Liên Minh Huyền Thoại - Quyển 9
Chương 14
Sắc mặt John tràn đầy vẻ kinh hãi, kẻ vừa xuất hiện chỉ cần vung nhẹ tay lập tức khiến Yasuo lăn ra bất tỉnh, hắn rốt cuộc là ai mà có sức mạnh kinh đến như vậy?
“Rốt cuộc ngươi là ai?” – John lập tức rút lấy thanh kiếm của Yasuo gần đó chỉ thẳng vào mặt của người vừa xuất hiện mà quát.
Kẻ đó vẫn đứng yên nhìn John một cách bất động.
Nắm tay John nắm chặt vào nhau, bây giờ một chút sức mạnh cũng không thể sử dụng, hắn tựa hồ giống như lúc vừa quay trở về với thế giới này, một kẻ phế nhân.
Chiếc mũ trùm đầu che đi toàn bộ khuôn mặt không ai có thể nhìn ra gương mặt của kẻ đó hiện tại như thế nào.
“Muốn đâm thật sao?” – Một giọng nói đầy nữ tính vang lên khiến John hơi chút kinh ngạc, nhưng rồi cũng lập tức lấy lại sự cảnh giác, hắn nói: “Ngươi là một trong những hộ vệ của Ralaw? Ngươi muốn lấy mạng ta?”
“Ha.. ha…” – Giọng cười đầy vẻ trêu chọc vang lên từ kẻ thần bí, giọng nói dịu ngọt ấy lại một lần nữa vang lên: “Ngươi có kiếm đấy, sao không đâm đi, ta không có vũ khí?”
“Ngươi nghĩ ta không dám?” – John vung tay đâm mạnh kiếm đến nhưng không hiểu sao giữa đường lại ngừng lại, hắn cảm thấy giống như một linh cảm gì đó nói với mình rằng người trước mặt hắn không thể làm tổn thương.
“Sao vậy? Sao không đâm?” – Kẻ lạ mặt kia cười nhẹ nhàng nói, giọng nói ấy thực sự khiến người khó tính nhất cũng phải mềm lòng.
“Tại sao vậy? Tại sao ta không thể đâm? Hay cô ta sử dụng ma thuật? Nhưng không đúng…” – John vẫn không thể nào giải thích được vì sao mình vẫn không thể đâm kiếm vào người trước mặt.
“Hì… đồ ngốc… vẫn là một gã ngốc mà…”
“Hà” – Hai con mắt John mở bừng ra, lúc này hắn mơ màng nhận ra giọng nói của người kia vô cùng quen thuộc. Rất nhiều hình ảnh và kí ức nhanh chóng lướt qua.
“Bịch bịch” – Tim hắn bỗng chốc trở nên loạn nhịp.
Người đó dùng tay gạt thanh kiếm của John sang một bên rồi tiến lại gần hắn, ngón tay trỏ nhẹ nhàng vút nhẹ mũi của John, từ đầu đến cuối cả cơ thể John hoàn toàn bất động, không có một sự kháng cự nào trước hành động đó
“Cạch” – Kiếm trong tay không biết từ lúc nào đã rơi xuống đất, hành động của người đó khiến cả cơ thể hắn như sấm sét đánh trúng, hai con mắt mở bừng, cả người run lên không ngừng.
“Cái này… cái này…” – John lắp bắp trong sự kinh ngạc.
“Xoạt” – Người đó đưa tay mở chiếc mũ trùm đầu để lộ khuôn mặt như hoa, trên gương mặt thanh lệ tuyệt mỹ lộ ra nụ cười dịu dàng, mái tóc mềm mại màu tím như thác nước xõa ra bồng bềnh trong gió. Dáng người thon thả, gió nhẹ phất phơ, tóc tím phiêu động, phảng phất như một tiên nữ.
Một nụ cười như ánh mặt trời bình minh tỏa sáng khiến trái tim lẫn tâm trí của John dao động kịch liệt.
“Rưng rưng” – Không biết từ lúc nào mắt hắn đã đỏ kè, một lớp sương mờ nhanh chóng bao phủ cả đôi mắt, hai hàng nước mắt nhanh chóng lăn dài trên má.
“Sally.. !”
