Liên Minh Huyền Thoại - Quyển 8

Chương 10



Phần 10

“Ầm”( tiếng va chạm của 2 loại binh khí) – Khi hai loại binh khí va vào nhau một chấn động khủng khiếp lan tỏa khắp sa mạc, đất cát bắn tứ tung, hàng loạt các kim tự tháp chao đảo không yên.

“Ha…” – John và Sivir kinh ngạc nhìn cuộc chiến trước mặt.

Nasus hóa khổng lồ, Renekton cũng hóa khổng lồ, cuộc chiến của hai kẻ khổng lồ mạnh nhất Shurima đang diễn ra ngay trước mắt hai người.

Các đó không xa, một cái vỏ sắt bí ẩn được đặt ngay giữa sa mạc, bên trong chiếc vỏ sắt kia có 4 người đang ngồi, một kẻ trong đó chính là Cancer mà chúng ta đã gặp ở thành phố Abaz.

“Đội trưởng, ngài cũng ác quá chứ… dám đưa cả hai tên đáng sợ kia thành thứ tiêu khiển.” – tên thuộc hạ có mái tóc xù, ở bên cạnh cười nói.

“Các người nghĩ trò chơi chỉ dừng lại ở đây thôi hay sao? Hôm nay chúng ta có hai vị khách không mời mà đến, tại sao không để họ gia nhập cuộc chơi nhỉ” – Cancer điềm tĩnh nâng tách trà vừa uống vừa nói.

“Ồ, chắc hẳn ngài đã có mọi kế hoạch rồi?” – Lần này là một cô gái trẻ có gương mặt khá xinh đẹp, mái tóc vàng óng cực kì mê người ngồi gần đó lên tiếng.

“Không phải ngài Ralaw đã ra lệnh cho chúng ta toàn quyền được thực hiện các trò chơi tiêu khiển hay sao? Cứ làm theo lệnh ngài ấy thôi…” – Cancer vẫn bộ dạng đó trả lời.

“Kẻ ác siêu đẳng sẽ sử dụng những kĩ năng siêu đẳng để thực hiện tội ác, kẻ thông minh thì chỉ cần cái đầu là đủ san phẳng bất cứ chướng ngại nào, cứ làm theo những gì đội trưởng Cancer đã nói, chúng ta sẽ có rất nhiều trò vui để xem đấy” – một gã trung niên to con lực lưỡng ngồi gần đó nói với vẻ rất tôn sung gã Cancer này.

“Bọn chúng đang đánh nhau kìa, khi nào mới tiến hành kế hoạch?” – Tên cuối cùng trong bốn người thuộc hạ của Cancer là một thanh niên có gương mặt rất lạnh nhạt, da mặt hắn trắng bệch y như người không có máu vậy, thật là kinh!

Bạn đang đọc truyện Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 8 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/lien-minh-huyen-thoai-quyen-8/

Trở lại với cuộc chiến!

“A” – Nasus hô lớn một tiếng, cây trượng to lớn trong tay từ trên cao đập mạnh xuống.

Renekton cũng gào lên một tiếng đầy khí thế, vũ khí trên tay chém đến mạnh mẽ ngăn cản cú đánh của Nasus, chấn động mạnh mẽ làm mặt đất dưới chân hai người họ nổ tung.

“Chết đi!” – Renekton lùi lại hai bước sau đó hung hăng lao đến, chém mạnh về phía trước, khí lực mãnh liệt truyền vào vũ khí trên tay chém thành một luồng sóng năng lượng không thể ngăn cản.

“Ầm” – Nasun nhún chân nhảy thẳng lên trên cao tránh né, cây trượng đầy uy lực bổ mạnh từ trên cao xuống đầu của Renekton.

“Ầm” – lại một tiếng nổ nữa vang lên, Renekton nhanh nhẹn lắc mình tránh né một chiêu chí mạng của Nasus.

