Ma Vương - Quyển 10
Chương 55
Bảy thanh phi kiếm quay về. Khu vực mà chúng đan vào nhau đã biến thành một địa ngục trần ai. Một số Liệp thần giả còn chưa chạy thoát, dưới những lưỡi phi kiếm vô tình liên tục bị giết hại thê thảm, kết cục chỉ còn một đống thịt nát.
Từng luồng khói xám từ thi thể bọn chúng bay ra, rồi bị Vạn Ma Đỉnh trôi nổi trên không hút hết, khiến ánh ô quang phát ra từ đỉnh càng ngày càng mạnh.
Đưa tay ra, Vạn Ma Đỉnh và mười bảy thanh phi kiếm đồng thời bay về phía Hàn Thạc, rồi biến mất trong cơ thể hắn.
“Vù”
Ngõa Tây Tư đứng cạnh Hàn Thạc. Nhìn thoáng qua khu vực vừa mới bùng lên ánh sáng khác thường, hắn nghi hoặc hỏi Hàn Thạc:
– Bọn Đan Ni Tư đâu? Lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hắn nhận thấy Hàn Thạc nhất định đã lợi dụng phi kiếm và Vạn Ma Đỉnh động tay động chân chỗ thông đạo không gian Đan Ni Tư đã xé rách. Bằng không tên kia lúc cuối sẽ không vội vã từ trong đó đi ra, càng không phát ra tiếng kêu thảm thiết khiến người ta sởn cả gai ốc.
Hàn Thạc lại cười:
– Đan Ni Tư muốn thông qua thông đạo không gian mang theo thủ hạ rời khỏi nơi này. Nhưng lại không biết ta ở thời điểm hắn xé rách khe hở không gian đã ngầm động chút tay chân mấy chỗ, thay đổi hình thái thông đạo không gian. Sau khi bọn Đan Ni Tư tiến vào, phát hiện ra sự khác thường tự nhiên sẽ sợ hãi.
Từ khi tốc độ mười bảy thanh phi kiếm bị ngưng trệ một hai giây, Hàn Thạc cũng đã nghĩ tới phương pháp đối phó bọn Đan Ni Tư. Phi kiếm trì hoãn chỉ là một sách lược của hắn thôi, vì để cho Đan Ni Tư nghĩ lầm hắn buông lỏng, để tên này tạo ra khe hở không gian.
Trước đó Hàn Thạc đã vắt óc suy nghĩ, làm sao để Đan Ni Tư không thể cấu tạo được thông đạo không gian. Việc này khiến suy nghĩ của hắn lâm vào ngõ cụt, mãi không thể tìm được biện pháp giải quyết.
Nhưng vào thời điểm mấu chốt, cuối cùng hắn đã nghĩ ra. Biết ngăn cản Đan Ni Tư đả thông thông đạo không gian, thì không bằng mặc kệ hắn thi triển, rồi sau đó động tay chân.
Ngay tích tắc Đan Ni Tư mở ra thông đạo không gian, mấy con ma đầu luyện chế từ thần hồn Thượng vị thần đã lặng lẽ tụ tập ở đó, không một tiếng động thay đổi vị trí vài điểm không gian của thông đạo không gian.
Trong tình hình bình thường, Đan Ni Tư có lẽ sẽ nhận thấy được thông đạo không gian đã xảy ra biến hóa nhỏ. Nhưng bởi vì uy hiếp từ phía Hàn Thạc và Ngõa Tây Tư như bóng với hình khiến cho hắn bị hoảng loạn mà sơ suất. Nhất là lúc mười bảy thanh phi kiếm và Vạn Ma Đỉnh rít lên lao đến, hắnkhông kịp suy nghĩ nhiều, lập tức tóm lấy Mai Tây Ti chui vào.
Vừa vào thông đạo không gian, Đan Ni Tư đột nhiên phát hiện vết rách không gian kia thật xa lạ, hoàn toàn không phải điểm truyền tống hắn đã thiết lập. Trong khe hở không gian đó không có nguyên tố lực lượng mà chỉ có tịch mịch và hoang vắng vĩnh hằng. Vật chất kỳ dị không ngừng nổ tung phát ra hào quang giống như là hắc động cắn nuốt tất cả.
