Loạn luân mẹ và con
Chương 48
Chuyến đi thành công ngoài mong đợi này khiến Vũ cởi bỏ hết nút thắt trong lòng mình, chàng đã tự tin trên con đường gập ghềnh phía trước. Vui vẻ trở về, Vũ yên tâm cho quãng đường dài sắp tới nhưng chàng không biết phía trước chàng mới chính là tâm bão của vòi rồng xoáy lốc đang sẵn sàng cuốn phăng chàng đi bất cứ lúc nào.
Trở về nhà trong yên ắng của buổi sáng sớm, chàng nhẹ nhàng leo lên giường ngủ khi Kiều vẫn còn say giấc. Tỉnh dậy không mảnh vải che thân cùng tờ giấy báo:
– Mẹ phải về quê gấp, ông ngoại bị ốm nặng.
Cuống cuồng chàng với lấy điện thoại:
– Alo, mẹ về sao không bảo Vũ về cùng.
– Gấp quá, với lại Vũ còn phải ở lại học mà. Mẹ về xem tình hình rồi điện lên cho Vũ ngay.
– Mẹ nhớ đó, Vũ chờ.
Cúp máy xong Vũ toan chuẩn bị đồ đạc về quê thì bất chợt nhận được điện thoại của Lệ:
– Tối nay con có rảnh không? Cô muốn gặp con.
Lúc nào không phải lại dính ngay lúc này, Vũ lộn tiết nhưng vẫn giữ bình tĩnh:
– Con rảnh, vậy tối nay mình gặp nhau ở đâu cô?
– Khách sạn nhé!
– Ok! Vậy hẹn gặp cô tối nay.
Vậy là Vũ không thể về quê cùng mẹ ngay lúc này được, thời gian quá gấp gáp nên chàng đành tạm gác chuyện về quê mà chờ đợi tin tức của Kiều. Cả ngày không đi học, chàng hẹn gặp lão Chiến và Linh để bàn kế sách cũng như vạch rõ kế hoạch để tối nay gặp Lệ được trôi chảy.
Đúng 7h tối, tại khách sạn trong phòng làm việc của Lệ:
– Con có thể nói rõ cách con giúp cô được không?
– Dĩ nhiên là được chứ ạ.
Trên giấy tờ, Vũ chỉ rõ tường tận với Lệ kế sách mà mình gây dựng một cách hoàn hảo khiến cho Lệ trở nên quay cuồng khi không tin một cậu nhóc có thể am tường công việc kinh doanh cũng như luồn nhét rõ và sâu tới vậy. Quá ngạc nhiên, nhưng cũng không vì thế mà Lệ mất đi bản lĩnh vốn có của mình.
– Con nghĩ ra những điều này quá sức tườn tượng của cô. Nhưng cô muốn thay đổi điều kiện.
– Cô nói đi.
– Cô muốn giữ lại 40%. Như vậy con giữ 20%.
– 30 – 30. Không mặc cả, nếu không con sẽ đứng dậy đi về. Vũ quả quyết và tỏ ra cứng rắn.
Một hồi suy nghĩ trôi qua:
– Được, cô đồng ý. Vậy khi nào ta bắt đầu?
– Ngay ngày mai.
– Được, quyết như vậy.
Chào Lệ, Vũ ra về khi bắt gặp thằng Quân nhưng chàng còn đang mải mê lo cho một đống việc sắp tới mà tâm trí thì một nửa đang rối bời vì Kiều chưa hồi báo gì cả. Trên đường về chàng nhận được điện thoại của Kiều:
– Vũ hả, ông ngoại bị cảm phải đưa đi cấp cứu trên huyện. Nhưng cơn nguy kịch qua rồi, giờ không còn lo lắng nữa.
Vũ nhẹ người đi một nửa:
– Vâng! Vậy khi nào ông ra viện.
– Vài ngày nữa, mẹ ở nhà với ông bà ít bữa rồi sẽ lên.
– Ừm, mẹ ở nhà với ông bà đi. Mấy bữa nữa Vũ về thăm ông.
– Ừm, Vũ yêu ngoan lắm.
Cuộc gọi chớp nhoáng kết thúc vì Kiều còn ở trong bệnh viện. Vũ trở về nhà, không nghỉ ngơi mà tập trung lo chuyện của Lệ nhanh để còn về với Kiều vì chàng bỗng dưng cảm thấy bất an và nóng ruột.
Hai ngày miệt mài không ngừng nghỉ lo toan, dù vẫn còn bề bộn nhưng tạm thời tình hình đám cháy của gia đình Lệ đã tạm lắng xuống. Vũ sắp xếp đồ đạc phi về quê ngay gặp Kiều, vừa là về quê thăm ông bà, vừa là muốn cho Kiều một sự bất ngờ nho nhỏ nên chàng về quê ngay trong buổi tối. Đúng 11h đêm, Hỏi đường lên bệnh viện huyện thăm ông bà ngoại Vũ nhanh chóng tìm tới phòng ông ngoại đang nằm:
– Ngoại, ngoại có sao không?
– Ơ Vũ, con về khi nào vậy? Dì Vân ngạc nhiên.
– Con vừa mới về tới, ngoại đã đỡ chưa hả dì?
– Ngoại đỡ nhiều rồi, sáng mai sẽ ra viện.
