Loạn luân mẹ và con

Chương 14



Phần 14

Vừa về đến nhà, nhìn đồng hồ mới chỉ 9 giờ đêm, vậy là chưa muộn lắm, chắc chị còn thức.

– Chị hai ơi, mở cửa em với.

Vừa gọi Vũ vừa nhấn chuông liên tục, từ trong nhà, cậu thấy có người đi ra, nhưng không phải là lan mà lại là Kiều – mẹ cậu.

– Ủa, mẹ chưa ngủ hả?

– Chưa, còn sớm mà con, sao hôm nay về sớm vậy!

– Thì… mới đi chút mà đã thấy nhớ mẹ rồi nè! – Vũ trêu Kiều…

– Con cái nhà ai mà miệng dẻo như kẹo kéo vậy không biết.

Kiều cười tươi như hoa, nàng không ngờ Vũ cũng biết nịnh nọt những câu như vậy.

– Hihi… con mẹ chứ ai.

Cổng vừa mở, Vũ đã nhảy đến ôm nàng lại:

– Để con ẵm mẹ lên giường nha. – Cậu giang tay ra làm bộ như sắp nâng Kiều lên.

– Khỉ… để mẹ khóa cửa đã… sao hôm nay mạnh bạo vậy… không sợ chị bắt gặp à.

Vừa nhắc đến lan, Vũ mới sực nhớ:

– Ủa… mà chị Lan đâu mẹ?

– Mẹ cũng không biết nữa, mới lấy xe đi đâu rồi, mẹ hỏi không nói!

– Vậy hả…

Vừa bước vào nhà, Vũ lại tự hỏi lan đi đâu giờ này, rõ ràng là chị đã hẹn mình về sớm mà, sao lại bỏ đi như vậy… lẽ nào… chị hai sợ đến mức phải trốn chạy sao, mình có ép buộc gì chị đâu? Cầm điện thoại lên, cậu bấm số Lan.

– Alo… chị hai hả?

– Ừhm…

– Em về rồi nè… chị đang ở đâu vậy?

– Về rồi hả… chị đang ở nhà bạn chơi.

Rõ ràng là lan nói dối, không có tiếng cười nói đầu bên kia mà chỉ có tiếng còi xe vang lên.

– Chị hai à… em… em… nói với chị điều này được không?

– Sao… em nói đi.

– Cái chuyện của mình… em nói vậy thôi… chứ em không có ép buộc gì chị đâu… nếu chị không cảm thấy thoải mái… thì thôi… nhưng mà quan trọng là chị biết rằng dù sao em cũng… yêu chị nhiều lắm…

– Ừhm… chị cũng yêu em nhiều…

– Vậy thì… về nhà đi… đừng đi ngoài đường nữa… em… hứa sẽ không… làm gì khiến chị tổn thương đâu… em không đụng đến chị nữa đâu!

– Đừng… em đừng nói vậy! Em có làm gì chị đâu mà chị tổn thương… chị muốn… Vũ… lúc nào cũng… bên cạnh chị… chị muốn vậy đấy…

– Vậy thì… về nhà với em đi… em chờ chị đấy…

– Ừhm… chị về liền…

Cả tối nay, Lan cứ lang thang bên ngoài đường, nàng không biết tại sao mình lại hồi hộp sợ hãi đến vậy, nàng biết là em mình muốn điều đó, và cả nàng cũng vậy, nhưng càng đến lúc hai chị em bên nhau nàng lại càng cảm thấy lo sợ, cái cảm giác tội lỗi vẫn không buông tha nàng suốt mấy hôm nay, nhưng vừa rồi, nghe những lời chân thành của đứa em yêu quý của mình, nàng biết trong mắt Vũ, tình dục không phải là tất cả, những gì Vũ nói cho thấy Vũ cần tình yêu của nàng hơn là những đòi hỏi thể xác, giờ đây tất cả những gì nàng muốn là được về nhà thật nhanh để gặp Vũ và được nằm trong vòng tay ấm áp của em, nghĩ vậy, nàng lên ga và phóng xe thật nhanh, vừa đi nàng lại vừa tưởng tượng ra cảm giác ấm áp khi được chạm vào cơ thể Vũ và những nụ hôn êm ái ngọt ngào, nhưng định mệnh thật trớ trêu, qua ngã tư, vì không chú ý đèn đỏ, nàng vẫn đi tới không hay biết gì, một ánh đèn xe phả vào mắt làm nàng lóa mắt và chiếc xe lạnh lùng đâm vào nàng…