“John, em rất nhớ anh…” – Cô gái trước mặt John thực sự không ai khác chính là người vợ đã mất của hắn, Sally mỉm cười đầy ấm áp nhìn hắn mà nói, trên má của cô cũng đã lăn dài hai hàng nước mắt vì xúc động.
Nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, trong lòng John trở nên dịu dàng. Tình cảm tích tụ bấy lâu nay như phá vỡ được xiềng xích trào ra như thủy triều, vươn tay ra nắm lấy bàn tay thon dài của Sally, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại vào lòng.
“Sally… em còn sống… ta liệu có nằm mơ hay không?”
Trong vòng tay nóng ấm của John, gương mặt tuyệt mỹ của Sally hiện lên nét nhu hòa, nhẹ nhàng tựa vào vai John, tham lam hít lấy hương vị xa cách đã lâu. Từ lần vĩnh biệt ở Frejlord cứ tưởng hai người sẽ không bao giờ gặp nhau. Sau khi được sống lại vì một nhiệm vụ đặc biệt mà cô không thể gặp lại hắn sớm nhất được cho dù đã biết chuyện hắn vừa quay lại Valoran.
“Anh John, Sally rất nhớ anh…” – Sally vừa khóc vừa nói.
John vẫn cứ ôm chặt lấy Sally không rời, hắn không muốn mất cô ấy thêm một lần nào. Năm xưa hắn luôn tự trách mình yếu đuối nên không bảo vệ được người mình yêu, cho nên bây giờ, cho dù có hi sinh cả tính mạng này hắn cũng sẽ không để chuyện đó lại xảy ra.
Sally hơi nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt của John, miệng nở nụ cười thỏa mãn. Tiếng nỉ non, nhẹ nhàng truyền vào trong tai John: “Sau này, Sally và anh John sẽ không rời xa nhau…”
Kí ức khi xưa lại ùa về!
…
“Nếu như… nếu như có một ngày… Em đột nhiên rời xa Anh John, Anh John… vẫn sẽ nhớ Em chứ?”
“Nhất định, anh sẽ nhớ em đến đau khổ. Do vậy anh sẽ vĩnh viễn không để em rời xa, anh muốn vĩnh viễn ở cùng Sally!”
“Nếu như em rời xa anh John một thời gian rất rất dài, sau nhiều năm trôi qua, anh John… cũng vẫn nhớ Em chứ?”
“Ngốc quá, cả cuộc đời này anh không thể quên được Sally dễ thương ngốc nghếch, anh đã nói không thể để em rời xa mà.”
“Sau vài chục năm trôi qua, đến khi anh John già đi, nếu như anh John vẫn nhớ lúc trẻ đã từng yêu một người con gái tên Sally, thì em… cũng rất vui rồi.”
“Không được suy nghĩ lung tung, anh không cần biết quá khứ trước đây của em như thế nào, nhưng bây giờ em là vợ của anh, anh sẽ bảo vệ em bằng cả mạng sống này. Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau, anh muốn đời đời kiếp kiếp ôm chặt em trong lòng.”
…
“Sally… đừng rời xa anh… đừng làm như thế một lần nào nữa…” – John nhẹ nhàng nói.
Sally khuôn mặt ửng đỏ thoát khỏi người của John, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, cánh tay đặt lên mặt hắn mỉm cười nói: “Hiện tại Sally đang có việc quan trọng phải làm, sau khi giải quyết việc này hai ta sẽ không bao giờ rời xa nhau, Sally hứa với anh John đấy.”
John cảm thấy có chút mất mát, hắn thực sự muốn Sally ở bên cạnh mình, hắn nói: “Sally em đang có nhiệm vụ gì? Còn nữa sao em còn sống được? Anh nhớ rất rõ ngày hôm ấy, Du Couteau đã lấy mất trái tim của em…”
Sally mỉm cười đáp: “Là có người đã cứu em sống lại, họ không cho phép em nói lai lịch của họ ra cho anh biết, nhưng rồi một ngày anh sẽ biết họ là ai mà thôi. Còn về nhiệm vụ của Sally, anh John không nên biết đâu.”
“Sao vậy? Em biết nói dối từ khi nào vậy? Một thời gian không gặp em hư quá!” – John vuốt nhẹ mũi của Sally, đây là cử chỉ thân mật của riêng hai người, đấy cũng là vì sao khi lúc đầu Sally tiến lại vuốt mũi của hắn thì cả người hắn liền run lên.
