Loạn luân mẹ và con

Chương 25



Phần 25

– Cái gì vậy!

Bật dậy khỏi giường, Quân há hốc nhìn vào con dao trong tay mẹ mình… nhảy ra khỏi giường, hắn nép mình vào tường đầy sợ hãi, nhìn ánh mắt vô hồn của Lệ, trong đầu Quân đang tưởng tượng đến một cảnh tượng hãi hùng máu me, và hắn chính là nạn nhân trong cảnh tượng ấy, nhưng không, bước lại trước mặt Quân, Lệ đưa con dao lên cổ mình và nói:

– Đưa máy quay cho tao… nếu không… huhu… – Từ đôi mắt vô hồn ấy những giọt nước mắt lại lăn dài xuống.

– Bỏ… bỏ… dao ra rồi nói Lệ… bỏ ra đi Lệ…

Giờ thì Quân cũng bủn rủn cả người, hắn không ngờ Lệ lại là một con người sẵn sàng chết để bảo vệ danh dự của mình.

– Tao nói lại một lần nữa… nếu mày… không đưa cho tao thì tao chết ở đây cho mày xem… cho mày hả dạ…

– Đừng! Đừng có ngu ngốc… bỏ xuống rồi từ từ nói…

– Đưa đây cho tao! – Lệ ép sát con dao vào cổ mình…

– Trời ơi là trời!

Đạp mạnh vào thành giường đầy bực tức, vậy là mọi kế hoạch đã đổ vỡ… cầm cái máy quay lên gã ném mạnh một cái xuống sàn…

– Đấy… của mẹ đấy!

Nhìn Lệ thêm một lần nữa, Quân với tay lấy cái chìa khóa xe rồi bước ra khỏi phòng đóng sầm cửa lại… tiếng Lệ khóc còn văng vẳng vọng lại từ phía sau…

Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/

Ngụm cà phê đen đắng chát trong cổ họng không thể làm Quân quên đi cái cảm giác sợ hãi tột cùng còn ám ảnh trong đầu khi chứng kiến cảnh mẹ mình cầm con dao định tự sát… giờ thì Quân đã biết không phải người phụ nữ nào cũng dễ bị bắt nạt như Ngọc hay những đứa con gái khác mà hắn quen. Càng nghĩ Quân không thể tưởng tượng được ra tại sao một người phụ nữ như vậy lại có thể yếu lòng sa vào trong vòng tay em rể mình, nhất định phải có uẩn khúc gì đây, vì dù sao câu chuyện của Quốc kể cho Quân chỉ mới từ một phía… may mà lúc nãy chưa có xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nếu không chắc hắn sẽ phải ân hận suốt đời… tiền thì cũng cần thật nhưng đổi lại tính mạng của mẹ ruột mình thì không đời nào…

– Chờ lâu chưa!

Tiếng của Quốc cắt ngang dòng suy nghĩ của Quân.

– Tới rồi đấy à, hẹn cháu ra đây làm gì vậy! Có gì nói luôn đi, tôi đang bận lắm.

– Thì cũng chuyện của mẹ con mày chứ chuyện gì!

– Chuyện mẹ con tôi là sao?

– Lúc sáng mẹ mày có điện cho tao, nghe giọng chắc là… hận tao thấu xương… dù tao có giải thích là do mày ép…

“Mẹ kiếp, giờ mà nó còn dám nói cái giọng đó trước mặt mình” – Quân rủa thầm, nén nhịn gã nói…

– Rồi sao…

– Thì chắc xong chuyến này… tao cũng đi khỏi đây luôn quá, chứ giờ còn mặt mũi đâu mà ở lại nữa.

– Chú mà cũng biết ngại à!

– Cũng tại mày, đang yên đang lành ép tao làm chuyện tội lỗi quá Quân à, nhưng mà tao không ngờ mày… chậc chậc… có thằng cháu quý hóa quá… – Giọng quốc đầy mỉa mai…

– Ông nói vậy là có ý gì, nói nhanh đi, thế hóa ra nay là ra từ biệt tôi luôn đây à.

