Loạn luân mẹ và con
Chương 9
Sáng sớm, vừa thức dậy, Kiều đã thấy Vũ loay hoay trong bếp.
– Ủa, Vũ, sao nay dậy sớm vậy?
– Dạ… con… đói bụng.
Vũ nói dối Kiều, thật ra cậu đang tìm đá để chườm lên vết tát ê ẩm trên mặt mà chỉ vừa tối hôm trước Lan giáng lên mặt cậu.
– Trời, đói sao không gọi mẹ dậy… ủa ủa… lại đây mẹ coi, sao má con sưng tấy lên thế này Vũ. – Kiều đã phát hiện ra vết đánh trên mặt Vũ.
– Không… sao… tối qua con bị té trong nhà về sinh ấy mà… không sao…
– Trời, té gì mà lại có dấu tay thế này… ai đánh con phải không?
– Không có mà…
– Trời… ai đánh nói mẹ nghe coi… tối qua mẹ thấy mặt con bình thường mà… à… có phải là chị đánh con không?
– Trời… đã nói là không phải mà cứ, thôi con đi học đây.
Vừa nói dứt lời, Vũ đã vội vã giật lấy cái cặp trên bàn và chạy biến ra khỏi nhà, cậu phải vội vã như vậy vì cậu muốn tránh mặt Lan, cậu biết đêm qua cậu đã thực hiện một hành vi vô cùng đồi bại, và tồi tệ hơn người đó lại chính là chị cậu. Suốt cả buổi sáng hôm đó, Vũ cứ ngồi trằn trọc suy tư về chuyện đêm hôm trước, cậu không ngờ chỉ vì một phút không kiềm chế được bản thân mà giờ đây chắc có lẽ chị cậu sẽ căm ghét cậu suốt đời. Cứ nghĩ đến chuyện Lan không nhìn mặt cậu nữa, Vũ lại gục đầu xuống bàn lo sợ.
… Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/
Vừa bước xuống nhà định đi ăn sáng thì Lan đã thấy Kiều ngồi đó.
– Lan à… mẹ có chuyện hỏi con chút được không? – Kiều đứng dậy nhìn con.
– Sao… chuyện gì vậy?
– Tối qua con với Vũ… cãi nhau phải không?
Vừa nhắc đến Vũ, mặt Lan đã sa sầm lại, cô vội nói:
– Không có… đâu có cãi gì đâu.
– Thật không con…
– Thật mà! – Lan bực bội…
– Vậy à… vậy chắc thằng Vũ nó té thật…
– Ủa… té… gì… là sao?
– Lúc sáng mẹ thấy nó đứng cầm bịch đá chườm mặt, cái má nó sưng tấy lên như bị ai đánh, mẹ hỏi sao nó kêu bị té…
– Trời… có… nặng… lắm không?
– Thấy sưng ghê lắm… chắc nó mới bị…
– Vâng…
Bước xuống cầu thang, chân Lan đi không vững nữa, chợt nhớ đến cảnh Vũ ôm mặt đau đớn lúc bị mình tát đêm qua, Lan lại thấy… tội nghiệp cho em mình, giá mà lúc đó bình tĩnh hơn một chút, nghĩ cho cùng thì chuyện đêm qua cũng chưa có gì quá lố, chỉ là đụng chạm bên ngoài… nhưng vẫn khó lòng chấp nhận được, vì Vũ dám sờ ngực Lan, lại còn cưỡng ép Lan hôn Vũ… cứ nghĩ đến là lan lại giận em trai của mình, ngồi nghĩ mãi Lan không hiểu tại sao một đứa ngoan hiền như Vũ lại đổ đốn đến vậy… đúng rồi, trong đầu nàng chợt nảy ra một ý nghĩ…
Chạy ngay lên phòng Vũ, Lan bật máy tính của em mình lên và bắt đầu lục tung các ổ đĩa trong máy em lên, cái mà nàng đang tìm kiếm chính là “nhưng văn hóa phẩm đồi trụy” mà nàng nghĩ đã làm hư em trai mình, nhưng tìm mải miết vẫn không có gì đáng ngờ, hoàn toàn không có chút dấu vết của phim ảnh đồi trụy hay gì cả, ghê gớm lắm cũng chỉ là vài tấm ảnh của người mẫu bikini nằm trong kho hình nền…
