Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài

Chương 24



Phần 24

Mi mắt Chúc Anh Đài khẽ lay động, nàng choàng tỉnh sau cơn mê kéo dài suốt 3 ngày, việc tiếp nhận truyền thừa làm nàng không còn một chút sức lực đến tận bây giờ mới khó khăn ngồi dậy.

Nhìn Lương Sơn Bá cũng bắt đầu thức giấc, nàng mỉm cười hạnh phúc, vậy là từ nay cả hai đã có thể chính thức bên nhau đời đời kiếp kiếp.

Bất giác luồng ký ức truyền thừa bên trong nàng lại hiện lên, đến bây giờ nàng mới nhận ra, để giúp nhân loại thấu hiểu chuyện ái ân, chính nàng phải trực tiếp dung nhập linh hồn mình vào cơ thể họ, hòa cùng tâm trí họ hoàn toàn.

Nói cách khác, chính nàng phải nhập vào người nữ nhân rồi cùng ân ái với nam nhân của họ. Từ lúc tại vị đến nay, tiên cô đã làm chuyện này với vô số nam nhân, và giờ đây việc này sẽ do nàng phụ trách, nàng thoáng run rẩy sợ hãi, nàng không sợ nam nhân, nàng sợ chính là con người mà mình sắp trở thành…

– “Ta sẽ biến ngươi trở thành một con tiện nhân thèm khát đàn ông, hằng ngày phải nhục nhã van xin chúng ta để được thỏa mãn”

Từng lời nói của Mã Thái Thú lại vang lên trong đầu nàng. Nàng còn nhớ lần đó nàng đã sung sướng như thế nào, tại sao nàng lại không kiềm chế được dục vọng của mình trước bọn chúng chứ, nàng sẽ trở thành cái loại đàn bà dâm đãng như thế sao?

Vòng tay Lương Sơn Bá choàng tới ôm lấy cơ thể đang run rẩy của nàng, chàng nào biết trong đầu nàng giờ đây chỉ còn nhục dục dơ bẩn đang dần dần xâm chiếm lấy tâm trí nàng.

– Đừng chạm vào thiếp, người thiếp dơ lắm – Nàng vùng người thoát ra, vội chạy về một góc phòng ôm gối mà oà khóc.

Lương Sơn Bá thở dài, ký ức hai người tương thông, chàng phần nào hiểu được nỗi khổ của nàng. Thân là nữ nhi gia giáo, nàng đã được dạy đầy đủ nề nếp gia phong, những thứ này đối với một nữ nhân như nàng quả thật quá sức chịu đựng.

– Anh Đài, những chuyện đó đối với ta không quan trọng, dù nàng có thế nào, tình yêu mà ta dành cho nàng vẫn không thay đổi – Lương Sơn Bá nhẹ nhàng an ủi…
– Chàng đừng nói gì hết – nàng thét lên – hãy để thiếp yên… huhu…
– Ta…

Lương Sơn Bá buồn bã quay đi, có lẽ nàng cần thêm một chút thời gian vậy.

Ba tháng sau, Hồ Điệp miếu vẫn nhộn nhịp như thường ngày, nhưng đã bắt đầu có những lời than vãn cầu xin vì lời thỉnh cầu đã không còn linh nghiệm như xưa.

Quãng thời gian này, Lương Sơn Bá vẫn luôn ân cần bên cạnh nàng, nàng cũng đã dần cởi mở hơn với chàng, nhưng nàng vẫn tuyệt nhiên không cho chàng chạm vào người, nàng sợ một khi tiếp xúc với chàng, niềm khao khát dâm loàn kia lại trỗi dậy, nàng có thể mất kiểm soát và trở thành loại đàn bà bệnh hoạn đó, nàng sợ rồi đây chàng sẽ thấy ghê tởm mà rời xa nàng.

– Nàng định cứ mãi như vậy sao? – Đứng cách nhau bởi một bức bình phong, Lương Sơn Bá hỏi…
– Thiếp xin lỗi…

Nàng cảm nhận được tình yêu và sự cảm thông của chàng, nhưng quả thật nàng vẫn chưa thể chấp nhận chính mình.

– Đi với ta, chúng ta đi tìm nhị tiên, ta nghĩ người sẽ có cách…

Cả hai dựa theo khí tức quen thuộc mà bay đi thật xa về phía chân trời vô tận. 10 ngày sau, hai người dừng lại trước một thung lũng xinh đẹp. Ở giữa là hồ nước trong xanh mát mẻ, xung quanh là núi non hùng vĩ, chân núi có một ngôi nhà nhỏ đơn sơ đang hướng về phía mặt trời đón ánh bình minh.

Trước ngôi nhà là một khoảng sân nhỏ, nơi có 4 người đang ngồi xếp bằng tu luyện, không ai khác chính là Hồ Điệp nhị tiên và Hắc Bạch Vô Thường.

Từ cái đêm định mệnh đó, Hắc Bạch Vô Thường đã quyết định chính thức rời khỏi Diêm phủ, sau khi sắp xếp hết sự vụ liền theo Hồ Điệp nhị tiên đến đây, cùng nhau tận hưởng những tháng ngày êm đềm bên cạnh những người mà mình yêu thương.

– Sao hai ngươi lại đến đây, có chuyện gì sao – tiên cô hỏi…

Nhìn vẻ mặt tiều tụy của Chúc Anh Đài, tiên cô lo lắng bước đến, nắm lấy bàn tay của nàng, một luồng năng lượng truyền sang, mớ tâm trí hỗn loạn của nàng lại một lần nữa bị xáo trộn kịch liệt, đầu nàng đau như búa bổ, tay chân bủn rủn…

– Ngươi đừng áp chế nó nữa, hãy để tâm trí ngươi được khai mở – Tiên cô khẽ nói…

Chúc Anh Đài nhăn nhó đau đớn, lắc đầu ngoày nguậy…

– Không… huhu… con không muốn… ahhhh…

Nàng thét lên thật to rồi ngã vào người tiên cô ngất lịm…

– Chuyện gì vậy – tiên ông hỏi…
– Thiếp đã quên mất một chuyện, nhân loại ngày nay không giống như chúng ta từ thuở sơ khai, không có quá nhiều luân thường đạo lý. Chấp niệm của nó quá nặng nên không thể tiếp thu nổi, nếu cứ để tình trạng này kéo dài e rằng nó sẽ trở nên điên loạn…
– Khẩn cầu tiên cô hãy cứu lấy nàng – Lương Sơn Bá quỳ xuống van xin…

Tiên cô khoát tay…

– Ngươi không phải lo, cũng như ngươi, ta chính là người lo lắng cho nó nhất…

Tiên cô đặt tay lên thái dương của nàng, một luồng sinh lực dồi dào truyền vào người nàng, từ từ cảm nhận nỗi đau mà nàng đang nếm trải.

Vài canh giờ sau…

– Ra là như vậy – Tiên cô thu tay lại, quay về phía mọi người rồi nói – nó vẫn đang dằn vặt bản thân vì đã không thể giữ mình khi bị người Mã gia hãm hại, từ đó khiến nó sợ phải đối mặt với nam nhân, đặc biệt là với ngươi, nó đã từng một lần đau lòng tự tử vì chuyện này.
– Vậy có cách nào không?
– Cách thì có – tiên cô mỉm cười nhìn sang bên cạnh – nhưng phải làm phiền Hắc Bạch hai vị ca ca rồi…

Chương trước Chương tiếp
Loading...