Loạn luân mẹ và con
Chương 21
Tiếng trống trường đã vang lên, không chờ Ngọc như mọi ngày nữa, cậu chạy biến ra khỏi lớp, leo lên xe bus, rồi chạy hết tốc lực từ trạm xe bus về nhà, trời nắng nóng làm mồ hôi cậu túa ra như tắm nhưng điều đó vẫn không làm cậu khó chịu vì cậu biết mẹ đang nấu cơm chờ mình ở nhà.
Vừa đẩy cửa vào nhà, cậu đã nhìn vào kính và điều chỉnh gương mặt mình từ hớn hở trở lại thành lạnh lùng để đánh lừa mẹ, rồi hiên ngang bước vào nhưng, mọi hy vọng trong cậu chợt tắt ngấm khi trước mặt cậu là một cảnh tượng làm cậu choáng váng trên bộ sa lông trong phòng khách, người mẹ mà lúc sáng đã gieo trong cậu bao nhiêu hy vọng giờ lại đang trần truồng nằm cong người như một con điếm để cho một gã đàn ông từ phía sau đâm buồi vào liên tục, gã đàn ông đó không phải ai khác đó chính là Bố của Ngọc – ông Chiến…
Cái cặp rơi tuột khỏi tay Vũ xuống đất làm hai kẻ dâm loạn trên ghế đẩy nhau ra.
– Trời!
Kiều thốt lên khi thấy trước cửa là Vũ với gương mặt đầy bàng hoàng đang nhìn nàng, chụp vội cái váy ngủ mỏng tanh, Kiều cố che chắn cơ thể lõa lồ của mình trước ánh mắt của con trai, gã đàn ông cũng vội vã tóm lấy quần áo rời bước vào góc nhà mặc vào. Không biết nói gì nữa khi mà mọi hy vọng về một tương lai tươi sáng đã hết, Vũ thẫn thờ bước đi từng bước như người vô hồn lên từng bậc thang rồi vào phòng khóa trái cửa lại…
Dưới nhà, ông Chiến cũng đang thấp thỏm lo sợ, đơn giản là vì gã chính là cấp dưới trong công ty của ông Quang, một tay sai đắc lực của Quang, từ ngày được Quang nâng đỡ gã đã thăng tiến như diều gặp gió, từ một anh sinh viên quèn mới ra trường, giờ gã cũng đã có một cơ ngơi trong tay từ khi lên chức phó giám đốc công ty, và trong một buổi tiệc tất niên, lần đầu tiên Chiến được trông thấy vợ Quang, gã đã mê đắm sắc đẹp của nàng, nhờ biết cách lấy lòng người khác, gã đã nhanh chóng tán tỉnh được Kiều và những cuộc ân ái lén lút cũng diễn ra từ đó, một tháng qua khi Quang đi công tác ngoài Sài gòn, cứ cách mấy hôm gã lại đến nhà rước Kiều đi với lý do bàn bạc với các cổ đông trong công ty nhưng Kiều vừa lên xe, họ đã đưa nhau vào ngay khách sạn để gian dâm với nhau.
Hôm qua biết vợ mình đã đến đánh ghen trước nhà Kiều, Chiến vội vã tới thăm dò để xem thử Kiều có biết đó là vợ Chiến không, nhưng may thay nàng không hề biết chút gì về hai người đàn bà kia, và sau những lời an ủi nài nỉ, cuối cùng Chiến cũng lột sạch được quần áo trên người Kiều ra và ân ái ngay giữa phòng khách. Nhưng gã không ngờ, hôm nay bí mật của gã và Kiều đã bị lộ tẩy bởi sự xuất hiện của Vũ, bạn trai của con gái gã, con của Kiều! Giờ đây tất cả những gì Chiến có thể nghĩ đến là viễn cảnh u tối của mình khi thằng con của Quang nói cho quang biết về chuyện động trời này, lúc đó thì chắc chắn Chiến sẽ không còn con đường nào khác ngoài cuốn gói ra đi khỏi xứ này vì với ảnh hưởng của mình, Quang có thể làm tất cả để trừng phạt những kẻ phản bội mình!
– Thôi, anh về đi! Nhanh dùm em đi – Kiều dục Quang…
– Em… lựa lời… nói nó… giữ kín chuyện này nhé… lộ ra thì… anh với em… đều chết! – Chiến sợ hãi nhìn Kiều.
