Lớp học 12A7
Chương 9
Hôm nay ai cũng ngạc nhiên khi nhìn Hiệu trưởng Kiên rất bảnh bao trong bộ veston nâu nhạt và cavat đen. Hình ảnh xuề xòa râu ria lởm chởm mới hôm qua của ông cứ như thuộc về một người khác. Bên ngoài là thế chứ mấy ai hiểu nỗi lo âu của ông giây phút này. Hôm nay trường đón thanh tra từ trung ương vào. Đã đành tiếp thanh tra thì phải tốn chi phí phong bì… Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Nhưng khổ nỗi trường Hoa Mai mới đầu tư đổi mới ba phòng vi tính. Mà nếu xin ngân sách thì tốn rất nhiều thời gian, thế là ông quyết định sử dụng khoản chi phí lợi nhuận của trường… Cứ đinh ninh rằng vài ba tháng, ngân sách rót xuống sẽ bù lại… Nào ngờ đến giờ một đồng cũng không thấy. Thanh tra mà tìm ra vấn đề này thì ông không có ngày được về hưu yên ổn. Chuyện sử dụng thâm hụt vốn công là chuyện khó có thể phù phép được.
Một chiếc xe biển công đỗ lại trước cổng trường. Ông Kiên vẻ mặt hồ hởi bước ra. Đoàn thanh tra chỉ có hai người đàn ông, hơi khác thường so với mọi khi. Một gã trong đó dáng người bệ vệ, vác một cái bụng to như thùng phuy, phát ra âm thanh ọc ạch theo mỗi bước chân. Gã còn lại có vẻ là cấp dưới, ăn uống ít hơn, nên cơ thể chỉ gọi là có da có thịt. Ông Kiên mời đoàn vào văn phòng, nơi đã chuẩn bị sẵn nước trà và kẹo bánh.
– Đây là anh Tùng, Bùi Văn Tùng… Chuyên viên cao cấp, cũng là Trưởng đoàn thanh tra lần này. – Gã nhỏ người giới thiệu.
– Ah… anh Tùng đây sao?! Hân hạnh, hân hạnh… Nghe danh anh đã lâu… Hôm nay tôi mới được gặp. – Ông Kiên siết chặt bàn tay to béo quá khổ của gã.
– Còn tôi… Vài lần trước đã xuống trường mình. Không biết hiệu trưởng Kiên còn nhớ tôi không?!
– Ấy ấy… Anh Bắc… Ai lại quên được anh chứ?!
Ông Kiên liếc mắt qua cô thư ký đứng bên cạnh. Cô hiểu ý bước lại châm thêm nước trà cho hai vị thanh tra. Tay cô chợt hơi run, nước trà vãi ra bàn.
– Xin lỗi… Xin lỗi… – Mặt cô đỏ bừng lùi lại thật nhanh.
– Ơ kìa… Sao sơ ý như vậy? – Ông Kiên nghiêm mặt trách.
– Không sao… Không hề gì… Mà cũng nhờ cô lau sơ lại chỗ bàn chút… Lau sơ thôi nhé.
Gã Tùng béo ra vẻ dễ dãi, nhưng thật ra chỉ có gã là biết vừa rồi cô thư ký run tay do gã luồn tay vào váy cô. Giờ gã lại thả thỏng tay bên dưới chờ cô gái tội nghiệp trở lại với chiếc giẻ lau.
– Xin phép ạ…
Cô thư ký mím môi lí nhí, bước chen vào giữa hai gã. Một bàn tay to bè liền chen vào giữa hai đùi cô, chậm rãi vuốt ngược lên. Cô run lên, cố chịu đựng, nhưng bàn tay gã không ngừng lại. Vuốt lên càng cao. Làn da đùi non mơn mởn của cô bao nhiêu lần bạn trai xin phép mới được vuốt ve đôi chút. Thế mà bàn tay sỗ sàng của gã không chút e dè vuốt dọc vuốt ngang. Cô nín thở lau chỗ nước vung vãi trên bàn thật nhanh. Đột nhiên bàn tay còn lại của gã Tùng béo gạt nhẹ lên tách trà bên cạnh. Trà đổ lên láng trên bàn kính.
– Ôi… Xin lỗi… Là lỗi của tôi…
Gã nói nhưng không hề nhìn lên. Ánh mắt gã đang dán chặt vào cặp đùi lộ cao khỏi mép váy của cô thư ký, khi cô đang cố với vào giữa bàn. Bàn tay hắn không chút e ngại vuốt cao lên, úp vào một khối mềm mại ấm áp. Bên trong lớp vải ren mỏng, gã cảm nhận được hai múi thịt no tròn mủm mỉm. Gã miếc miếc dọc âm hộ cô, mặc cô đang nhăn nhó rưng rưng ứa nước mắt. Khi cô thư ký lùi lại, vội vã bước ra khỏi phòng. Gã Tùng thản nhiên đưa tay lên mũi ngửi ánh mắt đờ đẫn thích thú.
