Lý Hàn

Chương 26



Phần 26

Đến sáng hôm thứ tư thì hắn cùng với Tần Liên, Lý Vân Ngọc và Lý Vân Diệp tiến vào nội viện Lý gia.

Nội viện Lý gia nằm tại phía nam, diện tích vạn mẫu, kiến trúc quỳnh lâu ngọc vũ, mái cong kiều ngõa, phong cách cổ xưa thương mang, phảng phất như đã trải qua vô số năm tháng, hiện tại vẫn sừng sững bao la.

Lý gia đã trải qua mười tám thời đại, truyền thừa gần ngàn năm, ở tại trấn Vạn Liên duy trì địa vị đệ nhất gia tộc, nội tình đương nhiên là người ngoài không thể tưởng tượng.

Lý Hàn cùng mọi người đi tới trước cổng lớn, hai tượng mãnh thú giống hổ giống sư mở to miệng máu, uy vũ dữ tợn, đại môn dùng vàng đúc thành, bên trên còn điêu khắc hình long phượng, có vẻ dị thường tôn quý.

Đây là khí thế của đệ nhất gia tộc trấn Vạn Liên!

Hai cường giả Luyện Kinh Mạch sơ kỳ cầm trường thương trong tay ưỡn ngực uy vũ bất phàm đứng gác trước cửa. Thấy Tần Liên cùng mọi người đi đến thì hai tên đó cung kính chào:

– Chào bát trưởng lão, chào tứ tiểu thư, chào ngũ tiểu thư, chào lục thiếu gia (x2)

Tần Liên thì gật đầu chào lại hai người rồi dẫn Lý Hàn và hai nàng vào trong nội viện. Vừa mới đi vào bên trong, Lý Hàn không khỏi cảm thấy trước mắt sáng ngời. Đây xem như là lần đầu tiên hắn đặt chân vào nội viện Lý gia.

Một con đường rộng rãi thẳng tắp nối liền phía trước, chung quanh trăm hoa đua nở, tản ra hương thơm say lòng người, những tòa núi giả kỳ dị, giống như linh thú chạy chồm, nước chảy vờn quanh phát ra thanh âm nhỏ giọt róc rách, thỉnh thoảng lại có vài tiểu đình xen lẫn, nhìn qua chẳng khác gì hoàng cung nội viện, có vẻ vô cùng mỹ lệ, an tường tĩnh mịch.

Đi tới cuối đường là một luyện võ trường gần ngàn thước vuông, ở giữa có đài cao, đây là lôi đài luận võ của Lý gia, đồng thời cũng là địa phương diễn ra lễ mừng năm mới hàng năm trong gia tộc.

Trước mặt là một tòa lầu các hùng vĩ bất phàm, tổng cộng bảy tầng, dùng Hồng Sam ngàn năm dựng thành, vách tường điêu khắc linh văn, thoạt nhìn cực kỳ huyền ảo, mơ hồ tản ra ánh sáng nhàn nhạt, có vẻ đại khí huy hoàng. Phía trước lầu các là một tế đàn được đặt trên bục luyện võ cao nhất của lôi đài luyện võ, phía trên đã để đầy các thứ thịt heo, bò, dê… để dâng lên tổ tiên Lý gia.

Khi đến đó thì hắn thấy trong này đã đứng đầy các con cháu của Lý gia tuổi chừng mười hai đến hai mươi. Những thiếu niên này đều là tử tôn đời thứ mười tám của Lý gia, có trực hệ, cũng có chi thứ, chỉ cần có thể thông qua lễ mừng năm mới thì bọn hắn đều sẽ là trụ cột tương lai của Lý gia, bất kể là trực hệ hay chi thứ đều sẽ có được đãi ngộ như nhau, hoặc là tiếp tục lưu lại Lý gia, hoặc là bị điều động ra ngoài làm việc. Nhưng Lý Hàn chỉ có quen biết khoảng 3 – 4 người trong này nhưng tất cả mọi người thì ai cũng biết đến Lý Hàn vì hắn chính là phế vật làm mất mặt của Lý gia.

– Kia không phải là sỉ nhục của gia tộc Lý Hàn sao?

– Phải đó, sao hắn có thể tiến vào nội viện? Loại phế tài này không có tư cách đặt chân vào nội viện nửa bước!

– Còn không phải sao? Đây quả thật làm dấy bẩn danh dự của gia tộc, gia tộc không cần phế tài như thế!

– Không cho các ngươi nói Lý Hàn ca ca như thế.

