Lý Hàn

Chương 19



Phần 19

Một đường vội vã đuổi theo, Lý Hàn thường thường dừng lại quan sát một chút, đánh hơi thử xem tên linh giả đó có đổi hướng hay không. Sau khi tiến vào Luyện Cốt Cảnh, tốc độ của hắn cũng đề thăng rất lớn, đại khái hơn ba giờ sau, hắn đến trước một mảnh bùn lầy thấp, chỉ thấy vết chân thẳng tắp tiến về phía trước. Lý Hàn nhanh chóng vượt qua bùn lầy, lại mất bảy tám tiếng sau, sắc trời đã tối nhưng mùi hương càng thêm nồng đậm. Chạy thêm một lát thì Lý Hàn nhìn thấy ánh lửa chớp động phía xa.

Tìm được rồi!

Thân hình hắn nhảy lên, hưu hưu hưu, sau khi lên xuống mười mấy cái, ánh lửa phía trước càng ngày càng sáng ngời, chỉ thấy tên linh giả đó ngồi bên cạnh một đống lửa, đang nướng thịt, mùi thịt thơm nức, hắn ở xa còn ngửi được.

Đó là thịt Lục Túc Cự Đầu Thú!

Trong lòng Lý Hàn lập tức dâng lên một cơn tức giận, trước kia hắn ở Lý gia tuy rằng chịu đựng tộc nhân khinh bỉ, nhưng mà đê tiện vô sỉ, vong ân phụ nghĩa giống như tên linh giả này thì chưa từng thấy qua, điều này làm cho sát khí mạnh mẽ trào ra!

Còn tên linh giả đó thì hắn đang quan sát một cái ngọc ấn, cái ngọc ấn này hắn tìm thấy trong bụng của Lục Túc Cự Đầu Thú. Cái ngọc ấn này không biết được làm từ ngọc hay đá mà hắn sờ vào thì cảm thấy mát lạnh, phía trên ngọc ấn được chạm khắc nguyên một con thiên long trông vô cùng sống động nhưng toàn thân ngọc ấn lại đầy vết nứt, làm người ta có cảm giác chỉ cần động vào một cái là cái ngọc ấn này sẽ vỡ tan tành. Mấy ngày qua, hắn vội lên đường đến đêm hôm nay, hắn mới nhớ đến cái ngọc ấn này nên mới lấy ra quan sát. Đúng lúc này thì hắn nghe được “sàn sat” phát ra từ rừng cây, hắn quay đầu lại thì thấy một người đi ra từ rừng cây. Đến khi nhìn rõ thân ảnh đó thì hắn phát hiện người đó chính là tên tiểu tử dùng thực lực Luyện Thể tầng sáu chém chết linh thú có thực lực Luyện Huyết Cảnh. Hắn khó tin nhìn Lý Hàn, tiểu tử này lại dám chủ động tìm hắn!

Lúc này thì Lý Hàn mở miệng, hắn cầm Sương Phong kiếm chỉ vào đối phương nói:

– Ta đến đây để thực hiện lời thề!

Tên linh giả nghe Lý Hàn nói vậy thì cười to, hắn quang ngọc ấn xuống ấn rồi rút ra một thanh kiếm chỉ vào Lý Hàn nói:

– Tiểu tử, lần trước ngươi may mắn mới chạy thoát được. Bây giờ ngươi lại vội vàng đến nạp mạng thì ta sẽ thành toàn cho ngươi.

Lý Hàn không nói lời nào liền phóng đến, chém ra Phi Lộc kiếm pháp vào đối phương nhưng đối phương có lực thực chiến cực mạnh, hắn dùng kiếm đỡ rồi nhanh chóng đâm ra một kiếm, kiếm quang sắc bén, giống như một con rắn độc đâm tới mạch tay của Lý Hàn. Tốc độ của tên này quả nhiên mau lẹ, Lý Hàn giật mình nhanh chóng lui về sau. Nhưng trường kiếm của tên linh giả này lại giống như quỷ hồn, bám theo tới, soạt soạt soạt ba bông hoa cùng nở, ba đóa kiếm hoa trước mặt Lý Hàn, như ảo như thực, giờ phút này Lý Hàn quả thật không thể phán đoán đóa kiếm hoa nào là thật, tốc độ của tên này quá nhanh, Lý Hàn trốn tránh đã không kịp, hắn dùng Phi Lộc kiếm pháp để chặn đối phương lại. Rõ ràng là đối phương cũng kiêng kị Phi Lộc kiếm pháp nên không tấn công nữa, Lý Hàn nhân cơ hội thở dốc nhưng đối phương lại không cho hắn cơ hội thở dốc.

