Lỡ yêu
Chương 10
Hoàng và tôi cùng 1 thằng nữa tên Tuấn chơi với nhau rất thân. Hoàng biết Nhi thông qua tôi và như bao tay con trai khác, nó thích Nhi, thích vô cùng. Rồi nó biết Nhi thích tôi.
– Mày có thích Nhi không? – Có lần nó hỏi tôi.
– Có, dễ thương vậy không thích sao được?
– Vậy mày tính tán Nhi?
– Không, tao không yêu, ít nhất là lúc này tao không thấy có thể yêu ai được.
– Vậy tao tán Nhi nhé. – Nó chắc giọng.
– Uh, tùy mày.
Lúc đó tôi thấy chuyện này e là sẽ có gì đó không ổn. Nó thừa biết Nhi yêu tôi, nhưng tôi lại không yêu Nhi nên nó nuôi hy vọng. Tôi thấy nó vậy cũng đành chỉ biết để nó thử. Nhưng đó đến nay, chuyện của nó với Nhi không tiến triển gì lắm.
“Sao tự dưng mua quà cho Nhi? ” – Tôi hỏi.
“Mua quà 8/3, mày không muốn mua cũng phải để tao mua chớ =. =”
“À ừ, mày rãnh thiệt. Mà mua gì sớm vậy, qua tuần lận mà, rồi ra tới Thủ Đức lận? ”
“Mua sớm cho chắc. Tao tìm được chỗ bán thú bông cực rẻ, tính mua con to chà bá cho Nhi. ”
“Đồ rẻ chắc đồ dỏm, dỏm Nhi không chơi đâu. ”
“Kệ, chứ tao đâu có tiền mua đồ xịn =. =”
“Ừ tùy mày, chiều làm ra đi. ”
“Ok”
Tôi bắt đầu làm việc. Đến gần trưa thì thấy tin nhắn của Ngọc.
“Em mới ngủ dậy, hôm qua em hông ngủ được, trằn trọc đến sáng luôn. Giờ em còn buồn ngủ nè. ”
“Sao mà trằn trọc khó ngủ vậy? Nhớ anh hả: V” – Tôi đùa.
“Dạ nhớ anh đó. Tự tin gớm )”
“Rồi, ngủ tiếp đi cho đủ giấc. Cuối tuần anh dẫn đi chơi ”
Tôi không hiểu sao, dù mới quen, nhưng tôi với Ngọc lại trở nên thân thiết một cách nhanh chóng như vậy. Có lẽ vì tôi thấy thương hoàn cảnh của Ngọc, còn Ngọc thì không có một người thân thiết nào bên cạnh, kể cả bạn bè. Cô ấy duy nhất chỉ có người yêu, mà anh ta thì ngày càng ít quan tâm đến cô.
Chiều đó tôi đi với thằng Hoàng ra Thủ Đức, đường xa đến lười hết cả người. Nó đến một tiệm, kiểu bán hàng onl, chắc cú đồ rởm, mà chắc được cái rẻ.
Tôi cũng nghĩ trong đầu phải mua quà gì đấy tặng mẹ. Thế là trong lúc thằng Hoàng lựa gấu, tôi lên google tìm mua hoa ship tận nơi tặng mẹ. Mà tìm mãi chả được, thế là gọi thằng em họ dưới quê.
– Toàn hả, mà ngày 8/3 rãnh, vô Huế tìm mua quà cho mẹ anh giúp nha, anh gửi tiền cho.
– Dạ được, mà mua cái chi anh?
– Bó hoa với ổ bánh kem đi.
– Dạ ok anh.
Xong thì thấy thằng Hoàng ôm ra con gấu to đùng. Công nhận rẻ thiệt, con gấu to bằng thân người mà có 449k.
Xong tính đi ăn, đang đi thì Ngọc gọi, tôi tấp vào lề nghe máy.
– Anh nghe đây người đẹp.
– Anh rãnh không, qua đi ăn với em. Đi ăn 1 mình em buồn, với cả sợ nữa. – Giọng cô ấy có vẻ ngái ngủ.
– Trời, mới ngủ dậy hử, ngủ dữ ấy.
– Dạ tại e thấy mệt quá, li bì sáng giờ luôn.
– Rồi, chờ tí a qua đón. Mà 30ph nữa mới tới à nha. – Chả hiểu sao tôi nhiệt tình vậy.