– Mà mẹ con đâu? Con tưởng mẹ về thăm ngoại?
– Mẹ con trông ông mấy hôm nay mệt rồi nên dì lên thay cho mẹ về nhà nghỉ. Sáng mai sẽ đưa ông về.
– Ngoại mới ngủ hả dì? Con đang định vào thăm ngoại.
– Ngoại mới ngủ thôi, thôi để ngoại ngủ đi. Giờ con ra ngoài thuê phòng ngủ rồi sáng mai hai dì cháu đưa ông về.
– Thôi, con về dưới nhà luôn xem mẹ con thế nào.
– Giờ muộn rồi con về sao được.
– Con đi xe ôm được mà dì.
– Ừ, vậy phải cẩn thận đó nha!
– Vâng con biết rồi ạ. Thôi con đi về luôn đây kẻo muộn rồi ạ.
– Ừ, con về cẩn thận nha. Sáng mai dì và ông sẽ về.
Chào dì xong, Vũ ra thuê một chiếc xe ôm vội vã trở về nhà ngoại. Cảm giác trong Vũ thật khó tả, vừa lo vừa khấp khởi. Lo vì không biết Kiều có tiều tụy đi không? Khấp khởi vì nghĩ tới bất ngờ mình dành cho Kiều. Con đường dài hun hút gió heo may, nơi này làm chàng cảm thấy thanh bình và yên tĩnh. Khi về gần tới đầu làng, băng qua cánh đồng mát rượi này sẽ về tới nhà ngoại. Chợt chàng dừng xuống, chàng muốn cảm nhận cái hương vị đồng quê này mà tản bộ trong gió mát. Thư thái nhẹ nhàng, chàng hồi hộp xiết bao khi nghĩ tới sắp gặp Kiều dù chỉ sau vài ngày xa cách. Bất chợt từ đâu đó trong gió thoảng qua một mùi hương quen thuộc, một mùi mà chàng không bao giờ nhầm lẫn hay sai lầm. Đó là mùi nước hoa của Kiều, nhưng sao ở đây lại tỏa ra mùi hương nước hoa này? Vũ phừng phừng tiết máu nhẹ nhàng như rình trộm tiến tới khu vực mà mùi thơm càng lúc càng ngào ngạt. Chầm chậm, thật chậm từng bước cuối cùng chàng cũng nghe loáng thoáng thấy tiền Kiều vang trong gió từ khu cây cổ thụ bên xế mép cánh đồng. Chàng bắt đầu điên lên giận dữ với những suy nghĩ trong lòng.
Lại thật gần nhưng dường như Kiều và người mà nàng nói chuyện vẫn như không hay biết vì lẩn khuất trong đêm tối. Vũ muốn thử xem rốt cuộc Kiều định làm cái gì sau lưng mình khi đã lập lời thề rồi. Không dám tới quá gần mà chỉ rình đủ nghe những gì hai người họ nói chuyện, qua giọng nói thì không còn ai vào đây nữa, chồng dì vân chú Tiến, người tình cũ của Kiều.
– Em đừng giấu anh nữa, có phải em và anh Quang có chuyện gì không? Chỉ cần nhìn em là anh biết mà.
– Anh đừng hỏi nữa, giờ anh đã lấy cái Vân, em cũng đã có chồng. Chúng mình hãy quên quá khứ đi anh à.
– Nhưng anh không quên được, anh chỉ cần có thể được bên em như này thôi là được rồi.
– Anh đừng như vậy nữa, chúng mình đã sai trái bao nhiêu năm qua. Giờ em muốn dừng lại. Trái tim em đã trao cho người khác rồi.
Cảm thấy Kiều có vẻ như đã quyết tâm thay đổi, cơn ghen nổi lên nhưng Tiến quá hiểu người yêu cũ của mình, nàng chỉ mạnh miệng vậy thôi nhưng khi đã bị lao vào tình cũ thì không dứt ra được. Bao năm qua vẫn vậy. Cầm tay Kiều đặt lên ngực rồi từ từ đưa xuống phía con cu đã chĩa lên trong quần.
– Bỏ tay em ra đi anh, anh đừng vậy nữa.
Không để Kiều tiếp tục nói, Tiến đè Kiều ra mà ôm hôn tới tấp:
– Ưm, ưm, ưm… bị Tiến hôn khiến Kiều nói không ra thành tiếng.
Hai tay Tiến nhanh chóng nhào bóp bầu vú của Kiều rồi dần dần đưa tay luồn vào bên trong cái lồn ướt nhoẹt nước của Kiều mà ngoáy khiến nàng bắt đầu như tê dại mềm người ra. Lúc này Tiến mới ngừng hôn mà nói:
– Em xem này, của em ướt nhoẹt ra rồi mà còn chối nữa.
– Anh bỏ em ra, em không muốn.
Đè người Kiều lại Tiến nói:
– Em không còn yêu anh sao?
Những lời tình xưa nghĩa cũ thốt ra từ người tình bao năm chăn gối bất chợt khiến Kiều mộng nhớ về hồi ức bên nhau.
– Em… em…
– Em còn yêu anh mà. Đừng dối mình nữa.
– Không, không phải thế.
– Đừng như vậy với anh. Tiến nói giọng mềm yếu làm Kiều bắt đầu xuôi lòng.