Nằm xuống giường, nàng vẫn chưa đưa ra được lý do cho sự đổ đốn của Vũ, chỉ có khả năng duy nhất là do sự bộc phát nhất thời của những chàng trai tuổi dậy thì khi gần phụ nữ… điều đó… chắc cũng không có gì đáng trách, vì chính trong đầu nàng cũng có những ý nghĩ đen tối khi gần Vũ, nàng nhớ lại đêm qua, lỗi cũng do một phần nàng khi cố ưỡn mông lên để cạ vào người Vũ rồi lại ôm chặt lấy Vũ và thả mình theo những nụ hôn của em trai mình… lúc đánh Vũ xong, đi vào nhà vệ sinh, nàng mới nhận ra quần lót mình ướt nhẹp lúc nào không biết… mãi nghĩ, Lan ngủ quên lúc nào không biết…
Tỉnh dậy, đã gần trưa, vừa định về phòng thì Lan để ý thấy giữa những cuốn sách Tiếng Anh dày cộm của Vũ là cuốn sổ tay mà nàng tặng Vũ lúc Vũ vào 12, không biết tại sao nó lại nằm tách biệt với những cuốn vở khác, lại ở một nơi kín đáo không ai để ý đến như vậy, cảm thấy tò mò, Lan lại gần và rút nó ra, một đĩa CD và những lá thư rơi kẹp trong cuốn sổ rơi ra, nàng vội vã nhặt lên và mở ra…
Những bì thư, hoàn toàn trống rỗng, không có gì trong đó, nhưng chắc một điều là chiếc đĩa này sẽ có dữ liệu vì ai điên lại cất một chiếc đĩa trắng kĩ thế, vừa định lại máy tính bỏ đĩa vào đầu đọc thì nàng nhận ra những dòng chữ của em mình chi chít trên những mặt giấy của cuốn sổ, bỏ cái đĩa xuống, nàng ngồi xuống bàn và bắt đầu dở trang đầu tiên ra…
Ngày… tháng… năm…
“Tui hận chị… chị đã hứa là không vào Sài Gòn học vậy mà chị vẫn đi, tui mong chị chết trong đó luôn đừng có về đây nữa!”
Trang đầu tiên của cuốn nhật ký, chỉ có một dòng, và nó làm Lan tức điên lên, không ngờ đứa em trai mà lâu nay mình yêu quý lại trù mình chết! Thật thất vọng làm sao!
Nén giận, nàng lật tiếp sang trang hai.
Ngày… tháng… năm…
“Khốn nạn! Nhà gì mà vắng tanh như cái nhà hoang, nhà hoang còn có ma, có trộm cướp nó ở, còn nhà này thì, cút hết đi.”
Ngày… tháng… năm…
“Ngọc là đồ phản bội, phản bội như những người đàn bà khác trên đời này, mới hôm trước còn mở miệng ra là nói anh anh em em này nọ, giờ đã đi chơi với thằng Quân, cút hết đi, mình cũng không thèm đồ dối trá phản bội như vậy, Ngọc cũng chẳng khác gì những người trong nhà mình… vậy mà mình đã có lúc nghĩ trên đời này chỉ còn có thể tin tưởng ở mình Ngọc… Ngọc nói là do mình… nhưng mình hỏi tại sao thì Ngọc không nói… cũng như lúc chị đi, mình hỏi tại sao lại bỏ mình… chị cũng không nói… còn người mẹ kia thì… mình không cần hỏi… vậy là do mình hết ư… mình đã làm gì sai… ít ra cũng cho mình biết chứ”
Sóng mũi Lan chợt cay cay… nàng chợt nhớ đến cái đêm Vũ và nàng chia tay ở phi trường, cả ngày hôm đó Vũ mất hút, và nàng đã định hủy chuyến bay để đi tìm em, cuối cùng Vũ cũng đến, và hỏi nàng một câu duy nhất và nàng đã không trả lời được… hình ảnh cuối cùng của Vũ là đôi mắt đỏ ngầu và sưng tấy của em…
Ngày… tháng… năm…
“Khốn nạn, có một người mẹ như vậy, thảo nào chị không muốn ra đi là phải, bà ta làm mình không còn dám nhìn mặt ai nữa, không biết đây là lần thứ mấy mình chứng kiến cái cảnh khốn kiếp ấy… mình thề nếu có lần sau nữa thì mình sẽ để cho người ta chửi mẹ một trận cho biết mặt, mình sẽ không ngăn cản nữa… không biết trong đó chị có nhớ mình không… chắc là không rồi… thoát khỏi đây thì sướng quá mà…”
Ngày… tháng… năm…
“Mấy ngày nay tự nhiên ruột gan cứ nóng bừng bừng, không biết bà chị trong đó có chuyện gì không, tự dưng mấy đêm nay cứ mơ thấy bả về đây ngồi khóc huhu…”
Ngày… tháng… năm…
