Loạn luân mẹ và con

Chương 6



Phần 6

Vừa nhìn thấy những củ khoai tây và cà rốt do con gọt vỏ, Kiều đã khen:

– Gọt sao mà tròn lẳng dễ thương quá!

Vũ vẫn tỏ ra lạnh lùng nhưng trong anh đang sướng rơn vì lần đầu làm bếp đã được mẹ khen, thực ra nhờ con dao gọt cả, chỉ cần đặt vào và đẩy nhẹ chẳng khác gì gọt lê gọt táo để ăn, nhưng điều đó làm Vũ vô cùng thích thú, cậu nghĩ “làm bếp thì cũng có gì khó đâu chứ”.

– Làm gì nữa không mẹ?

Vũ tỏ ra hào hứng! Nhìn thấy sự vui vẻ trên gương mặt cậu, Kiều biết sự kiên nhẫn của mình đã có kết quả:

– À… vậy con sẵn tay thì cắt củ đó ra dùm mẹ đi!

– Ơ… cắt sao…

– Dễ lắm, đặt khoai tây lên thớt cắt làm đôi rồi thái “hạt lựu” ra.

– Hạt lựu là sao?

– Là miếng vuông nhỏ nhỏ đấy, được không, hay để mẹ làm.

– Trời, có gì mà không được, đưa đây cho con.

Hùng hổ là vậy, nhưng ngay nhát dao đầu tiên, củ khoai tây tròn lẳn của Vũ trượt ra khỏi tay và lưỡi dao nhật sắc bén cứa đầu ngón tay làm máu Vũ tứa ra khắp mặt thớt.

– Á. – Vũ kêu lên.

Quay lại, Kiều hoảng hốt chụp lấy ngón tay đầy máu của con:

– Trời ơi, đau không con, đưa mẹ coi.

Đưa ngón tay của Vũ lên miệng, Kiều ngậm lại để cầm máu, dù rất đau và rát nhưng hành động đáng yêu của mẹ làm Vũ vừa vui vừa xúc động.

Kéo Vũ lại ghế, Kiều lấy bông băng lại cho Vũ, mắt Kiều rơm rớm như muốn khóc.

– Mẹ… xin lỗi… tự nhiên lại bắt con làm mấy chuyện này…

– Không sao đâu mà.

– Đau không con.

– Hơi đau thôi.

Nhìn khuôn mặt hốt hoảng của mẹ, Vũ không ngờ Kiều lại yếu đuối đến như vậy, chỉ mới chút máu thôi mà cũng làm Kiều hoảng sợ đến gần khóc, ở trong nhà đã vậy, thì cũng dễ hiểu khi bao nhiêu gã đàn ông mưu mô quỷ quyệt ngoài kia luôn tìm cách đánh vào tâm lý yếu đuối của mẹ mình để lợi dụng, nghĩ như vậy, Vũ lại giận sôi máu lên, giật ngón tay lại bất ngờ, Vũ nhìn Kiều, ánh mắt trừng trừng của Vũ làm Kiều thắc mắc về những gì Kiều đang nghĩ, nhưng bất ngờ thay, cậu lại níu mẹ lên ghế rồi ôm Kiều ngả vào lòng, không ngần ngại gì nữa, Kiều cũng vòng tay ra sau lưng Vũ và ôm Vũ thật chặt, tựa đầu lên bờ vai Vũ, nàng nở nụ cười mãn nguyện như vừa trải qua thử thách gian khó nhất của cuộc đời mình. Vậy là Vũ đã trở về với vòng tay của nàng, một tương lai mới đầy hy vọng lại đến với hai mẹ con.

Trong khi hai mẹ con đang âu yếm bên nhau, họ không biết rằng trên lầu kia, có một ánh mắt đầy bực bội và tức tối đang nhìn về phía họ, người đó không ai khác chính là Lan.