Đại bộ phận thiếu niên luyện võ chỉ trỏ vào Lý Hàn, không ít người ác miệng mắng nhiếc. Chỉ có duy nhất một cô nương mặc y phục hồng nhạt ủng hộ Lý Hàn, đó chính là muội muội của Lý Hàn – Lý Kinh Yến. Đứng bên cạnh Lý Kinh Yến chính là con trai của tam trưởng lão Lý Hán tên là Lý Vương, mười ba tuổi đã đạt đến Luyện Bì Cảnh hậu kỳ, thêm nửa năm nữa chắc chắn có thể đạt đến Luyện Nhục Cảnh sơ kỳ, thiên phú như vậy trong trấn Vạn Liên xem như là thượng đẳng, so với Lý Hoàng đã mười sáu vẫn là Luyện Nhục Cảnh hậu kỳ mạnh hơn không ít. Lúc này hắn kinh thường nói:

– Linh Dược sư đã nói tên Lý Hàn này không thể tu luyện linh lực, cả đời này hắn nhất định chỉ là một tên phế vật!

– Không cho ngươi nói Lý Hàn ca ca như vậy, huynh ấy mạnh hơn ngươi nhiều!

Lý Kinh Yến nắm chặt bàn tay nhỏ bé bi phẫn quát. Hiện tai nàng có thực lực Luyện Nhục Cảnh sơ kỳ nên cũng mang theo vài phần khí thế. Nàng từ miệng Tần Liên biết được Lý Hàn đã có thể tu luyện linh lực và có thực lực Luyện Cốt Cảnh hậu kỳ nên người khác xem thường Lý Hàn làm nàng rất khó chịu.

– Hừ, ngươi xem kỹ, xem ta giáo huấn Lý Hàn ca ca của ngươi!

Lý Vương xăn tay áo, vẻ mặt khinh thường nhìn thoáng qua Lý Hàn, sau đó đi nhanh về hướng Lý Hàn.

Mặc dù hắn là con trai của tam trưởng lão, nhưng hắn vẫn còn nhỏ tuổi, chuyện của Lý gia không phải chuyện gì hắn cũng biết. Hắn chỉ biết Lý Hàn không thể tu luyện được linh lực chứ hắn không biết chuyện một mình Lý Hàn đã đánh cho đám người Vương Tiểu Kim nằm đo đất, nếu hắn biết cũng sẽ không tự mình chạy đi tìm đánh.

– Uy, phế vật, ngươi không có tư cách đi vào nội viện của gia tộc chúng ta, thức thời mau nhanh cút đi ra, bằng không ta cho ngươi bài học!

Tính cách Lý Vương ngang ngược, căn bản không xem Tần Liên vào trong mắt, trực tiếp nhìn Lý Hàn quát. Bởi vì trong gia tộc có một quy định bất thành văn, cùng một thế hệ có thể luận bàn, chỉ cần không hạ sát thủ trưởng bối không được nhúng tay. Cho nên Lý Vương mới dám ở trước mặt Tần Liên quát với Lăng Tiếu, nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn chằm chằm vào hai tỷ tỷ của Lý Hàn. Không phải là do hắn ham mê sắc đẹp của hai nàng mà hắn lo sợ các nàng sẽ vì Lý Hàn mà ra tay giáo huấn hắn nên hắn nhìn các nàng, hễ các nàng có động tác nào thì hắn chạy chóng chạy khỏi.

Nhưng hắn lo xa rồi, các nàng cũng từ miệng của Tần Liên biết được thực lực của Lý Hàn nên các nàng đối với sự khiêu kích của Lý Vương không nói thêm lời nào mà chỉ đứng ở một bên xem kịch vui.

Vẻ mặt Lý Hàn nghiền ngẫm nhìn Lý Vương nói:

– Ngươi đang nói ta sao?

Lúc này thì Lý Vương không nhìn hai nàng nữa mà quay sang chống nạnh nhìn Lý Hàn nói:

– Lý gia trừ ngươi ra còn ai là phế vật, thật sự mất mặt Lý gia, nếu ta là ngươi đã đi chết cho xong!

Lời nói của Lý Vương nghe thật chói tai, Tần Liên nghe được cũng phải nhíu mày, mà các thiếu niên đứng xa xa đều giống như muốn xem cuộc vui, tựa hồ bọn hắn đã chứng kiến được cảnh tượng bi thảm của Lý Hàn khi Lý Vương giáo huấn Lý Hàn. Lúc này Lý Kinh Yến đã chạy đến kế bên Lý Hàn nắm chặt tay kêu lên:

– Lý Hàn ca không phải phế vật, Lý Hàn ca, huynh đánh Lý Vương đi, hắn thật đáng ghét!