Là Chủ thần tu luyện Không gian lực lượng, Đan Ni Tư vừa vào trong đó liền biết ngay rằng mình đã trúng kế thâm độc của Hàn Thạc. Đáng tiếc hắn chưa kịp chạy ra thì mười bảy thanh phi kiếm và Vạn Ma Đỉnh đã đánh sụp luôn khe hở không gian kia, cắt đứt hy vọng thoát khỏi đó của hắn.
Hàn Thạc cười giải thích lại tình huống. Sau khi Ngõa Tây Tư nghe hắn nói xong, kinh hãi nhìn Hàn Thạc hỏi:
– Nói như vậy. Từ lúc bắt đầu ngươi đã tính kế hắn sao?
Gật đầu, Hàn Thạc nói:
– Nếu hắn muốn lợi dụng thông đạo không gian nhanh chóng rời khỏi, vậy ta thuận tiện thành toàn cho hắn. Ha ha. Ngươi xem. Hắn dựa theo sắp đặt của ta thành thành thật thật tự đào mộ cho mình không phải rất tốt sao?
Ngõa Tây Tư ngạc nhiên, một lát sau mới hít một hơi nói:
– Ngươi thật thâm hiểm.
Dừng một chút, hắn nghi hoặc hỏi:
– Bọn Đan Ni Tư sẽ có kết cục thế nào?
– Không gian sụp đổ, lực nổ mãnh liệt sẽ khiến cho bọn chúng trong nháy mắt tan thành tro bụi. Trong những người đó ngoại trừ Đan Ni Tư tu luyện Không gian lực lượng đạt tới cảnh giới Chủ thần, ta nghĩ chắc là không còn ai còn khả năng sống sót.
Cười cười, Hàn Thạc tiếp lời:
– Cho dù là Đan Ni Tư ta nghĩ cũng sẽ bị thương nặng dưới lực lượng không gian sụp đổ, không biết sẽ bị kéo vào trong khe hở không gian hoang vu cỡ nào. Ừm. Hắn không thể khôi phục lại lực lượng, vĩnh viễn không trở về Chúng Thần đại lục. Theo suy đoán của ta, ít nhất ngàn năm chúng ta sẽ không gặp được hắn.
Ngõa Tây Tư lòng thầm phát lạnh, lúc lâu sau mới thốt ra hai chữ:
– Tàn nhẫn!
Hàn Thạc thản nhiên tiếp nhận đánh giá của vị quân chủ này. Quay đầu nhìn thoáng qua thủ hạ Ngõa Tây Tư sùng bái mới đến, hắn phát hiện bọn hắn tổn thất cũng không ít, đại khái có gần trăm người tử vong. Trước khi hắn tới, mấy tên thủ hạ Thượng vị thần trung thành với Ngõa Tây Tư chết vô cùng thê thảm, ngay cả thi cốt cũng không còn.
– Thật có lỗi. Ta không dự liệu được bọn chúng đến nhanh như vậy. – Quay đầu nhìn Ngõa Tây Tư, Hàn Thạc nhẹ giọng giải thích.
Khóe miệng nhếch nét cười khan, Ngõa Tây Tư lắc đầu:
– Không trách ngươi được. Ta cũng không đoán được nữ nhân tu luyện Vận Mệnh lực lượng lại thần kỳ như vậy. Ngay cả hành động của ta cũng có thể đoán trước được. Cũng may là mụ ta không thể tính ra yếu tố bất ngờ là ngươi. Nếu không hôm nay mọi người trên đỉnh Tuyết Băng chỉ sợ khó có thể sống sót thoát được.