Ngồi trên ghế coi Tv, nhưng Vũ chỉ giả vờ, cứ chốc chốc cậu lại liếc về phía nhà bếp để nhìn mẹ rồi cười thầm, chưa bao giờ cậu thấy mẹ đáng yêu đến vậy, từ lâu cậu biết mẹ cậu nổi tiếng xinh đẹp nhưng cậu lại căm ghét cái vẻ đẹp ấy của mẹ, chính vì cái sắc đẹp ấy đã làm tan nát gia đình này, nhưng giờ đây, khi đã có mẹ bên cạnh, cậu lại thầm cảm ơn trời đã cho cậu một người mẹ tuyệt vời như vậy. Đã gần 40 mà Kiều vẫn xinh tươi mơn mởn như con gái mới về nhà chồng, không chỉ có nhan sắc tuyệt vời, mà cả thân hình Kiều cũng làm bao nhiêu kẻ thèm muốn, làn da trắng hồng hào đầy sức sống, bầu ngực căng tròn làm bao nhiêu nhiêu kẻ vừa nhìn đã muốn úp mặt vào ngực Kiều, vòng eo thon thon và cặp mông tròn lẳn, mỗi lần nàng xuất hiện ở đâu thì cũng là tâm điểm chú ý của tất cả, đàn ông thì nhìn nàng thèm muốn, còn đàn bà thì ganh ghét!

– Vũ ơi!

– Sao… sao mẹ?

Vũ đứng dậy lại gần nàng, nhìn hai hai má của mẹ đỏ hồng hồng vì đứng lâu bên bếp lửa, mồ hôi thì nhễ nhại, Vũ lại thấy như được trở về quá khứ hạnh phúc ngày xưa ở ngôi nhà cũ, thời mà Kiều chỉ biết suốt ngày chăm lo việc bếp núc giặt giũ và lo cho con cái.

– Đói bụng chưa, mẹ nấu xong hết rồi, con lên gọi chị đi.

– Uhm, mẹ… đi tắm đi, từ từ ăn nha.

Vũ nói vậy vì biết còn phải tốn thời gian nài nỉ thuyết phục Lan nữa, mỉm cười nhìn con, Kiều đi lên phòng, Vũ cũng vội vã chạy lên phòng mình với Lan.

Vừa bước vào phòng, Vũ đã nghe thấy tiếng Lan thút thít.

– Trời, sao… mà khóc vậy!

Nằm xuống bên cạnh Lan, Vũ vén tóc chị lên.

– Đi ra đi, đi…

Đẩy Vũ ra, Lan hét lên!

– Tự nhiên đuổi vậy trời, có chuyện gì mà khóc!

– Đã bảo cút đi cơ mà!

– Nhưng… đây là phòng của em mà! – Vũ nhắc lan nhớ… khiến nàng lại khóc to hơn!!!

– Thôi… em thương… có gì nói nghe đi, tự nhiên khóc vậy? – Kéo mặt lan vào áp vào ngực mình, Vũ dỗ dành…

– Đồ… phản bội, cút đi! – Lan lại dãy ra vừa khóc vừa đánh em trai…

– Ơ hơ! Em làm gì mà… phản bội!

Cậu vẫn ngơ ngác vì lời kết tội của chị, cậu đâu biết rằng hành động âu yếm mẹ dưới nhà đã lọt vào mắt Lan và làm nàng nổi điên lên khi điều đó phản bội lại “chân lý” của hai chị em từ trước đến giờ, trong mắt Lan, Vũ là đứa em của riêng nàng, và nàng biết đối với Vũ, nàng là người duy nhất nó tin tưởng yêu quý nhưng không ngờ giờ đây, nó lại quay ngược lại vào vòng tay của người mà đã gây cho hai chị em nhiều đau đớn và nhục nhã, đó là Kiều, Lan không thể tin điều đó lại xảy ra, và Lan càng không tin là Kiều đã thay đổi, trong đầu Lan lúc này chỉ có duy nhất một ý nghĩ là Kiều đang dụ dỗ em trai mình, nhưng vì sao thì nàng không giải thích được, chắc chẳng ngoài lý do sợ thiên hạ chê cười.