– Hehe… phải. À nhân tiện cho chú hỏi cái chuyện kia cháu thu xếp xong chưa…

– Chuyện gì?

– Còn gì nữa… chuyện ăn chia của tụi mình ấy… thế mẹ cháu đã chịu đưa tiền ra chưa!

– Khốn nạn, ông còn dám vác mặt tới hỏi tôi à!

Cầm cái ly cà phê trong tay, Quân định phang một cái nhưng lại thôi, nhìn cái mặt đểu giả của Quốc, giờ thì Quân biết chắc rằng chính gã đã đưa mẹ lệ vào tròng…

– Bình tĩnh, làm gì nóng vậy, mà chính mày nói chia cho tao chứ tao có ép đâu… thú thật đi, đã gom được bao nhiêu rồi?

– Đéo gom gì cả, tôi không làm nữa, thế thôi! Không có tiền bạc gì ở đây hết!

– Ơ… thế mày quay phim lại làm gì?

– Tôi vứt rồi, ông không phải bận tâm, ông cũng mau cuốn gói đi đi, đừng để bố tôi về phát hiện ra lại phiền…

– Thế mày đã đưa mẹ mày xem cái đoạn phim chưa…

– Ông hỏi gì lắm thế, tất nhiên là rồi!

– Thế mẹ mày nói sao?

– Thì không chịu xì tiền ra chứ sao!

– Mày không doạ bà ấy à…

“Cái dis me thằng này, hình như nó muốn ép mình thì phải”

– Doạ thì ích gì, bà ấy có sợ đâu, thôi chú đừng có lằng nhằng, mau cuốn gói đi là vừa, mẹ tôi không tha cho chú đâu…

– Cũng tại mày hại tao, giờ thì tao biết kiếm tiền đâu ra trả nợ đây…

– Ơ… chú nói vậy tức chú đang dụ mẹ tôi moi tiền cho chú à?

– Mày làm gì nặng lời vậy, thì tao giúp mẹ mày, mẹ mày giúp lại tao.

Nắm chặt cái ly cà phê trong tay, Quân chỉ muốn bay đến đập vào mặt đểu cáng của Quốc một cái, giờ thì gã đã lộ mặt một thằng chó đểu chỉ biết đào mỏ… cầm cái áo khoác, Quân định đứng dậy ra về trước khi bị quốc làm cho điên thêm thì Quốc đã vội nói…

– Tao có cái này chắc chắn làm bà ấy phải xì tiền ra…

– Ông nói cái gì… cái này là cái gì… – Quân khựng lại nhìn chú mình, từ trong túi, quốc rút ra một cái đĩa CD.

– Cái gì đây? – Quân hỏi…

– Còn gì nữa, đoạn phim tối qua quay được!

– Ơ… (clgt)… tôi có đưa máy cho chú đâu… sao chú có được…

– Thì ai nói của máy mày đâu… cái này là máy của tao, đặt riêng trước khi mày tới nữa.

– Ơ! Chú đặt máy làm gì…

– Thì để biết mày sẽ làm gì mẹ mày chứ, lỡ mày giết mẹ mày rồi đổ thừa cho tao thì sao! Hehe… bản Full nhé, có cảnh nóng của mày nữa đấy Quân à!

Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/

Những hạt mưa nặng trĩu đầu tiên của cơn giông chiều nay vội vã rơi từ những tầng mây đen kịt trên cao làm người ta đau nhói khi bị chúng chạm vào da thịt.