“Chị ơi, sao chị không gọi điện cho em nữa hả chị, lần trước em nóng giận lỡ lời thôi chứ em không có ý gì đâu, chị đừng giận em mà, đêm nay chị nhớ về nữa nghen, có chuyện gì buồn cứ kể em nghe, rồi em gãi lưng đấm lưng cho chị nhen…”
Gấp cuốn sổ lại, Lan không muốn những giọt nước mắt mình làm ướt những trang giấy trên cuốn nhật ký của Vũ thêm nữa, gục đầu xuống bàn, nàng òa khóc như một đứa trẻ vì những dòng chữ viết lên bằng mực và nước mắt của em trai mình, những câu cụt ngủn thô ráp, ngôn từ bỗ bã nhưng vẽ nên một thế giới u ám cô độc mà Vũ đang sống trong đó ngày qua ngày…
Lật tiếp ra nàng đọc.
“Chị ơi… em hận chị… tại sao chị không nói chị bị bố ép đi sài gòn, con Ly đã nói hết cho em rồi, tối nay em sẽ viết thư cho chị để xin lỗi chị, chị tha lỗi cho em nhen, em biết chị yêu em nhiều lắm, em cũng yêu chị, không phải yêu đơn giản thôi đâu”
“Thư em viết rồi nhưng em không gửi đâu, em biết nghe em kể lể, than khóc xong chị lại buồn không học được, em biết chị cũng yêu em phải không?”
“Hôm nay ông ba lại đánh chửi mẹ ghê lắm, em cũng muốn can nhưng em thấy mẹ đáng bị như vậy.”
“Sáng hôm nay em thấy mắt mẹ sưng hết, chắc do khóc nhiều, em cũng muốn hỏi mà không dám, em biết chị cũng ghét mẹ, em cũng ghét nhưng mà… sao em thấy mẹ tội quá”
“Ba vừa đi xong, bả lại biến ra khỏi nhà liền, uổng công em tội nghiệp bả mấy ngày nay, em tưởng bả biết sợ rồi chứ, từ giờ em không thèm quan tâm đến bả nữa”
“Chị ơi, chắc em… không ghét mẹ nữa đâu… hồi sáng em giúp mẹ thoát khỏi tay mấy bà kia, mẹ nấu cơm cho em ăn, mà em làm bộ nên không ăn, giờ nghĩ lại thấy tiếc quá, không biết mai bả có nấu nữa không, chắc mai em kiềm chế không được phải ăn quá, làm sao đây:)”
“Chị ơi, hôm nay em ra viện nè, mấy hôm nay em đang hù mẹ ghê lắm, chắc mẹ cũng sợ rồi, mới ban đầu em nghĩ mẹ làm vậy là do mẹ sợ em nói ra chuyện mẹ với ông Chiến làm trò bậy bạ ngay giữa phòng khách nhà mình, nhưng cả đêm qua rồi hôm nay nữa, lúc em vào nằm trong bệnh viện, mẹ cứ khóc cả ngày, rồi ôm em nữa, sướng lắm! Em nghĩ chắc là do mẹ còn thương em, lo cho em mới khóc như vậy…”
Cuốn nhật ký rơi ra khỏi tay Lan…
“Trời ơi! Thì ra tất cả là do người đàn bà đồi bại dưới kia mà em tôi ra nông nỗi này sao trời ơi là trời, Vũ ơi, tại sao em lại chịu đựng những chuyện như thế này được hả Vũ! Thì ra tất cả là do người đàn bà ấy dày vò nó cả thể xác lẫn tinh thần, mình đã biết mấy hôm nay, bà ta đối xử tốt với nó và mình chỉ là đóng kịch, nhưng không biết nguyên nhân tại sao, giờ thì mình đã rõ, dối trá, tất cả là dối trá cả, vậy mà mình đã có ý định tha thứ cho bà ta”
Cơn tức giận lên đến đỉnh điểm, nhặt cuốn nhật ký lên, Lan bước ra khỏi phòng với ý định sẽ đem trang những trang nhật ký này để kết tội người phụ nữ gây ra cho em mình những nỗi đau đớn đến tận cùng, nhưng vừa bước ra khỏi hành lang, Lan đã thấy Vũ bước lên, vừa thấy Lan, Vũ đã định quay người định chạy, nhưng cậu chợt khựng lại khi thấy trong tay lan vật gì đó quen quen, mở to mắt, cậu không thể tin được đó chính là cuốn nhật ký của mình…
– Cái gì… cái… gì… trên tay chị… – Cậu run rẩy thốt lên.