– Thật không ngờ Vận Mệnh lực lượng thần kỳ như vậy. Mai Tây Ti còn chưa đạt đến cảnh giới Chủ thần. Nếu đã, chỉ sợ so với bây giờ còn khủng bố hơn rất nhiều. Xem ra trong mười hai hệ, Vận Mệnh lực lượng thần bí nhất xác thực có chỗ độc đáo khiến người ta khiếp sợ. – Hàn Thạc cũng tán thành. Lúc trước trên đường hắn về đỉnh Tuyết Băng đã cảm giác được linh hồn của mình như là bị người khác thăm dò.
Thời điểm đó trong lòng Hàn Thạc vô cùng hoảng hốt, lập tức hóa thần thức thành thiên vạn tia, thay đổi trạng thái linh hồn của mình. Lúc đó mới khiến cho Mai Tây Ti không thể đoán ra hướng đi và lai lịch của hắn. Bằng không, ngay từ đầu đối phương đã biết phương hướng cùng thời gian hắn đến, e là bất kể giá phải trả nào cũng sẽ tiêu diệt Ngõa Tây Tư trước. Sau đó ôm cây đợi thỏ chờ hắn đến, lại hợp lực với Đan Ni Tư. Nói không chừng ngay cả Hàn Thạc cũng vô kế khả thi.
– Ra mắt Bố Lai Ân đại nhân. – May mắn chưa chết, An Tiệp kính sợ nhìn ân nhân, cung kính hành lễ chào hỏi. Bên cạnh hắn, rất nhiều thủ hạ Ngõa Tây Tư cũng đều khom người hành lễ với Hàn Thạc, tạ ơn cứu mạng của vị quân chủ mới này.
Liếc mắt nhìn thật sâu những người này, Hàn Thạc thầm gật đầu, đoạn nói với Ngõa Tây Tư:
– Những người này rất khá, trung thành.
– Chuyện hôm nay không được truyền ra.
Sắc mặt Ngõa Tây Tư hiện nét nhu hòa khó thấy. Liếc mắt quét qua đám An Tiệp, hắn dặn dò:
– Nhất là tin tức Bố Lai Ân đến đây. Không cho phép nhắc tới với bất kỳ kẻ nào. Trận chiến đấu này chỉ vừa mới bắt đầu. Các ngươi đều phải cẩn thận mười hai phần cho ta.
– Tuân mệnh. – Bọn thủ hạ hét lớn, lòng thầm kinh hỉ, không ngờ đại nhân mình lại cùng Hàn Thạc thình lình trở thành đồng minh. Chính mắt được chứng kiến sức mạnh của Hàn Thạc, bọn họ cực kỳ hưng phấn. Thấy có một minh hữu cường đại như vậy, lần này Vùng đất hỗn loạn biến động lớn, bọn họ sẽ có rất nhiều cơ hội sống sót.
– Ngõa Tây Tư, cùng đi một chuyến đến Ma Ẩn cốc đi. Tính toán thời gian thì bọn Đạt Tạp cũng đã chính thức tiến công Ma Ẩn cốc rồi. Ta sợ những thủ hạ của ta không trụ được. Nhưng chỉ cần hai người chúng ta có thể đến đó kịp thời, ta nghĩ bọn Đạt Tạp chẳng những sẽ phí công nhọc sức, mà còn có thể giống như bọn Đan Ni Tư bị chúng ta thu thập. – Thấy Ngõa Tây Tư đã an bài xong, Hàn Thạc trầm ngâm một chút mới mở miệng.
– Được.
Ngõa Tây Tư đáp ứng dứt khoát. Dừng một chút, hắn nói:
– Phân phó lại một chút, để bọn hắn cũng tới Ma Ẩn cốc. Thủ hạ phía Đạt Tạp nhiều như mây, ta sợ nhân thủ bên cạnh ngươi không đủ.