– Á…

Những hạt mưa đau buốt làm Hồng khẽ rên lên, mãi suy nghĩ, nàng không để ý rằng trời đang bắt đầu mưa. “May mà đã về đến nhà” – Hồng tự nhủ, đặt túi đồ ăn xuống nền đất, tay Hồng luống cuống mò khắp trong túi để tìm chìa khóa nhưng trong lúc nguy cấp này thì cái chùm chìa khóa chết tiệt lại biến đâu mất… những hạt mưa dần vội vã trút xuống mỗi lúc một nhiều… ” Quái lạ, rõ ràng đút trong túi đây mà… hay là lại đánh rơi đâu đó, trời ơi, làm sao đây”

Một bàn tay đưa lên phía ổ khóa… quay người lại, nàng thở phào nhẹ nhõm, thì ra là Hùng, “may mà nó về kịp, không thì… “, định đưa tay lên giúp Hùng giữ ổ khóa cho dễ mở nhưng Hồng sực nhớ nàng còn đang giận nó… cúi xuống nhặt túi đồ lên nàng giả vờ nhìn quanh không thèm để ý đến Hùng, theo ” quy ước chung ” của 2 mẹ con thì mỗi khi 2 người giận nhau thì nếu người nào ” gây sự ” trước thì phải ra sức mà tìm cách chuộc lỗi với người kia, trong trường hợp này, nàng chắc mẩm rằng mở cửa xong Hùng sẽ xách dùm nàng túi đồ ăn đem vào rồi chạy xuống nhà tắm lấy khăn lên lau người cho mẹ… nhưng không… cánh cửa mở ra, Hùng lạnh lùng bước vào, bỏ mặc nàng ở đó không nói một câu nào…

“Ơ… cái thằng này… láo thật” – Hồng mắng thầm.

Bước vào trong nhà, Hồng vừa đi vào nhà bếp vừa ngó nghiêng về phía thằng con mình đang từ nhà tắm bước ra, trên tay Hùng là một cái khăn… nhưng không phải dành cho nàng, mang bộ mặt lầm lì, Hùng bỏ lên phòng rồi đóng sầm cửa lại.

“Nó sao thế nhỉ… hay nó biết mình giận nó… nhưng mà nhìn cái thái độ đấy thì… chắc là nó đang giận mình rồi nhưng mà tại sao, nó có lỗi với mình kia mà, hay là có chuyện gì ở trường khiến nó bực mình nhỉ… chắc cãi nhau với bạn gái chăng… mà nó thì làm gì có bạn gái… thôi kệ nó, chừng nào nó xin lỗi mình vì chuyện đêm qua thì mình mới tha thứ cho nó…” – Hồng nghĩ, chắc nàng còn chưa biết rằng đêm hôm qua trong lúc nàng đang xiết chặt lấy người chồng hưởng thụ khoái lạc thì bên ngoài cửa, con trai nàng đứng đó và đã chứng kiến thấy tất cả.

Chuyện quan hệ chăn gối giữa Hồng và Chiến ấy nếu như ở một thời điểm khác thì không có gì đáng để nói nhưng nó lại diễn ra ngay sau khi hai mẹ con vừa say đắm bên nhau xong, đối với Hùng nói riêng và đối với bất kì người đàn ông nào khác, đó là một sự phản bội thật trắng trợn và ghê gớm… đó chính là lý do khiến cả ngày hôm nay Hùng mang trong đầu một nỗi tức giận không sao nói nên lời, nỗi tức giận ấy mang tên: Ghen.

Ring… ring…

Tiếng chuông điện thoại làm Hồng vội vã tắt bếp, nhấc máy lên, nàng nghe cái giọng phụ nữ khá quen nhưng không biết là ai.

– Alo… alo.

– Alo, tôi nghe đây, ai vậy…

– Có phải là Hồng không?

– Phải, là tôi đây, có việc gì không ạ…

– Lệ đây mà, Hồng không nhớ mình sao?

– Xin lỗi… chị nói tên lại dùm em… mưa to quá em không nghe rõ.

– Lệ đây mà, Hồng ơi… Lệ vợ của Quỳnh đây mà, vợ chồng nhà cậu hay đến nhà hàng nhà tớ đấy, gặp hoài mà cậu quên rồi sao.

– À… à nhớ rồi…

Nhưng hình ảnh trong đầu nàng giờ đây không phải là Lệ hay là chồng của Lệ mà lại là đứa con trai quý tử của hai người ấy, Quân…

– Nhớ ra chưa!

– Rồi, xin lỗi nha, mình quên mất, thế Lệ gọi có chuyện gì không?

– Mình hỏi cái này chút được không, có anh Chiến ở nhà không hả Lệ?

