Liên Minh Huyền Thoại - Quyển 6
Chương 19
“A John kìa” – Nasus ở bên ngoài doanh trại thấy John từ trên cao đang bay xuống đây vội hô lên. Lập tức Ryze và Irelia từ bên trong doanh trại tiến ra bên ngoài… cả ba niềm nở tươi cười đón John nhưng khi ánh mắt nhìn thấy ba cái xác mà hắn đang vác theo lập tức sắc mặt của cả ba ngưng trọng đầy căng thẳng.
“John… ba cái xác kia…” – Irelia không nói nên lời.
John đáp xuống thả ba cái xác trên mặt đất rồi cười nói: “Mọi người đừng lo, ta đem bọn chúng về là có lý do cả… Irelia thương tích của em sao rồi?”
Irelia đáp: “Không nặng lắm, chỉ cần bôi thuốc và cầm máu là ổn, những người khác mới nghiêm trọng.”
“Ừm, Nasus, Ryze phiền hai người ở lại đây chăm sóc bọn họ…” – John thấy Irelia và những người khác vẫn ổn thì cảm thấy vô cùng yên tâm.
Ryze nói: “John cậu định làm gì với ba cái xác này?”
John nhìn xuống ba cái xác dưới đất sau đó cười nói: “Bọn chúng chưa chết đâu, nhưng tôi sẽ đưa ba cái xác này về căn cứ trung tâm để làm một việc..”
Đến khi Nasus hỏi việc gì thì John chỉ cười khà khà vài tiếng, hiển nhiên hắn chưa muốn nói cho bọn họ biết vội.
Irelia vội tiến đến cạnh hắn, sắc mặt cô rất nghiêm trọng nói: “John, trong lúc giao chiến với ba tên đội trưởng kia, em và mọi người vô tình biết được thông tin, quân Hư Không đang phái một lực lượng cực kì mạnh tiến đến đây để cứu viện, nghe đâu trong đội quân ấy có một con quái thú Baron, đấy là quái thú mạnh mẽ và hung tàn nhất thế giới Hư Không đấy.”
John suy nghĩ một lúc, những điều Irelia nói đến cũng giống những điều Kassadin đã nhắc nhở hắn… xem ra con quái thú này không phải là thứ tôm cua gì…
John gật đầu vuốt mái tóc của Irelia cười nói: “Cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe, sau khi chiếm được phân khu C hãy tập trung lại với quân đội chủ lực, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau đánh bại quân Hư Không tại căn cứ cuối cùng… còn về phần Baron… ta cần phải tìm hiểu thêm thông tin từ ba tên này…”
“Ừ” – Irelia gật đầu nói: “Dù thế nào Irelia cũng sẽ chiến đấu cạnh anh mà…”
“À đúng rồi, nói lại với cha tôi phiền ông ấy chỉ huy trận chiến lần này tấn công vào phân khu C… hiện tại phân Khu C như rắn mất đầu sẽ không thể làm khó chúng ta được” – John vác ba cái xác bay lên trời rồi để lại lời nhắn.
“Cái thằng nhãi này, hắn định làm gì với ba cái thân xác ấy chứ?” – Ryze vô cùng khó hiểu.
Irelia mỉm cười nói: “Trước giờ anh ấy làm điều gì cũng điều tính trước cả, trước sau gì chúng ta cũng sẽ rõ cả thôi.”……………….
Vác theo ba cái xác cực nặng này bay trên trời đúng là chuyện không đơn giản tí nào, phải mất cả giờ đồng hồ John mới có thể đưa ba cái xác này về căn cứ chính… tất nhiên khi hắn đem ba cái xác này về không ai không kinh hoảng, không ai không trố mắt ra mà kinh ngạc, rất nhiều người đã hỏi hắn đem ba cái xác này về với mục đích gì và tất cả đều được đáp trả bằng cái mặt cười dễ ăn đấm.
