Loạn luân mẹ và con
Chương 33
Sáng…
Vừa thức dậy khỏi giường, Kiều đã thấy Vũ ngồi thừ trước sân, ánh mắt nhìn về phía xa xăm đầy nghĩ ngợi… lần đầu tiên nàng thấy Vũ buồn đến vậy… “Không biết nó đang nghĩ gì nhỉ… cũng chỉ tại mình thôi… lại làm tổn thương nó, mình đúng là người mẹ tồi nhất trên đời…”
Bước lại gần Vũ, tay nàng đưa lên trên vai chàng rồi khẽ xoa xoa, đó là cách hiệu quả để mang lại cảm giác thư giãn cho những người đàn ông… nhưng điều đó giường như không hiệu quả với Vũ lúc nãy. Đứng dậy, Vũ bỏ vào trong phòng rồi đóng cửa lại…
Và rồi cả ngày hôm đó, lần duy nhất Vũ ra ngoài là lúc bắt đầu bữa nhậu sau khi cúng kiến xong, dù bà con cô bác cứ xuýt xoa hỏi này hỏi nọ nhưng chàng vẫn cứ ậm ừ cho qua chuyện rồi quay trở lại phòng… nhìn nét mặt thẫn thờ của Vũ, Kiều chỉ biết thở dài buồn bã… “Chắc giờ chỉ có mình Lan mới có thể làm Vũ hết buồn…” – nghĩ vậy Kiều vào trong phòng và lấy đồ đạc ra xếp lại vào trong túi xách…
Cuộc đoàn tụ nào rồi cũng đến lúc phân ly… nhìn thấy Kiều gói ghém đồ đạc để chuẩn bị quay lại thành phố mà ông bà Tám Giỏi chỉ biết nhìn nhau ngậm ngùi không biết nói gì. Dù ông Tám đã dặn bà Tám không được kể lể níu kéo này nọ để cho con ra đi yên lòng, nhưng đêm đó, bên mâm cơm, hai mẹ con cứ ôm riết lấy nhau không muốn rời, những ngày gần nhau sau bao năm xa cách đã hết, chỉ còn vài tiếng ngắn ngủi nữa là ông bà đã không được thấy mẹ con Kiều và Vũ… dù không muốn để Kiều đi nhưng bà tám biết giờ đây con mình cháu mình đã có cuộc sống riêng, làm sao có thể giữ chúng bên bà mãi được… điều an ủi duy nhất của vợ chồng già là họ được biết rằng cả hai mẹ con đều đang trải qua một cuộc sống sung túc đầy đủ, và quan trọng hơn là Vũ là đứa thật hiếu thảo, nhìn cái cách mà Vũ và Kiều quấn quýt bên nhau mấy ngày nay, ông bà Tám đều cảm thấy hài lòng vì Kiều đã nuôi dạy được một đứa con nên người…
Sau bữa cơm… Kiều chợt bắt gặp bà Tám và Vân đang nhỏ to điều gì đó, nhìn thái độ của Vân, nàng đoán rằng có lẽ vân đang dục mẹ làm điều gì nhưng bà Tám cứ lắc đầu nhăn nhó tỏ ra không đồng tình, biết đó là chuyện gì đó khó nói, nàng vội lên tiếng…
– Sao… có gì nói với con nữa chứ… sao lại thậm thụt với nhau vậy hả mẹ…
– À… không có gì đâu con à… – bà Tám vội chối phắt đi nhưng vân vội tiếp lời mẹ…
– Thật ra… có chuyện này chị hai à…
– Sao… chuyện gì nói chị nghe coi… làm gì mà ậm à ậm ừ vậy, có gì cứ nói đi…
– Chuyện là… em muốn nhờ chị một việc được không…
– Chuyện gì nói đi xem nào, làm được thì chị làm cho, nói nghe nào…
– Là… chuyện anh Tiến…
– Anh Tiến sao?
– Ảnh… ảnh muốn… lên thành phố làm… trở lại… không biết chị giúp ảnh… có được không…
– Cái con này… – bà Tám vội ngắt lời Vân.
