Liên Minh Huyền Thoại - Quyển 6

Chương 22



Phần 22

Những tia sáng đầu tiên đã xuất hiện phía đông… trận chiến quyết liệt đến bây giờ vẫn chưa kết thúc, hai bên tử vọng vô số…. Marvelous toàn thân rách nát, miệng không ngừng chảy máu đứng trên mặt đất, phía sau lưng hắn là toàn bộ những binh sĩ hư không còn sống sót, ước chừng khoảng 1 – 2 ngàn người.

Bên kia, mặc dù sắc mặt của John rất nhợt nhạt nhưng vẫn giữ được sự uy phong vốn có…

John chỉ kiếm về phía Marvelous nói: “Đến đây chấm dứt được rồi, Marvelous… ta thừa nhận ngươi là một đối thủ rất mạnh… trước giờ chưa có kẻ nào có thể đánh với nhau cả đêm mà vẫn có thể toàn vẹn như ngươi…”

“Chỉ huy, quân cứu viện của chúng ta rốt cuộc lúc nào mới đến?” – một tên tướng quân cả người rác rưới tiến đến cạnh Marvelous hỏi.

Marvelous đau khổ thở dài: “E rằng không kịp rồi…”

“John… cậu nghỉ đi… mọi chuyện ở đây để tôi và những người khác lo” – Darius tiến lại thổ vào vai của John, ai ở đây cũng nhận ra John đang bị thương không nhẹ, chẳng qua hắn đang cố thể hiện ra bên ngoài nhằm cỗ vũ sĩ khí của những binh sĩ khác mà thôi.

John cười ngượng nói: “Chỉ huy bên kia bị thương không nhẹ, bây giờ hắn không thể làm nguy hiểm cho mọi người được nữa rồi… trận chiến này đã kết thúc.”

“Phải, giải quyết xong bọn kia, thì ngày giải phóng Valoran sẽ không xa nữa” – Garen tiến lại cạnh John cười nói.

“Mọi người… giờ khắc lịch sử của chúng ta đã đến, tiêu diệt những kẻ còn lại này chúng ta sẽ tiến gần hơn với mục tiêu giải phóng Valoran… tấn công” – Garen vung kiếm hô lớn.

“Tấn công” – Darius cùng với Garen lập tức tiến lên dẫn theo hàng loạt binh sĩ liên minh đang tràn đầy sĩ khí ở phía sau tấn công…

“Có chết cũng phải lôi theo bọn chúng” – Marvelous hô lớn, toàn bộ binh lính Hư Không sẵn sàng vũ khí trên tay để chiến đấu.

“Ầm ầm ầm ầm ầm ầm”

Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội.

“Rống….” – một tiếng gầm điên đảo cả khu rừng.

“Rống” – hai tiếng gầm làm rung chuyển cả mặt đất.

Darius và Garen cùng toàn bộ binh sĩ phải dừng lại, bọn họ nhìn nhau sau đó lại nhìn John, sắc mặt ai nấy cũng tràn đầy sự kinh hãi.

“Baron đến rồi!”

“Rùng rùng” – mặt đất dưới chân của Garen và Darius đột nhiên rạn nứt…

“Ầm” – kế tiếp đó, một bóng đen lao nhanh lên trên với một tốc không thể nào tưởng tượng được…

“Hai dòng máu đỏ được vẽ lên trên không trung…”

“Cơ thể của Garen và Darius bị cắt làm đôi…”

“Anh hai…” – Lux kinh hãi hét lớn…

“Tướng quân” – toàn bộ binh sĩ Liên Minh ở gần đó rùng mình kinh sợ…

“Anh hai…. òa… anh hai…” – Lux chạy đến bên cạnh Garen… ôm chặt lấy anh ta mà khóc nứt nở…

“Ông già… đừng chết… ông già” – Draven đỡ lấy anh trai Darius của mình, hai mắt hắn ta đỏ ngầu… Draven đang cố kiềm chế cảm xúc…

“Rống” – Một con quái vật cực kì đáng sợ xuất hiện trước mặt toàn bộ quân đội Liên Minh, nó khác với bất cứ một con quái vật nào mà bọn họ đã chạm mặt trước đây. Con quái vật này to lớn ít nhất phải hơn 30 mét đấy là chưa tính phần thân còn lại đang nằm trong mặt đất, thân hình như một con sâu khủng lồ, không có chân, cái đầu của nó thật to, trên đỉnh đầu và xung quanh đều có những cái tua đáng sợ, cái miệng to lớn cảm tưởng như có thể nuốt mọi thứ vào bên trong…. để lộ ra những chiếc răng sắc nhọn hơn cả kiếm thép, đặc biệt là nó có rất nhiều mắt, mỗi con mắt lại to nhỏ khác nhau, chính điều này khiến nó trở nên đáng sợ vô cùng.