Dù không hiểu sao Lan lại cư xử lạ như thế, nhưng Vũ biết nguyên nhân cũng không nằm ngoài sự tức tối của Lan với Kiều, cậu thở dài nằm xuống bên cạnh chị…

– Chị hai, hôm bữa lúc em phải vào viện đó, mẹ khóc suốt, cả ngày mẹ ngồi bên em không dám đi đâu hết, rồi lúc em ra viện, một mình mẹ phải lo dọn dẹp nhà cửa chăm sóc cho em nữa…

Lan ngừng khóc, nàng im lặng không nói gì, nhưng vẫn đang lắng nghe.

Kéo chị vào lòng, Vũ đưa tay lau nước mắt dàn dụa trên má Lan, vén mái tóc mềm mại của chị sang hai bên, Vũ nhìn chị âu yếm:

– Bây giờ chị em mình còn bên nhau, nhưng ít hôm nữa chị lại phải đi, rồi ai lo cho em nữa, chắc chỉ còn mình mẹ thôi đúng không?

– Được lắm, lại còn “mẹ ” này “mẹ ” nọ, sao hồi trước bả bỏ mày theo bồ, mày không đi theo bả luôn đi.

Biết chị đang giận, Vũ không để bụng lời nói phũ phàng của chị.

– Chuyện gì đã qua rồi cho qua đi, giờ quan trọng là mẹ đã muốn thay đổi, mình phải giúp mẹ chứ, cứ xa lánh tránh né mẹ thì cũng đâu được gì.

– Tao không quan tâm, mày thích làm gì thì làm đi! Thay đổi à, để đó rồi mày xem, bả làm vậy để che mắt thiên hạ thôi.

– Che mắt hay không không quan trọng, miễn là bả không gây tiếng xấu nữa là được rồi.

– Thôi mày đừng có bênh vực bả nữa, tao không muốn nghe đâu.

– Bây giờ chị có thương em không, chị nói đi!

Câu hỏi thẳng thừng của Vũ làm lan bối rối, rõ ràng nó biết câu trả lời mà…

– Được rồi, im lặng tức là thương phải không! – Vũ nhìn vào mắt chị, còn nàng thì quay đi hờn dỗi.

Kéo chị nằm úp lên người mình, hai chị em lại dính chặt vào nhau, Vũ ôm Lan thật chặt và không cho nàng thoát ra nữa, vờ vịt đánh Vũ mấy cái rồi nàng cũng nằm im trên người em, vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Lan, Vũ nói.

– Nếu thương em thì đừng có giận má, đừng làm má buồn nữa, giờ má đang cố thay đổi mà, phải giúp má “hoàn lương”, như tội phạm mới ra tù ấy, cứ né né người ta, người ta lại làm liều thì sao.

Sự so sánh của Vũ làm Lan không thể nhịn được cười, úp mặt lên ngực Vũ, nàng đánh yêu em mình, nàng biết dù bây giờ nàng có nói gì thì không thể làm Vũ thay đổi ý định, nàng biết em mình cũng như mọi đàn ông khác trên đời, bên ngoài tỏ ra cứng rắn lạnh lùng, nhưng chỉ cần có bàn tay vuốt ve chiều chuộng của phụ nữ lại mềm lòng ngay. Dù điều này làm Lan buồn, nhưng nàng biết lợi ích cuối cùng cũng dành cho đứa em thân yêu của mình…

– Lan ơi, em đói… – chàng nhắc khéo chị…

– Thì thay đồ đi, tui chở đi ăn, còn ngồi nói nữa.

– Nhưng mà… đồ ăn đầy dưới nhà kìa… xuống ăn cho rồi, đi đâu nữa cho mệt.

Trừng em một cái, nàng đứng dậy đi rửa mặt rồi cùng Vũ xuống nhà ăn với mẹ…

Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/

Trống trường đã điểm, buổi học thêm kết thúc, mọi người ùa ra khỏi lớp còn Ngọc thì vẫn nép mình trong cửa nhìn ra ngoài sân… ánh mắt cô đảo khắp sân trường, mở điện thoại ra, nàng gọi cho anh tài xế nhà mình.