Lý Hàn nhìn Lý Kinh Yến cưới cười:

– Tiểu Yến nhi nói rất đúng, xem hắn ngu xuẩn chẳng khác gì đầu ngưu, quả thật thực chán ghét!

– Ha ha, Lý Vương chính là một đầu ngưu!

Lý Kinh Yến thiên chân khả ái, liền ứng theo lời của Lý Hàn cười nói.

– Thật to gan, phế vật ngươi dám nhục ta, ta cho ngươi biết tay!

Lý Vương hét lớn một tiếng, thân hình bổ nhào tới Lý Hàn, hai đấm ngưng kết tám phần lực đạo đánh tới. Hắn không lo nhiều nữa, bị một phế vật chửi làm cho hắn vô cùng tức giận và khó chịu.

– Nói ngươi ngưu thì ngươi chính là ngưu, ta không nói họ tên, tự mình nhảy ra nhận, thật là ngu ngốc vô cùng!

Lý Hàn kinh thường nhìn Lý Vương đánh tới, hắn làm lại giống như đã làm với Vương Tiểu Kim. Hắn cúi đầu rồi đá một cước vào đầu gối của Lý Vương, đợi khi hắn chuẩn bị ngã xuống thì Lý Hàn lại đứng lên đấm thẳng một cú vào ngay trán của Lý Vương, đem hắn đánh bay ra vài thước, trực tiếp chấn động hôn mê bất tỉnh. Lời nói của Lý Vương làm cho Lý Hàn phải tức giận nên hắn dùng lực đạo hơi lớn, làm cho Lý Vương phải hôn mê.

Nhất thời toàn bộ thiếu niên trong luyện võ trường ngây người nhìn Lý Hàn, bọn hắn còn không biết đã phát sinh chuyện gì, đã chứng kiến Lý Vương bị đánh bay, hơn nữa cũng không đứng lên được nữa.

Đó là phế vật không thể tu luyện sao?

Trong lòng bọn hắn đều nghi vấn. Đáp án cuối cùng chính là phủ định, Lý Hàn chẳng những không phải phế vật, còn mạnh hơn bọn hắn, Lý Vương một đấm bị đánh bại, cho dù là Luyện Nhục Cảnh trung kỳ cũng chưa chắc có được thực lực này đi!

– Oa, Lý Hàn ca thật giỏi!

Lý Kinh Yến vui sướng nhảy nhót kêu to.

Lý Hàn tiến lên hai bước, đem tiểu a đầu khả ái ôm vào lòng, hôn lên trán nàng nói:

– Không giỏi bằng tiểu Yến nhi nhà ta, còn nhỏ tuổi đã là Luyện Nhục Cảnh sơ kỳ, thêm chút sức rất nhanh sẽ thành Luyện Nhục Cảnh trung kỳ!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Kinh Yến đỏ hồng nói:

– Lý Hàn ca, huynh thật là hư hỏng! Lại chiếm nụ hôn đầu tiên của người ta, sau này người ta không gả ra được thì làm sao bây giờ?

Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy ngọt ngào và vui mừng. Lời này của tiểu nha đầu làm Lý Hàn phá lên cười còn Tần Liên và hai nàng cũng mỉm cười, trong lòng không khỏi thầm than tiểu nha đầu thật ngây thơ. Đúng lúc này thì một hồi trống hùng hồn được vang lên, nghe thấy hồi trống này thì phía lầu các đi ra tám người, bảy nam một nữ. Họ chính là tộc trưởng và các trưởng lão của Lý gia, Tần Liên tạm biệt mọi người rồi đi về phía tế đàn. Còn Lý Hàn cùng các nàng đi vào hàng ngũ con cháu của Lý gia mà đứng đợi thì một lúc sau khi hồi trống kết thúc, một trung niên khoảng 40 tuổi có dáng vẻ hào sảng, góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng, hai mắt hỗn độn hữu thần, một bộ hôi sắc bào tử mặc ở trên người đứng lên. Người trung niên chính là đại bá của Lý Hàn và là tộc trưởng hiện tại của Lý gia – Lý Chiến. Lý Chiến bắt đầu làm các thủ tục trong lễ mừng năm mới như thắp hương cảm tạ tổ tiên, báo cáo một năm của Lý gia với tổ tiên rồi cuối cùng là quỳ xuống cầu mong tổ tiên sẽ phù hộ Lý gia. Khi Lý Chiến quỳ xuống thì toàn thể con cháu và trưởng lão của Lý gia đều quỳ theo, đợi khi Lý Chiến đứng lên thì mọi người mới được đứng lên. Sau khi làm lễ xong thì hạ nhân của Lý gia sẽ dọn dẹp tế đàn và bày ra chín cái ghế để tộc trưởng và chúng trưởng lão ngồi xuống.