Khi Nasus rơi xuống đất, từ phía xa Renekton như một quả tên lửa húc thẳng vào bụng của ông, đôi mắt đỏ kè đầy chiến ý, khuôn mặt Nasus tỏ ra đau đỡn dữ dội, đầu gối đưa lên nện thẳng vào mặt người em trai của mình.

“Thật là kinh khủng” – Sivir sắc mặt đầy vẻ sợ hãi thốt lên.

John vẫn đứng yên bất động quan sát trận chiến của hai người.

Hai bên tiếp tục tấn công liên tục, kẻ này đánh ra một chiêu kẻ kia liền đáp trả một chiêu, không bên nào nhường bên nào, một cuộc chiến mà cái chết của cả hai luôn đặt trên một sợi dây mỏng manh có thể rơi bất cứ lúc nào.

“Rầm rầm rầm” – cái âm thanh va chạm liên tục của hai thứ binh khí to lớn vang lên khắp trung tâm sa mạc Shurima.

“Tại sao họ lại chiến đấu với nhau như vậy chứ? Không phải họ là anh em với nhau sao? Tại sao mỗi đòn đánh đều như muốn lấy mạng của nhau vậy?” – Sivir hai chân run rẩy đứng không vững ngã trên mặt đất mà hét lớn.

“Bọn họ cứ đấu với nhau như vậy suốt 4 năm nay sao?” – John mặc dù bề ngoài rất bình tĩnh nhưng bên trong lại không phải như thế, hắn nhìn trận đánh này của cả hai thực sự khiến lòng như thắt lại.

“Có gì đó không đúng ở đây?” – John đã nghĩ như vậy.

“Nasus”

“Renekton”

“Ầm” – Cả hai lao vào nhau như hai gã điên, vũ khí trên tay sớm đã bị đánh bật đi, bây giờ cuộc chiến trở thành một đấu võ tay không.

“Chết đi” – Nắm tay Nasus được bao phủ bởi một luồng lửa phép thuật mạnh mẽ đấm thẳng vào ngực của Renekton. Ngược lại nắm tay của Renekton cũng được bao phủ bởi một luồng năng lượng sa mạc đấm thẳng vào bụng của Nasus. Hai quyền cùng đấm vào người đối phương, một tiếng gào lên đau đớn phát ra từ cả hai.

Một tiếng “ầm” vang lên, hai cái cơ thể khổng lồ ngã bịch trên mặt cát vàng, cơ thể của họ dần dần thu nhỏ lại, Renekton cố sức bò dậy nhìn người anh trai của mình gầm lên nói: “Vẫn kiên quyết ngăn cản ta sao? hà… hà…”.

“Đó là lý do ta phải đánh bại ngươi, để bảo vệ Đại Thư Viện” – Nasus vừa thở dốc vừa nói.

“696 trận đấu”

“696 trận hòa”

“Cứ đợi đấy Nasus, sớm thôi, ta sẽ đánh bại ngươi để tiến vào Đại Thư Viện” – Renekton hét lớn một tiếng sau đó lập tức biến mất.

“Khi nào ta còn ở đây thì đừng mơ có chuyện đó xảy ra” – Nasus cố gắng ngồi dậy rồi sau đó xoay người tiến về phía kim tự tháp Tori.

“Nasus!” – Sivir và John chạy nhanh ra đỡ Nasus quay trở về, ông ta cũng không ngăn cản hành động của hai người, khi vào bên trong đại sảnh, đặt Nasus ngồi dựa lưng vào bờ tường cạnh đó, John hỏi: “Vừa nãy chúng tôi nghe hai người nói về Đại Thư Viện? Chuyện này là sao?”

Nasus thờ dài nói: “Không biết từ đâu, thằng em trai của ta biết chuyện bên trong Đại Thư Viện của kim tự tháp Tori có cất dấu một quyển sách ghi lại một loại phép thuật cổ xưa, thông qua phép thuật cổ xưa đấy có thể tiêu diệt được những kẻ có tâm địa đen tối bên trong.”