– Alo, bác Ba, bác tới chưa đang đứng đâu vậy!

– Tới rồi tới rồi, đứng ngay cổng trường đây! Cháu đứng đâu sao bác không thấy!

– Chờ chút nha!

Nàng chạy vội vã ra cổng rồi nhảy ngay lên xe, miệng dục bác tài đi gấp.

– Nhanh lên bác.

– Gì vậy, làm gì mà gấp dữ.

– Đi nhanh đi, cháu đau bụng.

Xe lăn bánh, nàng ngoái nhìn qua cửa sổ, hắn vẫn còn đang đứng cạnh chiếc SH, mắt nhìn theo xe nàng.

Bữa tối, vẫn như mọi ngày chỉ có Hồng, Ngọc và Hùng, còn ông Chiến thì vẫn mất dạng từ sáng đến giờ, vừa cầm đũa lên Hồng đã than thở.

– Sau này mày đừng có bắt chước thằng cha mày nghen Hùng!

Chỉ có nàng và Hùng mới hiểu nàng đang nói gì, còn ngọc thì vẫn ngồi một cách lơ đãng, không buồn gắm thức ăn…

– À, chị hai, hồi sáng anh Quân hỏi chị đó! – Hùng hào hứng!

– Quân là ai thế ngọc – Hồng nhìn con…

Vừa nhắc đến tên Quân, ngọc đã buông đũa…

– Kệ nó, từ nay mày đừng nhắc đến tên thằng đó trước mặt tao nghe chưa!

– Ớ!

Hùng ngớ người ra, không hiểu sao chị mình lại khó chịu với Quân đến vậy. Nói về Quân, gã chính là người đã cung cấp thông tin về chuyện đi ngoại tình của ông Chiến cho Hùng nghe, và nhờ đó hùng nói mà bà Hồng mới biết chuyện chồng mình, Quân là con chủ nhà hàng khách sạn Paradise lớn nhất nhì thành phố, tuy mới học 12 nhưng gã ăn chơi không kém gì các đại gia ở thành phố này, nhà hàng của bố mẹ gã thường xuyên đón các vị khách VIP đến ăn chơi trác tán, nhờ có đội ngũ tiếp viên chân dài khêu gợi mà nơi đây được mệnh danh “thiên đường khoái lạc” của thành phố này, trong những khách quen của nhà gã, có cả ông Chiến, vì gã mê Ngọc – con gái Chiến đã lâu, nên gã bắt đầu chú ý đến Chiến, và phát hiện ra chiến hay dẫn tình nhân đến đây, để lấy lòng Ngọc, Quân kết thân với em Ngọc và cung cấp cho nó nhiều thông tin thú vị về những đại gia trong thành phố này, trong đó có cả cha của nó, ông Chiến!

Ngọc vừa bỏ chén cơm xuống bước lên phòng thì Hồng đã hỏi ngay thằng Hùng:

– Ủa, Quân là thằng nào mà sao con Ngọc tức vậy!

– Thì là cái anh mà con ông chủ khách sạn Paradise đấy, chính ảnh nói cho con chuyện ông ba mình hay tới đó với bà Kiều chứ đâu!

– Ủa, vậy hả! Má đâu biết, mà sao con với con Ngọc quen nó?

– Thì do ảnh học cùng khối chị Ngọc, thấy hai người cũng hay nói chuyện, hồi bữa chính chị Ngọc giới thiệu con với ảnh chứ ai.

– Ủa vậy hả… mà nó là người sao, có đàng hoàng không, phải định tán tỉnh con Ngọc nữa phải không!

– Chắc không phải đâu, thấy ảnh đàng hoàng mà.

– Tao lạ gì mấy thằng công tử đấy! Thấy con gái nhà người ta xinh là tươm tướp lên, mày coi chừng đấy, dạo này tao nghe mày cũng cặp bồ cặp bịch phải không?