Trong mắt Kiều, giờ đây Chiến mới thảm hại làm sao, khác hẳn với một kẻ lúc nào cũng vỗ ngực trước mặt nàng tự cao tự đại. Nàng bắt đầu hối hận vì lúc nãy đã để mặt Chiến muốn làm gì thì làm, những cố gắng làm lành với Vũ mới nhen nhóm giờ đã tắt lụi.
Chiến vừa ra khỏi nhà, nàng đã bước vội lên phòng Vũ:
– Vũ… mở cửa cho mẹ con… mẹ… nói cái này… Vũ ơi…
Không có bất kỳ âm thanh nào vọng ra… Kiều đập cửa và gọi tiếp, nhưng vẫn không có tiếng trả lời, nàng hình ảnh của nàng trong mắt Vũ giờ đây đã hoàn toàn bị sụp đổ, vừa giận bản thân mình vừa sợ Vũ sẽ tiết lộ cho chồng biết, nhưng nàng không biết phải làm gì lúc này, có lẽ đành phải chờ Vũ bình tĩnh lại…
Chiều dần buông xuống…
Đã hơn 5 tiếng kể từ lúc Vũ nhốt mình trong phòng, đứng trước cửa phòng Vũ, Kiều đang lo sợ không biết con mình đang làm gì trong đó mà không xuống để ăn hay uống nước, nhớ lại hình ảnh lúc sáng Vũ ăn ngấu nghiến vì đói, nước mắt nàng lại chảy ròng ròng vì thương con, giờ đây nỗi sợ duy nhất trong nàng không phải là chuyện nàng ngoại tình với Chiến bị bại lộ nữa mà là Vũ đang tự hành hạ mình vì lỗi lầm của chính nàng gây ra.
– Vũ ơi… mở cửa cho mẹ đi con… mẹ biết mẹ sai rồi, con cứ ra đây cho mẹ xin lỗi, rồi con muốn chửi mắng gì mẹ cũng chịu, con đừng có hành hạ mình nữa… ra đây đi con.
Vẫn không có chút động tĩnh gì từ bên trong, chợt nàng nảy ra ý định, nàng biết nếu Vũ đói thì Vũ cũng sẽ không xuống nhà để ăn, nên nàng đem thật nhiều đồ ăn để trước cửa phòng Vũ…
– Vũ, con đói thì ra ăn đi nhé, mẹ biết con không muốn nhìn mặt mẹ lúc này, nên mẹ đi đây… con cứ ra ăn đi, đừng ở trong đó chịu đói nhé…
Nàng quay đi rồi nép bên bức tường và chờ đợi nhưng cách nàng nghĩ ra hoàn toàn không hiệu quả, Vũ vẫn im lìm trong phòng…
Ngồi đợi Vũ ra, nàng ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Tiếng chuông quả lắc đồng hồ lại vang lên…
Kiều sực tỉnh giấc, nhìn đồng hồ, Kiều hoảng loạn lên khi biết đã hơn 9h tối, vậy là đã gần nửa ngày Vũ nhốt mình trong phòng, đồ ăn trước cửa vẫn không mất đi thứ gì, giờ thì nàng bắt đầu sợ hãi cực độ, cứ nghĩ đến ánh mắt đau đớn của Vũ lúc sáng khi thấy nàng trần truồng trên ghế, Kiều lại đau thắt ruột, chưa bao giờ nàng thấy có tội với con như vậy, bây giờ điều khát khao nhất của nàng là được nhìn thấy Vũ, rồi nàng sẽ sẵn sàng quỳ xuống xin Vũ tha thứ và nếu Vũ có muốn mắng chửi sỉ nhục gì nàng cũng chịu, chỉ cần nàng thấy Vũ…
Quỳ trước cửa phòng, nàng tựa vào cửa và khóc…
– Con ơi… mẹ hối hận lắm, con ra đây đi, đừng tự hành hạ mình nữa, mẹ sợ lắm, mẹ biết mẹ đáng chết rồi, con ra đây đi con… huhu… Vũ ơi, con ra đây đi mà… mẹ sợ lắm… mẹ chỉ có mình con thôi… con đừng làm mẹ sợ mà…
Nước mắt nước mũi nàng chảy ròng ròng, chưa bao giờ nàng hoảng loạn như vậy trong đời mình, lần đầu tiên nàng sợ hãi tột cùng như vậy, nàng sợ Vũ có chuyện gì thì nàng sẽ mang tiếng nhục suốt phần đời còn lại và hơn hết là nàng lo cho tính mạng của Vũ…
“Đúng rồi” – trong đầu nàng chợt nảy ra một lối thoát! Đó là gọi điện cho bạn gái Vũ, chính là ngọc, con của Chiến, giờ đây chỉ còn mình Ngọc là có thể giúp cho nàng chuyện này! Không chần chừ gì nữa, nàng bước vội xuống nhà nhấc máy lên:
– Alo – may mắn thay, người bắt máy lại chính là Ngọc! Nàng vội rối rít lên…
– Trời ơi Ngọc ơi, Vũ nó chết mất, giúp cô với Ngọc ơi!