– Nốt lần này thôi anh nhé!
– Ừ, lần này là lần gần cuối.
– Anh lúc nào cũng vậy.
Tay Tiến lại thọc vào cái lồn nhoe nhoét của Kiều mà rút ra rút vào làm nàng bắt đầu rên khe khẽ, khi mà cao trào lên cao, Tiến chuẩn bị nhét cu vào lồn Kiều thì điện thoại rung lên bần bật.
– Từ từ anh ơi! Có điện thoại.
– Mặc kệ đi em.
– Không được, lỡ cái Vân gọi thì sao? Ngoại vẫn trên viện mà.
Nghe Kiều nói thế Tiến đành buông ra để Kiều nghe điện thoại. Kiều há hốc mồm ra khi giờ này không phải Vân gọi mà là Vũ, giờ này đã là gần 2h đêm rồi. Mặt nàng tái mét, cắt không ra nổi giọt máu nào, tay run run cầm điện thoại mà nàng không dám nghe.
– Ai gọi vậy? – Tiến sốt ruột.
Kiều vẫn run run trong sợ hãi. Hồi chuông kết thúc chưa kịp định thần thì Kiều nhận được tin nhắn. Mở tin nhắn ra, là của Vũ:
– Về nhà ngay. Đồ đĩ thõa.
Càng sợ sệt hơn, Kiều đã đi quá giới hạn, Vũ đã biết. Giờ nàng chỉ còn con đường chết.
– Sao thế em? Có chuyện gì?
– Mình về thôi anh ơi! Anh về ngay đi.
– Em sao thế? Anh không về.
Tiến lao vào vật Kiều nằm ngửa ra khiến nàng giật mình la thất thanh:
– Bỏ ra, bỏ em ra ngay.
Tiến đã bị nhục dục che mờ mắt, bỏ quên những gì Kiều nói hắn tiếp tục như không có gì xảy ra nhưng:
– Á…
Tiến ngã vật ra đau đớn đi kèm với ánh đèn flash bắt đầu sáng lên chiếu rọi Kiều đang trong tình trạng lõa lồ không mảnh vải.
Kiều sợ hãi chỉ biết ngồi co ro khóc lóc nhưng Vũ đã ở trạng thái điên thực sự. Mặc kệ Tiến nằm lăn ra đất, liên tiếp những cú đá mang hết sự phẫn nộ của Vũ giáng liên tục vào người Tiến như muốn giết chết hắn ngay tại đây. Thấy vậy, Kiều hoảng sợ lao ra ôm Vũ:
– Vũ ơi! Mẹ xin con… huhu…
– Bỏ tay ra con đĩ.
Hai mắt long lên sòng sọc đi kèm lời nói chát chúa không một chút tình cảm nào khiến Kiều cảm thấy như mất đi tất cả. Giây phút này nàng muốn tự tự.
– Thằng chó, ngày mai tao muốn gặp mày. Một là mày sẽ chết không chỗ chôn, hai là đến gặp tao như con chó gặp chủ.
Rồi chàng tiếp tục giáng xuống vài cú nữa cho xả hết căm phẫn rồi tiến lại chỗ Kiều.
– Mặc quần áo vào, đi về nhà.
Kiều run rẩy sợ hãi, lúc này nàng không hề lo lắng gì cho Tiến nữa mà nàng chỉ sợ mất Vũ mà thôi. Mặc quần áo xong nàng run rẩy đi về để mặc Tiến vẫn co ro dưới đất vì no đòn.
Chưa vội vàng về nhà, khi vẫn còn cách nhà một khoảng:
– Đứng lại đây nói chuyện.
Không nói gì, Kiều chỉ biết răm rắp làm theo.
– Sáng ngày mai, sau khi ngoại về. Thăm hỏi ngoại xong tôi sẽ đi khỏi đây ngay lập tức. Còn cô, hãy cứ ở lại đây mà hưởng thú tính của mình.
Không nói được gì Kiều chỉ còn biết ngồi xuống mà ôm mặt khóc nức nở không thôi.
– Tôi thật đã quá sai lầm khi tin tưởng cô. Tôi còn muốn ngay trong đêm về để cho cô sự bất ngờ. May là sự bất ngờ ấy đã giúp tôi tỉnh ngộ.
Kiều khóc ngày một nhiều hơn mà không nói ra nổi thành lời.
– Kể từ bây giờ tôi không còn muốn nhìn thấy cô nữa. Mọi chuyện giữa chúng ta chấm dứt.
– Không… không… Vũ ơi, mẹ xin lỗi.
– Câm ngay, tôi không còn người mẹ như bà.
– Mẹ chết mất huhu…
Dù thấy một chút gì đó thương tội nhưng Vũ không thể nào bỏ qua cho Kiều nổi. Ít nhất là ngay lúc này.
– Đứng dậy đi về.
Răm rắp nghe theo Kiều theo chân Vũ đi về nhà. Vũ nằm ngủ gian ngoài còn một mình Kiều nằm bên trong. Vũ thì trằn trọc suốt đêm không ngủ vì căm hận, uất ức và đau đớn vì bị phản bội, cộng thêm là tiếng thút thít suốt đêm không dứt cứ vọng ra.