John bí mật gọi Vikto, Mundo, Singed và cả Warwick đến gặp mình… cả bốn người ở trong phòng của John tất cả đều khó hiểu, Warwick lên tiếng nói: “Giữa khuya cậu gọi chúng tôi đến có chuyện gì vậy?”
John đáp: “Chắc bốn người biết việc tôi đem ba cái xác của ba đội trưởng hư không về rồi chứ?”
“Phải, chúng tôi còn đang thắc mắc không biết cậu đem ba cái xác ấy về làm gì đấy?” – Mundo trả lời.
John cười nhẹ nói: “Tôi nghe nói ở Zaun có một công nghệ đặc biệt có thể đưa sức mạnh phép thuật vào trong máy móc, Urgot ông ấy chính là một ví dụ… mọi người hiểu ý tôi nói gì chứ?”
Vikto và ba người còn lại kinh ngạc nhìn nhau, Vikto vội gật đầu đáp: “John… ý cậu là sử dụng đến công nghệ đó để hồi sinh lại ba tên kia sao? Cậu có điên không? Nếu bọn chúng sống lại nhất định tất cả chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.”
John lắc đầu đáp: “Đừng lo, có gì tôi sẽ ra tay áp chế bọn chúng, tôi biết trong việc hồi sinh tướng quân Urgot bốn người đều là những thành viên quan trọng trong lần đó… cho nên bốn người chắc chắn sẽ biết cách để phục sinh lại ba kẻ kia như đã làm với Urgot vậy.”
“John, việc này không đơn giản đâu… lần đó khi chúng tôi tái tạo tướng quân Urgot trong hình dạng nửa người nửa máy, mặc dù thành công nhưng chúng tôi cũng phải bỏ ra rất nhiều sức lực, đấy là chưa nói, người đứng đầu cho lần chế tạo ấy là giáo sư Stanwick Pididly, chỉ tiếc rằng sau khi quân Hư Không vào tấn công Noxus ngài ấy đã bị giết.” – Mundo lắc đầu nói.
John nói: “Vậy bốn người cảm thấy không thể nào làm được việc này? Thôi thi đành vậy, trình độ cả bốn người đều thua lão già kia thì ta không còn cách nào. Để ta vứt ba cái xác ấy cho xong.” – John bắt đầu khích tướng.
“John… cậu đang xem thường chúng tôi?” – Warwick nói.
John làm bộ dáng vô tội nói: “Làm gì có, nếu bốn người không thể làm được thì thôi, tôi đâu có ép”
“Để chúng tôi thử” – Vikto lên tiếng, ba người còn lại cũng gật đầu. John cười tươi nói: “Được… được… vậy mới xứng đáng là những nhà khoa học hàng đầu Zaun chứ… Bốn người cứ lo công việc của mình, nếu cần gì cứ gọi, tôi sẽ ra tay hỗ trợ.”
Singed thở dài nói: “Thế ba tên kia, bọn chúng còn sống chứ?”
John gật đầu đáp: “Não vẫn còn hoạt động, chỉ có điều khá yếu thôi.”
“Thế là đủ rồi” – Vikto và những người khắc bắt đầu rời khỏi phòng của John……………………
Ba ngày tiếp theo xảy ra rất nhiều chuyện:
Thứ nhất là việc phân khu C bị quân đội Liên Minh do Malzahar và Irelia dẫn đầu tấn công, sức phản kháng của quân Hư Không tại căn cứ là có, nhưng vô cùng yếu, không có đội trưởng, cả phân khu C như rắn mất đầu, rất nhanh chóng đã bị chiếm lấy, sau khi chiếm lấy toàn bộ phân khu C, quân Liên minh ở đó cũng bắt đầu tập họp lại với lực lượng chính để chuẩn bị cho những đợt tấn công tiếp theo.