“Là quái thú Baron… quái thú Baron đến rồi…” – Binh sĩ hư không khi nhận ra Baron tỏ ra phấn khởi cực độ, giống như trận chiến này bọn chúng đã dành chiến thẳng rồi vậy.

“Đã để ngươi phải chờ lâu Marvelous” – đội trưởng đội 2 Kwan từ trên không đáp xuống bên cạnh Marvelous cười nói.

Marvelous vẫn còn rất kinh ngạc nói: “Không phải đến chiều các ngươi mới đến hay sao?”

“Tất nhiên theo thời gian là như vậy nhưng lúc đi đường có gặp chút thuận lợi nên đến sớm hơn dự định. Sao? Ngươi không mừng về việc này à?” – Kwan cười ha hả nói.

“Không không, có Baron đến giúp thì sao không vui được.” – Marvelous lắc đầu nói.

Kwan nhìn quanh thở dài nói: “Xem ra lực lượng chúng ta cũng nát thật a… chúa tể chắc sẽ rất tức giận về chuyện này.”

“Vụt” – từ cơ thể của Garen và Darius hai chiếc giáp thiên thần lập tức xuất hiện, nửa phần cơ thể bị mất của cả 2 bắt đầu được giáp thiên thần khôi phục… Garen và Darius lại sống thêm một mạng nữa.

“Anh hai” – Lux thấy Garen sống lại ôm chặt lấy anh ta khóc lóc.

“Ông già… sống lại rồi hả…” – Draven nhìn Darius sống lại cười ha hả…

“John.. giờ sao đây? Baron đến sớm hơn dự định của chúng ta…” – Irelia lo lắng.

“Bây giờ có rút quân cũng đã muộn rồi, chỉ còn cách chiến đấu với nó mà thôi” – John nghiến chặt răng sau đó lập tức ra lệnh: “Toàn bộ binh sĩ, ai đang bị thương thì đứng phía sau… chúng ta sẽ cùng nhau tiêu diệt con quái thú này.”

John vung kiếm lao lên tấn công đầu tiên, một thanh đại cự kiếm được tạo ra từ sức mạnh phép thuật của bản thân đâm thẳng về phía trước, Baron không hề tránh né, nó chỉ gầm lên một tiếng, ngay tức khắc thanh kiếm kia đã bị chấn nát không chút dấu vết.

“Quả nhiên là quái thú mạnh nhất thế giới hư không… lợi hại.. lợi hại…” – Marvelous không tiếc lời khen ngợi.

“Tất cả chúng ta cùng lên” – Irelia hô lớn, sau đó cô và những người khác lập tức xông lên…

“Đại băng tiễn” – Ashe bắn ra một mũi tên băng cực đại.

“Hầm mộ hàng băng” – Lissandra.

“Cung ánh sáng” – Ezreal.

“Cầu vòng tối thượng” – Lux…


Hàng loạt các tuyệt kĩ mạnh nhất được tung ra nhằm tiêu diệt Baron nhưng tất cả đều không thể nào làm gì được nó, chỉ khiến nó thêm tức giận mà thôi.

“Rống…”

Baron gầm lên một tiếng thật lớn, từ trong miệng của mình hàng loạt các chất dịch độc bắn ra về phía John và những người khác…

“Lập lá chắn năng lượng, chặn chất độc đó lại” – Viện trưởng và viện phó cùng với những pháp sư khác trong quân đội lập tức tạo ra những lá chắn năng lượng bảo vệ binh sĩ ở phía sau.

“Xì xì xì” – những âm thanh ăn mòn kinh tởm bắt đầu vang lên, chất độc ấy thật đáng sợ, nó có thể ăn mòn cả lá chắn năng lượng.

“Á… á” – một binh sĩ không may bị dính phải một giọt chất độc vào bàn chân, ngay tức khắc, từ chỗ bị dính ấy, da, xương của anh ta dần dần bị ăn mòn… và cứ tiếp tục ăn mòn ngày một rộng hơn…

“Phập” – Soraka nhanh như cắt, lấy cây dao trong người chặt đứt bàn chân của của người lính kia, sau đó sử dụng phép thuật của mình để cầm máu.

“Yên tâm, sẽ không bị ăn mòn nữa đâu” – Soraka nói.

“John… nó mạnh quá… chúng ta không thể nào làm gì được” – Ryze tiến đến cạnh John…

“Cha… có cách nào đánh bại nó không?” – John xoay sang hỏi Malzahar, nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu bất lực, ông ấy quả thực cũng không có cách gì để có thể chống lại quái thú mạnh nhất thế giới hư không này cả.

Chương trước Chương tiếp
Loading...