Loạn luân mẹ và con

Chương 16



Phần 16

Giả vờ miễn cưỡng, Lan đánh lên lưng Vũ mấy cái rồi cũng ôm chặt lấy cổ Vũ để chàng cõng nàng đi, áp mặt lên cổ Vũ, nàng khẽ cắn tai em mấy cái, cái lưng ấm áp của Vũ làm nàng chỉ muốn được Vũ cõng đi mãi không thôi, qua những phòng bệnh chật chội dành cho những bệnh nhân thường, những con người mệt mỏi nằm chen chúc nhau khắp trong phòng và cả ngoài hành lang nữa, nhìn những đứa bé rúc vào lòng mẹ thiu thiu ngủ, nàng lại thấy chúng thật hạnh phúc, và nàng đến những ngày xa xưa trong căn nhà nhỏ, tuy cuộc sống còn nhiều khó khăn vất vả, nhưng đó lại chính là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời nàng, nhưng giờ đây, mọi thứ đã thay đổi, và chỉ còn một mình bờ vai của Vũ là nàng có thể nương tựa, ôm chặt lấy em, nàng thì thầm trong sự xúc động:

– Vũ… ơi. Lan yêu Vũ lắm… đừng bao giờ… bỏ Lan nghen…

– Ừhm… nhưng mà… yêu kiểu nào mới được chứ…

– Đương nhiên là… chị yêu em rồi… – nàng ngượng ngùng…

– Vậy thôi hả… nếu vậy thì… chắc có lúc em phải bỏ chị đi thôi!

– Hả… cái gì! Tại sao bỏ tui!

Đặt chị ngồi xuống ghế, cậu cười.

– Thì… nếu mình chỉ là chị em… thì đến lúc chị… yêu người khác rồi đi lấy chồng… sao em còn ở bên chị được nữa…

– Vậy… nếu… tui không đi lấy chồng thì sao…

– Thì… ế chứ sao trời! Hỏi vậy mà cũng hỏi!

Lan nhéo em một cái thật đau, nàng giận Vũ không chịu hiểu ý mà nàng muốn nói, nhưng không để chị buồn, nằm tựa đầu vào lòng Lan, cậu thì thầm:

– Sau này… muốn làm vợ em không…

Ôm đầu Vũ kéo sát vào lòng, nàng thở dài.

– Làm vậy… sao được…

– Sao không được… chỉ cần chị muốn là được…

– Chị… không biết… chị sợ lắm…

Đưa tay lên vuốt ve gương mặt xinh đẹp của chị, Vũ cười…

– Sợ gì… bộ em không yêu anh hả…

– Cái gì… dám gọi tui là em hả, muốn gì đây…

– Hihi… thì đồng ý làm vợ tui rồi mà…

– Ai đồng ý đâu… tui chưa nói gì nhen…

Kéo vạt áo nàng lên, Vũ úp mặt vào trong bụng Lan rồi hôn lấy hôn để, tay chàng lại mò lên trên ngực Lan để tìm cặp vú tròn trịa của Lan.

– Trời… ai thấy thì sao… bỏ ra…

– Ai biết đâu mà…

– Thôi mà… vào phòng đã Vũ… nhanh đi…

Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/

Nằm dỗ dành cho Ngọc ngủ xong, bước ra khỏi phòng con, Hồng ngước nhìn lên đồng hồ, đã hơn 10 h mà thằng Hùng vẫn chưa về nhà, bước xuống phòng khách nàng cứ ngóng ra cổng đợi tiếng gọi mở cửa của con, tự dưng ruột gan nàng nóng như lửa đốt, chỉ mấy ngày nay, chuyện xấu cứ dồn dập kéo đến trong ngôi nhà này, hết chồng đi bồ bịch trai gái, suốt ngày nhậu nhẹt say xỉn đến con cái gặp chuyện, rồi cả bản thân nàng cũng bị thằng khốn nạn kia nó lợi dụng, càng nghĩ nàng càng không hiểu mình đã làm điều xấu xa mang tội với trời mà lại bị quả báo như thế này, không biết rồi sắp tới đây còn điều tai ương nào nữa sẽ xảy đến không, mà thằng Hùng đi đâu mà giờ này vẫn chưa thấy về, cái thằng quỷ nhỏ, đi mà cũng không thèm gọi điện báo về nhà một tiếng, không biết nó có bị thằng quân ôn vật kia lôi kéo dụ dỗ gì không, càng nghĩ càng lo, vừa định nhấc điện thoại lên gọi cho con thì.

– Mẹ ơi, mở cửa!