Sally cười hì hì đầy quyến rũ nói: “Thôi được, anh John đã muốn thì Sally không dấu, hiện tại Sally đang trà trộn vào 1 trong 12 hộ vệ của Ralaw, sau đó ngấm ngầm tìm ra điểm yếu của bọn chúng và hỗ trợ những đứa con của anh.”
“Sao?” – John kinh hãi, hắn không ngờ Sally lại làm chuyện nguy hiểm đến như vậy, hắn nói: “Sally, sao em có thể để mình vào tình thế nguy hiểm như vậy? Lỡ như bị phát hiện thì sao?”
Sally lắc đầu đáp: “Không đâu, em rất cẩn thận nên sẽ không thể bị phát hiện, vả lại em cũng muốn giúp những đứa con của anh mà.”
“Đồ ngốc, con của anh không phải cũng là con của em sao?” – John lại ôm chằm lấy Sally, hắn ước gì mình có thể mạnh mẽ như khi xưa để có thể bay thẳng đến chỗ Ralaw cùng hắn ta một trận sống mái.
“John… anh muốn gặp lại những người vợ của mình chứ?” – Lời này của Sally nói ra thực sự khiến John kinh ngạc vô cùng hắn lập tức đẩy Sally ra rồi nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp của cô hỏi: “Em biết các cô ấy ở đâu sao? Mau nói cho ta biết.”
“Tất nhiên em biết bọn họ ở đâu, nhưng trước tiên anh phải chuẩn bị tâm lý trước đã.” – Khi nghe Sally nói như vậy không hiểu sao John vô cùng lo lắng bất an, hắn vội hỏi: “Sally em nói vậy là sao? Không lẽ các cô ấy gặp chuyện gì?”
“Đi theo em sẽ rõ” – Sally lấy tay đặt lên ngực của John, từ lòng bàn tay của cô tỏa ra ánh sáng màu tím đầy huyền bí, trong tích tắc hắn như lạc vào một chiều không gian khác, khung cảnh xung quanh phủ một màu trắng xóa. Đập vào mắt hắn lúc này là 11 bức tượng đá, mỗi bức tượng đều giống như đúc gương mặt các người vợ của hắn. Ở bên dưới 11 bức tượng ấy là một chiếc quan tài đá.
“Cái này?” – John cứng họng không biết nên nói thế nào, cả người hắn cứ run lên.
Sally nắm lấy tay John dẫn hắn tiến lại trước mặt quan tài đá và 11 bức tượng, cô chỉ tay vào các bực tượng và nói: “Đấy là vợ của anh.”
“Ầm” – John ngã quỵ xuống, khuôn mặt trắng bệch, miệng lâm râm: “Sally, em lại hư nữa rồi, sao em có thể nói dối anh chứ?”
Sally hiểu tâm trạng của John hiện giờ cô lắc đầu nói: “John, em biết anh rất sốc nhưng anh phải chấp nhận, 11 bức tượng này chính là 11 người vợ của anh hóa thành. Năm xưa khi Ralaw sử dụng sức mạnh đặc biệt của mình để thay đổi toàn bộ lịch sử, khiến cho mọi người thay đổi hoàn toàn suy nghĩ về vị anh hùng đã giải cứu họ khỏi cuộc xâm lăng của quân hư không, những người vợ của anh cũng không ngoại lệ, cha anh đã xuất hiện và tạo ra một vùng phong ấn để giúp họ tránh khỏi sự tác động của nó. Thế nhưng lịch sử bị thay đổi khiến hiện tại cũng thay đổi theo, không có loại phép thuật gì có thể cản lại được, các cô ấy rất yêu anh John, dù đã chờ anh suốt 5 năm nhưng không ai không ngày đêm mong nhớ đến anh, để bảo vệ thứ tình cảm mà họ đã trao cho anh, bọn họ đã yêu cầu cha anh phong ấn tất cả họ lại để giữ chặt các kí ức của họ về anh.”
“Nami, Sona, Diana, Miss, Ire, Janna, Cait, Kayle, Syndra, Elise, Ahri. Là ta có lỗi với các em, là ta… hức hức… là ta đã hại các em…” – John hối hận liên tục đấm vào mặt đất mà gào thét.