– Chị… chị… – Lan cũng không biết trả lời sao…
– Cái gì nói mau! – Vũ hét lớn!
– Là… nhật ký… – Lan run rẩy…
– Sao… sao… chị dám!
Lao tới, Vũ giật mạnh cuốn nhật ký ra khỏi tay Lan và chạy vào phòng đóng sầm cửa lại.
Từ dưới nhà, nghe có tiếng hét, Kiều vội vã chạy lên lầu thấy lan đang đứng đó vẻ mặt đầy sợ hãi, nàng hỏi:
– Có chuyện gì vậy Lan?
Vừa trông thấy Kiều, cơn tức giận của Lan lại nổi lên đùng đùng, nàng hét lớn:
– Bà đừng có đóng kịch nữa dùm tôi đi!
Kiều sững sờ, nàng không hiểu nàng đã gây ra chuyện gì mà khiến Lan nổi điên lên vậy.
– Con… nói gì vậy… đóng kịch là sao?
– Còn giả vờ nữa hả! Bà ra đường hại người chưa đủ hay sao mà còn về đây hại con của mình nữa!
Bốp!!!
Một cái tát giáng thẳng vào mặt Lan, Kiều không thể kiềm chế được nữa trước sự nhục mạ của lan dành cho mình, nàng bật khóc nghẹn ngào:
– Cô… không được xúc phạm tôi… tôi là mẹ cô đấy!
Cái tát đau đớn làm Lan cũng bật khóc.
– Bà… không xứng đáng làm mẹ tôi! Tôi hận bà!
Chạy về phòng nàng đóng sầm cửa lại rồi úp mặt xuống giường òa khóc, bên ngoài hành lang, Kiều cũng gục xuống dưới sàn nhà nức nở… những hy vọng về ngày tương lai tươi đẹp của một gia đình hạnh phúc chợt tắt ngấm… tiếng khóc rấm rứt vang lên khắp căn nhà, những giọt nước mắt của sự căm hờn, tủi nhục đau đớn lại rơi…
Ngồi khóc một mình giữa hành lang, cái tát mà Kiều giáng lên mặt lan làm Lan đau bao nhiêu thì Kiều đau gấp trăm lần con, nàng không hiểu tại sao mấy ngày hôm nay nàng đã nỗ lực làm tất cả những gì có thể để mong Lan thay đổi ý định, nhưng kết cục lại là một sự xúc phạm lăng nhục của con dành cho nàng như vậy, ánh mắt của Lan dành cho nàng không còn là con nhìn mẹ nữa mà là Lan đang nhìn thấy một kẻ tội phạm đáng khinh bỉ…
Nàng đau xót làm sao khi mọi chuyện lại xảy ra mà nàng không hề biết lí do… có tiếng bước chân lại gần, ngẩng mặt lên, đó chính là Vũ… từ trong phong Vũ đã nghe thấy tất cả, chàng biết tại sao chị lại nổi điên như vậy, vừa định ra can chị thì không còn kịp nữa…
Cúi xuống ôm mẹ vào lòng, cố xoa dịu cảm giác tủi nhục mà Kiều đang chịu đựng, đưa tay lau nước mắt cho mẹ, Vũ nói:
– Đừng khóc nữa… vào đây đi…
Bám vào người Vũ ngồi dậy, nàng theo Vũ vào phòng, đóng cửa lại, nàng ôm Vũ nằm xuống rồi áp mặt vào ngực con mà khóc, nàng biết giờ trên đời này không ai có thể làm chỗ dựa cho nàng nữa ngoài Vũ… vòng tay ra sau lưng con, nàng xiết Vũ lại thật chặt, nàng muốn hơi ấm của cơ thể Vũ sẽ xua đi sự sợ hãi hoang mang trong lòng nàng… hôn lên mặt Kiều, Vũ làm nàng cảm thấy thanh thản yên bình trở lại…
… Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/
Thức dậy, Lan thấy trời đã tối, chợt mặt nàng nhói lên vì đau, nghĩ đến Kiều nàng lại giận khôn tả, nhưng sực nhớ đến gương mặt tức giận của Vũ, nàng vội vã chạy sang phòng em, cửa không khóa, nàng đẩy cửa vào trong, không có ai trong đó, chạy xuống nhà, rồi ra ngoài vườn, không có bóng dáng của cả Vũ và Kiều, Lan bắt đầu lo sợ không biết có chuyện gì lại đang xảy đến với Vũ, chắc là Kiều đã nói gì đó với Vũ và làm Vũ hận mình thêm – ý nghĩ cay nghiệt ấy xuất hiện trong đầu Lan…
Vào trong nhà nàng tìm điện thoại để gọi cho Vũ, tiếng nhạc chuông vang lên từ phòng Vũ, chạy vội qua phòng em, nàng thở dài khi thấy điện thoại em để trên bàn, nhìn qua máy tính, nàng sực nhớ hồi sáng nàng định xem cái đĩa trên bàn học, nhìn qua bàn Vũ, cái đĩa đã biến mất, nhưng nàng không phải tìm kiếm lâu, mò xuống dưới gầm giường của Vũ, chỗ cất giấu đồ quen thuộc của em mình, nàng thấy lại cuốn nhật ký và cả cái đĩa nữa, không thể chờ thêm, nàng bỏ ngay cái đĩa vào máy tính… quả nhiên nàng đã đoán đúng, cái đĩa chứa nhiều đoạn video, click vào một đoạn.
“Trời!!!” – Nàng sững sờ.
Trên màn hình là cảnh Ngọc đang nằm trên giường của em trai nàng, trên người chỉ còn mỗi cái quần lót, và người đang chĩa ống kính vào Ngọc không ai khác chính là Vũ – em trai nàng, Ngọc không những không ngại ngùng gì mà lại còn cười khoái chí, dường như không phải là lần đầu ngọc cởi áo để Vũ quay phim, đoạn phim chỉ có 10 giây… tay lan run rẩy click vào đoạn phim thứ hai, video được mở lên, trên giường Vũ, cả hai đứa đều còn nguyên quần áo, có lẽ chúng mới đi học về.
“Khóa cửa lại coi, ai vô thì sao?” – Ngọc nói.
“Ai nữa mà vô” – Vũ đáp.
“Ủa, bà Nga đâu?”
“Xin nghỉ rồi”
“Ủa sao vậy”
“Tui cũng không biết nữa”
Rồi cả Vũ và Ngọc cùng nằm xuống giường, chúng ôm nhau, rồi nói thì thầm gì đó, làm ngọc cười thích thú, bất chợt, tay cô bé mò xuống quần Vũ rồi xoa xoa chỗ vùng kín của Vũ, còn Vũ thì nằm ôm ngọc vào lòng và hôn lấy hôn để lên mặt cô bé.
“Đi học mà không mặc quần lót nha, bữa nào tui nói cả lớp cho biết.” – Ngọc ngước lên chọc Vũ.
“Ha, mấy cái quần lót tui bà lụm hết rồi còn nói nữa, chưa đòi là may đó, mà bà lụm làm gì vậy, đừng nói là cho thằng Hùng nha.”
“Hihi, để lâu lâu nhớ ông lấy ra ngắm không được hả?”