Sáng hôm sau, ngoại Vũ được dì Vân đưa về. Đón ngoại trong tình trạng Kiều mắt sưng húp vì khóc suốt đêm còn Vũ thì uể oải và mệt mỏi sau mấy ngày liên tiếp căng sức như dây đàn. Mọi người hỏi han nhưng Kiều không nói còn Vũ thì nán lại thăm hỏi và trò chuyện cùng ngoại rồi xin phép lên tỉnh vì cò phải đi học.
Khi mợ ra khỏi làng, chàng nhận được điện thoại:
– Alo, dì vân ạ.
– Con… con… quay lại ngay.
– Có chuyện gì mà dì hớt hải dữ vậy?
– Mẹ con… mẹ con…
– Mẹ con làm sao?
– Mẹ con uống thuốc tự tử rồi.
Bàng hoàng trong giây lát, tay buông điện thoại Vũ chạy nhanh về nhà ngoại. Về tới nơi, Vân cùng bà ngoại và ông ngoại đang bế Kiều lên xe máy. Hơi thở Kiều yếu ớt, đôi mắt chuẩn bị nhắm nghiền nhưng vẫn còn kịp thấy Vũ trước khi tắt hẳn. Không nói gì, Vũ quay ngay chiếc xe máy rồi bế Kiều lên xe cùng Vân đưa Kiều lên viện.
Trên đường lên viện tâm trạng Vũ rối bời, những gì xảy ra nằm ngoài dự tính của chàng, Kiều quá liều mạng tới mức cái chết cũng không là gì. 30 phút sau Kiều đã được đưa tới bệnh viện rồi nhanh chóng cấp cứu khẩn cấp. Ngồi bên ngoài chờ Vân ruột rối tơ vò khác hẳn với Vũ đang trầm tĩnh ngồi yên một chỗ mà suy tư vô cùng lạnh lùng.
– Vũ, hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Con kể dì nghe coi.
Đổi lại là sự im lặng của Vũ như không có gì xảy ra xung quanh. Thái độ lơ như điếc của Vũ làm Vân cũng thấy chợt lạnh sương sống mà không dám hỏi tiếp. 30 phút sau, cả gia đình Kiều cùng ông bà ngoại, Tiến cũng đã hớt hải góp mặt trong vở kịch đang rối như canh hẹ này.
Gương mặt Tiến thâm tím, lấm đấm sưng nhưng dường như đã thoa thuốc nên nó vù lên thấy rõ. Sự lạnh lùng của Vũ làm tất cả mọi người đều mang tâm trạng lo sợ, vì ai cũng rõ Vũ mới là người biết được nguyên do. Nhưng ngoài Vũ ra, Tiến cũng thừa hiểu chuyện đang xảy ra vì đâu mà có. Xưa nay lén lút sau lưng ông Quang chưa từng bị bắt quả tang như này nên hắn chưa biết sợ là gì. Nhưng nay khác rồi, bản chất thỏ đế khi gặp con hổ dữ lộ ra ngay trên gương mặt lấm lét tái xanh mà không dám thốt ra lời nào. Không dám tới gần Vũ nhưng ngược lại Vân lại đi ra chỗ hắn:
– Mặt anh làm sao thế?
– À, à, hôm qua a bị té xe xuống nền đất cứng. Thoa thuốc nên nó tấy lên.
Vẻ ấp úng của Tiến làm Vân cảm thấy có vấn đề nhưng không muốn truy cứu vào lúc này nên tạm cho qua nhưng Tiến thì đang như tên trộm sợ công an phạt nặng vậy. Không khí u ám cứ tiếp tục trôi qua khi tất cả mọi người im lặng chờ đợi kết quả.
Một tiếng sau, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, bước ra từ bên trong và đóng ngay cánh cửa lại là một ông bác sĩ đã lún tuổi.
– Bác sĩ ơi! Con gái tôi sao rồi?
Bà ngoại cùng mọi người nhao lên, duy chỉ có Vũ và Tiến vẫn ngồi im bất động.
– Nguy hiểm đã qua, nhưng còn rất yếu.
– Ơn trời! Cảm ơn! Cảm ơn! Bác sĩ…
Dù ca cấp cứu đã thành công, nhưng hiện tại lại chưa có ai được vào thăm Kiều khi đã được chuyển tới phòng hồi sức vì Kiều còn rất yếu.
– Mọi người về đi, con sẽ ở lại trông mẹ.
– Không được, ngoại phải vào xem nó thế nào. Sao nó lại dại dột thế chứ?
– Dì Vân đưa ngoại cùng mọi người về đi, ở lại đông không giải quyết gì. Mẹ khỏe lại con sẽ đưa mẹ về sau.
Thấy Vũ nói có lý nên Vân cũng làm theo mà thuyết phục mọi người trở về vì ông ngoại cũng yếu khi mới ra viện sáng nay. Tiến thì như kẻ vớ được vàng, nhiệt tình đưa ngoại về để tránh mặt Vũ nhưng trốn sao cho thoát, chỉ là Vũ chưa muốn xử hắn ngay lúc này mà thôi.
Mọi người đã về hết, chỉ còn lại mình Vũ ở lại. Chờ tới khi bác sĩ cho vào thăm và trông Kiều Vũ mới trở vào phòng bệnh.
