Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài
Chương 27
Nàng mở mắt tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trong vòng tay Lương Sơn Bá. Chàng vẫn ngủ say nhưng đôi tay vẫn ôm chặt lấy nàng như sợ chỉ một phút lơ là cũng khiến nàng biến mất vậy.
Áp mặt lên bờ ngực vững chãi của chàng, nghe tiếng tim chàng đập đều đều, nàng cảm thấy thật bình yên. Đây là người đàn ông vẫn luôn yêu thương, lo lắng cho nàng, người sẵn sàng vì nàng mà làm tất cả.
Lúc này đây nàng thấy mình thật hạnh phúc, nàng say mê ngắm nhìn gương mặt chàng như cách nàng vẫn hay làm lúc còn ở trường Nghi Sơn. Bất giác nàng phì cười vì chàng vẫn ngốc như vậy, vẫn cứ ngủ say không hay biết gì.
Nàng đưa tay vén sợi tóc lòa xòa trên trán chàng, bất giác chàng giật mình tỉnh dậy, đôi mắt lờ mờ vẫn còn say ngủ…
– Nàng tỉnh rồi…
– Ưhm…
– Nàng cảm thấy thế nào rồi – Chàng lo lắng vuốt ve gương mặt yêu kiều của nàng…
– Thiếp cảm thấy rất tốt – Nàng thỏ thẻ trả lời, gương mặt thoáng chốc đỏ bừng vì nhớ lại sự buông thả của mình…
– Vậy là thành công rồi, nàng thật giỏi – Lương Sơn Bá mỉm cười tán thưởng…
– Giỏi gì chứ – Nàng chu môi – ai thèm giỏi chuyện đó…
– Ta nói thật mà, nàng quả thật rất tuyệt vời, lúc đó, nhìn nàng, ta… ta cũng rất… thích…
– Chàng… – Chúc Anh Đài hờn dỗi – đáng ghét… thiếp còn chưa kể tội chàng đâu…
– Sao chứ, ta vô tội a – Lương Sơn Bá ngây ngô đáp…
– Chàng còn chối, lúc đó chẳng phải chàng đã dung nhập vào thể xác của bọn chúng sao?
– Sao nàng biết? – Lương Sơn Bá bất ngờ…
– Vì ánh mắt của chàng, thiếp làm sao không nhận ra chứ, thêm nữa, thiếp nhớ rõ, cái đó của bọn chúng vốn không to như vậy, không phải là chàng thì còn ai nữa…
– Ặc… bại lộ rồi – Lương Sơn Bá gãi đầu cười hề hề…
Chúc Anh Đài đánh nhẹ vào ngực chàng, Lương Sơn Bá mặc kệ cứ thế ôm lấy. Quả thật, khi nhìn nàng nằm chơi vơi giữa bọn chúng chàng đã không đủ nhẫn tâm. Tuy bọn chúng không còn lý trí nhưng vẻ ngoài của bọn chúng vẫn gợi lên một khí chất vô cùng kinh tởm, không hề xứng với nàng.
Vì thế chàng đã mượn thể xác của bọn chúng mà hòa vào cuộc vui, ít ra cũng giảm bớt một phần tội lỗi với nàng, nhưng nào ngờ nàng lại hưởng ứng nhiệt tình đến như vậy.
– Nàng nhận ra ta khi nào?
– Thật ra thiếp chỉ vừa mới nhớ tới thôi, lúc đó, người ta có rảnh đâu mà suy nghĩ gì cơ chứ – Nàng bẽn lẽn đáp…
– Thế là nàng chỉ đoán bừa thôi sao?
– Hihi… ai bảo chàng có tật giật mình…
– Dám lừa ta này…
Lương Sơn Bá ghì nàng xuống giường, ép cơ thể trần trụi của nàng dang rộng, khoe ra mọi ngóc ngách thầm kín. Chàng gần như đã thuộc làu từng sợi lông tơ của nàng nhưng chàng vẫn không ngừng say mê nó, ánh mắt chàng khao khát lướt dọc trên làn da trắng hồng khiến nàng cảm thấy nhột nhạt…
Lương Sơn Bá lui xuống bên dưới nơi hai mép thịt căng phồng đang hé mở mời gọi, chàng úp mặt vào, lưỡi chàng vuốt ve bên ngoài khiến dâm thuỷ dần chảy ra.
– Ưhm… Chàng thấy… nó vẫn đẹp chứ?
– Đẹp… nó càng lúc càng đẹp – Lương Sơn Bá nói rồi tham lam mút mạnh…
– Sau này, nó không còn chỉ dành riêng cho chàng… chàng vẫn yêu nó chứ?
– Yêu… ta yêu nó giống như ta yêu nàng… mãi không thay đổi…
– Kể cả khi nó ngập tràn tinh dịch của vô số đàn ông sao?
Lương Sơn Bá thoáng ngừng lại, lời này của nàng khiến chàng cảm thấy xót xa, nhưng cũng thật kích thích. Chàng không trả lời, lập tức úp mặt xuống tiếp tục công việc, lưỡi chàng tiến sâu vào bên trong như tìm kiếm những thứ còn sót lại sau đợt giao hoan vừa rồi của nàng.
– Ưhm… thiếp sướng… ahhhh…
Suy nghĩ dơ bẩn đó khiến nàng nhanh chóng lên đỉnh.
Trong cơn đê mê, nàng cảm nhận được một vật nóng ấm quen thuộc đang tấn công nàng từ bên dưới, nàng choàng tỉnh co chân đẩy chàng ra.
Lương Sơn Bá ngơ ngác không hiểu chuyện gì…
– Chàng… đáng ghét… thiếp vẫn chưa tha chuyện chàng dám dùng 5 tên kia để làm chuyện đó với thiếp đâu…
– Ơ… chuyện qua rồi mà, vả lại đó là ý của tiên cô a…
– Thiếp không cần biết, bây giờ chàng phải chịu phạt…