– Dạ, trường rất vui mừng được đón hai anh quan tâm đến thăm…
Ông Kiên nhẹn nhàng đặt trước mặt hai gã thanh tra hai cuốn brochure của trường.
– Đây là một chút của trường, mong hai anh giữ làm kỷ niệm.
Hai gã mỉm cười, ngón tay lật nhẹ vài tờ giấy, bên trong lộ ra hai cái phong bì dầy cộp. Ông Kiên mừng rỡ khi thấy hai gã cho vào cặp. Thế là thoát nạn sao? Mình thật may mắn. Khi ông đang mừng rỡ trong lòng, chợt gã Bắc lên tiếng:
– Anh Kiên có thể dẫn chúng tôi đi tham quan trường một vòng không?
– Tham quan… Dạ, được chứ… Tham quan…
Ông Kiên liên tục rút khăn tay chấm chấm mồ hôi rịn ướt trên trán. Dù sân trường rợp bóng cây mát rượi, nhưng ông vẫn nôn nao lo lắng. Ông cố tình dẫn hai người đi về phía bên này để tránh họ phát hiện ba phòng vi tính mới toanh đầy ắp học sinh. Ông hy vọng hai gã đi một chút thấy chán là đòi về, nhưng không. Gã Tùng dù béo óc ách nhưng vẫn đi lẽo đẽo theo ông. Đột nhiên, một giọng tiếng Anh trong vắt lưu loát vang lên bên tai ba người.
“I’m a professional computer science specialist… My last job was…”
– Đi về lớp đó xem… – Gã Tùng nói, bước luôn về phía giọng giảng oanh vàng kia.
Ông Kiên bước theo mà lòng hối hận muốn chết trăm lần. Ông nhận ra đó là giọng giảng bài của Thùy Vy và dĩ nhiên lớp nàng đang dạy là 12A7. Cơn ác mộng, nỗi bi ai, khối u ác tính của trường Hoa Mai… Tuy ban lãnh đạo biết sự tồn tại của 12A7, nhưng thanh tra là người ngoài. Người chuyên đi tìm vết rách trên quần áo kẻ khác và xé nó to ra. Xong… Thật sự xong rồi.
“Teamwork builds trust… Anyone tell me meaning of this?”
Thùy Vy dỏng dạc đứng trên bục giảng. Nàng mặc một chiếc váy trắng ngang gối, vừa đủ khoe một cặp chân thon dài thẳng như vẽ. Giọng tiếng Anh nàng trong vắt, du dương làm cả lớp cứ ngơ ngác lắng nghe. Ngay cả Ngạo Thiên và cả đám bốn đứa cũng ngồi ngay ngắn, lắng nghe. Từng câu từng chữ nàng nói cứ như ngôn ngữ của tiên giới, dù không mấy đứa hiểu, nhưng cũng nghe đến đờ đẫn.
Bên ngoài lớp, một thân hình béo núc ních đang đứng cứng đờ tê dại nhìn chằm chằm như muốn nuốt sống Thùy Vy. Gã Bắc bên cạnh cũng hau háu thèm muốn, không khác gì lãnh đạo hắn. Chỉ có ông Kiên là ngạc nhiên đến há hốc. Ông thậm chí còn nhìn lên bảng tên lớp. 12a7. Đúng rồi?! Nhưng cảnh quan trước mắt của ông lại hoàn toàn khác vài tuần trước. Không còn cảnh đánh bài… Không còn hút thuốc… Ông có cảm giác mình đang nhìn một lớp học loại ưu. Tất cả học sinh đều ngồi ngay ngắn, lắng nghe bài giảng đến mê mẩn. Thần kỳ… Thùy Vy quá thần kỳ.
Thật ra, cũng không phải Thùy Vy làm được phép lạ. Mà do một lời hứa của Huyền Như và sự đàn áp mạnh mẽ của Ngạo Thiên làm cả lớp vô nề nếp một chút. Thêm một sự trùng hợp là hôm nay ngay tiết tiếng Anh, lại là môn sở trường của Thùy Vy. Nàng làm cả lớp từ ngạc nhiên nên mới có cảnh tượng ấn tượng như thế. Chính bản thân Thùy Vy đang giảng say mê cũng không nhận ra sự khác biệt một trời một vực của đám học trò.