Sivir vốn không phải người hiểu biết gì nhiều, nghe Nasus nói vậy cô vội nói: “Như vậy không tốt sao? Những kẻ mang tâm địa xấu đều phải chết, như vậy thế giới này sẽ trở nên trong lành hơn rất nhiều.”

“Không phải đâu!” – John lắc đầu đáp: “Không như cô nghĩ đâu Sivir, bản chất của con người luôn luôn tồn tại hai mặt tốt và xấu. Vì vậy dù là con người tốt đến mức nào thì đôi khi họ cũng nghĩ đến những chuyện không tốt đẹp gì. Khi sử dụng loại phép thuật đấy, nó không hề nhận diện được ai tốt ai xấu mà chỉ cần biết trong tâm của họ có đen tối là lập tức họ bị tiêu diệt… nếu chuyện này xảy ra e rằng rất nhiều người vô tội sẽ chết.”

Nasus nhìn John một lúc rồi gật đầu nói: “Đúng như cậu ta nói, nhưng quan trọng nhất chính là việc trong Đại Thư Viện không hề có thứ sách nào như thằng em trai ta nói cả.”

“Không có!” – John lẫn Sivir kinh ngạc giật mình.

“Chắc chắn có chuyện gì đó mờ ám ở đây” – John nghi ngờ nghĩ ngợi trong đầu.

“Phải ! Không có” – Nasus chắc chắn nói.

“Ộc.. ộc…” – Bỗng nhiên ông ho ra vào bụm máu cả người trở nên yếu hơn rất nhiều, trận chiến vừa rồi đã khiến ông ta gần như kiệt sức. Vậy mà suốt 4 năm nay Nasus cứ như vậy mà chiến đấu với người em trai của mình, không quan tâm đến sức khỏe của bản thân.

“Nước, Sivir ngoài lạc đà có nước, mau lấy nước vào đây” – John nói với Sivir với vẻ đầy lo lắng.

Cô gật đầu một cái sau đó chạy thật nhanh ra bên ngoài mở những chiếc ba lô đang đeo trên lưng con lạc đà kia rồi cầm vào vài chai nước đưa cho Nasus uống.

“Ực ực ực…”

“Cảm ơn” – Nasus cảm thấy vết thương đang dịu lại liền cảm ơn hai người họ, như nhớ ra điều gì đó Nasus vội nói: “Khi nãy cậu có hỏi ta về chuyện của Malzahar đúng không? Giữa cậu và ông ấy có quan hệ gì sao?”

John không muốn cho Nasus biết quan hệ giữa hắn và Malzahar, ngộ nhỡ có hiểu lầm ở đây chắc chắn hậu quả sẽ rất lớn, John nhanh trí đáp: “Tôi có một số việc cần nhờ ông ấy tiên đoán.”

“Vậy à! Hành tung của ông ta bí hiểm vô cùng, không ai biết ông ta đang ở đâu cả, kể cả ta..” – Nasus lắc đầu nói.

“Nói vậy ông cũng không biết ông ấy ở đâu sao? Không lẽ ông ấy không đến tìm ông dù chỉ 1 lần?” – John hỏi liền một lần 2 câu, bộ dáng xem chừng khá gấp gáp, Nasus và Sivir cũng cùng tỏ ra kinh ngạc nhìn John. Như biết mình đã tỏ ra hơi quá lố nên hắn cười vài tiếng, Nasus lắc đầu đáp: “Thật đáng tiếc, từ sau trận chiến cuối cùng với Chúa tể Hư Không John, ông ấy không đến gặp ta một lần nào nữa cả.”

John tỏ ra đầy buồn bã thở dài một tiếng.

Sivir nhìn Nasus rồi nói: “Có thật ông và em trai của mình đã chiến đấu như vậy suốt 4 năm rồi không?”

