Loạn luân trên hoang đảo
Chương 1
Vào đầu những năm 1900, đi tàu lênh đênh trên biển là việc rất nguy hiểm, nó chỉ dành cho những nhà mạo hiểm, thương gia, vì dự báo thời tiết rất kém, nó không thể dự bão hiệu quả luồng khí hình thành những cơn bão, lốc bất thường trên biển.
Một cơn bão khủng khiếp, với những ngọn sóng mãnh liệt, liên tục đã nhấn chìm con tàu chở hàng Thái Bình Dương. Không hề có dự báo về nó khi rời tàu rời cảng San Francisco mười ngày. Đến khi thuyền trưởng nhận được điện báo thì đã quá muộn cho con tàu xấu số, sáu phi hành đoàn và ba hành khách du lịch.
Tối đó, khi Huy, vợ ông Hà, và con trai của họ Dũng, đang chuẩn bị đi ngủ trên một phòng nhỏ trên con tàu, thì họ cảm thấy con tàu lắc lư, một tiếng thét lớn vọng ra từ khoang điều khiển. Huy vội nhìn ra cửa nhỏ, đen kịt, chợt một tia chớp kéo dài trên mặt biển kiến ông nhìn thấy một con sóng lớn đang chồm lên con tàu. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi của tia sét, ông còn thấy các phi hành đoàn đang chạy vào chiếc vào xuồng cứu sinh bên hông tàu. Sau đó, tia chớp lại lóe lên, con sóng khác chồm lên boong, cuốn đi họ trong tuyệt vọng.
Huy vội vã gọi vợ, con mình lên boong tàu, họ tuyệt vọng chạy ra chỗ thuyền cứu sinh, nhưng nó đã bị sóng con khỏi phao neo, và xé ra từng mảnh bởi những con sóng. Lúc đó, họ lập tức bám vào lan can tàu để tránh những con sóng cuốn phăng đi. Sóng và biển đánh thẳng vào họ. Các bộ phận trên boong rung lên theo những cơn sóng. Con tàu lắc lư giữ dội…
Huy hét lên vợ, con mình rồi nhảy xuống biển. Hà nắm lấy con và nhảy theo. Mẹ và con họ bám lấy nhau cố gắng ngoi lên mặt biển. Hai mẹ con thoát dòng xoáy quang con tàu nhưng không thấy nhìn Huy. Lát sau, họ thấy Huy ngoi lên và bơi với một tấm ván lớn ván lớn bị rách từ tàu, họ cùng bám vào đó. Ngay sau đó, họ thấy, con tàu kêu răng rắc, gãy thành hai mảnh, từ từ chìm xuống biển những con sóng khủng khiếp.
Họ cố bám vào tấm ván gỗ để không bị văng ra bởi những cơn sóng lớn. Gần sáng, mưa ngừng rơi, gió dịu đi. Gia đình họ đã sống sót qua qua cơn bão.
Trước bình minh, khi cơn bão bắt đầu giảm, họ đã trèo lên tấm ván để ngủ, họ đã quá mệt mỏi sau khi chống lại những con sóng vô tận. Hà là người đầu tiên thức dậy. Khi cô mở mắt ra, cô nghĩ, nó là một giấc mơ khủng khiếp, nhưng tiếng sóng vỗ vào ván đã khiến cô ra đó là thực tế. Cô lay Huy và ông mở mắt ra. Cả hai nhìn ra đại dương mênh mông, và thấy các mảnh vỡ của con tàu mà họ đã ở trên đó vài giờ trước. Rồi họ quay lại nhìn nhau, họ không còn gì ngoài bộ quần áo rách trên người, họ sẽ chết khát hay cá mập thịt. Một sự tuyệt vọng trong đáy mắt 2 người.
Vài phút sau, Dũng thức dậy, ngồi dậy dụi mắt. Nó thấy sự tuyệt vọng trên khuôn mặt cha, mẹ nó. “Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?” Nó hỏi, rồi nhìn ra xung quanh, nó hiểu ngay sự tuyệt vọng của cha, mẹ. “Chúng ta sẽ chết phải không ạ?”
