếm trong tay tên mặc đồ đen đồ đen vung lên như gió, tiếng gió rút liên tục vang lên bên tai, John buộc phải thối lui liên tục.
“Păng… păng…. ” – Tiếng súng vang lên một cách liên thanh.
John hoàn toàn bị đưa vào thế hạ phong, ngay khi hắn lùi lại lập tức súng từ trên tay áo trắng bắn ra liên tục khiến hắn cực kì vất vả, chỉ cần một phút lơ là, là phải trả giá rất đắt.
John căm phẫn nói: “Là các ngươi ép ta, ngày hôm nay… không kẻ nào toàn mạng rời khỏi đây.”
John sử dụng, toàn bộ sức mạnh của bản thân, tốc độ như một Ninja được đẩy lên đến mức tối đa, đúng vào lúc này đây những gì mà hắn học được tại học viện Ninja chính thức được đem ra sử dụng.
John lao đến như một cái bóng giữa trời nắng, chỉ nghe vù vù vài tiếng hắn đã đứng phía sau lưng tên áo đen.
“Rắc” – một tiếng, chỉ với một cái tay John lập tức bẻ gãy cổ, mà hắn ta không kịp làm gì. Tên áo trắng nhìn thấy vậy vô cùng căm tức, hắn lao đến súng trên tay liên tục bắn.
Đạn bay nhanh đến mức mắt không thể nhìn thấy, thế nhưng đó là với người thường, John thì khác, hắn né bên trái, né bên phải tránh được toàn bộ đạn bắn ra khiến toàn bộ người xung quanh đó thốt lên kinh hãi.
“Xoạt” – Kiếm trên tay John vừa rút ra đã thấy máu chảy, gươm của vị vua vô danh lại một lần nữa nhốm đầy máu, cả người tên áo trắng bị cắt làm đôi.
Một cảnh rùng rợn hiện ngay trước mắt chúng nhân, lòng người run lên vì sợ hãi.
Gã trung niên cũng kinh hãi không kém, hai tên hắc bạch cận vệ ấy cũng thuộc hàng cao thủ vậy mà thằng nhãi kia chỉ vài đường đã hạ được, gã ta tức giận, tay phải đưa lên định một chưởng đánh chết Ricky, John gầm lên phẫn nộ, tốc độ của hắn còn nhanh hơn cả một chiếc máy bay phản lực, xé gió lao đến.
“Á…”
John chộp được Ricky ném nó về phía sau trong sự ngỡ ngàng của gã ta. Johnlại nhìn sang gã trung niên, hắn cười lạnh một tiếng, hắn nhếp môi nói: “Ta không cần biết thân phận của ngươi là gì, chỉ cần chạm đến người thân của John ta tất sẽ bị tru diệt.”
Nói xong Gươm của vua vô danh trong tay vung lên đã chẻ đôi người hắn ta ra làm hai, máu bắn tứ tung. Cả người John toàn máu tươi, hắn ra tay quá tàn độc.
Lộc cộc….. lộc cộc….
Tiếng vó ngựa vang liên liên tục, rất nhanh chóng một toán lính thân mặc giáp cưỡi ngựa chiến dần suất hiện tay tên nào tên nấy cầm thương sắc bén, súng trên tay luôn sẵn sàng khai hỏa, khí thế uy vũ. Dẫn đầu bọn chúng là chính là Caitlyn – Cảnh sát trưởng Piltover, bên cạnh cô còn có đội trưởng đội cảnh binh đặc biệt Vi và cả Janna nữa.
Janna nhìn John cả người đầy máu, cô kinh hãi, đôi mắt đỏ hoe : “Anh John…”
Caitlyn tức giận nói: “Lập tức bao vây hắn ta lại, thành phố Piltover không được phép có chuyện này xảy ra.”
Hơn trăm tên linh y lệnh bao vây John, gươm, thương, súng tất cả đều chỉa thẳng vào người hắn.
Vi tiến đến 1 bước nói: “John… hãy chịu trói đi, tất cả mọi chuyện Janna đã kể hết cho chúng tôi rồi, tất cả hãy để pháp luật giải quyết.”
“Pháp luật?”
John kinh bỉ hỏi ngược lại: “Vây cho ta hỏi, pháp luật ở đây sẽ giải quyết tên này thế nào?” – John chỉ tay vào Driko đang nằm thở hồng hộc, lăn lộn trong đau đớn.
Caitlyn cầm súng trên tay trả lời: “Theo luật pháp tại đây, tội hãm hiếp vụ nữ sẽ bị giam từ 15 – 20 năm tù.”
“Hừ, ít vậy sao?” – John khinh thường, giờ khắc này đây John đã không còn là John thường ngày nữa rồi, có gì đó đã khiến hắn thay đổi đôi chút.