Nasus cười khổ đáp: “Cứ nhìn các vết tàn phá bên ngoài các kim tự tháp quanh đây là cô sẽ hiểu… 4 năm trời chiến đấu không phân thắng bại, nhưng nó vẫn không bao giờ từ bỏ ý định của mình.”

“Như thế thật là dài…” – Sivir cảm thán đáp.

“Đối với con người thì đó thực sự rất dài nhưng đối với những chiến binh sinh ra và lớn lại tại các kim tự tháp này mà nói, 4 năm chỉ như một cái chớp mắt mà thôi” – Nasus vừa uống nước vừa nói.

“Về trận chiến vừa rồi, nếu như tôi không cảm nhận sai thì hình như hai người đánh nhau không đơn giản chỉ là vì Đại Thư Viện?” – John nói câu này ra khiến Nasus kinh ngạc cực độ, hai con ngươi đen của ông nhìn chằm chằm vào John như muốn biết thực sự người thanh niên trước mặt này là ai? Đến từ đâu?

Sivir thì không hiểu gì vội hỏi hắn: “Vậy không phải vì Đại thư viện thì là vì cái gì, Roger?”

“Là Danh dự của một chiến binh, nắm quyền quyết định tại Sa mạc Shurima” – John lại một lần nữa làm cho Nasus kinh hoảng đến mức đứng bật dậy, không cần biết vết thương trên người thế nào nhưng những gì hắn vừa nói ra thực sự khiến ông kinh hãi vô cùng.

Sivir thì chỉ biết nhìn John xong lại nhìn Nasus, cô hoàn toàn không hiểu gì cả.

Nasus hít sâu một hơi sau đó bình tĩnh ngồi xuống trả lời: “Cậu thật sự có một đôi mắt cực kì hiếm có, không phải ai cũng có thể nhìn sâu vào tận vấn đề như cậu được, ta đây vô cùng khâm phục.”

John không đáp chỉ cười.

Nasus nói tiếp: “Đúng như cậu nói, cuộc chiến này không đơn giản chỉ là bảo vệ Đại Thư Viện, mà còn là cuộc chiến dành lấy danh dự của tộc người thú Bảo vệ Các Kim Tự Tháp suốt cả ngàn năm. Trận chiến này kẻ nào thắng sẽ được các vị vua đời trước trao quyền nắm giữ sức mạnh bên trong các kim tự tháp, kể cả Đại Thư Viện. Vì lẽ đó nên ta nhất định không thể để thua được.”

“Hiểu rồi!” – John gật đầu hiểu ra vấn đề, nhưng đến giờ hắn vẫn chưa biết lý do vì sao Renekton lại cho rằng bên trong đại thư viện có loại phép thuật khủng khiếp kia, hay có kẻ nào đó ở phía sau giật dây?

Sivir nhìn xung quanh cảm thấy kì lạ nói: “Nhưng mà xung quanh đại sảnh này có rất nhiều xương người, không lẽ trước đây ở đây có rất nhiều sinh sống?” – Sivir liếc nhìn đống xương khô quanh đó khó hiểu, John lúc này mới để ý đến đống xương trắng quanh đó, cũng có thắc mắc như Sivir.

“Ha… ha… không phải đâu, đấy đều là xương của bọn ngu ngốc muốn vào kim tự tháp trộm kho báu cả đấy, chỉ có điều, chưa kịp làm gì thì đã ngủm củ tỏi trước những cái bẫy phép thuật ở đây rồi.” – Nasus cười ha hả rồi chỉ tay về phía John nói: “Này chàng trai, ngươi không có ý định vào đây ăn trộm gì chứ?”

“Không không… ha.. ha…” – John lắc đầu cười, hắn biết Nasus đang nói đùa mình nên cũng không chút bận tâm.

“Ừ” – Đột nhiên hai mắt của Nasus mở căng hết cỡ, mồ hôi tuôn ra như suối, chân tay của ông co quắp lại…

“Phụt” – một búng máu lớn phun ra từ miệng Nasus.