Trường kiếm của đối phương đã hóa thành độc long, sắc bén mau lẹ, lúc này đâm thẳng cổ họng Lý Hàn, hắn chưa từng thấy kiếm nhanh như thế, độc như thế, tàn nhẫn như thế!

Nhờ những kinh nghiệm thực chiến nên thân thể Lý Hàn đã tự động phản ứng, hắn nhanh chóng cụp người xuống nên tránh được một kiếm của đối phương, rồi hắn nhanh chóng chém lên một kiếm ngay cổ tay đối phương nhưng Lý Hàn đã xem thường tên này rồi, mặc dù bị hụt một kiếm nhưng tên này nhanh chóng biến chiêu, trường kiếm tên này lại đâm ra một lần nữa, đâm thẳng tới mạch tay của Lý Hàn. Lý Hàn biết nếu hắn không thu chiêu thì người bị thiệt chính là hắn, rơi vào đường cùng hắn phải múa kiếm cản trở lưỡi kiếm của đối phương. Lý Hàn biết dùng hạ được đối phương phải dùng kỳ chiêu nếu không thì người chết chắc chắn là hắn. Hắn bỗng nhiên đá bay những lá khô nằm dưới đất để cản trở tầm nhìn của đối phương nhưng tên này không quan tâm, hắn lại đâm ra một kiếm, nhắm ngay ngực Lý Hàn mà đâm tới, không ngờ Lý Hàn không những không trách mà còn đem thân mình chủ động đâm vào kiếm, trong ánh mắt kinh ngạc của tên đó, kiếm đã đâm xuyên vào người Lý Hàn. Tên linh giả đó không ngờ lại xuất hiện tình trạng này, lực xông lên mạnh mẽ của Lý Hàn khiến cho kiếm đâm xuyên người hắn, nhưng cũng vì cỗ lực này, Lý Hàn đã tiếp cận lại gần trước mặt hắn. Gã không biết Lý Hàn vì sao lại lựa chọn như vậy, khi có một số việc vượt khỏi sự dự đoán và kiểm soát của bản thân, rất nhiều người sẽ thấy kinh ngạc, tên này hiển nhiên cũng là như thế. Nhưng hắn ngay lập tức hiểu vì sao Lý Hàn lại làm như vậy, vì bị kiếm đâm xuyên qua người nên hắn có cơ hội tiếp cận gần tên linh giả đó, đó chính là cơ hội lớn nhất của Lý Hàn.

Đương nhiên Lý Hàn sẽ không bỏ qua cơ hội đó, hắn nhanh chóng dùng kiếm đâm về trái tim tên đó. Tên linh giả đó thấy vậy thì muốn tránh nhưng trễ rồi, thanh kiếm của Lý Hàn đã chính xác đâm trúng vào tim của tên đó, Lý Hàn ra tay rất mạnh, không chút nương tay, thanh kiếm đâm nát trái tim của tên đó còn đủ sức vươn ra tên kia. Trong mắt tên linh giả đó hiện lên oán giận không cam lòng cùng với sợ hãi, hắn vốn nghĩ muốn giết tên tiểu tử rất dễ dàng nhưng không ngờ tên tiểu tử này lại dùng chiêu như vậy, hắn không thể không thừa nhận tên tiểu tử này có một lá gan rất lớn vì muốn dùng một chiêu thế này cần phải có một dũng khí hùng mạnh và lòng gan dạ. Tên linh giả đó trừng mắt nhìn Lý Hàn lần cuối cùng rồi ngã gục xuống, hắn gã chỉ cảm thấy hồn phách mình dường như đã từ cơ thể bay ra, hắn không cam lòng rồi trút hơi thở cuối cùng.