Hùng nhăn nhó.

– Mệt quá, lớn rồi để tự do chút chứ, giờ má muốn con ế hay sao vậy?

– Ế càng tốt!

– Má nói nghen, con mà ế là má nuôi con suốt đời đó!

– Càng tốt.

Hồng trêu con, nhìn cái mặt phụng phịu của thằng con, Hồng lại thấy yêu nó hơn, đúng như ông bà đã dạy, con trai theo mẹ, con gái theo cha, nhà này chỉ có mình nó là hiểu ý nàng nhất, dù từ nhỏ đến lớn nàng đánh mắng nó không biết bao nhiêu lần nhưng lúc nào nó cũng bám theo nàng không rời, mỗi lần hờn giận ông Chiến, nàng lại hay tâm sự với nó, vì nàng biết chỉ có nó mới biết lắng nghe nàng nói, còn Ngọc thì… từ nhỏ đã ương bướng, ngang ngạnh và đỏng đảnh, chỉ nghe lời ông Chiến, nên cứ nói chuyện một lúc hai mẹ con lại sinh ra cãi nhau. Lâu dần thì trong nhà cũng chia ra làm hai phe với quân số đồng đều nhau, tuy là vậy nhưng bao năm trôi qua, tình cảm của họ vẫn khăn khít không rời, nhưng từ ngày ông Chiến ngoại tình, gia đình khăng khít ấy lại đang có nguy cơ đổ vỡ…

Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/

– Vũ, Vũ, dậy đi…

Mở mắt ra, Vũ thấy Lan đang ngồi bên cạnh…

– Gì… vậy?

– Đói bụng quá, dậy rửa mặt rửa mày rồi chở tui đi ăn coi! – Nàng nhăn nhó.

– Ủa, dưới nhà còn đồ mà, đói thì xuống ăn đi chứ!

– Không! – Lan thẳng thừng.

– Sao vậy, ngon mà!

– Mệt quá, nhanh đi, đói lắm rồi nè, hồi sáng hứa rồi mà!

Lộm cộm bò dậy, chàng biết tại sao chị mình lại đói lả như vậy, lúc trưa, cũng tại Lan làm điệu làm bộ nên chỉ ăn có miếng súp rồi lên phòng nằm, chả thèm nói với ai câu nào, dù Vũ đã khuyên chị hết lời nhưng không vì vậy mà Lan hết giận Kiều, chỉ vì nể em mà nàng mới ngồi cùng ăn với mẹ, vì chỉ mới nhìn mặt mẹ, Lan đã thấy tức giận không nuốt nổi, nhìn gương mặt dè dặt rụt rè của Kiều, Lan cứ có ý nghĩ là mẹ chỉ đang giả vờ đóng kịch trước mặt em trai mình, về phần Kiều, trước thái độ của Lan, nàng cũng không biết phải làm gì hơn ngoài sự chịu đựng… suốt bữa ăn, Vũ cũng cố nói vài câu để gợi chuyện, nhưng chỉ có Kiều là rụt rè đáp, còn Lan thì vẫn im thin thít!

Chờ em thay đồ xong, hai chị em cùng đi xuống nhà.

– Hai đứa dậy rồi hả, lại ăn cơm cho nóng nè! – Ngồi trên ghế, Kiều đã chờ sẵn từ lúc nào.

Hai chị em nhìn nhau không biết nói gì.

– Mẹ dọn xong hết rồi nè, lại ăn đi – Kiều hớn hở bước đến dở lồng bàn ra.

– Hay… ở nhà ăn nghen! – Vũ nhìn Lan…

– Không!

Nàng gắt lên, nắm tay em nàng lôi Vũ đi, vừa bước theo chị, Vũ vừa ngoái lại nhìn mẹ, Kiều cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra…

– Ủa… sao vậy, hai đứa.