– Cứ để em nó nói đi mẹ – Kiều mỉm cười nhìn mẹ…
– Con đừng nghe nó nói lung tung, thằng Tiến nó đâu có muốn lên, con Vân nó muốn thì có – bà Tám vội phân trần dùm con rể…
– Mẹ à… chuyện vợ chồng con sao mẹ biết, ảnh nói là muốn mà… – Vân nhăn nhó nhìn mẹ…
– Được rồi… vậy hai vợ chồng đều muốn phải không… nhưng mà… muốn lên làm gì mới được chứ…
– Đó… em cũng định nói chị chuyện đó… chả là tụi em muốn lên đó sống nhưng mà không biết nên làm gì… em thì chắc xin đi dạy tiếp… nhưng mà còn ảnh thì… ảnh… cũng muốn làm lại công việc như trước… chị… nói anh Quang… một tiếng dùm em được không…
– Ơ… chuyện này… chuyện này thì… – vừa nhắc đến Quang, Kiều đã cứng họng không biết nói gì…
– Em biết là anh Quang rất nghe lời chị mà… phải không… chị giúp cho em lần này đi… vợ chồng em mang ơn chị suốt đời mà…
– Chuyện này… thực sự là…
Vân không biết rằng nàng đã đặt chị mình vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, khi nghe Vân nói muốn lên thành phố làm ăn, nàng đã rất mừng vì có cơ hội được gần em, nếu hai vợ chồng muốn kinh doanh hay làm ăn gì đó thì nàng sẵn sàng đem những gì thuộc về mình để giúp em nhưng đằng này vân lại muốn nhờ cậy đến Quang… chẳng lẽ Vân không nhớ chuyện năm xưa hay sao mà còn nói vậy…
Nhận ra nét mặt khổ sở của Kiều, bà Tám vội gắt lên với Vân.
– Thôi đi, cô đừng có ép chị cô làm mấy chuyện không đâu nữa, muốn lên thì tự lên, nó còn có cuộc sống riêng, hơi đâu mà lo cho cô với thằng chồng cô nữa… mặc kệ nó đi Kiều, nó ngồi không rỗi hơi nên nghĩ lung tung, con đừng bận tâm…
– Mẹ à… mẹ cứ nói vậy là sao, chẳng lẽ mẹ muốn con vùi mình ở cái xứ khỉ ho cò gáy này cả đời à…
– Gớm… quê cha đất mẹ của cô mà cô nói vậy à, ông bà mà nghe được người ta quở chết thôi con à! Ăn với chả nói…
– Thôi… mẹ đừng nói vậy tội em… chị… hiểu ý em rồi… nhưng mà… em cho chị một thời gian được không… hiện giờ gia đình chị đang có vài chuyện cần giải quyết… em để thư thả một ít đã rồi chị sẽ nghĩ cách giúp em…
– Hihi… cảm ơn chị nhiều nha, em chờ tin chị đấy…
Ôm lấy Kiều, Vân ngả đầu lên vai chị nở nụ cười vui sướng… nàng biết thể nào Kiều cũng có cách giúp mình… đứng bên cạnh, bà Tám chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm…
Cuộc nói chuyện giữa 3 mẹ con bà Tám nãy giờ Vũ đã nghe hết tất cả… nhìn nụ cười gượng gạo trên gương mặt Kiều, Vũ thấy mẹ thật đáng thương… chỉ có chàng mới biết rằng giờ đây trong gia đình… Kiều đã không còn tiếng nói nào nữa… hơn thế nữa… nếu như ông Quang không nhân nhượng thì chỉ trong tương lai gần đây thôi… cuộc đời Kiều rồi sẽ không biết đi về đâu… chứ đừng nói gì là lo cho người này người nọ…
… Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/
Sáng…
Tiếng dao thớt phùm phụp, tiếng bát đĩa chạm vào nhau lách cách và mùi thơm ngào ngạt bốc lên từ nhà bếp đánh thức cái bụng đói meo của Vũ… chả là chỉ vì giận Kiều và lo cho Lan mà hôm qua Vũ không thiết ăn uống gì, nhưng vì sáng nay cậu sẽ được trở về gặp lại chị nên trong lòng cảm thấy thật phấn khởi… nhảy ra vòi nước đánh răng rửa mặt xong… chàng giả vờ ra gần chuồng bò gần nhà bếp để ngắm nghía chú bê trong chuồng, nhưng mắt thì cứ đảo qua nhà bếp để chờ bà hay là dì Vân sẽ gọi cậu lại đánh chén…
– Vũ ơi!