Thứ hai, theo thông tin từ quân do thám báo về, phân khu A sau khi nhận được tin cả phân khu B và C đã nằm trong tay của quân đội Liên Minh, thay vì lập tức đưa quân đến đoạt lại hoặc có một hành động gì đó để phản kháng lại nhưng không, Phân Khu A đột nhiên án binh bất động, quân sĩ Hư Không ở bên trong cũng không còn thường xuyên ra bên ngoài thám thính tình hình liên tục như trước, điều này khiến cho rất nhiều người trong doanh trại Liên Minh cảm thấy vô cùng kì lạ. John cũng chưa biết rõ nguyên nhân của hành động là gì nhưng hắn có dự cảm rằng, mọi việc đều xoay quanh 1 chữ: “Baron”.
Thứ 3, việc phục sinh và tái tạo lại cơ thể cho cả ba tên đội trưởng Hư Không đang thu được kết quả khả quan, sau khi John bí mật cho bốn người làm việc này chừng 2 ngày thì hắn mới nói cho những người khác về những dự định của mình. Khi hắn nói ra đã khiến không ít người kinh ngạc và hoang mang, họ sợ với việc kết hợp giữa ma thuật và máy móc vào cơ thể ấy sẽ khiến bọn chúng trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng John đã đứng ra đảm bảo rằng bọn chúng sẽ không thể làm gì với những người của Liên Minh được, và nếu có chuyện gì xảy ra hắn sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Vì phân Khu A đột ngột án binh bất động, John không thể nào biết được bên trong đang làm gì cho nên không dám manh động, hắn biết nếu cứ để lâu nhất định viện binh của quân Hư Không sẽ đến và lúc ấy bên Liên Minh sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Nhưng không còn cách nào khác, Phân Khu A là phân khu khó đánh nhất và cũng đầy bí ẩn ( chủ yếu là lực lượng do thám không thể đột nhập vào trong được), thế cho nên nếu muốn tấn công vào phân A hắn chỉ còn mỗi một cách là cứu sống ba tên đội trưởng kia rồi sau đó moi móc chút thông tin từ bọn chúng. Tất nhiên đám người Vikto đã không để John phải thất vọng, chừng năm ngày sau, Vikto đã cho người báo việc tái sinh lại cơ thể cho cả 3 đã hoàn thành…
John chạy thật nhanh đến căn phòng đặc biệt được thiết kế cho lần tái sinh đặc biệt này, bước vào bên trong, Mundo đã đứng ngay tại đó chờ hắn.
“Ngài Mundo, mau dẫn ta vào xem.” – John nói
“Cậu đi theo ta” – Mundo đi trước dẫn đường.
Ở sâu bên trong căn phòng, Singed, Warwick và Vikto đang đứng trước ba “Tác phẩm” Kha’zix, Cho’gath và Kog’maw toàn bộ thân thể bên ngoài của bọn chúng đã được thay thế mà máy móc, cánh tay đã mất của Kha’zix cũng được thay bằng một cánh tay máy.
John hào hứng nói: “Vikto, kết quả thành công chứ?”
Vikto đáp: “Thành công, John cậu xem đi…” – Vikto cầm chiếc điều khiển trên tay lên bấm vào nút màu đỏ trên đó. Sau khi ấn xong cái nút màu đỏ kia, lập tức cả ba cái cơ thể máy móc ấy bắt đầu phát ra những tiếng ro ro, những dòng điện bắt đầu chạy khắp cơ thể của bọn chúng… những luồn ma pháp chảy qua các dây dẫn sáng nên trông thật kì dị.
“Xẹt xẹt” – Tiếng điện va chạm vào nhau kêu lên.
Vikto nói tiếp: “Sau nhiều ngày làm việc cuối cùng bọn ta cũng đã thành công tái tạo lại được thân thể cho cả ba tên này, tất nhiên tất cả chỉ là tái tạo thể xác còn trí não bọn ta vẫn không thể làm gì được… John bây giờ cậu định làm gì tiếp theo
“Phụp” – Kha’zix là kẻ đầu tiên mở mắt, đôi mắt đỏ như máu của hắn trông thật đáng sợ.