Tiếng thằng Hùng gọi làm nàng thở phào nhẹ nhõm, phải làm dữ một phen cho nó sợ mới được – nàng tự nhủ.

Bước ra cửa, nàng quát nó:

– Sao không đi luôn đi mà còn về chi nữa!

Hùng nhìn nàng ngơ ngác không hiểu gì.

– Ơ… chỉ mới 9 giờ thôi mà, má sao vậy.

– Mày đi đâu mà không thèm gọi về nhà, phải lại đi đua đòi tụ tập ăn chơi gì không!

– Cái gì nữa vậy, tự nhiên mới nhìn thấy mặt đã chửi vậy!

– Tao không chửi mày được à! Còn cãi nữa!

Biết mẹ đang tức giận, Hùng cũng im thin thít không dám nói nhiều nữa, lầm lũi dắt xe vào nhà, nó ngoái lại nhìn Hồng một cái rồi chạy biến lên phòng để tránh cơn thịnh nộ của mẹ.

Hôm nay quả là một ngày tồi tệ đối với Hồng, chỉ trong một buổi tối thôi mà không biết bao nhiêu là chuyện đã xảy ra, tất cả cũng chỉ tại những thằng đàn ông khốn nạn mà ra, nàng tự nhủ, những thằng như thằng chồng nàng và thằng Quân, bề ngoài là những kẻ có học thức có đạo đức, không hiểu sao bên trong lại khốn nạn đến như vậy, mong sao sau này thằng Hùng không trở thành những người như thế – nàng nhủ thầm.

Bước lên phòng, nhìn gã chồng nằm dài trên giường ngáy như sấm, nàng lại thở dài chán nản, lần nào đi nhậu về cũng mang theo cái mùi bia rượu nồng nặc về ám khắp gối nệm khiến nàng không sao chịu nổi mỗi lần ngủ chung. Vừa định bước qua phòng thằng Hùng ngủ thì sực nhớ là mình vừa mắng nó nặng lời, không biết nó có chịu cho mình ngủ không đây, mặc kệ, mình là mẹ nó mà sợ gì chứ, với lại cu cậu lúc nào chả thương mình – nàng tự nhủ.

Định đẩy cửa vào thì nàng thấy cánh cửa đã bị khóa.

– Hùng ơi!

– Ai đấy! Ngủ rồi!

Nàng cười khẩy, chắc nó lại đang hờn giận đây.

– Đói bụng không, đi ăn với má nè!

Không có tiếng đáp lại, nàng biết chắc là thằng con nàng đang lưỡng lự không dám trả lời, nàng biết không bao giờ nó từ chối mỗi lần nàng rủ nó đi ăn đêm, bọn con trai tuổi mới lớn đứa nào chả háu ăn.

– Mới… ăn cơm rồi mà… – Hùng giả vờ không muốn đi.

– Nhưng mà má đói lại rồi nè, thôi không ăn thì đi ra đầu ngõ ăn sinh tố với má, nhanh đi không người ta hết bán bây giờ!

– Mệt ghê… chờ chút!

Chiêu dụ dỗ con bằng đồ ăn của nàng đã có hiệu quả, Hùng vừa ló đầu ra nàng đã bẹo má nó một cái.

– Cái mặt làm gì nhăn nhăn nhó nhó vậy, mới nói một chút thôi mà!

– Má hay quá, làm gì mà cứ giận hờn người khác rồi đem trút lên đầu con!

– Thôi… má xin lỗi… tại má lo cho con thôi mà, dạo này cứ hay đi đâu mà về trễ vậy, mấy hôm trước toàn về trước 9h thôi mà.

– Thì lớn rồi cũng để đi chơi với bạn bè chút chứ!

– Lại bạn với chả bè, không lo học mà cứ tụ tập đàn đúm đi ăn chơi là không xong với tui đâu, à phải rồi, từ nay cấm anh chơi với…

Vừa định nhắc tới Quân, nàng lại không biết phải nói lý do gì để cấm Hùng giao du với Quân, chả lẽ nói vì nó đã hãm hiếp mình còn hại Ngọc nữa… dù sao thì nàng cũng chưa biết chuyện gì xảy ra giữa nó và Ngọc, nên cũng không biết giải thích với Hùng ra sao.

– Má lúc nào cũng cấm, sao má không cấm ông ba… – vừa định nhắc đến chuyện ba ngoại tình, sợ làm mẹ buồn, Hùng lại thôi.

– Định nói gì đấy hả… muốn gì đây – Nhưng nàng có vẻ đã đoán ra ý con…

– Thôi mệt quá, giờ có đi không!

