Liên Minh Huyền Thoại - Quyển 4

Chương 54



Phần 54

Đám người Syndra nhanh chóng đưa Irelia rời khỏi Zaun thật xa, đến một cái hang động gần đó tạm dừng chân lại, Syndra lo lắng hỏi Soraka: “Cô ấy bị sao vậy? Có nặng lắm không?”

Soraka vẻ mặt đầy căng thẳng đáp: “Nguy quá rồi, cô ấy bị dính độc, không chỉ một mà là rất nhiều loại độc khác nhau, chúng kết hợp lại trở thành loại độc quái dị, bây giờ tôi không biết phải chữa thế nào?”

Zac nói thêm: “Lúc tôi cứu cô ấy khỏi nhà ngục, cô ấy đã trong tình trậng ấy rồi.”

Miss nói với Soraka: “Cô có thể ngăn chặn độc phát tát thêm được không? Nếu cứ để như vậy một khi độc lan đến tim nhất định hết đường cứu chữa.”

Soraka cũng đồng ý với ý kiến của Miss, hai tay của cô nhanh chóng được bao phủ một lớp sức mạnh của những vì tinh tú, những ngôi sao ảo ánh hóa hiện ra bao bọc lấy cơ thể của Irelia lại….

“Ầm” – lúc này John cũng vừa đến nơi, nhờ sự giúp đỡ của Leblanc đi qua cái cổng ma thuật do cô ta mở ra, John nhanh chóng lần theo dấu vết của Syndra để lại mà tìm đến đây, hắn chạy ngay đến bên cạnh Irelia lo lắng nói: “Irelia, cô ấy sao rồi”

“John… bây giờ tình trạng của cô ấy rất nguy cấp, Soraka đang cố gắng khống chế chất độc trong người cô ấy.” – Synra nói.

“Bịch… bịch…” – ngay sau đó các đội khác cũng nhanh chóng xuất hiện, Shen và những người khác nhìn khuôn mặt không khác gì người đã chết của Irelia thì cực kì đau lòng.

Trán của Soraka đầy mồ hôi.

“Phụt” – cô phun ra một búng máu, khiến những người xung quanh cực kì kinh hãi, John lo lắng nói: “Soraka, cô ổn chứ?”

Soraka gật đầu nói: “Tạm thời chỉ có thể cầm được độc dược không di chuyển đến tim mà thôi, tôi vẫn chưa tìm ra cách hóa giải các loại độc trong người cô ấy.”

Miss nói thêm vào: “Trong người của cô ấy hiện tại bị dính không chỉ một mà là rất nhiều chất độc nguy hiểm, vậy nên bây giờ vẫn chưa có cách nào có thể giải được.”

“Vậy không lẽ chúng ta để cô ấy chết vậy sao?” – Akali lên tiếng.

Toàn bộ đều rơi vào trầm lặng, Ryze phá vỡ sự yên lặng đó: “Ta có biết đến một loại hoa có công dụng giải bách độc, nó tên là Băng Liên, chỉ có điều…”

John cảm thấy đấy chính là cơ hội duy nhất thời điểm này nên vội nói: “Ryze ông mau nói đi, nó ở đâu? Tôi sẽ đi lấy nó về ngay.”

Nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh cũng đầy thành khẩn Ryze đáp: “Ta chỉ biết nó mọc ở vùng cực bắc của Valoran, tại Freljord.”

“Được vậy ta sẽ đến đó kiếm nó về” – John không ngần ngại nói ngay điều này.

Ryze liền đáp: “John… ngươi có biết ở đấy cách nơi này bao xa không? Còn chưa nói đến việc không biết Irelia có thể chịu đựng thêm được bao lâu nữa.”

“Ba ngày.” – Soraka nói: “Tạm thời tôi có thể kiềm chế chế độc dược bên trong người của cô ấy được ba ngày, nhưng nếu chúng ta đến được một nơi có khoa học tiên tiến hoặc những loại thuốc tốt có thể thời gian ấy sẽ được kéo thêm 1 ngày.”

“Gần đây nhất là Piltover, chúng tôi định đưa cô ấy đến đó để cứu chữa” – Blitz nói vào.

“Không được đâu” – John đáp: “Tôi đã từng đến đó, ở đấy mặc dù khoa học tiên tiến nhưng không có thầy thuốc giỏi, cả các loại thảo dược nữa…”

“Vậy chúng ta đưa cô ấy đến Demacia, các ngươi thấy sao?” – Leblanc từ nãy giờ đứng bên ngoài nghe mọi chuyện, đến giờ cô mới nói vào.