“Phụp Phụp” – Đôi mắt của bọn chúng như cái đèn vậy, chiếu ra hai hàng ánh sáng màu đỏ nhạt trông còn đáng sợ hơn cả trước kia.
Tiếp theo đó Cho’gath và Kog’maw bắt đầu mở mắt, Kha’zix mở miệng nói đầu tiên : “Chuyện gì thế này? Không phải ta đã bị Kassadin giết rồi sao? Đây là đâu?” – Hắn liếc sang nhìn Cho’gath đôi mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc cùng hoảng sợ…
Kha’zix hét lên: “Cho’gath… cơ thể ngươi… cơ thể ngươi sao thế kia..””á… cơ thể của ta sao thế này? Hả.. Kha’zix cơ thể ngươi… cũng như ta… tại sao các bộ phận lại toàn sắt thép thế này?” – Kog’maw ở bên cạnh nhìn sang thấy Kha’zix hình dáng máy móc cực kì hoảng sợ.”Cơ thể ta… chuyện này là sao… bộ vuốt của ta… những cái gai của ta… cánh của ta…” – Kha’zix, Cho’gath và cả Kog’maw đều kinh hãi trong hình dáng mới, bọn chúng thậm chí còn không để ý đến đám người đang đứng trước mặt mình nữa kìa.
“Các ngươi mới tỉnh lại mà đã náo loạn như thế rồi à? Cũng khỏe nhỉ” – John đứng gần đó cười nói. Ngay khi nghe thấy giọng nói này Kha’zix, Cho’gath, Kog’maw đều giật bắn người nhìn lại, lúc này bọn chúng mới nhận ra rằng cả ba đang ngồi trong một căn phòng chứa đầy các đồ dùng khoa học và thuốc hóa học. Tay chân của cả ba tên đều bị còng lại rất kĩ, bọn chúng muốn làm gì cũng không thể nào làm được. Kha’zix, Cho’gath và Kog’maw đều đã được nhìn qua bức họa vẽ khuôn mặt của John nên khi vừa thấy hắn, Kha’zix tỏ ra cực kì phẫn nộ quát lớn: “Thằng khốn… mày đã làm gì với cơ thể của bọn ta? Nói mau……”.
John đáp lại một cách chậm rãi: “Là ta đã cứu các ngươi đấy? Bằng không bây giờ các ngươi đã trở thành thức ăn cho lũ thú hoang trong rừng rồi.”
“Ngươi cứu bọn ta? Tại sao? Ngươi không phải là thủ lĩnh của quân Liên Minh sao? Chúng ta là kẻ thù của nhau, tại sao lại cứu bọn ta.” – Cho’gath rất khó hiểu.
John trả lời một cách cực kì thản nhiên: “Ta thích thế…”
“Khốn kiếp… cứu bọn ta mà khiến cho thân thể của bọn ta trở thành thế này? Ngươi đã bôi nhọ thân thể của những chiến binh Hư Không… cứ giết chết chúng ta có phải hơn không?” – Kog’maw nói với giọng điều đầy tức giận.
John cười đáp: “Để các ngươi chết cũng đơn giản thôi, nhưng suy đi nghĩ lại, các ngươi đều là những chiến binh mạnh nhất của quân đoàn Hư Không, để các chết thì thật đáng tiếc… Vikto ngài mau mở còng cho bọn chúng đi.”
“Như vậy sẽ nguy hiểm lắm đấy” – Mundo đứng bên cạnh lo lắng nói.
“Không sao!” – John liền đáp.