– Trời, có chuyện gì thế cô!
– Thằng Vũ, nó giam mình trong phòng cả ngày nay không ăn không uống gì hết, giờ cháu tới giúp cô thuyết phục nó đi Ngọc ơi.
– Trời… sao vậy cô… trời… cháu tới liền, chờ cháu nghen!
Trên suốt quãng đường tới nhà Vũ, Ngọc cứ tự hỏi chuyện gì đang xảy ra với Vũ, tại sao lúc sáng rõ ràng Vũ cười suốt cả ngày, làm Ngọc đến phát bực, giờ thì lại đóng cửa nhốt mình ở nhà, càng nghĩ Ngọc càng không hiểu có chuyện quái quỷ gì đang diễn ra, chỉ có khả năng duy nhất: Vũ bị điên! Vì chỉ có người điên mới khóc cười thất thường như vậy, nhưng cô đâu ngờ, kẻ gây ra tình cảnh bi thảm của Vũ lại chính là người bố thân yêu của cô!
Vừa tới nhà Vũ, Ngọc đã thấy mẹ Vũ đứng trước nhà nước mắt dàn dụa…
– Trời, Ngọc ơi, nhanh lên cháu.
– Vũ đâu cô!
– Trong phòng ấy, từ lúc đi học về đến giờ nó ở lì trong đó.
– Nhưng mà tại sao vậy, rõ ràng lúc sáng đi học cháu thấy Vũ rất vui mà, từ lúc vào lớp đến lúc ra về cứ ngồi cười suốt, cháu hỏi sao không nói, cứ cười như có chuyện gì vui lắm mà, sao giờ lại vậy!
– Trời ơi!
Kiều bàng hoàng thốt lên! Nàng gục xuống trên bậc thang… những lời Ngọc nói như nhát dao đâm xuyên qua tim Kiều, có ai ngờ rằng đứa con luôn lạnh lùng trước mặt nàng chỉ là giả vờ, chỉ một bữa sáng thôi mà lại làm nó hạnh phúc đến mức cười cả ngày vậy ư! Kiều òa khóc nức nở:
– Trời ơi… huhu… tôi sống làm gì nữa hả trời!
Nàng gục đầu vào thành cửa than khóc, chỉ nghĩ đến cảnh Vũ cười hạnh phúc vì được một bữa sáng do mẹ nấu thôi, Kiều đã thấy mình độc ác tàn nhẫn đến mức nào khi bao nhiêu ngày qua, Kiều đã làm mất đi trong cuộc đời Vũ bao nhiêu là bữa sáng hạnh phúc như bữa sáng nay… tim nàng thắt lại vì nhớ đến hình ảnh Vũ ngồi một mình trong bóng đêm cặm cụi ăn mì, rồi sáng nay lại nhai ngấu nghiến bánh mì sau lưng nàng, Kiều càng khóc lớn hơn khi nghĩ đến cảnh con mình phải âm thầm chịu đói chịu khát còn mình thì suốt ngày tiệc tùng ở mọi lúc mọi nơi, gặp gỡ người này người nọ, suốt ngày nghe những lời phỉnh nịnh của không biết bao nhiêu gã đàn ông cốt chỉ để được lên giường với nàng, rồi những cuộc vui thâu đêm suốt sáng khiến cho nàng không bao giờ về nhà trước 12 giờ đêm và sáng dậy không bao giờ sớm hơn 9h sáng… tiếng khóc vang vọng khắp căn nhà im ắng, bên cạnh ngọc bối rối không hiểu mình đã nói gì sai mà lại làm Kiều nức nở đến vậy, cúi xuống, Ngọc không biết làm gì khác ngoài an ủi Kiều:
– Cô… bình tĩnh đi… để cháu lên gọi Vũ ra… không sao đâu cô…
Dìu Kiều lại bàn, Ngọc rút trong túi ra bịch khăn giấy đưa cho Kiều lau nước mắt.
– Giờ cô cứ ngồi đây đi, để cháu lên xem sao.