Cười lắc đầu, Hàn Thạc nói:
– Không cần. Hai người chúng ta đi là đủ rồi. Ha ha. Thời điểm bọn Đạt Tạp còn chưa tiến vào Ma Ẩn cốc, đám thủ hạ của chúng đã bị ta giết chết một nửa. Hiện giờ thủ hạ của hắn còn không nhiều bằng vệ sĩ Hàn gia ở Ma Ẩn cốc. Hắc hắc. Sức chiến đấu vệ sĩ Hàn gia so với bọn chúng cường đại hơn rất nhiều. Nếu không phải có mặt ba người Đạt Tạp, Đạt Cách Mã và A Sắt Nhĩ Tư Đặc, ta căn bản không cần trở về Ma Ẩn cốc, bằng vào vệ sĩ Hàn gia ta cũng đủ để bình định bọn chúng.
Lời vừa nói ra, Ngõa Tây Tư vẻ mặt sợ hãi kinh hoảng hét:
– Cái gì? Bọn chúng còn chưa tiến đến Ma Ẩn cốc đã chết một nửa?
Tin tức phía Hàn Thạc đã tự mình phong bế. Còn bọn Đạt Tạp đương nhiên sẽ không nói ra thảm bại của mình. Cho nên đến bây giờ vẫn chưa có người nào biết.
– Thật khiến người ta không thể tin được.
Ngõa Tây Tư khiếp sợ, chợt hỏi thăm dò:
– Ngươi phải trả giá thế nào?
– Chỉ ba ngọn núi lớn thôi. Ha ha. Bên ta không tổn thất người nào. Ừm. Nói thì dài, nhanh đi. Trên đường chúng ta từ từ nói chuyện. – Hàn Thạc cười cười, lại quăng một sự bất ngờ còn lớn hơn nữa cho Ngõa Tây Tư. Nhìn vẻ mặt hắn dại ra, Hàn Thạc đi trước một bước.
– Đại nhân. Hắn. Hắn đi trước rồi. – An Tiệp thấy đại nhân mình sững sờ đứng đó, mà Hàn Thạc lại đã đi trước một bước, vội vàng nhắc nhở.
Mãi đến lúc này, Ngõa Tây Tư mới tỉnh lại trong cơn khiếp sợ. Vừa thấy Hàn Thạc đã đi xa, lại bức thiết muốn biết chân tướng sự việc, hắn vội vàng phân phó với An Tiệp rồi lập tức đuổi theo phương hướng Hàn Thạc rời đi.
Không tổn thất một người, lại xử lý bọn Đạt Tạp đến như thế. Chiến quả như vậy, thực quá khủng khiếp. Cho dù là cường giả như Ngõa Tây Tư cũng bị kinh sợ.
Ngay tại thời điểm Hàn Thạc ở trên đỉnh Tuyết Băng đồ sát tứ phương, nhóm Liệp thần giả của Đạt Tạp, Đạt Cách Mã và A Sắt Nhĩ Tư Đặc rốt cuộc đã đến Ma Ẩn cốc. Thông qua một không gian ánh chiếu kính lớn vô cùng, đám Tiểu Khô Lâu Hàn Hạo, Tư Tháp Tác Mỗ, An Đức Lệ Na có thể nhìn thấy rõ ràng Liệp thần giả dừng lại ở bên ngoài Ma Ẩn cốc.
Sau khi trải qua biến cố đau đớn trước đó, bọn Đạt Tạp rõ ràng đã cẩn thận hơn rất nhiều. Thời điểm tới bên ngoài Ma Ẩn cốc, không một ai dám manh động, chỉ trước tiên yên lặng quan sát tình hình bên ngoài cốc, từng gốc cây ngọn cỏ, từng viên đá hòn sỏi. Tất cả đều không bỏ qua.
Bài học lần trước quá sâu sắc. Một nửa quân số bị người ta nham hiểm giết chết. Điều này làm cho ba người Đạt Tạp không dám coi thường Hàn Thạc nữa. Trong lòng bọn chúng đã coi Ma Ẩn cốc trở thành một nơi nguy hiểm đáng sợ nhất. Mỗi một bước đi đều thật cẩn thận. Đường đi vốn chỉ cần vài phút là xong, bọn họ lại mất tới cả giờ.
Không thể không nói, Đạt Tạp hắn đã thật sự sợ hãi.