Vikto cầm điều khiển bấm vào vài cái nút lập tức những cái còng khóa tay chân của Kha’zix Cho’gath và Kog’maw lập tức được mở ra. Với cái bản tính nóng như lửa của mình ngay khi còng được mở, hắn ta nhanh như chớp phóng đến, hai cái vuốt thép nhắm thẳng giữa ngực của John đâm đến. Thế nhưng vừa bay được nửa đoạn thì đột nhiên cả cơ thể hắn giống như không còn chút sức lực, ngã bịch lên mặt đất, nằm sõng xoài không thể nhúc nhích…
“Kha’zix!” – Cho’gath và Kog’maw thấy Kha’zix nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích liền tức giận lao đến tấn công John nhưng cũng giống như Kha’zix trước đó, cả 2 đột nhiên cảm thấy cả cơ thể không hề có chút năng lượng nào ngã bịch trên mặt đất.
“Các ngươi…. các ngươi đã làm gì bọn ta…” – Kha’zix quát lớn.
Vikto cười ha hả nói: “Trong lúc tái tạo thân thể cho cả ba tên này, ta đã đề phòng việc bọn chúng sau khi thức tỉnh sẽ trở nên điên loạn cho nên có gắn vào trong đấy một thiết bị có thể tùy ý ngắt các mạch điện trên cơ thể, dù chúng có muốn cũng không thể làm hại gì ai được.”
John nhìn sang Vikto rồi lại nhìn sang ba tên Kha’zix, Cho’gath và Kog’maw đang nằm trên mặt đất thở dài nói: “Các người thấy cái điều khiển đó chứ? Với cái đó bọn ta có thể dễ dàng điều khiển sức mạnh các ngươi. Tốt nhất là các ngươi từ tốn lại chút à… trả lời một số câu hỏi của ta.”
“Khốn kiếp! Giết chết bọn ta đi, chết còn hơn là sống thế này… làm tù binh cho đám con người yếu đuối các ngươi.” – Cho’gath gầm lớn nói.
John thở dài ra một hơi nói: “Các ngươi còn chưa cảm ơn ta vì đã cứu mạng các ngươi kia mà, sao lại để các ngươi chết được.”
“Ngươi muốn gì ở bọn ta? Bây giờ bọn ta đều không có mặt mũi trở về với quân đội Hư Không, nhưng cũng không có nghĩa là bọn ta vì ơn cứu mạng mà giúp đỡ ngươi.” – Kog’maw nói.
John mỉm cười nói: “Tất nhiên ta biết chuyện đó, ta cũng không muốn các ngươi vào liên minh của ta làm gì, đơn giản vì trong liên minh ta có rất nhiều người căm thù các ngươi, chắc chắn sẽ không để các ngươi yên ổn được.
“Vậy ngươi muốn gì ở bọn ta?” – Kha’zix nói.
John biết nên nói vào vấn đề chính liền nói: “Ta cũng không cần các ngươi làm điều gì to lớn, chỉ cần các ngươi trả lời chính xác những gì ta hỏi là được.”
“Có thật là như vậy ngươi sẽ thả bọn ta?” – Cho’gath hỏi.
“Đừng có bị hắn lừa Cho’gath… cho dù hắn có thả chúng ta ra thì sao? Cái điều khiển kia vẫn nằm trong tay của chúng, giết hay điều khiểu chúng ta chỉ là điều gì đó cực kì đơn giản với hắn.” – Kha’zix tỏ ra vô cùng thông minh.
“Ha… ha…” – John cười ha hả nói: “Ngươi thật lo xa quá Kha’zix à, được rồi thế này xem ngươi có an tâm không nhé, nếu các ngươi làm cho ta ba việc nhất định ta sẽ tự tay phá nát cái điều khiển kia… thả tự do hoàn toàn cho các ngươi. Các ngươi nghĩ kĩ xem, ta chắc chắn rằng ba kẻ các ngươi có rất nhiều kẻ thù và nhiều việc cần làm, nếu các ngươi chết thì không phải những kẻ thù đối thủ và cả công việc mà mình muốn làm đều không thể hoàn thành sao?”