Hà cố an ủi con. “Không sao đâu. Họ sẽ được tìm kiếm cho chúng ta. Có rất nhiều tàu trong khu vực này và chúng ta sẽ được cứu.”
Thật không may, cơn bão đã cuốn họ đi hàng trăm dặm từ lộ trình ban đầu của con tàu, và bây giờ họ đã ở một khu vực được mệnh danh “nghĩa địa của các con tàu”. Hàng chục con tàu bị mất tích đây trong vài thập niên gần đây.
Huy hắng giọng để vợ sẽ nhìn qua. Cô thấy ông gật đầu cho để cô nhìn xuống. Cô rất kinh ngạc khi cô nhận ra chiếc áo sơ mi của mình đã bị rách thành từng mảnh, hai vú cô hoàn toàn lộ ra ngoài. Cô cố gắng để kéo lại chiếc áo nhưng càng kéo nó càng rách. Cô nhìn chồng và thấy ông nhún vai. Mặt cô đỏ lên, và cô lấy tay che nó lại.
Ba người họ ngồi trên ván gỗ vài ngày mặc các dòng thủy lưu của biển cuốn trôi đi, họ không có thức ăn, nước uống, và không có dụng cụ để bắt cá. Hà rất xấu hổ khi phải đi vệ sinh ngay sau lưng chồng, con mình.
Vào sáng ngày thứ năm, Huy đánh thức cô. “Em nhìn kìa, nhìn kìa, có phải đất liền phải không?” Ông hào hứng hỏi, hy vọng đó không phải ảo ảnh. Ảo ảnh đã bắt đầu vào ngày thứ 3, khi họ bắt đầu lả đi bởi đói và khát.
“Vâng, có vẻ là nó,” cô trả lời, “Nhưng chúng ta đã nhìn thấy ảo ảnh đất liền vài lần mấy hôm nay.”
“Không, không, anh nghĩ, đó thực sự là đất liền!”
Hà cảm thấy phấn khích. Cô lay Dũng dậy. “Con hãy nhìn kìa, đó là đất liền.”
Các chấm nhỏ của đảo dần dần xuất hiện trong tầm mắt của họ khi mảnh bè gỗ trôi dần về phía nó. Huy phấn khích lấy một mảnh gỗ từ tấm ván chèo liên tục. Khi ông mỏi, Dũng đã qua thay ông. Phải mất một thời gian dài chiến đấu với thủy triều cùng các dòng thủy lưu đẩy ra, cuối cùng họ cũng lên được hòn đảo. Họ kiệt sức, cố lê người ra khỏi nước biển, trước khi nằm lăn trên bãi cát. Họ nằm trên cát, thở hổn hển, trái tim đập thình thịch, tuy họ cảm thấy mệt mỏi, đói, khát nhưng họ đã sống.
“Chúng ta đã sống,” Hà kêu lên khi cô đủ hơi để nói.
“Đừng vội mừng,” Huy trả lời, chống tay cố ngồi dậy. “Chúng ta đã trôi dạt không biết bao nhiêu dặm để đến đây và không chắc hòn đảo này có người ở.”
“Tuy nhiên, chúng ta sẽ tìm được thức ăn và nước ở đây, phải không?”
Huy nói: “Anh cũng hy vọng như thế. Chúng ta cần nước ngọt ngay bây giờ.”
Họ đã rất khát nước và đói, ánh mặt trời đã đốt cháy những phần cơ thể không được che bởi những bộ quần áo rách nát. Có một vài vết bầm tím trên cơ thể họ.
Huy đứng dậy và nói với cô, “Em và con hãy tìm chỗ nào tránh nắng, anh sẽ đi tìm nước.”
Ông tìm kiếm và vài phút sau ông đã thấy một hồ nước nhỏ cách và một số cây ăn quả. Ông vội vã trở lại với vợ và con nói cho họ biết.
