Lời trăn trối của vợ

Chương 1



Phần 1

Tôi nhìn con Tâm mà hỏi:

– Vậy thì khi anh ra khỏi phòng thì vợ anh nói gì với em vậy?

Đứa con gái đỏ mặt cúi đầu nói lí nhí:

– Dạ… dạ… không có gì đâu mà!

– Sao lại không có gì? Vợ anh dặn là phải hỏi em chuyện cực kỳ quan trọng mà chỉ đã trăn trối với em.

Con Tâm lúng túng một cách tội nghiệp. Thấy vậy tôi cũng không muốn làm khó nó thêm nên tôi nói:

– Thôi, em không muốn nói thì cũng không sao. Chị em đã mất cũng mấy tháng… mọi chuyện cũng đã khuây khỏa rồi.

Thật vậy, vợ tôi bị bạo bệnh và đã ra đi một cách thật bình an, hai chúng tôi đã rất thấu đáo về chuyện sinh tử nên không quá bi ai về chuyện này, chúng tôi biết là cái chết chỉ là một giai đoạn vật chất mà thôi, linh hồn vẫn tiếp tục tiến hóa bên kia thế giới, vợ tôi đi trước và khi đến lượt tôi thì hai linh hồn sẽ có cơ hội gặp nhau lại mà thôi.

Im lặng một lúc tôi chậm rãi nói tiếp:

– Chắc anh cũng ra đi mà thôi.

Con Tâm hốt hoảng:

– Ủa, mà anh đi đâu vậy?

– Thì anh không còn gì gắn bó với nơi này nên anh sẽ đi xa, đi đâu cũng được mà.

Con Tâm là em vợ của tôi, nó đã trên 30 tuổi rồi mà vẫn còn độc thân dù là nó có việc làm khá tốt trong ngành ngân hàng, với lại nhan sắc của nó cũng không đến nổi nào. Vợ tôi nói là do tính nó nhút nhát với lại nó có tính hơi con nít nên không có anh chàng nào hợp với nó. Khi tôi hỏi là độc thân có là một gánh nặng cho nó hay không thì vợ tôi nói là con Tâm từng tâm sự với nàng là nó đã từng ao ước lập gia đình nhưng bây giờ, với tuổi tác như vầy thì nó hết hy vọng rồi và nó không còn quan trọng hóa việc đó nữa.

Tôi có hỏi là con Tâm đã từng có người yêu chưa thì vợ tôi cho biết là nó cũng có vài mối tình lăng nhăng nhưng không đi đến đâu. Tôi cười mà nói: « Như vậy nó còn trinh hay sao? » Thì vợ tôi gật đầu xác nhận.

Trở lại buổi đàm thoại với con Tâm thì khi tôi báo là tôi có ý định đi xa thì nó quýnh quáng một cách bất thường mà nói:

– Anh không được đi mà.

Tôi ngạc nhiên:

– Ủa sao lại không được?

Nó cúi đầu, nói nhỏ:

– Chị em không cho anh đi đâu.

Tôi lại càng ngạc nhiên thêm:

– Cái gì? Chị em? Anh không hiểu…

Thấy nó tiếp tục cúi đầu không dám ngẩng mặt lên, tôi chợt nghĩ ra:

– Có phải… là vợ anh đã nói điều đó với em?

Con Tâm đỏ bừng mặt mà luống cuống gật đầu.

Tôi nhìn nó mà nhẹ nhàng nói:

– Hồi nãy em nói là chị không có nói điều gì quan trọng vậy mà bây giờ em lại làm anh thật bất ngờ. Tâm à, anh nghỉ em nên nói hết cho anh nghe, chứ nếu em cứ dấu diếm thì anh không biết phải hành động ra sao đây cho hợp tình hợp lý.

Con Tâm thu hết can đảm mà nói một cách ngập ngừng:

– Chị Hai biểu em… là sau khi chị mất… thì em phải… em phải hứa với chỉ là… là… là…

– Là sao, em nói đi! Em làm anh bực mình rồi đó.

– Anh đừng la em… chị Hai biểu em phải… thay chỉ mà… săn sóc anh.

Tôi sững sờ, há hốc miệng, không thể nào tin được vào câu nói vừa rồi của con Tâm.

Thời gian như ngưng đọng lại…

Một lúc sau, thấy tôi vẫn ngồi yên như tượng đá, con Tâm rụt rè nói:

– Anh Hai, em… xin lỗi anh. Em không muốn nói ra chuyện này… nhưng vì anh hỏi nên em…

Tôi quay lại nhìn nó như không hiểu những gì nó vừa nói, con Tâm lại tiếp:

– Không phải lỗi nơi em… chính vì là… chị Hai bắt em hứa mà thôi.

Tôi nhẹ nhàng nói:

– Có nghĩa là… thật ra em không hề muốn nghe lời chỉ để… thay chỉ mà chăm sóc cho anh.

Con Tâm kích động tối đa, nhấp nhổm ngồi đứng không yên.

Tôi cười nhẹ:

– Em đừng lo, anh không hề ép buộc gì em đâu, anh không bắt em phải theo lời chị Hai em đâu, nếu em không muốn.

Nói xong tôi đứng dậy, định ra về.

Lúc đó con Tâm quýnh quáng thốt lên:

– Nhưng mà… em muốn nghe lời chỉ mà!

Nói lên được tâm sự của mình, con Tâm mắc cỡ đỏ bừng mặt, không dám nhìn tôi.

Tôi nhìn nó mà nghe lòng lâng lâng… nếu vợ tôi có nhắn nhủ lại điều này thì chắc chắn là nàng đã có suy nghĩ chín chắn rồi.

Sau hai ngày đắn đo tôi quyết định gọi điện thoại cho con Tâm mời nó đi ăn.

Con Tâm luống cuống:

– Anh muốn gặp lại em thiệt không đó?

Gặp lại nó, con Tâm ngại ngùng hỏi tôi:

– Bộ anh không giận em thật sao?

Tôi bật cười:

– Tại sao anh lại phải giận em?

– Mấy ngày nay, em ngủ không được, cứ lo lắng vì đã nói với anh chuyện đó, em thấy hối hận đã làm anh bận lòng.

Tôi nhìn nó và cảm thấy thật thoải mái, sau hai ngày suy nghĩ, tôi quyết định nghe theo lời người vợ quá cố của tôi. Tôi rất tin tưởng vợ tôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...