Sally thấy John như vậy vô cùng đau lòng, cô ôm lấy hắn và nói: “John, anh đừng buồn nữa, bọn họ vẫn còn sống nhưng nếu bây giờ gỡ bỏ phong ấn thì sự hi sinh của cha anh sẽ trở nên vô nghĩa.”
“Sao? Sally, em nói cha anh sao?” – John hỏi.
Sally nhìn vào chiếc quan tài trước mặt và nói: “Để cứu các cô ấy, cha anh đã quyết định sử dụng toàn bộ sức mạnh hư không trong người tạo ra một vùng không gian này phân cách với thế giới bên ngoài để sự hủy hoại của quá khứ không tác động đến bọn họ dù đã bị phong ấn. Sau khi đã hoàn thành mọi chuyện cha anh cũng vì thế mà kiệt sức và qua đời, hiện tại cha anh đang nằm trong chiếc quan tài đá kia.”
“Phụt” – John phun ra một búng máu, ngã gục lên mặt đất, mọi chuyện đến quá bất ngờ và không thể tưởng tượng được khiến hắn không thể nào chấp nhận.
11 người vợ bị phong ấn, dù còn sống nhưng cũng không thể động đậy hay nói chuyện. Cha hắn đã chết! Chuyện gì còn đau khổ hơn nữa chứ.
“Những đứa con của anh? Right, Isla, Peter, Max tại sao chúng nó không bị thay đổi lịch sử?” – John xoay sang hỏi Sally đây là câu hỏi khiến hắn không thể nào giải thích được.
Sally lắc đầu đáp: “Em cũng không rõ lắm, nhưng hình như chuyện bọn trẻ được sinh ra ngoài những người vợ của anh và cha anh ra không ai biết cả.”
Sally tiếp tục nói: “John, nếu muốn các cô ấy thoát khỏi phong ấn mà không bị ảnh hưởng bởi quá khứ, anh phải tiêu diệt được Ralaw, chỉ có cách đó mới có thể cứu các cô ấy và cứu cả Valoran này.”
“Sally em còn chưa biết, hiện tại cơ thể anh rất lạ, anh không thể nào sử dụng được sức mạnh như trước được.” – John lắc đầu đau khổ, hắn tất nhiên rất muốn tiêu diệt Ralaw nhưng tình thế bây giờ…
Sally mỉm cười nói: “Em sẽ cho anh sử dụng sức mạnh của em.” – Nói xong Sally lao đến hôn một cách nồng nhiệt lên môi của John, từ trong miệng của cô một luồng năng lượng màu tím dịu nhẹ truyền sang, mái tóc màu đen của John bỗng chốc hóa thành một màu tím đầy quái dị.
“John… đây chỉ là một phân thân của em, bản thể thật của em vẫn ở căn cứ của Ralaw, để tiến vào nơi này phải có người dẫn đường, nếu nói ra bằng miệng e rằng rất khó để vượt qua được mê cung… sau này chúng ta sẽ gặp lại!”
“Sally… Sally!” – John ngồi bật dậy la hét, hắn nhìn khung cảnh xung quanh, vẫn chính là cái khe núi lúc trước, Trời bên ngoài thì đã tối từ sớm, Yasuo thì đang nằm trên mặt đất. Hắn tự hỏi: “Mình nằm mơ sao?”
“Ui da cái đầu! Không ngờ kẻ đó mạnh vậy, vừa vung tay đã khiến mình ngủ thiếp đi!” – Razer bước vào bên trong nhìn thấy John đang ngồi thẩn thờ, lập tức cười toe toét lao đến nói: “Ồ ồ, ngươi không sao? Há há hay quá, ngươi vẫn không sao, ta cứ tưởng ngươi chết chắc rồi.”
“Chết?” – John khó hiểu.
“Thì lúc chiều có cái tên mặc bộ đồ giống y như mấy tên hộ vệ ấy, hắn ta làm ta lăn ra ngủ mất tiêu, tưởng là giết được ngươi rồi chứ.. há… há…” – Razer gãi bụng nói.
“Vậy mọi chuyện là thật sao? Sally…” – Hắn nhìn Yasuo đang nằm trên mặt đất vội hốt hoảng: “Mau gọi Yasuo dậy.”