Sau khi ăn, uống ông bỏ thời gian khám phá hòn đảo này trong nhiều giờ, tại nơi cao nhất đảo. Ở đó, ông có thể thấy toàn bộ hòn đảo. Nó rất nhỏ, chỉ dài và rộng khoảng ba dặm, và nhiều con vật nhỏ đang chạy trong rừng. Mặc dù nhỏ, nó cũng đủ động, thực vật cho họ tồn tại trong một thời gian dài. Sau đó, ông thấy, một cái gì đó trên những tảng đá ở phía bắc của đảo. Nó dường như là mảnh vỡ của con tàu. Ông đã cố gắng để không quá vui mừng khi chạy xuống dốc, chạy nhanh ra đó. Khi tới gần, ông thấy đó thực sự là mảnh vỡ từ con tàu. Trên thực tế, một phần của tàu đã bị sóng cuốn dạt đó.
Ông rất ngạc nhiên khi tìm thấy trong số đó chiếc vali quần áo của vợ. Đó không phải là tất cả quần áo của gia đình ông, nhưng nó còn tốt hơn so với không có gì. Ông cũng tìm thấy đồ dùng khác. Sau đó, ông quay lại gọi vợ, con ra lấy nhanh chúng trước khi thủy triều rút đi và cuốn nó ra biển.
Trong vài ngày sau đó, ông dùng những mảnh vỡ của con tàu để làm một ngôi nhà nhỏ trên một cái cây lớn, gần ao nước tìm thấy ban đầu, ở đó. Ban đầu, ông định dựng một ngôi nhà dưới đất, nhưng sợ rẳng trên đảo có thú giữ, ông sợ họ sẽ trở thành con mồi của chúng. Ông sử dụng những mảnh gỗ cho đến khi hết. Sau đó, ông đã dựng phần còn lại với các cành và dây leo ông tìm thấy trên hòn đảo. Thời gian sau, ông lắp thêm tiện nghi cho ngôi nhà, trong đó có một hệ thống dòng dọc để kéo nước từ ao lên trên nhà. Ông cũng lấy vải từ cánh buồm để tạo rèm cửa.
Sau vài tuần, gia đình họ phân chia nhau việc nhà. Theo đó, Huy sẽ kiếm trái cây và bắt cá bằng lưới và giáo thô. Hà thì nấu ăn, cô cố gắng nấu những món ăn ngon với các loại trái cây và thực vật. May mắn là thời tiết trên đảo thật tuyệt vời và hệ thực vật khá phong phú. Hòn đảo rất xinh đẹp và nếu họ đã không bị mắc kẹt nó có vẻ giống như một chuyến du lịch ở biển.
Hà không thể tưởng tượng sẽ sống một cuộc sống thế này. Hồi nhỏ, gia đình cô rất giàu và cô được ở những trường tư thục tốt nhất. Cô kết hôn với Huy khi mười 18 tuổi, và sau đó sinh Dũng. Khi đó, Huy đã bốn mươi tuổi. Do ông mở một công ty xuất, nhập khẩu nên gia đình thường đi nhiều nơi trên thế giới, họ đến nhiều nơi rất tuyệt vời, và cũng ở vài nơi không được tốt lắm. Tuy nhiên, cô là một người vợ nghe lời chồng và đi theo ông.
Mặc dù, cuộc sống du mục khó khăn, nhưng cô biết điều còn khó khăn hơn với Dũng. Cô có tiền để gửi cho nó để các trường nội trú tốt nhất, nhưng vì họ hiếm khi ở một nơi hơn một, hai năm, nên cô đã đưa nó đi theo và dậy nó tại nhà. Kết quả là, nó đã trải qua tuổi thơ của mình mà không bao giờ trải qua những điều mà hầu hết trẻ em được học ở trường. Nó không bao giờ có cơ hội được chơi với những người bạn ở cùng lứa tuổi, hoặc trải nghiệm những bài học cuộc sống mà những đứa trẻ đều trải qua. Quan trọng hơn là nó đã bỏ lỡ việc hẹn hò, tán tỉnh cô gái ở trường. Đó là một điều cô hối tiếc cho đến thời điểm này.