– Không, để cô đi cùng, lỗi là ở cô.
Kiều níu tay ngọc đứng dậy, cả hai vừa định bước lên cầu thang thì…
Xoảng… – tiếng bát đũa vỡ vang lên… cả hai nhìn nhau không hiểu chuyện gì…
– Vũ… nhanh lên cháu, chắc có chuyện gì rồi – không suy nghĩ gì nữa, cả hai chạy một mạch lên cầu thang…
Trước cửa phòng Vũ, đồ ăn văng lên tung tóe, chén bát văng khắp nơi, và cánh cửa phòng đã mở…
– Trời… chuyện gì vậy… Vũ ơi… con… – cả hai vội vã chạy vào… và kinh hoàng khi thấy trên sàn nhà Vũ nằm đó, thoi thóp thở…
– Trời ơi là trời!
Cả hai hét lên kinh sợ, Kiều lao tời ôm đầu Vũ đặt vào lòng khóc lớn:
– Con ơi là con, sao vầy nè con… huhu… nói gì với mẹ đi Vũ…
– Vũ ơi sao vậy Vũ.
Ngọc cũng khóc thét vì sợ… còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra thì ngọc đã phải chứng kiến cảnh bạn trai mình đang nằm bất động mà không biết vì điều gì…
Mở mắt ra… Vũ nói lời cuối cùng trong hơi thở yếu ớt:
– Sao… mẹ… khóc… – cậu ngất đi trên tay Kiều…
Đã hơn một ngày Vũ từ lúc Vũ bất tỉnh vì kiệt sức, và từng giờ trôi qua Kiều vẫn ngồi túc trực bên giường Vũ không rời, nàng biết chính nàng là người gây ra nghịch cảnh này, nhìn đứa con mà mình dứt ruột đẻ đau nằm bất động trên giường bệnh, Kiều lại quặn lòng đau nhói, vén mái tóc của Vũ lên, đã lâu lắm rồi Kiều mới có cơ hội được ngắm nhìn con mình ngủ, dù cho giấc ngủ ấy đến thật nghiệt ngã, gương mặt mang nét đẹp lạnh lùng của Vũ giờ đã không còn, trông Vũ lúc ngủ thật hiền lành làm sao, đặt tay lên ngực Vũ, Kiều muốn cảm nhận nhịp tim đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực con trai mình và nàng tự hỏi làm sao để Vũ có thể dẹp bỏ hết những oán hận của Vũ dành cho nàng và bộc lộ tình cảm chân thật của Vũ cho nàng biết, vì nàng tin chắc rằng đằng sau gương mặt lạnh lùng, ánh mắt né tránh của Vũ là cả một tình yêu nồng ấm của con trai dành cho mẹ, câu nói cuối cùng của Vũ đã nói lên tất cả: “Sao… mẹ khóc…”
Cứ nghĩ đến cảnh Vũ gượng dậy khỏi giường khi nghe tiếng nàng khóc dưới nhà, Kiều lại cảm thấy mình đáng chết đến nhường nào, bao ngày qua nàng cứ nghĩ Vũ đã lớn và cần không gian riêng, mặc khác nàng cũng muốn có cuộc sống của riêng mình, và nàng nghĩ chỉ cần đưa cho Vũ những tờ Polyme xanh đỏ tím vàng thì sẽ làm con hài lòng như những đứa khác! Nhưng giờ nàng nhận ra Vũ hoàn toàn khác biệt, tất cả những gì cậu cần chính là hơi ấm từ tình mẹ, dù giờ đây Vũ đã 18 tuổi, nhưng tâm hồn Vũ vẫn như một đứa trẻ ngày nào, cần được sự chăm lo vỗ về của mẹ hơn là những đồng tiền vô tri kia…
Và cả ngày hôm đó, người ta cứ thấy bà phu nhân xinh đẹp của Quang đại nhân cứ xiết chặt tay đứa con quý tử mình, nước mắt cứ ướt đẫm mi, thỉnh thoảng áp trán áp mặt vào người con… ai cũng cảm động trước những cử chỉ đầy yêu thương của Kiều, nhưng không ai nghĩ rằng chỉ mới ngày hôm qua, chính Kiều đã làm đứa con mình ngã quỵ trong tuyệt vọng, tương lai mờ mịt đang ở trước mắt Kiều vì khi Quang về đây, nàng có 10 cái miệng cũng không thể giải thích được tại sao thằng con quý tử của ông lại có thể nhập viện vì kiệt sức trong đói khát!