– Thì đi… con xuống mở cửa đi, má tắt điện cho…

– Nhanh nghen!

Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/

Nhìn thằng con ăn uống ngồm ngoàm, Hồng lại thấy vui, nàng biết từ nay về sau, cuộc đời nàng chỉ còn trông chờ được vào nó, con Ngọc rồi sẽ đi lấy chồng, chỉ có nó là sẽ ở lại bên nàng đến cuối đời này… tính tiền xong, nàng lại quàng tay nó đòi đi dạo, tự nhiên Hồng lại muốn đi đâu đó thật mát mẻ để giải tỏa những căng thẳng mà nàng đang mang trong người, dạo qua công viên, hai mẹ con ngồi xuống ghế đá trong vườn hoa nghỉ chân, vòng tay ra sau lưng con, nàng nhìn nó định nói gì đó nhưng lại thôi, biết mẹ có điều gì muốn nói Hùng hỏi.

– Sao… gì mà thở dài vậy, có gì nói đi chứ!

– Ừhm… má nói nè, sau này không được như ba con nghe chưa.

– Là sao… bộ má không muốn con… làm giám đốc như ba hả!

– Làm nghề gì cũng được, miễn là lương thiện là được, giám đốc thì càng tốt, nhưng mà… phải biết thương vợ con nghe chưa, không được nhậu nhẹt trai gái như ba mày đấy!

– Biết rồi… nhìn ông ba con cũng ngán mà, nói chi là má, à, bữa giờ cái vụ kia sao rồi, ông Quân có nói gì cho má biết nữa không!

Vừa nhắc đến Quân, cơn giận lại nổi lên trong đầu nàng.

– Từ nay má cấm con không được chơi với thằng Quân nữa nghe chưa Hùng!

– Ơ… chứ cái vụ gì vậy trời, hết chị Ngọc giờ lại đến má, mà có chuyện gì mới được chứ, ổng làm gì má tức vậy.

– Chuyện gì thì sau này má nói, còn bây giờ con tuyệt đối không được giao du với nó, má mà thấy là má đánh chết nghe chưa.

– Thì có gì nói luôn đi… úp úp mở mở.

– Nói rồi đấy, thôi đi về ngủ, ngồi đây sương xuống lạnh quá.

– Thì đi…

Vừa vào nhà, Hồng đã nằm dài ra ghế thở hổn hển, nhìn nàng nhăn nhó, Hùng cười:

– Mệt đứt hơi chưa, sao tự nhiên nay có hứng đi tập thể dục vậy!

– Còn nói nữa, thì… lâu rồi má mới đi lại mà… công nhận mới đi một chút mà mệt thiệt, lại cõng tui lên phòng ngủ coi!

– Ha, má hay quá há, nhờ người ta mà còn ra lệnh nữa!

– Cái thằng này, má không ra lệnh cho con được à, nãy giờ ăn của người ta hết mấy chục ngàn, giờ sai có chút mà đã càu nhàu!

– Má hay nha, nãy chính má rủ nha!

– Thôi nhanh đi, buồn ngủ quá nè!

Hùng vừa khom người xuống tựa vào ghế, Hồng đã đánh Hùng một cái rồi cười.

– Thôi, má đùa thôi, thử anh chút xem có hiếu với tui không, ai ngờ…

Lời trách móc của Hồng làm Hùng tự dưng thấy hình tượng đàn ông của mình mất hẳn, cậu vội vã kéo tay mẹ đặt lên vai.

– Ai nói không có hiếu, lên đây nhanh nè!

– Thôi khỏi, má đùa thôi mà, con sao cõng nổi má.

– Sao không! Nhanh đi, chưa thử mà biết.

Mặc cho Hồng từ chối, Hùng vẫn lì lợm giữ chặt hai tay mẹ trên cổ mình, cuối cùng thì nàng cũng phải ngồi yên trên lưng Hùng, vừa đứng dậy, cậu đã bước đi loạng choạng.

– Thôi thôi, cho má xuống, không được đâu!

– Cứ ngồi im đi mà! Nói nhiều quá.

Nhìn Hùng bước từng bước nặng nhọc lên cầu thang, Hồng lại thấy ân hận vì đã nói bóng gió với Hùng lúc nãy, sự ga lăng của Hùng làm nàng thật sự cảm động, áp mặt lên tóc Hùng, Hồng khẽ hôn lên tóc con để cho nó biết nàng yêu nó thế nào.