Tiếng Vân gọi từ nhà bếp, Vũ vội quay lại hớn hở…
– Đây… đây… có gì không dì?
Nhìn thấy con gà luộc bóng nhảy trên thớt, lòng Vũ khấp khởi mừng thầm.
– Con vào trong tủ lấy mấy bộ chén dĩa đẹp đẹp ra rửa sạch rồi đem lên cho dì xếp đồ cúng nhé…
– Ơ… vâng…
“Cúng gì mà ngày nào cũng cúng không biết nữa…”
Vừa đi Vũ vừa làu bàu… nhưng điều làm Vũ khó chịu hơn là tủ chén bát lại nằm trong góc phòng thờ… nơi mà cậu… ngán nhất trong nhà… dù là ban ngày nhưng nỗi sợ cứ đeo đẳng theo Vũ không thôi… “Trời ơi… mày lớn to xác rồi Vũ… mạnh dạn lên…” – chàng tự động viên mình… đẩy cửa vào trong… Vũ bước từng bước chầm chậm qua các bàn thờ nơi đặt đầy những di ảnh của người đã khuất… mở cánh cửa tủ bằng thứ gỗ đen óng ra, chàng khẽ xếp những chiếc đĩa chồng lên nhau để bưng ra một lần cho tiện, tất cả đều được Vũ làm hết sức nhẹ nhàng không phát ra tiếng động nào, nhưng… một bàn tay từ đâu đặt lên lưng Vũ… quay mặt lại… chiec đĩa trên tay chàng rơi xuống vỡ tung tóe…
– Ba… sao… ba lại ở đây…
– Mẹ con đâu!
Nắm lấy cổ áo Vũ, giọng Quang run rẩy hỏi, đôi mắt thâm quầng với tròng mắt đỏ ngầu của Quang làm Vũ run lên vì sợ…
– Có… chuyện gì vậy ba…
– Đừng hỏi nhiều nữa… bây giờ tất cả thu dọn đồ đạc hết đi… nhanh lên… trong vòng 10 phút nữa ba quay lại khi đó tất cả phải xong… nếu không thì không kịp nữa đâu, nghe rõ chưa!
– Nhưng mà…
– Không nhưng gì cả, nhanh lên, 10 phút nữa đấy!
Thả cổ áo Vũ ra, Quang chạy vội ra ngoài sân, ở đó có một người xe ôm đã chờ sẵn, Quang vừa ngồi lên đã giục bác tài phóng đi thật nhanh… đứng trên sân Vũ vẫn ngơ ngác nhìn theo dáng Quang khuất dần phía cuối con đường…
Vừa lúc ấy… Kiều và bà Tám cũng đã đi chợ về…
– Ủa, Vũ… sao đứng ngẩn ngơ vậy con – Bà tám hỏi…
– Bố con vừa đến!
– Cái gì? Ai… con nói sao Vũ – Kiều và bà Tám há hốc ngạc nhiên…
– Bố con… bố con đến hả… đang ở trong nhà phải không…
– Không, vừa mới đi nữa rồi…
– Ủa… sao kỳ vậy… sao con không giữ bố ở lại – bà Tám ngớ người ra…
– Bố nói có chuyện gấp lắm, dục con và mẹ phải chuẩn bị đồ đạc rồi đi gấp…
– Nhưng mà có chuyện gì mới được chứ…
Kiều vẫn không hiểu tại sao ông Quang lại thoát ẩn thoắt hiện như vậy, đó vốn không phải là phong cách của Quang… có lẽ Vũ nằm mơ chăng…
– Bố không nói, chỉ nói là 10 phút nữa quay lại, mẹ con mình phải chuẩn bị đồ xong, nếu không thì không kịp nữa!
– Không kịp làm gì mới được chứ!