“Xạo xạo, ngày nào trên lớp cũng gặp mà nhớ cái gì, bà mặc thì nói cho rồi, hôm bữa lao động bà ngồi hở ra tui thấy rồi nha, cái ck của tui chứ đâu”
“Cấm nói mấy đứa đấy nhé”
“Hehe, để coi thái độ bà ra sao đã, hôm bữa giờ sai khiến tui hơi bị nhiều đấy”
“Ông mà nói tui giết ông liền”
“Á, đau, nhẹ thôi” – thì ra bên dưới tay Ngọc đang bóp mạnh vào quần Vũ…
“Hihi… cứng ngắc rồi nè”
Vũ không đáp, ôm Ngọc lại, tay chàng bắt đầu sờ soạng khắp người Ngọc, đặt bàn tay vào giữa đũng quần Ngọc, Vũ dùng ngón giữa chà xát liên tục vào giữa hai mông Ngọc, làm Ngọc giật nảy mình lên… cả hai bắt đầu ôm chặt lấy nhau và cùng rên rỉ…
Ngả người ra ghế, Lan không còn dám tin vào mắt mình nữa, cả hai đứa trẻ ngoan hiền mà nàng biết giờ đang vừa ôm nhau vừa kích dục cho nhau, nhìn mặt Vũ lúc ấy, Lan nhớ đến cảnh đêm hôm trước trong phòng mình, Vũ cũng rên rỉ như vậy khi cạ dương vật của mình vào mông Lan, bất chợt, nàng thấy Ngọc ngồi bật dậy, tóm lấy quần Vũ, Ngọc mở dây thắt lưng ra rồi kéo tuột quần xuống làm dương vật của Vũ đã được kích thích từ nãy giờ chỉa thẳng lên trời, Lan há hốc nhìn vào màn hình, “con chim” của Vũ giờ cứng đờ như một khúc gỗ, nàng nghĩ có khi còn to hơn lúc buổi trưa nàng thấy, người nàng nóng lên vì ngượng nhưng mắt nàng vẫn không rời màn hình, kéo ghế sát lại gần, nàng nhìn chăm chú vào hành động của Ngọc, ngồi lên chân Vũ, Ngọc cúi đầu xuống và cầm buồi Vũ sóc lên sóc xuống liên tục, thỉnh thoảng lại cho vào miệng mút vài cái rồi lại sóc lia lịa, bên trên Vũ ngồi gượng dậy, với tay lên ngực bạn gái mình và bóp dữ dội, càng lúc Ngọc càng sóc nhanh hơn, làm Vũ phải nằm vật ra nệm thở hổn hển, lần đầu tiên trong đời Lan thấy một cảnh tượng dâm loạn như vậy, nàng không ngờ cô học sinh ngây thơ trong trắng mà nàng biết lại đang ngậm dương vật của em trai nàng vào miệng và mút như mút kẹo.
“Ớ… từ từ… ah… ahhhh” – Vũ thốt lên.
Không những không dừng lại, tay Ngọc nhanh dần, và chợt dừng lại khi Vũ rên lên một tiếng thật to rồi nằm vật ra giường bất động… nằm qua một bên, Ngọc sục thêm mấy cái nữa rồi bước ra khỏi giường… với người dậy, Vũ cầm máy quay và tắt…
Vừa định click tiếp vào clip thứ 3, chợt Lan thấy quần lót mình lại ướt ướt, mò tay vào trong quần, nàng biết âm đạo mình lại tiết ra thứ nước mà người ta gọi là dâm thủy, thứ nước nhờn mà mỗi lần người con gái bị kích thích tình dục thì tiết ra, định chạy vào nhà tắm thay quần, nhưng Lan không thể kiềm chế để xem tiếp những đoạn video.
“Mấy giờ học thêm” – Khuôn mặt hồn nhiên của Ngọc lại xuất hiện trên màn hình.
“3 Giờ”
“Giờ 2 rưỡi rồi nè”
“Biết rồi, giờ tui mà đi bà có chịu không?”
“Hihi, đương nhiên là không, nằm xuống nhanh đi”
“Thổi… nữa hả”
“Chứ giờ sao…”
“Ngày nào cũng thổi… cũng bóp hết, quay tùm lum rồi, giờ quay làm gì nữa, chán quá, có gì mới không?”
Nằm xuống cạnh ngọc, Vũ than thở.
“Chứ giờ sao… chứ làm mấy trò như trong phim ghê lắm, tui làm không được đâu”
“Ừhm… nhưng mà ít ra cũng… được đút vào chứ… bữa bà hứa tui rồi mà…”
“Ông bị gì vậy… đút vô coi như tui… mất hết rồi…”
“Trời… tui với bà mà còn được với mất nữa, chán thiệt” – Úp mặt xuống gối, Vũ tỏ ra thất vọng.
“Đó, nữa… mới chút mà đã…” – Nằm lên lưng Vũ, Ngọc lay vai Vũ…
“Thì… để chừng nào… lên đại học đã chứ…”
“Trời… từ giờ đến lúc lên đại học… lâu lắc lâu lơ”
“Còn nửa năm nữa chứ mấy” – Hôn lên má Vũ, Ngọc an ủi.