Từng bước từng bước lên bậc thang, cả người Hùng nóng ran lên, không phải vì mệt hay vì nặng mà là vì bộ ngực đồ sộ của Hồng cứ ép chặt lên lưng Hùng, qua lớp vải mỏng manh, Hùng có thể cảm nhận thấy hai cái núm vú cưng cứng của mẹ, không phải chỉ có vậy, để mẹ khỏi tuột xuống, tay cậu phải liên tục phải bóp chặt vào đùi Hồng, cái cảm giác mềm mại êm ái từ da thịt của mẹ tự dưng làm Hùng rạo rực khó tả, trời ơi, mẹ mình mà, không được nghĩ bậy – cậu tự nhủ và chân cậu lại cố bước đi thật nhanh, vừa tới giường, cậu đã vội vã thả mẹ nằm xuống.

Vòng tay lên ngực Hùng, Hồng cười.

– Sao, mệt không, đã nói là không cần rồi mà…

– Ráng… tập thể dục đi, dạo này thấy má… hơi bị… mủm mỉm đấy nhá!

– Thằng quỷ… mày chê má mập à, coi chừng đấy con, tao mà đi xông hơi matxa tập aerobic giảm cân cả ngày là cha con mày không có cơm ăn áo mặc đâu nhé!

– Hihi… đùa thôi mà… mập đẹp mà.

– Xạo quá đi! Có phải chê tui già tui xấu không! – Nàng quay đi hờn dỗi.

– Trời, không phải, ai nói vậy đâu, con nói là má múp míp dễ thương mà, nhiều người muốn còn không được nữa. – Hùng vội nắm tay mẹ cố giải thích cho mẹ hiểu.

– Thiệt không! – Hồng quay sang nhìn con cười, thật ra nàng không giận Hùng chút nào, chỉ là nàng đang cố hù cu cậu một chút để xem trong mắt Hùng, nàng có còn xinh đẹp như xưa hay không.

– Thiệt mà!

Nhìn vẻ mặt bối rối của con, nàng cũng không muốn làm nó khó xử thêm nữa, gối đầu lên tay Hùng, Hồng khẽ đưa tay vuốt ve khắp người Hùng để xem cơ thể con mình đã trưởng thành đến mức độ nào rồi, đã lâu rồi nàng không được chạm vào cơ thể con, vì kể từ ngày Hùng bước sang giai đoạn dậy thì, tự dưng nó không muốn ngủ cùng nàng nữa, từ đó hai mẹ con không có được nhiêu cơ hội gần gũi nhau, nhưng từ lúc ông Chiến và nàng xảy ra xích mích, hai mẹ con lại tự dưng trở lại như ngày trước, và giờ đây, nàng cảm thấy ở Hùng có nhiều thay đổi đáng ngạc nhiên mà ngày thường nàng không để ý đến, các cơ bắp ở tay ở vai nở to ra và thật săn chắc, yết hầu ở cổ nhô lên cứng cáp, và bộ ngực căng lên mạnh mẽ, nàng hạnh phúc khi thấy con mình đã là một thanh niên to cao chứ không phải là một thằng nhóc chỉ biết đòi sờ vú mẹ như ngày xưa nữa, nhưng điều đó cũng làm nàng buồn vì hai mẹ con giờ đây đôi lúc cũng phải giữ khoảng cách đôi chút.

Lại một lần nữa, Hùng run lên vì cặp vú của Hồng lại cứ áp chặt vào người chàng, vẫn là cặp vú ngày xưa chàng hay sờ mỗi lần ngủ, nhưng không hiểu sao giờ đây cơ thể của mẹ lại làm Hùng cảm thấy lâng lâng khó tả đến vậy, cảm giác vừa sợ vừa thích thú mỗi lần hai cơ thể chạm vào nhau, càng lúc tim chàng càng đập dữ dội, áp mặt lên vai mẹ, cái mùi hương dịu dàng nhưng đầy cuốn hút thoát ra từ cơ thể Hồng cứ thoang thoảng qua mũi Hùng làm cậu càng đê mê hơn…

– Trời, chết rồi!

Hồng thốt lên làm Hùng giật bắn người.

– Cái… gì vậy?

– Chén bát chưa rửa, đồ chưa giặt! Quên mất!

– Trời, thôi đi ngủ, mai làm, giờ khuya rồi mà.

– Rồi mai lấy đồ đâu cho cha con anh bận.

– Ở truồng luôn, sợ gì!

– Hihi… thôi nằm ngủ trước đi, má lên liền mà.

– Trời, mệt ghê… ở lại ngủ đi mà – Hùng cố níu kéo mẹ ở lại.