Sự việc diễn ra quá mức đột ngột, John và Sivir gần như chết lặng khi nhìn thấy Nasus phun đầy máu trên mặt đất, chân tay co quắp không chút sức lực…

“A… chất độc… là là độc bọ cạp…” – Nasus khó khăn nói, ông đưa ánh mắt đầy vẻ tức giận nhìn John, chỉ thẳng tay vào mặt hắn mà căm hận nói: “Là ngươi đã hạ độc ta, những bình nước ngươi đưa đều chứa chất độc bọ cạp…”

“Không… Nasus… ông… ông hiểu lầm rồi, tôi không hề làm chuyện đó…” – John cố gắng minh oan cho bản thân nhưng tiếc rằng Nasus không nghe những gì hắn nói, ông ta cố sức nắm lấy cây quyền trượng của mình đập đến, nhưng toàn thân trúng độc khiến ông không thể nào tung ra một đòn mạnh mẽ được.

“Nasus, hãy tin chúng tôi, chúng tôi không làm chuyện đó…” – Sivir cũng cố gắng giải thích.

“Im đi… các người đi đến đây bằng Vua sa mạc, bây giờ thứ độc ta dính cũng chính là độc của nó, các người còn chối được sao? Sivir, thật sự ta đã sai lầm khi tin tưởng cô, tại sao cô lại muốn hại ta chứ? Ọc…” – Nasus tiếp tục phun máu, máu của ông màu từ đỏ nay đã chuyển thành đen, chất độc đã ngấm dần vào bên trong cơ thể.

“Nasus, đừng cử động, chất độc sẽ lan nhanh hơn đấy…” – John lo lắng nói.

“Renekton không bao giờ làm chuyện này, ta biết tính của nó, nó chúa ghét làm những chuyện bỉ ổi như thế, Sivir có thể cô không làm nhưng kẻ đi theo cô chắc chắn làm, hắn và ta không quen biết, cô và hắn cũng không thân quen gì, cô có cam đoan rằng hắn không hại ta ?” – Nasus cố sức đứng dậy gầm lên nói.

“Ta… ta…” – Sivir thực sự quá khó xử, cô không biết phải trả lời thế nào…

“Ta phải giết mày…” – Nasus hung hăng lao đến, quyền trượng trên tay sáng rực một luồng hỏa diễm, thế nhưng bước đi được ba bước thì Nasus đã lập tức ngã rầm trên mặt đất… da bắt đầu thâm tím lại…

“Khốn kiếp, là kẻ nào làm chuyện này! Không phải Renekton thì là kẻ nào…. là kẻ nào?” – John hét lớn đầy phẫn nộ.

“Vậy thì là ai? Roger, tôi tin anh không làm những chuyện như vậy” – Sivir hai mắt đỏ kè nói.

“Có kẻ đã đứng sau làm mọi chuyện thế này, hắn cũng là kẻ đã giật dây chuyện giữa Nasus và Renekton..” – John nói ra suy nghĩ của bản thân.

“Nasus… ra đây, chúng ta lại quyết chiến một trận nữa nào… ra đây” – Giọng nói khủng khiếp của Renekton vang lên ở bên ngoài. Khuôn mặt Sivir đầy vẻ kinh hãi, trận chiến trước hai người mới đánh xong cách đây cũng chừng 1 giờ đồng hồ thôi mà, tại sao lại tiếp tục đánh nhau nhanh như vậy?

“Nó lại đến…” – Nasus gắng sức đứng lên.

“Dừng lại Nasus, vết thương của ông” – Sivir lo lắng ngăn cản Nasus.

“Ta không thể từ chối trận chiến này, nếu như ta không ra mặt xem như ta đã thua, ta tuyệt đối không thể thua như vậy.” – Nasus cố sức nói.

Chương trước Chương tiếp
Loading...