Có giọt nước ấm nóng nào đó rơi trên má, hé mi mắt ra, ánh điện chói lòa làm nàng không nhìn rõ xung quanh… và rồi nàng lại thiếp đi…

Lại những giọt nước ấm nóng ấy… và những tiếng khóc… mở mắt ra, mẹ và em đang ngồi cạnh nàng, mắt ai đẫm lệ, gương mặt ai cũng đầy sợ hãi và hoảng loạn.

– Lan… trời ơi… Lan ơi… nghe thấy mẹ không con… lan ơi… mẹ đây con ơi!

– Chị hai… ơi… nghe em nói không! Tỉnh dậy đi chi hai!

Từ phía bên ngoài, một người bác sĩ vội vã chạy vào, sau khi kiểm tra tròng mắt thân nhiệt và huyết áp, ông ta kết luận nàng đã ổn.

– Con bị… sao vậy mẹ?

Nắm chặt tay con, Kiều khóc…

– Không sao rồi con à… chỉ bị rạn xương và trầy xước thôi, trời phật phù hộ nhà mình! Con cảm thấy sao rồi Lan, có đau chỗ nào không?

– Không sao… á…

Vừa định gượng dậy, nàng đã thấy bàn chân mình đau nhói.

– Chân con sao vậy mẹ?

– Không sao đâu con, bị dập xương thôi, lúc con té xuống bị xe máy đè lên người… may mà nhờ có cái mũ bảo hiểm nên đầu con không bị ảnh hưởng gì cả, mà con đi đâu mà lại không để ý đến đèn đỏ vậy con.

Lắc tay mẹ, Vũ ra hiệu cho mẹ đừng nói những điều làm chị buồn. Kiều vội đổi chủ đề:

– Con… đói rồi phải không, con muốn ăn gì để mẹ đi mua!

– Không… con không đói, mẹ đi nghỉ chút đi, nhìn mẹ mệt mỏi rồi đấy, con không sao đâu.

– Không… mẹ không sao cả, mẹ có mệt gì đâu, để mẹ đi mua gì đó cho con ăn nha!

– Ừhm… vậy cũng được, mẹ cứ về nhà nghỉ ngơi đi, để Vũ ở lại với con cũng được.

– Con ở lại với chị nghen Vũ, mẹ đi chút rồi quay lại!

Kiều vừa ra khỏi phòng, hai chị em đã ôm chầm lấy nhau khóc nức nở.

– Tại em… làm chị phải khổ tâm… em xin lỗi… – gục đầu lên ngực Lan, Vũ khóc.

Đánh vừa ôm xiết Vũ lại, nàng đánh Vũ tới tấp.

– Đồ tồi… đã nói thương người ta rồi… mà cứ đi với người khác… bắt tui phải chờ đợi… huhu…

– Em xin lỗi… em không bao giờ… bắt chị đợi nữa đâu… em thề đấy…

May mà căn phòng này chỉ có hai chị em Vũ, nếu không thì chắc mọi bí mật của họ đã bị phơi bày… những nụ hôn lại vội vã trao nhau, cắn chặt môi em trong miệng, Lan muốn em mình nhớ mãi giây phút này khi mà nỗi đau và hạnh phúc hòa quyện cùng với nhau…