– Dạ anh, em chờ.
Tôi cúp máy, quay lui thằng bạn:
– Êy, tao qua chở con bạn đi ăn cái.
– Đù, bạn gái hả?
– Con mắt mày, bạn bình thường thôi. Người ta có người yêu rồi. – Tôi nói, tự nhiên thấy lòng không vui.
– Trời, vậy sao nhiệt tình vậy?
– Tao thấy tội, mà chi tiết kể sao. Rồi mày có cần mua gì về ăn không?
– Khỏi, tính mời mày ăn, chứ nhà có đồ ăn rồi. Đỡ tốn vãi.
– Đóe, bữa sau mời tao.
Sau khi chở thằng Hoàng về, tôi qua đón Ngọc. Đến nơi, tôi gọi cho cô ấy.
– Dạ em nghe nè anh.
– Anh tới rồi, em ra đi anh chở đi ăn.
– Dạ anh đợi xíu.
5Ph sau cô ấy xuất hiện với chiếc áo thun và chiếc quần jean ngắn ôm sát người giúp hiện rõ vòng eo thon gọn và đương nhiên là cả bộ ngực căng tròn kia. Tôi bất giác hồi tưởng lại đêm ôm Ngọc ngủ, không nhớ rõ được là đôi đào tiên kia có chạm vào người mình không? Chắc là phải có, nhưng sao tôi không nhớ nổi cảm giác lúc đó thế nào.
– Đi anh. – Tiếng Ngọc gọi làm tôi bừng tỉnh.
– Ok người đệp.
Ngọc chỉ tôi ra một quán bún ăn đêm gần nhà. Trong lúc chờ món được mang ra, Ngọc hỏi tôi:
– Em gọi anh trễ vậy, có phiền anh lắm không.
– Không sao em, chuyện nhỏ mà. Với cả anh có việc cũng đang trên đường về, em gọi thì tiện anh chạy qua luôn.
– Dạ, cảm ơn anh. Cũng tại em chẳng có bạn bè nào thân, cả năm chắc đi chơi vs bạn được đôi lần. Thường như này em ở nhà ăn mì gói ấy. Thi thoảng bạn trai em không đi công tác, em gọi ảnh chở em đi. Mà giờ ảnh đi qua tuần mới về luôn.
– Aizzz, thôi không sao, từ nay cứ gọi anh, anh tính rẻ cho. – Tôi đùa, lòng thầm thấy thương cho Ngọc.
– Anh nỡ lấy tiền của em.
– Ầy không cần tiền, mỗi tháng mời anh đi ăn một chầu to to một lần là được.
– Tưởng gì, chuyện quá nhỏ, í có đồ ăn rồi, ăn đi anh.
Bữa ăn qua nhanh. Tôi chở Ngọc về rồi về nhà.
Tuần làm việc êm ả cho đến cuối tuần. Thứ 7 tuần này tôi được nghỉ, không phải tăng ca. Tính ngủ nướng một hôm nhưng 6 giờ sáng đã thấy Ngọc nhắn tin.
“Anh ơi, nay quỡn không, đi ăn sáng với em. Buồn quá à T. T”
“Ầy, không tự nấu đồ ăn sáng hả cô nương @. @”
“Em lười lắm, nấu có người ăn thì siêng. Hay anh qua ăn với em, em làm mì ý cho. ”
“Trời quá ngon, qua liền. ”
“E nấu 30ph là xong, anh tranh thủ qua nha. ”
“Ô cơ bé bi. ”
Sáng ra có người nấu cho ăn kể cũng sướng thật. Dù thi thoảng nghĩ về Ngọc, việc tôi tự nhiên thân thiết với cô ấy như thế này cũng quá nhanh. Lại nghĩ Ngọc đã có người yêu thì càng có phần kì kì. Nhưng tôi chặc lưỡi, “Anh ta sướng mà không biết hưởng thì thôi để mình hưởng giúp vậy”. Nghĩ vậy, nhưng tôi thực tâm chỉ muốn cho Ngọc vui mà thôi. Chúng tôi dù sao vẫn chỉ là bạn bè, anh em.
Nhưng nghĩ đến đêm ngủ tại nhà Ngọc, tôi lại e mình sẽ làm điều gì đó sai trái về sau này…