Nàng bước theo hai con ra cửa. Nhìn Lan dắt xe ra khỏi nhà, đằng sau là Vũ, nàng đã hiểu ra… từ ngoài sân Vũ ngoái lại nhìn mẹ, nhìn Kiều đứng đó tựa vào cửa gương mặt đầy buồn thiu, chàng chỉ muốn tới ôm mẹ an ủi, nhưng vì không muốn làm chị buồn, cậu đành đi theo lan…

Nằm trong phòng, tay Ngọc cứ muốn bấm nút bật điện thoại lên để gọi cho Vũ, nhưng vì sợ Quân gọi, nàng cũng đành chịu. Nhắm mắt lại, nàng cô quên đi gương mặt đểu giả của Quân, kẻ đã đem đến cho Ngọc cơn ác mộng kinh hoàng nhất, kẻ đã ép buộc nàng để thỏa mãn thú tính của hắn nhưng nghĩ cho cùng thì cũng chính do nàng đã quá buông thả… nhớ lại ngày đầu tiên gặp Quân, Ngọc cứ nghĩ hắn là một thằng con trai hiền lành, nhìn cặp kính gả đeo, Ngọc không ngờ hắn ta lại là một thằng lưu manh mạt hạng, trong lớp học thêm, hắn cứ tìm cách ngồi gần nàng để hỏi bài này nọ, mặc dù không quen biết, nhưng thấy hắn hiền lành chịu khó học, nàng cũng không nỡ từ chối, qua thông tin bạn bè, Ngọc biết hắn là công tử nhà giàu, tuy không bằng Vũ, nhưng tính tình thì hài hước và khéo ăn nói chứ không lầm lì im lặng như Vũ nên nàng cũng rất có cảm tình, từ những buổi học thêm trên lớp, hai người bắt đầu thân thiết dần, mới đầu ngọc cũng chỉ định làm vậy để cho Vũ ghen, nhưng tính Vũ vốn ít nói, dù tức cũng không muốn nói ra nên Ngọc cũng để im vậy, tiếp xúc nhiều ngọc mới phát hiện ra Quân không phải là kẻ hiền lành như nàng nghĩ, ngược lại gã là một tay ăn chơi có tiếng, vì quá ham chơi đua đòi nên đã ở lại lớp năm lớp 9, từ khi lên cấp 3, nhờ dùng tiền mua điểm nên gã càng thỏa sức ăn chơi mà không bận tâm gì.

Từ ngày làm bạn với gã, Ngọc bắt đầu tiếp xúc với một thế giới mới, thế giới của vũ trường, sàn nhảy và những cuộc vui bất tận, mang tiếng là bạn gái Vũ công tử, nhưng từ trước đến giờ, mỗi lần đi chơi, toàn là Ngọc chủ động, dắt đi đâu thì Vũ đi đấy nhưng từ lúc quen với Quân, Ngọc mới cảm thấy thế giới xung quanh còn nhiều điều mà những nữ sinh ngây thơ như nàng nếu không tìm hiểu thì sẽ chẳng bao giờ biết, ban đầu nàng còn sợ sệt nhưng lâu dần thì nàng thấy thích, và hậu quả đã rõ ràng trước mắt, sau một bữa tiệc say bí tỉ ở nhà một dân chơi, nàng thức dậy mà trên mình không còn mảnh quần áo nào, và bên cạnh là hai gã đàn ông, quân và gã bạn của hắn, vừa đau đớn vừa nhục nhã, nàng chạy xuống nhà tìm con dao và lên phòng định đâm cho mỗi thằng một nhát, nhưng những kẻ xung quanh đã phát hiện và tống nàng ra khỏi nhà.

Sau đêm đó, nàng hận quân đến thấu xương, nhưng cũng không biết phải làm gì, đành câm lặng vì sợ Vũ biết, nhưng hắn không buông tha cho nàng, một đêm nọ, nàng nhận được một tin nhắn của hắn, và một đường dẫn tới những bức ảnh lõa thể của nàng…

Chương trước Chương tiếp
Loading...