Huy mỗi ngày đều đi tìm hoa quả, cá và một số loại thú nhỏ. Cô và Dũng ở bên nhau rất, và quan hệ giữa của họ ngày càng gần gũi. Cô rất lo lắng, nó sẽ thiếu sự tương tác xã hội, do học ở nhà, đó sẽ là một vấn đề lớn nếu họ đã được cứu. Nó đã tuổi mười tám, nhưng nó chưa thực sự trưởng thành, cô nghĩ.
Cô đã thấy Dũng phát triển và trưởng thành khi gia đình cô đang ở San Francisco. Cô hy vọng sẽ được tiếp tục định cư ở đó, nơi đó rất tuyệt, nhưng không may, việc kinh doanh của Huy bị sa sút. Cô ghét việc di chuyển một lần nữa, với sự thay đổi về môi trường đi kèm, nhưng cuối cùng cô cũng đồng ý vì nó quan trọng với kinh doanh của ông. Dũng không tự nhiên đồng ý về việc phải đi một lần nữa, nhưng nó miễn cưỡng đồng ý với hứa hẹn rằng sẽ gửi nó sống với họ hàng ở San Francisco nếu nó không thích. Vì thế, gia đình cô đã đóng gói hành lý và đi nhờ trên một tàu chở hàng để lên đường sang Thái Lan.
Từ khi lấy Huy, Hà đã vỡ mộng với cuộc hôn nhân này. Mặc dù, Huy là một người tốt và cô yêu ông, nhưng cô không thực sự biết tình yêu là gì trước khi gặp ông. Cô chưa bao giờ có kinh nghiệm về tình yêu mà cô chỉ đọc chúng trong những cuốn tiểu thuyết cổ điển và các vở kịch, cái loại mà thường diễn biến theo kiểu, nữ sinh viên bị nạn sẽ được giải cứu bởi một hiệp sĩ trong bộ giáp sáng ngời. Tuy nhiên, sự cách biệt về tuổi tác cũng như các suy nghĩ luôn khiến cô luôn căng thẳng, mà cô cũng không có một người bạn nào để chia sẻ do cuộc sống du mục.
Ở cái tuổi 36, cô luôn cảm thấy ham muốn nhiều hơn về tình dục, tuy nhiên, Huy gần như không quan tâm đến sự ham muốn đó của cô. Mặc dù, trong tình trạng hiện tại, cô thấy mong muốn đó không giảm mà dường như còn mãnh liệt hơn. Kể từ khi đến đảo, cô đã cố lôi kéo Huy làm điều này nhưng ông không muốn.
Hà là một phụ nữ xinh đẹp, cô cao 168, nặng 40, với thân thể hấp dẫn. Ngực cô lớn. Da cô màu nâu và cô có mái tóc đen và đôi mắt xanh tuyệt đẹp, di sản Á – Âu của cha, mẹ cô. Khi còn nhỏ, cô mơ sẽ sở hữu một công ty dệt may. Hôn nhân của cô đã chấm dứt giấc mơ đó. Bây giờ cô thấy mình đang ở trên một hòn đảo hoang với tài sản chỉ là mấy bộ quần áo.
Bây giờ, Hà đang ngây ngất với vali quần áo của cô mà Huy tìm thấy. Quần áo trong vali là một cặp quần quần bò và một đôi giày mà cô thường dùng chúng đi trước khi lấy chồng, ngoài ra còn ba cái quần short, vài nhiều áo sơ mi và quần lót nhưng lại không có áo ngực. Núm vú của cô nhạy cảm và hay cương cướng, nếu không có áo ngược nó sẽ không thể che đậy. Cô biết rằng, sẽ phải cẩn thận với con mình.