– Thì con cứ ngủ trước đi, mẹ làm chút là xong liền, rồi mẹ lên nha, đừng khóa cửa nha.

Bước ra khỏi giường, Hồng tự dưng lại bắt gặp ánh mắt tiếc nuối và vẻ mặt bực bội của con, đó chính là ánh mắt của Hùng ngày xưa mỗi lần nàng đi làm và gửi Hùng ở nhà trẻ, dù không muốn rời xa con chút nào nhưng vì bận rộn, không còn cách nào khác là phải để Hùng cho người khác chăm sóc… thời gian trôi qua, có ai ngờ rằng, chính đứa bé hay làm nũng hay bám váy mẹ ngày xưa, giờ lại chính là chỗ dựa tinh thần của cuộc đời nàng, đứng bên bồn rửa chén, nàng cứ xoay xoay miếng rửa chén thật nhanh, để có thể trở lên phòng cùng con, để lại ôm Hùng và được Hùng đấm lưng xoa bóp, nhưng nàng không phải đợi lâu đến vậy… từ phía sau lưng, chợt hai bàn tay ai đó ôm chầm lấy nàng…

Lần thứ 2 trong ngày, nàng bị “tấn công” từ phía sau, nhưng lần này không phải là thằng Quân dâm đãng nữa mà là Hùng, con trai cưng của nàng…

– Thằng khỉ, làm hết hồn! Sao chưa ngủ mà xuống đây! – Nàng quay lại nhìn Hùng cười…

– Làm xong chưa? Sao lâu vậy?

– Trời, chờ má làm gì, đi ngủ trước đi, má lên liền mà…

– Mệt không? Đưa con phụ cho nha.

– Trời, chuyện lạ nhen, sao nay tự nhiên… thương tui vậy!

– Tự nhiên gì… ngày nào mà không thương!

Nhìn vào gương mặt ngượng ngùng nhưng đầy chân thành của Hùng, Hồng biết con đang nói thật những gì nó nghĩ, điều đó làm cho bao mệt mỏi buồn bực của Hồng chợt tan biến đâu hết, chỉ còn lại niềm yêu thương trào dâng mà nàng dành cho Hùng. Hồng mỉm cười nhìn vào mắt con, còn Hùng thì vội quay đi nói lảng sang chuyện khác.

– Rửa chén nữa là xong thôi hả?

– Còn giặt đồ nữa là xong.

– Đồ đâu, đưa con giặt cho.

– Trong phòng tắm ấy, con đem hết bỏ vô máy giặt cho mẹ nha.

– Ok!

Nhìn Hùng lăng xăng bên cạnh, Hồng mỉm cười đầy hạnh phúc, giờ đây chỉ có Hùng mới là người đàn ông duy nhất trên đời này đem lại niềm vui cho nàng, chợt nàng lại cảm thấy ân hận vì lúc tối đã mắng mỏ Hùng, nàng tự hứa sẽ không bao giờ nóng giận vô cớ với con trai mình nữa, hai mẹ con cặm cụi người rửa chén người giặt đồ, khi công việc xong xuôi thì đồng hồ cũng đã điểm 12h, ngồi xuống ghế, Hùng ngập ngừng nhìn mẹ.

– Mệt không… đưa con cõng lên nữa cho.

Hồng nhìn con ngạc nhiên, không hiểu điều gì khiến Hùng tỏ ra quan tâm chiều chuộng nàng đến như vậy.

– Trời, con thiệt hay giỡn vậy Hùng, không cần đâu, lúc nãy mẹ đùa thôi mà!

– Thì… cõng chút xíu thôi mà, có gì đâu!

– Ngốc quá, để dành sức đi, khi nào mẹ già rồi con cõng mẹ đi cũng được, chừng đó phải cõng mẹ cả ngày đấy!

– Trời, chờ đến chừng đó…

– Sao… không chịu hả!

Không phải tự dưng mà Hùng lại… ga lăng đến vậy, tất cả là vì cậu cảm thấy… mê cái cảm giác khi bộ ngực căng tràn của mẹ áp vào lưng cậu. Cậu thấy tiếc vì lúc nãy đi vội quá, chưa kịp cảm nhận hết cái sung sướng từ da thịt của mẹ mình.

– Nghĩ gì mà mặt đơ ra vậy! – Hồng nhìn con…

– À… không có gì… thôi đi ngủ, buồn ngủ quá!

– Ừh, con lên đi, mẹ đi tắm 1 tí.

Chương trước Chương tiếp
Loading...