Bên trong phòng, chỉ có một mình Kiều vì Vũ đặt phòng riêng để Kiều có được trạng thái hồi sức nhanh nhất. Không khí im lặng sau khi Vũ đóng cánh cửa phòng lại, trên giường Kiều nhìn tái xanh đang nằm mà quay mặt vào trong không nói lời nào.
Vũ cũng không nói gì, chỉ từ từ tiến lại rồi ngồi bên cạnh giường mà nhìn. Không khí tuy không quá nặng nề nhưng lại rất u ám, Kiều vẫn im lặng và bên cạnh Vũ vẫn không suy chuyển chút nào.
Một hồi lâu, bất chợt từ đôi mắt nhắm nghiền của Kiều lọt ra dòng nước mắt bắt đầu rớt xuống. Thấy vậy, Vũ từ từ đứng dậy quay mặt bước ra trong ánh mắt vô tình mà đa cảm lẫn lộn.
Vũ đã trở ra và quay vào là một cô y tá với trên tay là bịch sữa cùng lồng cháo nóng hổi. Cô ta không phải là dư hơi thừa sức mà đi chăm lo cho Kiều mà vì sức mạnh đồng tiền của Vũ đã làm cô ta nghe lời răm rắp như chủ tớ sai bảo. Thấy người lạ lúc này Kiều mới ngoái lại nhìn vì Vũ đã không ở đây. Tâm trạng hỗn độn như mớ bòng bong, nàng không muốn ăn gì cả, không muốn nói gì, không muốn gặp ai vào lúc này. Nhận tiền của Vũ nên cô y tá không thể không chăm sóc cho Kiều, nhưng Kiều lại không muốn nên khiến cô ta tiến thoái lưỡng nan. Đang khó xử thì cánh cửa mở ra, Vũ bước vào:
– Chết một lần chưa đủ sao? Còn muốn chết nữa.
Giọng nói vô tình không một chút cảm xúc, rành rọt của Vũ khiến Kiều trở lại im lặng. Không nói gì, nằm quay mặt và tiếp tục giữ im lặng.
Vũ nói cô y tá trở ra và cứ hai giờ quay trở lại mang cháo tới. Tiền thì cô đã nhận rồi, bảo cô trực cả đêm chắc cũng không vấn đề gì. Ngồi trong phòng, không khí vẫn không có gì thay đổi, vẫn nặng nề, u ám khi Kiều không dám giáp mặt Vũ, còn Vũ thì vẫn lạnh lùng im lặng.
Đã 5h chiều, cái bụng của Kiều đã sôi lên ùng ục vì đói và mệt lả người ra. Vũ cũng chưa ăn uống gì, gọi báo tin Kiều đã ổn định để gia đình dưới quê được yên tâm. Nghe thấy tiếng sôi bụng của Kiều, Vũ trở ra và sau đó cô y tá bước vào vẫn với lồng cháo nhưng đi kèm một mẩu giấy.
– Chị ơi! Chị dậy đi. Anh vừa rồi có để lại mẩu giấy cho chị nè.
Nghe thấy vậy Kiều ráng gượng dậy cầm mẩu giấy giở ra đọc:
– Đêm 2h về nhà. Dậy ăn đi.
Đọc thấy mẩu giấy có một chút ấm áp tình cảm, Kiều mừng rỡ rồi cũng gắng gượng ăn chút cháo để người khỏe lại. Ăn xong, Vũ mới trở vào:
– Giờ tôi về dưới nhà thu xếp quần áo, chào ông bà rồi đi thẳng về nhà luôn.
Đúng là lúc này Kiều cũng không muốn gặp gia đình vì không biết phải đối mặt ra sao. Ít ra như vậy sẽ giúp Kiều khỏi khó xử lúc này. Im lặng, Kiều như đã đồng ý.
– Ở đây chờ tôi.
Vũ nói rồi quay đi.
– Vũ, mẹ sai rồi.
Kiều ăn năn.
Không trả lời, Vũ tiếp tục trở ra và để cô y tá quay lại chăm sóc Kiều. Trở về tới nhà ngoại, Vũ thu dọn đồ đạc quần áo của Kiều và xin phép ngoại lên viện trở lại.
– Mẹ cũng không muốn gặp ngoại với dì lúc này nên con sẽ đưa mẹ lên thành phố ngay. Vài bữa nữa con với mẹ sẽ về thăm ngoại và dì.
Nói rồi Vũ nhờ Tiến đưa lên viện để đưa Kiều trở về:
– Chú Tiến chở con lên viện được không?
– Ờ, ờ được chứ.
Chào ngoại cùng dì xong xuôi, Vũ lên xe cùng Tiến trên con đường rời khỏi làng quê ngoại.
Trên đường đi:
– Vũ à, chuyện của chú và mẹ con, con không hiểu đâu.
Tiến thanh minh để Vũ hạ hỏa giận.
– Xa khỏi làng rồi, ghé vào chỗ nào nói chuyện. Giọng Vũ trịnh thượng ra Lệnh còn Tiến thì răm rắp nghe Lệnh.
Ghé vào một quán cafe trên dọc đường huyện:
– Con nói đi, chú nghe đây.
– Xứng hả, chú với cháu. Vũ khinh bỉ.
– Con khinh chú cũng được, nhưng chú và mẹ cháu là yêu nhau thật lòng.
– Ông có dám đánh cược không?
– Cược cái gì?