– Ai… à… Chiến à, bây giờ anh ấy đang đi làm mà, giờ mới 3 giờ chiều thôi, chắc là đang ở công ty.

– Ủa… vậy hả… lạ ta, sao nãy giờ mình gọi đến công ty bảo anh ấy không có ở công ty nhỉ?

– Ủa vậy hả… sao lạ vậy, mọi khi giờ này vẫn chưa hết giờ làm mà, mà có chuyện gì không, hay là mình đọc số di động cho Lệ nha…

– Thôi không cần, mình cũng có số di động của anh ấy rồi, nhưng mà gọi không được, hình như là tắt máy…

– Vậy hả… ông này đi đâu vậy ta, hay có gì để mình nhắn lại cho…

– À… thôi… trời… hay là… hay là… cậu nhắn lại dùm là…

– Cứ nói đi, ngại gì…

– Có biết chị Kiều vợ anh Quang đi đâu không, nếu biết thì gọi lại dùm cho Lệ… vậy thôi…

– Cái gì… Kiều à…

– Sao… có gì không Hồng…

– À… à… không có gì, để mình nhắn lại cho…

– Vậy thôi nhen, cảm ơn Hồng nhen…

“Vậy là đúng rồi, lão mà về đây mình quyết hỏi cho ra nhẽ, cả ngày nay thì ra là lừa mình, vờ đi làm, thật ra là đi với con quỷ cái ấy… vậy mà tối qua thề thốt… chết với bà…”

– Vợ ơi… Hồng ơi… mở cửa dùm anh cái…

“Ơ… hình như lão về rồi, được lắm, đang bực đây”, Hồng vội vã lấy cái ô rồi chạy ra sân mở cửa cho chồng…

– Đi đâu cả buổi chiều nay! – Chiến vừa ló mặt ra khỏi ô tô, Hồng đã quát lên…

– Gì thế! Tôi với con Ngọc đi mua laptop cho nó mà!

Từ trong xe, Ngọc ló mặt ra làm Hồng ngượng ngùng cười…

– À… thì ai nói gì đâu… hỏi vậy thôi mà… thôi vào nhanh đi kẻo ướt…

Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/

Khẽ nhích vào bên trong, Kiều cố tránh những hạt mưa đang tạt vào qua khe cửa kính hoen rỉ của chiếc xe khách đang xập xệ lăn bánh, những mái ngói phủ đầy rong rêu của những căn nhà hai bên đường gợi lại trong nàng những kí ức về một buổi chiều mưa nào đó, khi nàng còn là một cô nữ sinh ngây thơ trong trắng với bộ áo dài mỏng manh thấm đẫm nước mưa, nàng đã làm cho bao cậu con trai phải ngây ngất vì vẻ đẹp của mình… qua hết con đường đất gồ ghề… mái nhà thân yêu đã hiện ra dưới lũy tre làng cao vời vợi… một tiếng sét chợt nổi lên giữa bầu trời u ám báo hiệu cơn giông đang lớn dần…

Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/

Vừa bước vào trong nhà, Quân đã nghe thấy tiếng quát của bố mình át cả tiếng mưa và cả tiếng khóc của Lệ nữa… “Chết mẹ rồi, có chuyện gì đây, hay là phát hiện ra rồi chăng…”

Vứt cái áo khoác đẫm nước mưa xuống sàn, Quân bước lại gần bật thang nghe ngóng, vừa lúc đó Nga cũng bước lên từ nhà ăn, thấy nàng Quân liền hỏi.

– Có chuyện gì mà ông già tôi mới đi về mà đã cãi nhau ầm ĩ thế?

– Tôi cũng không biết, lúc chiều thấy mẹ cậu đi đón ông chủ về nhà xong thấy vẫn bình thường, tự dưng vào phòng nói chuyện gì đó rồi cãi nhau…

– Chuyện gì là chuyện gì, chị có nghe không?