“Ngươi nói thật sao? Ngươi sẽ để bọn ta sống?” – Kog’maw giật mình nói.
“Tất nhiên” – John gật đầu.
“Kha’zix…. ta muốn sống.. ta còn muốn được ăn… ta không muốn chết…” – Kog’maw nói với Kha’zix
Cho’gath cũng nói: “Ta còn có mối thù với tên chó cầm gậy kia… ta không thể chết được….”
“Cậu ta là chỉ huy của Liên Minh, những lời cậu ta nói ra đều rất có giá trị, các ngươi không cần phải nghi ngờ” – Warwick nói.
Kha’zix nhìn Cho’gath, Cho’gath lại nhìn Kog’maw cả ba nhìn nhau suy nghĩ một lúc, sau đó Kha’zix nói: “Chỉ cần việc ngươi bắt bọn ta làm không phản bội lại chúa tể là được.”
“Tất nhiên” – John cười nói: “Việc đầu tiên ta muốn hỏi các ngươi, quái thú Baron và quân tiếp viện ngày nào sẽ đến đây?”
Kha’zix lập tức trả lời: “Nếu như trên đường đi thuận lợi thì hai ngày nữa.”
John xoay sang hỏi Vikto: “Ông có máy nào kiểm tra xem hắn nói thật hay nói dối không?”
Vikto lắc đầu, Kha’zix quát lớn: “Khốn kiếp, những gì ta nói là thật.”
Vừa rồi thực ra là John cố ý thử lòng của Kha’zix thấy phản ứng của hắn như vậy John cũng hiểu rằng những gì Kha’zix nói là sự thật. Hắn gật đầu hỏi tiếp: “Chuyện thứ hai ta muốn các người làm hãy vẽ lại toàn bộ sơ đồ của phân Khu A cho bọn ta… các ngươi làm được chứ?”
“Không thể được, nếu làm như thế có khác gì bọn ta đã phản bội lại Chúa tể” – Cho’gath lập tức từ chối.
John thở dài gật đầu, hắn biết từ trước, ba tên này nhất định không dễ gì nói ra chuyện này cho nên John đành sử dụng biện pháp khác: “Thế cho ta biết, trong phân khu A có nhiều thuộc hạ của các ngươi không?”
Kog’maw đáp: “Cũng có một số, nhưng không nhiều.”
“Vậy là được rồi” – John cười tươi nói tiếp: “Ta muốn các ngươi làm hai việc, chỉ cần làm được hai việc này, ta sẽ thả các ngươi ra, đồng thời chiếc điều khiển khống chế các ngươi kia ta cũng sẽ tự tay phá hủy trước mặt các ngươi… thế nào đồng ý chứ?”
“Đến nước này ngươi nghĩ bọn ta còn có thể lựa chọn gì khác sao?” – Kha’zix hừ lạnh.
“Điều thứ nhất, ta muốn các ngươi bí mật truyền tin cho đám thuộc hạ của mình ở bên trong phân Khu A rút toàn bộ ra bên ngoài. Làm được chứ?” – John xoa xoa cằm nói với giọng điệu gì đó khá mờ ám.
Kha’zix, và ha tên còn lại nhìn nhau khó hiểu… sau đó cả ba liền gật đầu, Cho’gath nói: “Hiện tại bọn ta không hoàn thành nhiệm vụ, đám thuộc hạ chắc cũng không thể yên ổn gì, ta đồng ý với việc này.”
“Việc thứ hai là gì?” – Kha’zix hỏi.
John đứng dậy nhìn thẳng vào cả ba nói: “Ta muốn các ngươi cùng toàn bộ thuộc hạ của mình từ bỏ cuộc chiến này, rút lui và từ nay về sau không tham dự vào bất cứ trận đánh nào khác. Đồng thời không được tấn công toàn người của quân đội Liên Minh. Sao các ngươi làm được chứ?” – lời John nói ra khiến không chỉ Kha’zix cho gath và Kog’maw kinh ngạc mà còn làm cho bốn người Vikto phía sau kinh ngạc không kém.