– Nếu mẹ tôi nhận là yêu ông, tôi sẽ thành toàn cho hai người bên nhau có một cuộc sống ổn định tốt đẹp. Còn…
– Còn sao?
– Còn nếu như mẹ tôi không nhận yêu ông, tôi sẽ cắt ngay của ông để cả đời thanh tịnh. Dám hay là không? Vũ hung dữ.
– Con… con… Tiến xanh mét mặt.
– Cơ hội của ông đấy, có dám đánh cược không?
– Con ép mẹ con hả?
– Hahahaha.
Vũ cười sang sảng rồi chợt trợn mắt sát khí bao trùm mà nhìn Tiến:
– Mày nghĩ tao có giống một thằng tiểu nhân như mày không?
Câu nói của Vũ là Tiến mặt mày lấm lét, chân tay bủn rủn, tim đập thuỳnh thuỵch.
– Dù có cược hay không? Hôm nay tao cũng sẽ cho mày biết, mày là loại người có xứng đáng với mẹ tao hay là không.
– Mày hỗn nó vừa vừa thôi.
Tiến cũng bắt đầu nóng mắt mà bỏ qua sợ hãi.
Thái độ thay đổi, Vũ đứng dậy tiến lại gần:
– Mày có muốn biết chết nó thế nào không?
Giọng nói chợt nhỏ nhẹ nhưng lại đầy hăm dọa thách thức làm Tiến trở lại bản chất thỏ đế mà im thin thít.
– Sợ hả? Còn giờ thì mày cút về đi con chó rụt đầu. Thằng như mày sao làm được việc lớn chứ. Cút ngay cho khuất mắt tao.
Giống y hệt lão Chiến, Tiến cũng bị sát khí của Vũ chấp nhiếp đến rụng rời tay chân. Loạng choạng, hắn chạy ngay ra ngoài mất dạng.
Dọa cho Tiến sợ vỡ mật ra, Vũ kêu taxi rồi nhanh chóng trở về bệnh viện. Vào trong phòng, cô y tá đã trở ra chỉ còn lại hai người.
– Lần sau đừng dại dột như thế nữa.
Vũ bắt đầu với giọng nhỏ nhẹ.
Kiều cũng đã trở lại trạng thái bình thường:
– Vũ còn giận mẹ không?
– Hết rồi.
– Thật không?
– Thật?
– Vậy ôm người ta đi.
Vũ nhẹ nhàng lên giường dang tay ra ôm Kiều tựa vào thành giường:
– Vũ không những hết giận mà còn làm giúp mẹ một chuyện tốt.
– Chuyện gì vậy?
– Vũ biết mẹ vẫn rất yêu chú Tiến. Vừa rồi, Vũ có nói chuyện với dì Vân và chú Tiến rồi. Chú và dì cũng chuẩn bị ly dị rồi, dì Vân đã yêu người khác rồi. Nên dì đã vui vẻ để mẹ cùng chú Tiến bên nhau.
Nghe Vũ nói xong Kiều hốt hốt hoảng nhổm dậy:
– Cái gì? Vũ nói cái gì?
– Là thật đó.
– Chuyện này, chuyện này…
– Không sao đâu. Mẹ yêu chú Tiến thì cứ yên tâm bên chú ấy, Vũ cũng chỉ mong mẹ được hạnh phúc bên người mẹ yêu thôi.
Kiều không nói lời nào, nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi.
– Vũ sẽ sắp xếp để mẹ và chú có thể tới ở một nơi không ai biết hai người. Như vậy là ổn rồi.
– Vũ ghét mẹ lắm phải không?
– Sao mẹ lại hỏi như vậy?
– Tại sao phải đuổi mẹ đi? Vũ không biết từ lâu mẹ đã chỉ có một mình Vũ thôi sao?
– Nhưng mẹ vẫn yêu chú Tiến mà.
– Không, mẹ đã không còn tình cảm gì với anh ấy nữa rồi.
– Vậy chuyện hôm đó…
– Vũ không thấy mẹ không tự chủ sao? Mẹ không muốn tiếp tục với anh ấy. Chỉ muốn một lần chấm dứt tất cả thôi.
– Mẹ đừng lo gì nữa, cũng không phải rời xa chú nữa. Từ giờ hai người được bên nhau mà.
Nước mắt Kiều lại rớt xuống:
– Mẹ chỉ yêu mình Vũ. Nếu còn người nào, mẹ sẽ chết ngay tại đây.
– Được rồi, được rồi. Không phải thề, thề để làm gì chứ.
Nghe Vũ nói Kiều biết mình đã sai mà đi quá giới hạn, phá vỡ lời thề lúc trước với Vũ. Giờ nàng chỉ còn biết trông chờ Vũ tha lỗi cho bản thân mình.
– Lúc ấy mẹ đã rất kiểm soát, nhưng một phần bị anh ấy cưỡng bức nên mới dần mất đi sự kiểm soát. Mẹ thực sự không muốn bên ai ngoài Vũ, hãy tin mẹ thêm lần này được không?
Ánh mắt ăn năn của Kiều lại một lần nữa khiến Vũ xao lòng:
– Thôi được rồi.
Như cởi được gánh nặng, Kiều ngả vào lòng Vũ mà tận hưởng cảm giác những ngày qua đã đánh mất.