– Tôi… tôi… không biết nữa…

Tự dưng Quân thấy mặt Nga đỏ ngượng ngùng, cô vội vã bước trở lại nhà ăn… “cái quái gì vậy…” – Quân nghĩ, khẽ nhấc chân lên từng bậc thang, Quân lai gần phòng mẹ mình và lén nhìn qua khe cửa…

– Không phải của cô thì của ai! Nhà này có 4 người, con Nga với con Vy thì nó biết cái gì, thằng Quân đàn ông thì làm sao mà dùng, không của cô thì của ai nữa!

– Em… đã nói không biết mà… huhu… biết đâu… của con bé Vy hay của bạn nó thì sao…

– Của con Vy mà nó lại bỏ trong ngăn tủ của cô à! Nếu nó dùng thì nó phải dấu đi chứ! Cô đừng có cãi chày cãi cối nữa…

– Huhu… thật mà, em không biết của ai đâu… huhu… – Quỳ dưới chân chồng, Lệ than khóc thảm thiết…

– Đừng có khóc than gì hết, từ lâu tôi đã nghi ngờ rồi, chơi với con Kiều thế nào cũng lây cái tính hoang đàng của nó, giờ thì còn cãi không. Cô đi lăng loàn ở đâu, nói mau… – nắm cổ áo lệ, Quỳnh đẩy vợ xuống nền…

– Thuốc tránh thai đó là của con đấy, con mua cho bạn gái con – Từ ngoài cửa, Quân bước vào…

– Mày… nói cái gì đấy… của mày à – Cầm cái vỉ postinor 2 lên, Quỳnh đưa lên trước mặt Quân.

– Phải… của con.

– Thằng… mất dạy… sao mày dám… tại sao nó lại nằm trong ngăn kéo mẹ mày…

– Hôm trước mẹ dọn phòng cho con, thấy nên đem đi… bảo con không được quan hệ nữa, lúc đó… con nói mẹ đừng có nói với ba chuyện này.

– Thằng mất dạy, mày có biết quan hệ với người dưới 18 tuổi là đi tù không!

– Sợ gì, ai dám bắt con.

Quân cố tỏ ra hài hước nhưng đáp lại với nụ cười ranh mãnh của gã là một cái tát thẳng vào mặt…

BỐP!!!

– Cười này, thằng mất dạy, lần sau mà tao biết mày còn dẫn gái về nhà là chết với tao! Biến…

Ôm mặt quay đi, Quân nhổ một bãi nước bọt lẫn máu xuống sàn, nụ cười ranh mãnh vẫn chưa mất đi trên môi Quân…

– Lần sau cô mà còn để nó dẫn gái về nhà nữa thì không xong với tôi đâu.

Giật lấy chìa khóa xe trên bàn, Quỳnh bước đi… còn Lệ, nàng vẫn chưa hết sững sờ. Gượng dậy khỏi sàn, nàng chạy vội qua phòng Quân…

Trước cửa phòng Quân… định đưa tay lên gõ cửa mấy lần nhưng Lệ lại sợ… nàng sợ vì nàng biết sau cánh cửa kia không còn là đứa con ngày xưa của nàng nữa mà là một kẻ thật mưu mô quỷ quyệt, đó là điều nàng nhận ra trong mắt Quân sáng nay… và nàng không biết hành động “ứng cứu” của Quân lúc nãy có phải là một mưu đồ nào khác của đứa con mình không. Nhưng dù sao khi thấy Quân ôm mặt đau đớn vì cái tát… nàng cũng thấy con mình thật đáng thương…

– Sao, muốn gì nữa đây cưng!

Từ phía sau bất ngờ Quân xuất hiện và ôm Lệ lại, vẫn nụ cười tinh quái và cái giọng châm chọc, giường như cú tát ban nãy của Quỳnh không làm Quân có chút hoảng sợ.

– Bỏ ra coi…

Gỡ tay ra Quân ra khỏi người mình, nàng thấy dấu tay in trên mặt con mình.

