Má vợ
Chương 17
Khi ngày cuối cùng, chàng xách ba – lô ra đi thì chị buồn muốn khóc nhưng chị biết thân phận của mình nên cố tự kiềm chế cảm xúc của mình mà đưa chàng ra bến xe đò.
Khi Hoàng đi rồi thì chị lại phải trở lại với cuộc sống cực nhọc của mình… bề ngoài thì chị vẫn giữ vẽ thản nhiên như thường lệ nhưng có những lúc chị trốn ra căn chòi hoang mà ngồi khóc một mình. Mẹ chị hiểu được tâm trạng của con gái nhưng cô chỉ biết thở dài mà thôi.
Khi chị sanh con thì chị đặt tên cho đứa bé là Hoàng.
Phần Hoàng thì về lại Sài Gòn chàng bị cuốn đi vào cuộc sống sôi động với 3 người vợ của mình. Rồi lại đến sinh nhật 17 tuổi của con Trâm! Con bé chờ đợi mòn mỏi giây phút đó vì ngày đó là ngày nó sẽ được về làm vợ thật sự của Hoàng.
Má và Ngọc sửa soạn thật chu đáo cho ngày quan trọng đó. Họ bày bàn thờ tổ tiên để cho Hoàng và con Trâm được làm lễ đàng hoàng.
Xong rồi Má và Ngọc vui vẻ chúc mừng con Trâm và Hoàng.
Vì cả ba là mẹ con và chị em với nhau nên hoàn toàn không có một chút ghen tuông, ganh tị nào. Họ đều hãnh diện là có được một gia đình gắn bó với nhau như keo son.
Hoàng được dịp dẫn con Trâm đi hưởng tuần trăng mật.
Ngay đêm đầu tiên con Trâm đã háo hức muốn được chàng làm tình với nó để nó tháo bỏ được cái trinh tiết làm nó bực bội. Nhưng một điều không ngờ là tuy đã được đụ vào lỗ sau từ lúc nó 15 tuổi, nhưng âm đạo của con Trâm lại cực kỳ bót! Hoàng đã rất thận trọng nhưng phải chờ đến đêm thứ nhì và không ít vaseline thì con Trâm mới được toại nguyện.
Một hôm Hoàng chợt nhớ đến người đàn bà ở miền duyên hải, người đã chia sẻ với chàng những ngày rất sôi động và êm ấm…
Chàng thèm được gặp lại Chị để biết tin tức về chị, để thăm hỏi chị.
Chàng đến nơi làm việc của chị và ngồi trong quán bên kia đường để chờ chị tan ca…
Rốt cuộc rồi Hoàng cũng thấy chị lững thững ra khỏi cổng…
Nhìn chị chàng không khỏi bồi hồi, chị vẫn như xưa, có điều chị tỏa ra một cái gì đó cô đơn quá…
Chị cúi đầu bước đi… nhưng rồi hình như linh tính báo cho chị một điều gì đó làm chị chợt khựng người lại rồi quay nhìn ra phía sau… không thấy gì đặc biệt, chị vừa định tiếp tục bước đi thì chị nhìn thấy bên kia đường Hoàng đang ngồi đó mà nhìn chị cười…
Chị đứng trân ra đó như một pho tượng… mắt chị mờ đi…
Chị là một người đàn bà rất ý tứ, nhất là ở nơi công cộng nhưng khi Hoàng bước qua đường mà đến bên chị thì chị không cầm lòng được mà sà vào lòng chàng mà khóc ròng.
Hoàng cảm động trước tấm chân tình của chị đưa tay vuốt tóc chị mà nói nhỏ:
– Thôi nín khóc đi… không thôi lại làm tôi khóc theo bây giờ!
Chị lại càng khóc lớn hơn… ướt hết áo sơ – mi của chàng…
Đưa chị về nhà, Mẹ chị và thằng bé đều ngạc nhiên đón tiếp Hoàng làm chàng cũng vui theo. Chàng nhận thấy là Mẹ chị nhìn chàng với một ánh mắt là lạ, như vừa vui vừa có vẻ trách móc. Chàng nghĩ là cô có ý không hài lòng vì chàng bỏ con gái mình qua bao nhiêu tháng nay.
Không hiểu sao, lần này gặp lại người đàn ông này, Mẹ chị cảm thấy mừng một cách lạ kỳ! Khi anh ta bước vào nhà, cô có cảm tưởng như không khí trong nhà sống động hẳn lên. Cô muốn bước đến nắm tay anh ta mà chúc mừng… nhưng cô thấy là làm như vậy hơi kỳ nên cô chùn tay lại.