– Chuyện của cái Vân là thiệt hả Vũ?
– Không, là Vũ thử mẹ đó.
– Hả…
Kiều đấm yêu vào ngực Vũ.
– Hìhì…
Nụ cười trở lại trên môi Vũ, ôm Kiều vào lòng chàng vui vẻ trở lại mà cởi bỏ những chuyện không vui những ngày qua. Đưa Kiều đi ăn tô cháo rồi gọi một chiếc taxi bảy chỗ để trở về ngay trong đêm vì chàng còn rất nhiều việc phải giải quyết mà mấy ngày qua trở về quê nên chưa hoàn thành.
– Có hai người sao Vũ gọi xe bảy chỗ vậy?
– Thì tiện thôi, xe nào mà chẳng được.
– Đi đâu vậy anh nhỉ? Tài xế taxi hỏi.
– Trung tâm quận 1.
– Vâng, anh chị ngồi xong chưa?
– À, anh tắt giùm cái đèn và bật chút nhạc nhẹ. Tôi và vợ tôi đang mệt nên muốn nghỉ một chút. Tới nơi anh gọi vợ chồng tôi nhé.
– Ok anh.
Kiều há hốc miệng nhìn Vũ không chớp mắt, đổi lại là thái độ thản nhiên như không có gì xảy ra của Vũ.
Xe bắt đầu chuyển bánh, bên trong xe tối đen chỉ lờ mờ ở hàng ghế thứ hai còn lập lòe vì một chút ánh sáng từ điều khiển xe còn hàng ghế thứ ba thì đã tối om. Tiếng nhạc nhè nhẹ bắt đầu nổi lên “trời làm cơn mưa nên khiến xui anh gặp em…”. Bên dưới, Kiều vừa hậm hực nhưng cũng thích thú cười tủm vì được Vũ gọi là vợ. Những tưởng sẽ có trò gì hay diễn ra, nhưng Vũ lại thờ ơ mà nhắm mắt như giấc say nồng làm Kiều bực bội. Khẽ lay Vũ dậy:
– Em nằm lên đùi mình nhé!
Chỉ một câu nói rót vào tai làm con cu của Vũ mất tự chủ cứng ngắc ngỏng dậy Hùng dũng. Mấy ngày qua bận bịu chàng chưa được gần gũi với Kiều và Ngọc làm con cu bứt rứt khó chịu. Không chờ Vũ trả lời, Kiều ngả người nằm đè lên đùi Vũ còn tay thì vô tình mà hữu ý đặt lên trên con cu đã cứng ngắc chờ đợi. Khẽ sờ rồi lại trượt qua ngay, Kiều khiến Vũ trong cơn thèm thuồng nhưng giờ thì nàng lại là người đóng vai đi ngủ.
Chẳng vừa, Vũ dạng chân ra, kê mặt Kiều sát với con cu cứng ngắc trong quần. Rồi khi xe chạy, từng ổ gà nho nhỏ vô tình hất con cu cứng ngắc chọc lia lịa vào mặt Kiều. Biết Vũ đang cố tình đùa với mình, mấy ngày rồi nàng cũng đang thèm thuồng, lại vừa muốn bù đắp cho Vũ vì sai lầm của mình nên không chờ thêm nữa nàng kéo khóa quần của Vũ xuống móc con cu đã cứng nóng ra ngoài. Đưa vào miệng rồi bắt đầu liếm mút, nàng làm Vũ đê mê ngả người ra sau ghế tận hưởng khoái lạc.
Cái lưỡi của nàng hết quấn lấy cái đầu khấc rồi lại liếm dọc xuống hai hòn dái, xe thì vẫn chạy, nhạc vẫn chơi, còn bên dưới thì hai người đã bắt đầu Hùng hục. Vũ cũng lật người Kiều lại, hai tay bóp nặn hai Vú rồi từ từ cắm đầu vào bú tùm tụp đầy kích thích. Không chờ đợi được nữa, Kiều tụt luôn cái quần ra rồi lựa thế định ngồi lên đùi Vũ trong khi xe vẫn đang tiếp tục chạy nhưng nàng chợt nhớ là hôm nay không có mang bao cao su.
– Vũ ơi! Hôm nay không có bao.
– Vợ chồng thì bao cái gì nữa.
– Không được, cái này thì không được.
Kiều vừa dứt lời thì đôi môi Vũ đã luồn vào mút lấy lưỡi nàng say đắm, ngón tay đã bắt đầu thọc vào cái lồn lênh láng nước mà thò ra thụt vào. Một hồi thì người Kiều quắp lại run run thì Vũ rút ngón tay ra, miệng ghé sát tai Kiều:
– Em đừng bận tâm nữa, anh yêu em!
Giọng nói ấm áp, ngọt ngào, đôi mắt Kiều đưa lại nhìn vào ánh mắt chan chứa tình cảm của Vũ rồi thoáng cười gật đầu.
Cái lồn ướt nhoẹt không khó để Vũ chọt con cu to tướng vào và thuận theo đà xe nhấp từ từ. Cảm giác làm tình mới lạ này khiến cả Kiều và Vũ vô cùng phấn khích, tay tài xế thì tập trung vào chuyện lái xe vì không nhận ra điều gì đang xảy ra.
