Lỡ yêu
Chương 12
Ăn xong tôi ngồi tán dóc với Ngọc một chút thì đi qua rạp phim.
9H15 tôi đến nơi, thấy chưa ai đến nên tôi mua vé. Được chút thì thằng Hoàng đến.
– Ủa mày, Nhi chưa đến hả.
– Chưa, ngồi chờ xíu đi.
– Được chờ người đẹp thì chờ bao lâu chả được.
– Đây là cái mà người ta hay nói “chờ đợi là hạnh phúc” đó hả?
– Chính nó đó mày.
Gần 9h45 thì 2 cô gái mới xuất hiện.
– Gì trễ dữ vậy tụi em.
– Dạ tại nảy ghé mua mấy món đồ, mà tính tiền lâu quá anh. – Nhi kêu, Linh thì cười hề hề.
– Thôi, chưa trễ mà, vô coi thôi – Hoàng kêu.
Vô trong, tôi ngồi ngoài, kế Linh, rồi tới Nhi, rồi Hoàng. Linh có vẻ không thích vậy, thế là cô ấy đòi đổi chỗ với tôi. Nhưng rồi suốt bộ phim, Hoàng bắt chuyện với Nhi, còn tôi thì nói với Linh, thành ra chỗ ngồi chả ảnh hưởng gì.
Xem phim xong, cả bọn đi ăn.
– Giờ ăn gì ta? – Nhi hỏi.
– Hay đi ăn buffet đi, anh mời. – Hoàng kêu.
– Ý, anh Hoàng chơi lớn ta. – Linh cười.
– Với Hoàng đại gia thì một bữa buffet thì có nhằm me gì. – Tôi giễu, thực ra thì thằng Hoàng nhà nó giàu sụ thật.
– Thôi, kỳ lắm, share đi. – Nhi với Linh kêu.
– Thôi thế này, nay anh Hoàng mời, bữa sau tụi em mời, ok nhé.
– Anh đâu? – Linh hỏi. – Tính trốn hử.
– Anh mời xem phim còn gì.
– Anh khôn quá hen, xem phim là rẻ nhất.
– Rồi rồi, anh mời luôn.
Cả bọn cười giỡn rồi đi ăn. Ăn xong thì cũng gần 2h, tôi đánh bài chuồn.
– Giờ anh có tí việc, Hoàng với 2 đứa ngồi chơi, anh về trước nhé.
– Chuyện gì ấy anh, để sau làm, đi chơi đã. – Linh kêu.
– Anh có hẹn cafe với người bạn, có mấy công việc cần anh giúp.
– Ủa vậy hả, vậy anh về đi, mốt bắt đền sau. – Linh nói.
– Giao 2 tiểu thư lại cho mày nhá. – Tôi nói với Hoàng.
– Ok men.
Tôi về, chạy qua nhà Ngọc. Hôm nay quả là đắt sô. Qua đến nhà Ngọc thì tôi thấy một chiếc xe lạ đậu trong sân, kèm theo đó là tiếng cãi vã từ trong nhà vọng ra.
… Bạn đang đọc truyện Lỡ yêu tại nguồn: http://truyen3x.xyz/lo-yeu/
Tôi đến trước nhà Ngọc thì nhận ra đang có một chàng trai ở đó, 2 người đang cãi nhau gay gắt.
– Em là người yêu của anh, mà anh công tác về cũng không buồn nói với em, mà phải hỏi bạn anh mới biết được. Anh không thấy anh quá đáng với em sao? – Giọng Ngọc văng vẳng, tôi chưa bao giờ nghe thấy cô ấy lớn tiếng vậy.
– Giờ cô còn dám lớn tiếng với tôi. Tôi đi đâu, làm gì cũng phải báo với cô à? – Giọng của một chàng trai.
“Chắc bạn trai của Ngọc. ” Tôi thầm nghĩ. Tôi nhận thấy mình không nên gọi Ngọc lúc này, càng không thể nghe lén chuyện của cô ấy như vậy, thế nên tôi bỏ đi.
Định bụng chắc kèo coi film bể rồi, tôi nhắn cho Ngọc 1 tin: “Xin lỗi em nha, anh có việc không qua em được. Hẹn em sau nha. ” Rồi về nhà ngủ.