Trước khi về nhà, hai người đã ghé mua một con vịt quây và bây giờ thì cả nhà vui vẻ quay quần chia sẻ một bữa ăn thật ấm cúng. Trong bữa ăn chị cứ nhìn Hoàng mà cười hoài… làm Mẹ chị cũng phải nói:
– Mẹ chưa bao giờ thấy con vui như hôm nay.
Tối hôm đó, chị nằng nặc đòi chàng đụ chị. Hoàng e dè ra dấu chỉ cái vách gỗ chia cách với cái giường của mẹ chị bên kia, nhưng chị bị kích thích quá rồi nên chị không thèm quan tâm đến chuyện đó. Chị thèm tình dục từ cả năm nay rồi thì mức dồn nén đã lên cao đến độ ngất ngưởng… chị lại không hề biết tự thủ dâm cho vơi bớt mức dồn nén đó nên chị không chờ được đến sáng hôm sau.
Chỉ tội nghiệp cho mẹ của chị, đêm hôm đó phải bị những âm thanh dâm dật làm cô cứ thao thức không ngũ được. Dù sao thì cô cũng mới có năm mươi mấy tuổi, lúc trước cô tưởng là mình đã chai lì từ lúc chồng chết nhưng được dịp nghe cặp tình nhân làm tình ồn ào bên cạnh làm cho cô rạo rực bồn chồn một cách không ngờ.
Hoàng chỉ ở lại bên chị có mấy ngày nhưng đã đem lại ánh sáng rực rỡ cho cuộc sống của chị. Hoàng cũng cảm động vì cảm nhận được tình cảm sâu đậm mà chị dành cho chàng.
Chàng dẫn chị ra thị trấn tìm được một cửa hàng nhỏ bán tạp hóa mà sang cho chị để chị có điều kiện làm ăn tốt đẹp hơn. Hoàng muốn tạo sự bất ngờ cho chị nên không nói trước. Vì vậy mà chỉ khi thấy Hoàng bàn giao xong với người chủ trước thì chị mới hiểu ra… Chị lại được dịp khóc một lần nữa khiến Hoàng phải trêu ghẹo chị:
– Em không còn là con nít nữa mà sao cứ « nhè » hoài như vậy!
Chị lại than thở với Hoàng:
– Em gặp được anh trể quá chứ nếu được làm lại tất cả thì em sẽ sung sướng biết bao nếu được trao hết cuộc đời con gái cho một mình anh mà thôi!
Hoàng nắm tay chị mà kéo vào một cái miếu gần đó rồi cười mà hỏi chị:
– Em có thật muốn làm vợ tôi hay không?
Chị bỡ ngỡ không hiểu chàng muốn nói gì thì Hoàng biểu chị quỳ xuống bên cạnh chàng rồi chàng lâm râm khấn vái:
– Xin thánh thần chứng giám cho hai chúng con là Nguyễn thanh Hoàng và Trương thị Lan được thành vợ chồng trước bàn thờ này.
Chị nghe mà lùng bùng lỗ tai… ứa nước mắt rồi khấn vái theo Hoàng…
Ra ngoài miếu… ngồi trên ghế đá trong sân, chị cảm kích mà dụi đầu vào ngực Hoàng:
– Anh… tốt với em quá… em không biết nói gì…
Rồi chị lại khóc nữa… cả đời chị, chị cắn răng chịu đựng mọi khó khăn chứ không bao giờ khóc, vậy mà với người đàn ông này, hể có một chút cảm xúc là chị khóc… được khóc giúp chị quân bình lại tinh thần và làm cho chị thoải mái hơn nhiều.
Hoàng ôm chị mà vuốt ve rồi ghẹo chị:
– Đó nhe! Trước mặt thánh thần linh thiêng, em đã chấp nhận làm vợ tinh thần của tôi rồi đó, từ bây giờ em tuyệt đối phải nghe lời tôi.