Bên dưới, Vũ đặt Kiều nằm ngửa ra ghế, một chân dưới sàn, một chân duỗi ra rồi úp mình xuống nhét con cu to dài của mình vào trở lại mà bắt đầu địt phầm phập, miệng thì quấn lấy cái lưỡi của Kiều mà tan chảy theo từng dòng nước. Phía dưới cái lồn ướt nhoẹt phát ra từng tiếng nhóp nhép nhưng so với tiếng nhạc thì chẳng ăn thua gì. Vũ phừng phừng dập tê dại còn Kiều mắt nhắm môi hở mà trân mình sung sướng. Người Kiều đã bắt đầu run lên bần bật, hai tay vòng ôm Vũ, người ưỡn lên chờ đợi và Vũ cũng đã tới đỉnh điểm mà rùng mình xuất xối xả tinh trùng vào cái lồn bót đang co bóp dữ dội của Kiều. Mãn nguyện cả hai nằm xuống ôm nhau bỏ quên hết tất cả đang diễn ra thì bất ngờ chiếc xe phanh lại làm cả hai từ từ trôi tuột xuống ghế.
– Có chuyện gì thế anh chị?
– Không có gì đâu. Tranh thủ ngủ một giấc mà bác tài.
Vũ nhổm dậy nhìn bác tài nháy mắt. Hiểu ý tay tài xế tiếp tục lái, phía dưới Kiều ôm miệng cười khúc khích.
Lên tới nhà đã là 5h sáng, cả hai tranh thủ mây mưa một trận nữa rồi trần truồng ôm nhau đi vào giấc mơ của hoan lạc sung sướng.
Tỉnh dậy với chiếc điện thoại, đã 3h chiều, ngoảnh sang nhìn Kiều không mảnh vải che thân đang mỉm cười ngủ ngon lành vì những ngày qua thiếu ngủ và mệt mỏi. Vũ tinh nghịch chui lại vào chăn rồi luồn mình xuống liếm hai đầu ti của Kiều. Cảm giác nhột nhột làm Kiều tỉnh giấc, cảm nhận dần dần được khoái cảm hai tay Kiều ôm lấy đầu Vũ dí vào vú mình. Vũ thấy vậy thì bú mạnh hơn, thi thoảng lại cắn nhè nhẹ vào đầu ti Kiều. Ngón tay đã miết miết hột le rồi chọc vào cái lồn đã rỉ nước của Kiều mà ngoáy.
– Ưm… ưm…
Kiều bắt đầu rên rỉ sung sướng.
Vũ từ từ nằm đè lên người Kiều rồi lựa thế đặt con cu to tướng ngay lồn Kiều rồi ấn mạnh một cái “ót” làm Kiều trợn mắt lên “hự”. Chờ cho Kiều quen với cảm giác thì:
– Sao Vũ mạnh bạo thế? Của Vũ to lắm.
– Không thích hả? – Vũ tinh nghịch.
Không nói gì Kiều bẽn lẽn đỏ mặt quay đi, Vũ tươi cười bắt đầu địt phầm phập như máy khâu hiện đại. Nhóp nhép, nhóp nhép nước nhờn chảy ra làm những tiếng dâm dục vang lên không dứt. Kiều thì vòng tay ôm Vũ, cái lồn cứ hất lên theo nhịp dập xuống của Vũ:
– Hự, Vũ ơi! Mẹ sướng quá.
– Vợ hư quá! Anh địt chít vợ này.
Nói xong Vũ như điên dại địt một tràng dài chừng năm phút không nghỉ như khoan bê tông vậy. Kiều thì rùng mình run bần bật, đã lên đỉnh tới hai lần, người mềm nhũn vô lực chỉ biết chịu trận chờ Vũ xuất tinh. Cái lồn co bóp liên tục làm Vũ không chịu nổi giật giật bắn tinh vào trong cái lồn của Kiều. Nằm đè lên Kiều để cảm giác không trôi qua quá nhanh, Kiều đã hoàn hồn trở lại:
– Mới ngủ dậy đã hư rồi.
– Ai biểu đẹp quá làm chi.
– Giờ người ta đã là trọn vẹn của mình rồi đó. Kiều e Lệ mà nói.
– Lần này anh bỏ qua, xem như để anh nhét trần vào là đền bù. Không còn lần sau đâu đó.
– Người ta nhớ rồi, chỉ yêu mình chồng thôi. Hihi.
Vũ cũng khúc khích cười rồi ôm Kiều nâng cả hai cùng dậy đi vào nhà tắm cuốn trôi hết những mệt mỏi bao ngày qua.
Kiều nhanh chóng xuống nhà để chuẩn bị đồ ăn còn Vũ đang thay quần áo thì:
– Vũ, Vũ ơi! Có chuyện rồi.
Nghe Kiều la lên, Vũ chạy nhanh xuống nhà.
– Chuyện gì thế?
– Cái Lan nó đi rồi. Để lại mảnh giấy nè.
Trong giấy:
“Chị vô học, Vũ ở nhà giữ gìn nhé.”
Đọc xong, Vũ suy tư rồi nói:
– Mẹ cứ nấu ăn đi, không có gì đâu.
Nghe vậy Kiều tiếp tục trở lại bếp còn Vũ thì bắt đầu với những dòng suy nghĩ “vậy là ông ba đã bắt đầu rồi”.