Vừa về đến nhà, Kiều đã vội vã sửa soạn bếp núc và nấu một nồi cháo hầm xương thật ngon để 3 mẹ con cùng ăn với nhau, tắm rửa xong xuôi, nàng lại vội vã quay vào bệnh viện, nhìn hai chị em tựa đầu vào nhau ngủ say, nàng nhẹ nhàng lại gần Lan, nhìn những vết trầy xước và băng bó trên người con, nàng lại thấy thương con vô cùng, dù cho những ngày qua Lan đã đối xử với nàng thật vô tình nhưng nàng biết lỗi là ở nàng đã gây ra nhiều vết thương trong tâm hồn con, vuốt ve mái tóc mềm mại của Lan, nàng lại nhớ đến những ngày hạnh phúc của mẹ con nàng ngày xưa, cứ mỗi đêm đông lạnh giá, cả 4 mẹ con lại chui vào một tấm chăn để ngủ cùng nhau cho ấm, nàng nhớ lại cảnh hai chị em Lan và Vũ dành giật vú nàng rồi những lúc nàng chỉ cho Lan cách thêu thùa may vá nấu nướng và chứng kiến những thay đổi sinh lý đầu tiên của con… nhưng ngày ấy đã qua… và nàng đang làm tất cả để mang quá khứ trở lại…

– Mẹ… – Tiếng Lan khẽ gọi tên nàng.

– Sao con… con đỡ chưa?

Nắm tay Lan, nàng thấy một sự trìu mến thân thương trong mắt Lan, và nàng còn bất ngờ hơn khi Lan cầm tay nàng áp lên má mình, nàng biết cuối cùng thì nàng đã vượt qua được thử thách khó khăn nhất và nàng như vỡ òa trong hạnh phúc, đúng là trong cái rủi lại có cái may… cúi xuống, Kiều hôn lên má Lan thật nhiều để bù lại những ngày cô đơn mà con mình đã phải trải qua, vậy là ba mẹ con đã lại đoàn tụ cùng nhau, ôm mẹ và em trong vòng tay, lần đầu tiên Lan cảm thấy mãn nguyện và hạnh phúc đến vậy, nàng cảm nhận được tình yêu trong từng cử chỉ hành động của Kiều, nàng biết mẹ mình đã thực sự thay đổi…

Phải thuyết phục mãi Kiều mới chịu về nhà nghỉ ngơi, nàng vừa đi, Vũ đã tót ngay lên giường ôm lấy chị.

– Ui da… thằng khỉ, làm gì mà ầm ầm vậy, không thấy người ta đang bị đau à!

– Hihi… xin lỗi, để… em đền cho nha…

– Đền sao… – nàng nhìn Vũ e thẹn…

– Thì… đấm lưng, gãi lưng, xoa bóp… muốn chọn cái nào đây! – Vũ cười đầy tinh quái.

– Toàn… tìm cách lợi dụng tui không hà… – Nàng nhéo em mình một cái.

– Hihi… cứ nghĩ xấu cho người tốt… cởi áo ra đi… em xoa lưng cho…

Vừa nói cậu vừa đưa tay định kéo áo chị lên nhưng nàng đã vội vã giằng ra.

– Trời… lại tắt điện đi… bên ngoài người ta nhìn thấy thì sao…

– Thì… đấm lưng thôi mà sợ gì! Bộ chị tính làm chuyện gì khác nữa hả! – Vũ trêu Lan.

– Xí, ai thèm…

Vừa tắt điện xong quay lại giường, cậu đã thấy Lan đang loay hoay cởi cái áo thun ra khỏi người, nhưng vì vướng cánh tay đau nên nàng tỏ ra rất khó khăn, Vũ vội tới giúp Lan kéo cái áo ra khỏi cánh tay… vừa vứt áo ra, Lan đã vội vã nằm xuống trùm mền kín mít lại làm Vũ mò mẫm mãi mà chả thấy lưng của chị đâu.