Chị quẹt nước mắt mà cười:
– Anh làm như em hay cãi cọ với anh lắm hay sao? Ngay từ đầu em lúc nào cũng nghe lời anh mà…
Chị đắn đo một lúc rồi nhỏ nhẹ nói:
– Anh yêu của em… em muốn nói rõ cho anh biết là em không đòi hỏi gì hết nơi anh. Em biết phận của em… anh đã có gia đình đề huề, vợ anh cô Ngọc lại trẻ đẹp, em không muốn gây ra bất cứ khó khăn nào cho anh, cho cô Ngọc. Được ở bên anh mấy ngày nay đã là chuyện như trong mơ… anh lại còn giúp em về mặt tài chánh, làm ăn… em muốn là sau này anh đừng gặp lại em nữa, như vậy là hay nhất… em cám ơn anh đã để ý đến em… và làm cho cuộc đời em trở nên sáng lạng…
Nói đến đây, chị tủi thân không cầm được nước mắt:
– Em xin lỗi… em biết anh không thích em khóc… cho em xin lỗi…
Hoàng mỉm cười, chàng muốn chọc để cho chị thoát khỏi cơn sầu não:
– Tôi thật sự muốn có em bên cạnh nhưng… nếu em nói vậy… thì thôi, tôi sẽ nghe theo lời em. Ngày mai tôi sẽ ra đi như em muốn…
Chị hốt hoảng, quẹt nước mắt mà rối rít níu tay Hoàng:
– Em đâu phải… muốn vậy… em… em…
– Tôi nói chơi vậy thôi… nhưng mà nè: Ngọc và tôi có một cách sống hơi khác thường, em phải biết… Ngọc để tôi hoàn toàn tự do về mặt tình cảm, em không nhớ là chính Ngọc đã tạo điều kiện để cho em đến với tôi hay sao? Bây giờ nếu tôi mà muốn có một cuộc sống trong đó em sẽ có một chỗ đứng thì Ngọc cũng sẽ chấp nhận… lẽ dĩ nhiên tôi sẽ không ở bên em thường xuyên được và em cũng phải hiểu được điều đó.
Chị mừng quá, ôm xiết Hoàng:
– Anh nói thiệt không đó? Nếu… nếu được vậy thì em còn đòi hỏi gì hơn… em chịu làm vợ thứ mấy cũng được, miễn là anh không bỏ em… và lâu lâu anh về bên em…
– Nếu em chịu như vậy thì trước hết anh về hỏi ý của Ngọc trước.
Chị lật đật đứng dậy mà chạy trở vào miếu. Hoàng ngạc nhiên kéo tay chị lại thì chị cười:
– Em phải vào khấn vái mà lần này… là để cầu mong cho cô Ngọc đồng ý nhận em. Em vừa mừng vừa lo quá đi anh à…
Tối đêm đó, cũng là đêm cuối trước khi Hoàng quay trở về Sài Gòn, chị sung sướng ôm Hoàng mà thủ thỉ:
– Để cảm ơn chồng yêu quý của em, bây giờ anh muốn gì em cũng sẽ làm cho anh. Anh có biết món bánh canh chả cá của vùng Ninh Thuận này hay chưa, anh thích thì ngày mai em sẽ nấu cho anh, trước khi anh về nhà… Hay là món bánh tráng mắm ruốc?
Hoàng nhìn chị mà cười hì hì:
– Coi bộ ngon lắm nhưng món mà anh thèm bây giờ là món khác…
Chị ngờ ngợ nhìn Hoàng rồi mỉm cười nói nhỏ:
– Em biết rồi… anh dâm quá đi! Chỉ biết có bấy nhiêu mà thôi…
– Lần này anh thèm một món mà em chưa biết… anh thèm được chơi vào hậu môn của em.
Chị bàng hoàng ngẩn người ra… chị không ngờ là có chuyện lạ lùng đó nhưng rồi chị tuyệt đối tin tưởng Hoàng nên chị cũng gật đầu mà ngập ngừng:
– Anh phải chỉ em mà thôi… em không hề biết… cái món này…
Hoàng biểu chị nằm sấp lại, một cái gối ôm đặt dưới bụng để cho mông đít chổng lên. Rồi chàng nằm vào giữa hai đùi mà bắt đầu vuốt ve khe đít của chị.
Lúc đầu chị cười khúc khích vì hơi bị nhột… nhưng rồi từ từ Hoàng biết làm cho chị thấy ưa thích… rồi khi Hoàng đưa lưỡi ra mà liếm khe đít của chị thì chị uốn éo hạ bộ, chị bắt đầu nứng lồn thật sự.
Thấy vậy, Hoàng lấy vaseline trét lên một ngón tay rồi thận trọng đút vào lỗ đít của chị làm chị kêu lên một tiếng ngạc nhiên thích thú.
Rồi một ngón tay thứ nhì được đút vào để nới rộng thêm lỗ đít…
Khi thấy chị quen rồi thì Hoàng mới chuẩn bị bằng cách quỳ gối sát vào mông đít của chị… một tay chàng nắm con cặc, một tay chàng banh hai mông đít của chị ra… khi con cặc trườn vào cái lỗ thì chị không cầm được một tiếng rên đau đớn…
Tiếng rên lạ lùng làm Mẹ của chị giật mình bàng hoàng… cô chưa bao giờ nghe con gái rên như vậy… cô do dự một chút rồi rón rén bước ra khỏi giường. Tánh tò mò làm cô không thể không nhìn xem cái gì đang xảy ra ở bên kia vách…
Cánh cửa phòng tuy có đóng nhưng nhà quá cũ kỹ nên cánh cửa vẫn để hở ra một khe nhỏ.