John liền nhớ ngay đến cánh cổng mà Leblanc đã dùng đưa hắn đến đây, John vội nói: “Leblanc, cô có thể sử dụng lại cánh cổng ấy đưa tôi đến Freljord được chứ? Như vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.”

Leblanc vừa gật đầu vừa lắc đầu nói: “Đúng là có thể sử dụng cánh cổng ấy để đưa anh đến Freljord nhưng hiện tại em chỉ có thể sử dụng thêm một lần nữa mà thôi, việc mở cánh cửa ấy tiêu tốn rất nhiều sức mạnh.”

John suy nghĩ một lúc, nếu như chỉ vì hắn đến Freljord mà làm chậm quá trình đưa Irelia đến Demacia thì thực sự không đáng chút nào, hắn gật đầu nói: “Vậy phiền cô đưa Irelia và những người khác đến Demacia, tôi sẽ đi ngay đến Freljord tìm loại hoa giải độc cho Irelia.”

Nói xong John lập tức nhảy lên trời bay đi, hắn không muốn tiêu tốn thêm một phút nào nữa, tận dụng được phút nào hay phút đó.

“John.. John….” – Ryze liên tục kêu tên hắn nhưng có hơi muộn, John bay quá nhanh, Ryze thở dài nói: “Thật là, thằng nhãi làm gì phải vội vàng như thế chứ? Nó có biết hình dáng đặc điểm của loại hoa này thế nào đâu?”

Leblanc nhìn mọi người nói: “Được rồi, tôi sẽ đưa mọi người đến Demacia nhưng tôi sẽ không vào đó, đến và tìm người giúp đỡ là chuyện của mọi người.”

“Chỉ cần như vậy là được rồi, chúng tôi có quen với Sona, nhất định cô ấy sẽ giúp đỡ” – Kennen gật đầu nói.

Leblanc hai tay bắt ấn chú, miệng lâm ran đọc một tràng chú ngữ, cánh cổng ma thuật hiện ngay trước mắt mọi người, khuôn mặt của Leblanc hơi xám lại cô ta khó khăn nói: “Qua nhanh đi.”

“Mọi người đi thôi” – Shen dẫn đi trước dẫn đầu, đích đến chính là Demacia.

Bạn đang đọc truyện Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 4 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/lien-minh-huyen-thoai-quyen-4/

Nửa ngày sau…

John sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình bay một cách nhanh nhất có thể, mặc cho vết thương trên người vẫn chưa lành hẳn, hắn vẫn sử dụng toàn bộ sức để bay, không khí bắt đầu thay đổi nhanh chóng, nhiệt độ bắt đầu hạ xuống, gió mạnh dần lên, xa xa những ngọn núi tuyết cao lớn bắt đầu xuất hiện.

“Bịch…” – John dừng lại trên một tảng đá phủ đầy tuyết, không khí ở đây lạnh đến thấu xương, lại thường xuyên có bão tuyết thổi ngang qua nữa, John vì quá vội cho nên không chuẩn bị quần áo gì, hắn đành phải phủ lên bên ngoài cơ thể mình một lớp hộ thể năng lượng để chống chọi với cái lạnh này.

“Vù… vù…” – tiếng gió rít gào qua những khe núi hẹp.

“Nơi này rộng thế này biết hỏi ai đây?” – John lẩm bẩm.

Không biết thì đi tìm, John bước đi trên lớp tuyết dày tìm loại hoa tên Băng Liên, hắn luôn tin vào những gì ông ấy nói, với kiến thức sâu rộng ấy nhất định không đi nói dối mình rồi.

Nhưng cả một vùng băng tuyết rộng lớn thế này biết tìm đâu ra cái loại hoa như thế đây? Đã thế vì quá vội hắn lại quên hỏi hình dáng của loại hoa ấy thế nào? Thông qua cái tên thì đại khái tưởng tượng ra đấy là một đóa sen màu trắng hoặc giống như băng tuyết chẳng hạn. John thầm tự trách mình vì quá hấp tấp mà quên mất việc quan trọng này.

“Đành chịu thôi, hi vọng gặp được ai đó hoặc một bộ lạc nào đó để hỏi thêm thông tin về loại hoa này.” – John nghĩ vậy.

“Rầm…”

“A…”

Tiếng va chạm kịch liệt cộng với những tiếng la hét vang lên, gần đó lọt vào tai của John.

Chương trước Chương tiếp
Loading...