Vikto tiến lại nói nhỏ: “John… cậu định làm gì thế?”
John đáp nhỏ lại: “Yên tâm”
Kha’zix thở dài nói: “Bây giờ bọn ta có khác gì tử tội của quân đội Hư Không, bây giờ có về chắc chắn chúa tể cũng không thể nào tha thứ được… ta đồng ý.”
“Tốt” – John gật đầu.
“Hai việc của ngươi ta đã làm theo, bây giờ ngươi có thể cho bọn ta cử động và thực hiện lời hứa chứ?” – Kog’maw nhìn thẳng vào John nói.
“Vẫn chưa được” – John lắc đầu nói lý do: “Ai biết được rằng sau khi các ngươi hoàn thành mọi công việc mà ta đưa ra, rồi ta phá đi chiếc điều khiển kia thì các ngươi không lật lọng phản lại những gì đã nói.”
“Vậy ngươi muốn sao?” – Cho’gath hỏi.
“Ta muốn cả ba phải lập lời thề… là lời thề của Hư Không…” – lời vừa nói ra khiến Kha’zix, Kog’maw và cả Cho’gath sợ đến xanh cả mặt… lời thề Hư Không không giống với những lời thề bình thường khác. Một khi đã thề là phải thực hiện theo đúng y như thế, nếu làm trái lập tức sẽ hóa thành tro bụi… linh hồn bị thiêu đốt vĩnh viễn. Đám người Vikto thì không hiểu lời thề ấy là gì nhưng nhìn qua sắc mặt của ba tên Kha’zix Cho’gath và Kog’maw kìa là bọn họ hiểu, đấy không phải là lời thề dễ chịu gì.
“Thế nào? Đồng ý chứ?” – John nói.
“Vậy ngươi cũng phải lập lời thề, sau khi bọn ta hoàn thành nhiệm vụ sẽ thả bọn ta ra.” – Kha’zix cũng gian xảo không kém.
John suy nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu. Hai bên bắt đầu thủ tục lập lời thề… cách thứ cực kì đơn giản, chỉ cần đưa sức mạnh hư không ra phía trước mặt mình rồi sau đó tuyên thệ là được.
Sau khi mọi chuyện được giải quyết xong John liền nói với Vikto: “Cho bọn chúng hoạt động lại đi”
Vikto bấm vào cái nút vàng lập tức cơ thể của Kha’zix, Kog’maw và Cho’gath lại hoạt động lại bình thường….
John nói với cả ba: “Bây giờ các ngươi đi thực hiện công việc ấy đi, khi nào hoàn thành nhất định ta sẽ thực hiện lời hứa. À ta cảnh cáo các ngươi, nếu các ngươi có ý định quay về phân khu A để báo tin thì tự động cái cơ thể máy móc ấy sẽ nổ tung, sợ rằng thông tin thì chưa nói ra được gì mà cơ thể đã không còn rồi đấy.”
Lời vừa nói ra khiến Kha’zix và Cho’gath, Kog’maw cảm thấy vô cùng sợ hãi, mỗi việc chỉ cần bấm một cái nút đã khiến cả ba không còn tí sức nào đã khiến cả ba kinh hãi rồi. Kha’zix không nói gì lập tức phóng thẳng ra bên ngoài bay thật nhanh, Kog’maw và Cho’gath lập tức bám theo.
John xoay lại nói: “Cảm ơn mọi người, lần này chúng ta cần phải tấn công Phân Khu A thật nhanh trước khi quân cứu viện của Hư Không kéo đến.”
“Ta hiểu rồi, để ta đi thông báo lại cho mọi người… cậu về nghỉ đi” – Vikto và những người khác gật đầu sau đó rời khỏi phòng.