Thấy tên linh giả đó đã ngừng thở thì Lý Hàn thì hắn chỉ cảm thấy sợ hãi chứ không còn gì khác, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn giết người cho nên sinh lòng sợ hãi là điều đương nhiên nhưng hắn biết mình phải vượt qua nỗi sợ hãi này vì ngày sau cũng sẽ có người bị hắn giết. Lý Hàn đặt mông ngồi xuống đất, bây giờ hắn chỉ cảm thấy bên sườn đau vô cùng, hắn cúi đầu nhìn xuống thì vẫn thấy thanh kiếm còn cắm trong người, nhưng không phải từ ngực đâm vào, mà là từ bên cạnh mạng sườn trái đâm xuyên vào. Lúc tên linh giả đó đâm ra một kiếm thì nhờ vào lá khô bay tung tóe làm ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của tên đó. Mặc dù kiếm của tên đó đã nhắm chuẩn ngực Lý Hàn mà đâm tới nhưng Lý Hàn vẫn dũng mãnh gan dạ lao tới, trước khi bị dính kiếm thì Lý Hàn đã né thân mình, để kiếm đâm xuyên vào mạng sườn mình.

Lý Hàn không chịu nổi nữa mà ngất xỉu nhưng hắn lại không chú ý, khi hắn ngất xỉu thì máu của hắn cũng bị dính vào ngọc ấn nằm gần đó. Bỗng nhiên chiếc ngọc ấn phát ra một ánh sáng chói mắt rồi hóa thành tia sắc bay vào đầu Lý Hàn. Chiếc ngọc ấn vừa bay vào trong đầu Lý Hàn thì nó cảm nhận được một áp lực cường đại truyền tới nó, Âm Dương tháp đã xem vùng thức hải của Lý Hàn là nhà của nó nên khi ngọc ấn chạy vô đây thì nó đã phát ra một áp lực khủng khiếp để xua đuổi ngọc ấn đi chỗ khác. Ngọc ấn không chịu nổi áp lực do Âm Dương tháp phóng ra nên nó buộc phải chạy xuống vùng đan điền của Lý Hàn, trôi nổi trong đó.

Lý Hàn mở mắt ra thì thấy hắn đi vào một không gian xa lạ, khắp nơi đều là màu trắng. Không gian này làm cho người ta có một cảm giác kỳ quái. Chỉ cần bước nhẹ, thân mình liền nhẹ nhàng bay bổng, giống như là mất đi trọng lực.

– Đây là nơi nào, không lẽ ta lại xuyên việt nữa rồi!

Lý Hàn khẽ nhíu mày, đánh giá chung quanh một lần, nhưng không hề có một chút phát hiện nào. Nhưng hắn một một loại cảm giác rất huyền diệu. Không gian này tuy rằng xa lạ, nhưng lại không có một chút khí tức nguy hiểm nào, ngược lại còn cho hắn có cảm giác bình thản, nhẹ nhàng. Hắn đi một lúc thì hắn không thấy ai, liền hô to:

– Có ai không?

– Chủ nhân, muội đến đây…

Lý Hàn vừa dứt lời thì hắn nghe được một thanh âm ngọt ngào, rồi bỗng nhiên trước mặt hắn xuất hiện một đạo ánh sáng thuần khiết. Ngay sau đó, một cô gái lõa thể xuất hiện trước mặt hắn, lơ lửng giữa không trung. Đó là một thiếu nữ khoảng 20t, khuôn mặt trái xoan trông vô cùng xinh đẹp, đôi lông mày nhỏ dài, đôi mắt to tròn trong veo như nước, chiếc mũi xinh xắn trắng ngần, đôi môi đỏ mọng khẽ mỉm cười, hai gò má lúm đồng tiền mơ hồ ẩn hiện, thật sự là đẹp như tiên nữ, quốc sắc thiên hương. Thân hình của nàng tuyệt đẹp vô cùng, bộ ngực sữa to lớn cao vút của nàng không chút xệ xuống mà còn hơi nhếch lên, thập phần co dãn. Hai cái núm vú hồng nhuận như hai hạt lựu sinh trưởng trên hai bầu vú trắng nõn nà, cặp mông to lớn trơn mềm nhô lên phía sau càng làm cho dáng người lồi lõm của nàng thêm hoàn mỹ, chiếc eo thon thả cùng đôi chân thon dài kết hợp với nhau vô cùng hoàn mỹ. Đặc biệt khu tam giác thần thánh, những cọng lông mu đen nhung huyền, mỗi cọng lông đều quấn lấy nhau thành một mảnh rừng rậm xinh đẹp, mảnh da thịt quanh háng nàng vô cùng trắng mịn, hoàn toàn đối lập với đám lông rậm kia. Lý Hàn nhìn tình cảnh này làm toàn thân hắn khô nóng, côn thịt dưới háng hắn nhanh chóng nhất trụ kình thiên.