Theo thứ tự từ trái sang phải chính là tộc trưởng Lý Chiến, đại trưởng lão Lý Mục, nhị trưởng lão Lý Trùng, tam trưởng lão Lý Hán, tứ trưởng lão Lâm Vũ Yến, ngũ trưởng lão Lý Hùng, lục trưởng lão Lý Bân, thất trưởng lão Lý Thương và bát trưởng lão Tần Liên. Theo Lý Hàn nhớ thì tộc trưởng, đại trưởng lão, tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão và Tần Liên là người của dòng chính còn các trưởng lão còn lại là người của dòng thứ. Lúc này các con cháu của Lý gia đều quan sát một lôi đài, trên lôi đài được đặt một thứ hình trụ, ở giữa trụ có một linh thạch còn bao xung quanh trụ là mười lăm vòng tròn. Đó chính là trụ thử nghiệm Luyện Thể Cảnh, mỗi ba vòng đều tương ứng sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ. Chỉ cần trắc thí giả sử dụng toàn lực oanh đánh lên trên linh thạch thì các vòng sẽ sáng lên rồi từ đó mà đánh giá thực lực của trắc thí giả.

Người khảo thí lần này chính là ngũ trưởng lão Lý Hùng!

Lý Hùng là một trung niên năm nay 35t, thân hình to lớn như một con gấu mặc trên người trường bào màu xanh cộng thêm khí tức của cường giả Tụ Linh Cảnh tứ trong thiên làm cho y trông vô cùng mạnh mẽ uy vũ nhưng lão chỉ có một cánh tay. Lý Hùng đi đến trên đài có trụ thử nghiệm, một tay thả lỏng phía sau, uy nghiêm mười phần trầm giọng nói:

– Tất cả con cháu đạt đến tuổi 15 của Lý gia đứng ra. Còn những con cháu khác thì lui xuống.

Lập tức các con cháu khác của Lý gia đều lui xuống, chỉ còn lại khoảng hơn năm mươi người là tiến lên. Lý Hùng nhìn tình cảnh này thì cầm một danh sách quan sát một chút rồi trầm giọng nói:

– Chờ kêu tên rồi lên khảo nghiệm. Đầu tiên, Lý Nham.

Vừa dứt lời thì một thiếu niên 15t khỏe mạnh kháu khỉnh từ trong đám người đi ra, khẽ quát một tiếng, dùng một tư thế phi thường xinh đẹp lăng không nhảy lên trên đài cao.

Lý Nam sau khi thi lễ với Lý Hùng một cái liền hét lớn một tiếng, lực đạo toàn thân tụ ở nắm tay phải, nặng nề nện lên Trắc Thí Tinh Thạch.

Oanh!

Lý Nham thu quyền, ba vòng đầu tiên nhanh chóng sáng lên rồi vòng thứ tư cũng sáng lên, đến khi vòng thứ năm hơi sáng thì mới dừng lại.

Lý Hùng nhẹ gật đầu rồi cao giọng nói:

– Lý Nham, đạt!

Nghe được lời tuyên bố của Lý Hùng thì trên mặt Lý Nham lộ ra vẻ vui mừng, hắn thi lễ với Lý Hùng một cái rồi đi xuống đài.

Thanh âm của Lý Hùng lần nữa vang lên:

– Lý Viêm!

Lý Viêm là một đệ tử chi thứ có bộ dạng thiên yếu. Chỉ thấy hắn mang bộ dáng hơi sợ hãi lên đài, trực tiếp đánh một quyền lên Trắc Thí Tinh Thạch.

Ba vòng đầu tiên nhanh chóng sáng lên rồi vòng thứ tư cũng sáng lên, chỉ là sau khi sáng vòng thứ tư thì nó dừng lại. Lý Hùng tuyên bố:

– Lý Viêm. Đạt! Tiếp theo, Lý Chí.

– Lý Chí, đạt!

– Lý Thuỷ, đạt!

– Lý Vân, không đạt!

– Lý Phúc, không đạt!

Chương trước Chương tiếp
Loading...