– Con cũng không biết, chắc là có chuyện gì quan trọng lắm, con thấy bố còn không kịp thở nữa…
– Chuyện gì vậy ta… thôi con với Vũ vào chuẩn bị đồ đi, để chốc nó quay lại thấy chưa chuẩn bị xong rồi nó cáu nữa… – bà Tám dục con…
… Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/
Không kịp ăn bữa cơm, hai mẹ con vội vã gói gém hành lý rồi ra trước sân ngồi đợi Quang… nhưng nữa tiếng… rồi 1 tiếng… đến khi cả hai đói lả người đi vẫn không thấy Quang trở lại… đang định lấy điện thoại gọi cho ba thì Vũ nghe thấy có tiếng xe dừng lại trước cổng, nhỏm người dậy nhìn nhưng đó không phải là Quang mà là Tiến… dù biết Vũ đã cấm mình lại gần Kiều nhưng vì hôm nay là ngày Kiều phải trở lại thành phố nên Tiến không còn cách nào khác là phải đến để nói lời từ biệt dù cho có bị Vũ có không đồng ý, tiến vừa vào trong sân, Vũ cũng tức tối đứng dậy vào trong nhà… dù không muốn làm Vũ buồn nhưng vì tình xưa nghĩa cũ, nàng không thể không chào từ biệt người tình xưa của mình, vì có bà tám ngồi đó nên cả chỉ dám dè dặt nói nhưng câu khách sáo giữ kẽ với nhau và cuộc nói chuyện kết thúc khi Vũ bước ra với chiếc nón bảo hiểm trong tay…
– Thôi mình đi đi mẹ!
Ôm hành lý móc lên xe, Vũ dục Kiều, nét mặt đầy khó chịu, biết ý con, Kiều cũng vội chào từ biệt Vân và bà Tám, trước khi đi nàng vẫn không quên dặn dò Tiến phải hết lòng chăm lo cho mẹ và em mình, dù trên người chỉ còn duy nhất chiếc dây chuyền là giá trị, nàng cũng đã tháo ra bán lấy tiền và chia cho mẹ và em mỗi người một ít… giờ phút ly biệt, không ai nói được lời nào, chỉ biết rơm rớm nước mắt nhìn nhau nghẹn ngào, ôm mẹ lần nữa, Kiều ngồi lên xe cùng Vũ… chiếc xe dần lăn bánh qua những con đường đất mấp mô đầy cỏ dại… để lại đằng sau 3 bóng người thấp thỏm trông theo…
… Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/
Chiều…
Tiếng nhạc xập xình nổi lên từ trong nhà làm Ngọc càng cảm thấy thêm bức bối… đã gần đến giờ tiệc bắt đầu mà người không muốn tới thì cứ đến ầm ầm còn người cần tới lại không thấy đâu… bao nhiêu cuộc điện thoại Ngọc gọi đều kết thúc bằng tiếng “this number is not available…” không thể đợi thêm, nàng vội lôi thằng Hùng đang đứng huyên thuyên với lũ bạn ra sân…
– Mày ra đây chị nhờ chút Hùng!
– Gì thế chị hai? Làm gì mà mặt mày nhăn nhó vậy?
– Mày mượn xe đứa nào đó chở tao đi đây một chút đi!
– Đi đâu trời! Còn mấy phút nữa là bắt đầu rồi.
– Đi đây nhanh lắm, 1 chút thôi rồi quay lại, lấy xe nhanh đi…
– Nhưng mà đi đâu mới được chứ!