Lặng lẽ bước những bước dè dặt theo sau Quân vào phòng, nàng không biết bây giờ phải nói gì với Quân… chẳng lẽ lại là một lời cảm ơn với một kẻ mà chỉ vừa sáng nay đã đe dọa đòi tống tiền mình, không thể nào…

– Sao cứ đứng im thế hả, muốn nói gì thì nói đi! – Nhìn nét mặt bối rối của mẹ, Quân cũng cảm thấy Lệ có điều gì đó bức bối không dám nói…

– Rốt cuộc là… anh định làm gì… tại sao anh làm vậy… anh muốn gì ở tôi…

Những câu hỏi đầy ngờ vực cứ từ từ tuôn ra từ phía Lệ làm cho nụ cười trên môi Quân chợt tắt ngấm, vứt cái khăn tắm ra một bên, Quân tròng cái áo vào rồi nhìn Lệ.

– Vậy là sang đây để hỏi những chuyện đó chứ gì… được… mẹ… hỏi như thế là hiểu chuyện lắm… được rồi… con cần tiền… mẹ có tiền thì đưa con đi…

Dù cho câu trả lời đó đã được Lệ nghĩ tới trước trong đầu nhưng nó vẫn cứ làm nỗi thất vọng càng thêm nặng nề trong nàng… vậy là Quân vẫn không có chút gì thay đổi… vẫn là kẻ chỉ biết đến tiền, vậy mà nàng cứ ngỡ…

– Lại là… tiền sao… vẫn là tiền à… mày… muốn bao nhiêu nói đi…

– Đi ra! Ra khỏi phòng tôi ngay!

Lao về phía nàng, Quân nắm một tay Lệ đẩy ra khỏi phòng… nhìn cánh cửa phòng Quân đóng sầm lại và ánh mắt tức giận của Quân nhìn nàng, Lệ không hiểu chuyện gì xảy ra với con mình… “rõ ràng nó nói… nó cần tiền mà…”

Bữa cơm tối nay là một bữa cơm mang ý nghĩ “đoàn viên” thực sự đối với gia đình Hồng, Chiến đã quay lại, trở về với vị trí của người đàn ông trụ cột trong gia đình, nhìn Chiến và Ngọc say sưa kháo nhau về chuyện máy tính laptop gì đó mà họ cùng đi mua lúc chiều và chuyện lên đời con xế hộp mới cho Chiến… Hồng cảm thấy vui vì gia đình đã gần được trở lại như những ngày tháng hạnh phúc trước kia nhưng đó là một niềm vui không trọn vẹn với nàng vì bữa cơm hôm nay không có bóng Hùng, nhìn cái ghế trống, nơi mà Hùng hay ngồi sát bên cạnh nàng, nàng lại nhớ đến cái điệu bộ ăn uống nhồm nhoàm hau háu của con, những chuyện cười pha trò vui nhộn Hùng hay chọc mẹ và chị và những lần bực bội vô cớ của nàng thì Hùng cũng là người hứng chịu… đã gần 1 ngày hai mẹ con chưa nói với nhau câu nào… bỏ chén cơm xuống nàng nói với Ngọc.

– Mẹ lên phòng nằm nghỉ chút, con ăn xong dọn giúp mẹ nhé…

– Ủa, mẹ mệt hả?

– Ừhm, hôm nay mắc mưa nên hơi mệt, hai bố con cứ ăn đi nhé…

– Có cần anh đấm bóp cho không – Chiến nhìn nàng tỏ ra khá ân cần…

– Thôi không cần, à… đúng rồi… lúc nãy có…

– Có gì. – Chiến nhìn Hồng…

– À… không có gì…

Định nhắc về chuyện Lệ gọi điện hỏi thăm tin về Kiều nhưng cứ nghĩ đến gương mặt Kiều lại làm Hồng giận sôi lên, không muốn để hình ảnh Kiều phá vỡ bầu không khí yên lành trong nhà, nàng giả vờ phớt lờ như không có cuộc điện thoại lúc nãy.

Bước lên cầu thang, Hồng không về phòng mình mà rón rén lại gần phòng Hùng… và đẩy cửa bước vào… “Phải dạy cho thằng con hư hỏng này một trận mới được… tức quá đi” – Hồng nhủ thầm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...