– Ơ… sao… trùm mền lại vậy… sao em đấm được…

– Thì… thò tay vào đây… – nàng rụt rè…

– Trời… mệt ghê… tắt điện tối thui ai thấy gì đâu mà sợ…

– Không đấm thì thôi… càu nhàu hoài!

– Rồi… mò thì mò… tui mò lộn chỗ ráng chịu nha…

Đánh em một cái lan úp mặt xuống gối cười ngượng ngùng, Vũ không biết rằng nàng đang muốn được Vũ… mò lộn chỗ càng tốt…

Kéo mền lên, Vũ đưa tay vòng qua hông Lan rồi áp mạnh ngực mình vào lưng chị.

– Á… cởi… cởi… áo hồi nào vậy!

Người nàng run lên bần bật khi chưa gì mà Vũ đã áp chặt cơ thể vào lưng nàng, hành động mạnh bạo ấy làm nàng vừa thấy sợ hãi nhưng cũng không kém phần thích thú, dù còn dè dặt nhưng nàng cũng từ từ ép người vào lưng em trai để hai cơ thể có thể dính vào nhau nhiều hơn, nàng có thể cảm thấy bộ ngực cứng cáp với hai cái núm nhỏ nhỏ của em mình đang ép chặt vào lưng nàng, bên dưới bụng những ngón tay của Vũ đang vần vần quanh lỗ rốn của nàng làm nàng vừa nhột lại vừa thích, để đỡ ngượng nàng làm bộ né tránh.

– Sao… không xoa lưng đi… mà nghịch vậy… cứ cà cà… nhột quá…

– Hihi… thì em đang xoa đấy…

– Xoa đâu…

– Thì em lấy ngực em xoa cho chị không thấy à…

Giờ thì nàng biết… nãy giờ Vũ đang lợi dụng nàng, nhưng dù sao kiểu xoa lưng này cũng gây cho nàng nhiều thích thú hơn là dùng tay.

– Em… cởi áo ngực chị ra nghen…

– Còn… giả vờ hỏi nữa…

Nghe chị nói vậy, Vũ biết Lan không còn muốn chống cự gì nữa, cậu vội mò tay lên lưng chị để tìm khuy áo ngực nhưng mò mãi chẳng thấy đâu.

– Ủa… sao không có chỗ nào mở hết vậy?

– Hihi… ông cù lần quá… ở trước chứ không phải ở sau…

– Ủa… ai biết…

Vừa nói Vũ vừa đưa tay ra trước ngực Lan, dù cho có sự cho phép của Lan, nhưng người chàng vẫn run lẩy bẩy vì cứ nghĩ đến cảnh cặp vú của chị ruột mình sắp phơi bày ra trước mặt lại làm chàng rạo rực cả người, khẽ đặt tay lên bầu vú, Vũ rà rà khắp lớp áo lót đầy hoa văn đang bao quanh hai bầu ngực chị, chưa gì mà làn da mềm mại láng mịn của vú Lan đã làm máu dồn về dương vật của chàng dữ dội…

– Sao… được không… – Lan tỏ ra sốt ruột vì Vũ vẫn chưa mở được áo lót của nàng.

– À… được rồi.

Cái khuy áo mở ra, áo ngực Lan bung ra hai bên giải phóng cho cặp vú căng tròn của nàng, giờ thì không còn gì vướng víu nữa, tay Vũ có thể thoải mái vuốt ve khắp lưng nàng, như Lan biết Vũ muốn được nhiều hơn vậy, nàng bắt đầu cảm thấy hơi thở của Vũ nặng dần sau gáy, từng ngón tay Vũ cứ di chuyển dần từ dưới rốn nàng lên trên, chẳng mấy chốc, bàn tay của Vũ đã phủ lấy bầu vú của Lan.

Chương trước Chương tiếp
Loading...