– Đi… qua nhà Vũ…
– Trời… thì ra… vậy là ổng mất tích từ bữa giờ vẫn chưa liên lạc được hả, chị gọi điện cho ổng chưa…
– Rồi, chiều giờ gọi muốn điên luôn mà có được đâu, thôi nhanh đi không trễ…
– Trời… mệt ghê…
Nhìn đống xe chật kín ngoài sân, Hùng không biết làm cách nào lôi được xe ra, đang định quay vào trong mượn tạm chìa khóa của đứa nào để xe bên ngoài thì bỗng có 1 cái giọng quen thuộc cất lên…
– Em chào chị Ngọc…
Quay lại, cậu trố mắt ngạc nhiên, trước mắt cậu chính là Vy, người đẹp trong mộng mà cậu hằng khao khát…
– À… chào em… mà. Xin lỗi em là ai chị không nhớ… – Ngọc ngơ ngác nhìn Hùng không hiểu cô bé này là ai…
– Dạ… em là con của bác Quỳnh bạn của ba chị đó… chị nhớ không, em tới chơi mấy lần rồi mà chị quên à…
– Trời… là em của anh Quân đó chị hai…
– A… a… chị nhớ rồi, vậy nay là… em tới…
– Ba chị gọi em đến chơi cho vui… em vào được không…
– À… tất nhiên là được… vào đi em… vào đi…
– Vy đến rồi hả cháu…
Từ trong nhà, Chiến niềm nở bước ra dắt tay cô bé vào, nhưng vừa thấy Ngọc quay ra định đi đâu đó, Chiến đã vội ngăn lại…
– Trời… giờ này mà hai đứa đi đâu nữa…
– Con chở chị qua nhà anh Vũ, chị đòi đi kìa – Hùng giải thích…
– Sao không gọi điện cho nó sang!
– Gọi… rồi mà không được…
– Thôi dẹp đi, kệ nó, nó không thích thì không qua, mình mời mọc làm gì cho mệt, giờ con vào trong thay quần áo đi, sắp bắt đầu rồi đấy…
– Nhưng mà… – Ngọc nhăn nhó tỏ ý không chịu…
– Không nhưng gì hết, nghe lời đi… à… để mình thằng Hùng đi được rồi… – Chiến vội kéo Ngọc vào trong nhà, đúng lúc ấy Vy vội lên tiếng…
– Để em với Hùng đi cho, em biết anh Vũ mà…
– Ủa… sao em biết…
– Thì má em với má ảnh chơi với nhau mà…
– Ủa… vậy hả… vậy… em giúp chị nha…
– Không sao đâu ạ.
Đưa chìa khóa xe cho Hùng, Vy làm Hùng mừng rơn vì tự dưng có cơ hội được gần ngươi đẹp, dù vậy, cậu vẫn cố tỏ ra bình thản, trên đường đi, sau một hồi nói vu vơ, Hùng mới lân la hỏi về mối quan hệ của hai gia đình…
– Ủa… sao Vy biết anh Vũ mà lần trước còn hỏi mình về ảnh chi vậy, Vy định lừa tui hả…
– Hihi… không có đâu, thật ra Vy chỉ mới gặp ảnh vài lần thôi, mà chưa nói chuyện gì hết…
– Có phải… là Vy… có cảm tình với ảnh không vậy…
– Cái gì… haha… tại sao Hùng lại hỏi vậy, ý của Hùng là gì?
– Không… hỏi cho biết thôi mà… tại thấy Vy hay quan tâm đến ảnh…
– Haha… bí mật… à… nhà ảnh là nhà có cánh cổng sắt màu xanh kìa…
– Biết rồi…
Trước cổng nhà Vũ… nhìn vào trong sân, cả hai đều chắc mẩm rằng Vũ có trong nhà vì chiếc xe motor của Vũ đậu trong sân… định bảo Vy đứng chờ bên ngoài để mình vào gọi nhưng trước vẻ mặt háo hức của cô bé, Hùng biết không thể ngăn được Vy…
– Cái ông này… ở nhà mà làm gì gọi điện hoài không được…
– Chắc là ảnh đau… mà sao nhà ổng yên ắng vậy…
– Thì có ai đâu, có 3 người mà ông Quang với bà Kiều đi suốt ngày, nhà có mình ổng chứ mấy… Trời!
Vừa bước lên bậc thềm, cả Hùng và Vy đều trợn tròn thốt lên vì cảnh tượng trước mắt họ…
– H… h… ù… n… g… có… phải… tui… nhìn nhầm… không… có phải… đó là… cô Kiều… mẹ Vũ… không…
– Đúng rồi… ph… ả… i…
Cả Hùng cũng đang run lên vì cú shock… nắm chặt tay Vy, cậu níu cô bạn lùi lại rồi chạy một mạch ra xe…