Lúc này, Thùy Vy đã nhận ra thầy hiệu trưởng và hai người lạ đang đứng trước lớp mình. Nàng ngưng lại, bước ra lịch sự cúi chào.
– Đây là cô Thùy Vy, chủ nhiệm lớp… 12a7. – Ông Kiên giới thiệu.
– Còn đây là ông Tùng, Trưởng đoàn Thanh tra đang thị sát trường ta…
– Còn anh Bắc, thành viên đoàn…
– Ấy ấy… Sao lại ‘ông’… Phải là ‘Anh’ chứ!
Gã Tùng bước đến cười híp mắt, chìa tay ra bắt. Bàn tay nhỏ nhắn của Thùy Vy bị gã nắm lấy, bóp bóp, mân mê không muốn buông xuống.
– Anh Kiên này, tối nay nghe nói trường có một buổi chiêu đãi cho đoàn? – Gã Bắc hiểu ý thủ trưởng, nói với ông Kiên.
– Chiêu đãi… – Ông Kiên lúng túng. – À… Phải… Phải…
– Tối nay nên có sự tham dự của giáo viên ưu tú như cô Thùy Vy chứ nhỉ? – Gã Bắc lại gợi ý.
– Việc này… Việc này… – Ông Kiên ái ngại, không biết trả lời thế nào.
Thùy Vy lúc này đã khó chịu trước ánh mắt và hành động không đứng đắn của gã béo. Nàng kiên quyết rút tay lại bàn tay đã bị hắn nắm đến đỏ bừng.
– Xin lỗi thầy Kiên… Tối nay em không có thời gian.
– Ấy ấy…
– Nếu không có việc gì… Xin phép được trở vào lớp.
Thùy Vy cố nén cảm giác kinh tởm, khẽ cúi đầu chào, quay đầu đi vào trong. Để mặc gã béo đang nuối tiếc đến ngẩn ngơ.
– Thầy Kiên… Ông xem giáo viên ông đó… – Gã Bắc nói giọng trách móc.
– Thật ra… Thật ra… Thùy Vy là vợ của thầy Trung Nghĩa… – Ông Kiên nghĩ ra phao cứu mạng.
– Trung Nghĩa nào? Không biết. – Gã Tùng cộc lốc.
– Giáo viên ưu tú toàn ngành… 2 năm liền… – Ông Kiên hạ giọng. – Thầy Nghĩa cũng là con của Giáo sư Trung Dũng.
Thấy gã Tùng béo hơi sững người, thầy Kiên thầm mừng rỡ. Liên tiếp hai cú bồi, ông mới tạm dừng lại được ham muốn của gã béo dành cho Thùy Vy. Dĩ nhiên, ông biết gã béo này muốn gì, nhưng ông dù muốn bình an cũng không thể đẩy Thùy Vy vào vũng nước đục này. Quả nhiên, danh hiệu Giáo sư Trung Dũng như tiếng sấm động bên tai làm gã Tùng rụt vòi nhanh chóng.
Thật ra, ông Kiên làm hiệu trưởng bao nhiêu năm rất được thầy cô học trò yêu mến. Ông biết trân trọng giáo viên của mình, ôn hòa mềm mỏng trong đối nhân xử thế. Nhưng tính tình ông mềm mà cứng, nếu ông biết được cô thư ký ông xem như con cháu còn đang khóc thầm trong nhà vệ sinh, chắc ông sẽ kêu bảo vệ tống cổ ngay hai gã thanh tra này. Ông muốn yên ổn, không có nghĩa rằng ông chịu quỳ gối.
– À… Ra là con dâu của thầy Dũng… Sao không giới thiệu sớm…
Gã Tùng mặc lầm lì, liếc nhìn bóng hình tuyệt đẹp trong lớp một lần nữa rồi xoay người đi. Gã Bắc cũng liếc xéo ông Kiên một cái, đi luôn.
– À… Còn chuyện chiêu đãi tối nay…
– Ừ nhỉ! – Gã béo quay lại nheo nheo mắt nhìn ông Kiên.
– Trường không có đại diện nào tiếp đãi chúng tôi… Mà anh Kiên lại lớn tuổi như vậy… Thôi tôi bàn thế này anh xem được không nhé.
Tùng béo gác cánh tay to lớn lên cái lưng còng khô quắt của ông Kiên, nói nhỏ:
– Nể mặt anh… Nên anh không cần tiếp đãi hai đứa này… Chỉ là ngày mai chúng tôi mang hóa đơn về trường thanh toán… Anh thấy sao?
Nghe câu nói của gã béo, ông Kiên chỉ biết nghiến răng nghiến lợi. Ông gật gật đầu, miệng méo xệch.