– Thân cao 175, chân dài 114, vòng ngực cỡ F, Oa, vóc dáng của nữ nhân này thật tốt nha.

Hắn thầm nghĩ trong đầu, với đôi hoả nhãn kim tinh của mình thì hắn nhanh chóng cho ra kết luận như vậy. Hắn tham lam nhìn thân thể của cô gái này nhưng hắn vẫn nhớ đến chính sự, hắn mở miệng nói:

– Cô là ai? Mà cô hãy mặc quần áo vào trước đi.

– Vâng, thưa chủ nhân.

Cô gái này vừa dứt lời thì xung quanh nàng được bao bọc được bởi ánh sáng, đến khi ánh sáng này tan đi thì nàng đã mặc một bộ váy màu tím. Thấy cô gái này mặc quần áo vào thì Lý Hàn cảm thấy tự nhiên hơn, mặc dù hắn là sắc lang nhưng đứng nói chuyện với một cô gái lõa thể làm hắn mất tự nhiên mặc dù hắn được bổ mắt. Lý Hàn hỏi lại lần nữa:

– Cô là ai? Đây là đâu?

– Đây là không gian trong ngọc ấn Thiên Long và muội là khí linh của ngọc ấn Thiên Long. Muội tên là Ngọc Linh Nhi, thưa chủ nhân.

Cô gái đó mở miệng trả lời, Lý Hàn nghe vậy thì càng thêm thắc mắc:

– Vậy làm sao tôi đến đây được.

– Thưa chủ nhân. Đây là không gian tinh thần nên chỉ có tinh thần của chủ nhân tiến vào đây còn thực thể của chủ nhân vẫn còn ở ngoài kìa.

– Thì ra là vậy.

Nghe Ngọc Linh Nhi giải thích thì Lý Hàn thở phào nhẹ nhõm, chi cần không phải là xuyên việt lần nữa thì tốt rồi. Sau đó hắn lại hỏi:

– Vậy khi nào ta muốn thoát khỏi là có thể thoát khỏi nơi này?

– Vâng, chủ nhân.

Nghe được lời khẳng định từ Ngọc Linh Nhi thì hắn mới yên tâm. Lý Hàn quay qua hỏi với Ngọc Linh Nhi:

– Vậy Ngọc ấn Thiên Long là cái gì?

– Thưa chủ nhân, muội không biết, do lúc trước ngọc ấn bị phá hư nên bản thân muội cũng bị thương nặng cho nên nhiều ký ức muội không nhớ rõ.

Nghe nàng nói vậy thì hắn không khỏi thất vọng, theo hắn biết thì phải là Linh khí bát giai mới sinh ra khí linh nhưng không ngờ cái ngọc ấn này lại bị phá hư, nhưng hắn lại vui trở lại vì ít ra hắn có một mỹ nữ khí linh làm bạn. Hắn quay qua nói với Ngọc Linh Nhi:

– Vậy ta đi trước, mà sau này muội đừng xưng hô chủ nhân với ta nữa.

– Vậy muội xưng hô với huynh là gì?

– Nếu muội không chê thì kêu huynh là Hàn ca ca là được rồi (Thằng này không biết xấu hổ, kêu người lớn tuổi gọi mình là ca ca mới ghê chứ)

– Vậy được rồi, muội nghe lời huynh Hàn ca ca.

Lý Hàn mỉm cười rồi biến mất.

Chương trước Chương tiếp
Loading...