“Ừhm… vậy thôi… Ngọc không muốn thì tui cũng không ép, không biết hết năm học đây tui còn ở đây không nữa”
“Ủa… ông gì vậy, không ở đây là sao?”
“Thì… hôm bữa nghe ông ba nói định cho tui đi du học chứ sao”
“Trời, thiệt hả”
“Ừhm…”
“Vậy giờ ông tính sao?”
“Tính gì mà tính, thì ổng bắt làm sao thì tui làm vậy chứ tính gì nữa”
“Không… ý tui hỏi là, chuyện của mình, Vũ tính sao… phải Vũ muốn bỏ tui không?”
“Trời, cứ nghĩ lung tung, tự nhiên bỏ Ngọc”
“Thề đi…”
“Thề… nhưng mà với điều kiện”
“Gì…”
“Mình làm vợ chồng đã rồi Vũ yêu ngọc suốt đời”
“Đó… dụ dỗ tui đi”
“Thề mà… Vũ thề làm Ngọc sướng cả đời được chưa, bắt đầu từ bây giờ”
“Là sao?”
“Thì… cởi quần ra đi, rồi biết… không đau đâu mà lo”
“Nghe người ta nói… đau lắm, chảy máu nữa”
“Không sao đâu mà”
Trước những lời lẽ thuyết phục của Vũ, Ngọc chỉ còn cách nằm ngửa ra để Vũ kéo quần Ngọc ra khỏi hai chân, quàng tay lên cổ Vũ, Ngọc kéo đầu bạn trai xuống hôn rồi thả ra cho Vũ làm những gì mình muốn…
“Nhẹ thôi nghen” – Ngọc nhìn Vũ…
“Ừhm…”
Cái quần dài vừa tụt ra, thì Vũ đã vội vã úp mặt lên hai cặp đùi trắng bóc của cô bạn và hôn hít say mê…
Một lần nữa, Lan không còn ngồi vững nữa khi chứng kiến cảnh tượng sắp diễn ra, nhưng thay vì hoang mang lo sợ, lần này cô lại cảm thấy thèm muốn được như Ngọc, cô nhớ lại đêm hôm trước, mỗi lần cái lưỡi của Vũ quấn lấy núm vú của nàng, là mỗi lần cơn khoái cảm trong nàng trào dâng, và nếu không có Kiều thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra… nàng tiếc nuối nghĩ lại cảnh người nàng áp chặt vào người Vũ và hai chị em vuốt ve cho nhau mỗi lần gần nhau, cái ranh giới mong manh giữa tình chị em và tình yêu nam nữ lúc đó dường như không còn nữa, chỉ còn cảm giác ấm áp sướng khoái khi được âu yếm vuốt ve cho nhau…
Mãi nghĩ, Lan ngước lên màn hình, giờ đây thì cả Vũ và Ngọc đã hoàn toàn trần truồng, và em trai nàng vẫn đang úp mặt vào giữa hai đùi Ngọc hôn lấy hôn để, nhưng lần này không còn hả hôn lên đùi nữa, mà là cả mặt Vũ đang dính vào âm đạo của Ngọc, vùng cấm của phụ nữ, và chỉ cần nhìn sự dãy dụa và rên rỉ của Ngọc, Lan cũng biết Ngọc đang sướng như thế nào.
“Ah… ahhhh… ớ… Vũ. Ơi…”
Ngồi dậy, Vũ nhấc nguyên phần dưới cơ thể của Ngọc lên, làm hai chân cô bé chĩa lên trời, hai cánh tay lực lượng của Vũ ôm chặt lấy hông Ngọc giữ im, trước mặt Vũ giờ là lỗ hậu môn và âm đạo của Ngọc, người cô bé giờ mềm nhũn ra, hai tay Ngọc chống xuống giường và mặt cô đờ đẫn như người lên cơn…
Cảnh tượng ấy làm Lan không thể chịu nỗi thêm nữa, mò tay vào trong quần, Lan bắt đầu vuốt nước nhờn đang tiết ra từ khe bướm mình, cô không hiểu mình đang làm gì chỉ biết điều đó càng làm cho nước nhờn của mình tiết ra nhiều hơn, khẽ ấn ngón giữa vào trong âm đạo, Lan xoa qua xoa lại, cả người lan chợt co giật dữ dội, tất cả những gì cô đang nghĩ đến trong đầu là Vũ, cơ thể ấm áp mạnh mẽ của em trai mình…