Mãi mãi yêu em - Quyển 1
Chương 175
Sáng hôm sau, ngày mới đem lại cho nó cảm giác sảng khoái. Bỗng nhiên bên ngoài cửa lại vang lên tiếng cộc cộc, nó biết là ai, hoặc ít nhất nó đoán được. Vội mặc chiếc áo lại, nó chạy ra mở cửa. Nhi đứng đó, nhỏ bé và mỏng manh. Khuôn mặt vương nỗi mệt mỏi, với đôi mắt thâm quầng. Nó hơi xót xa. Định nắm tay nhỏ vào, nhưng nhỏ không cho nắm chỉ đi vào từ từ rồi ngồi xuống giường. Nó không hiểu sao nó bị đối xử như vậy, liền dắt xe cho nhỏ vô rồi ngồi đối diện, nhưng không dám nhìn lên.
– Em có chuyện muốn nói…
Nhỏ đanh giọng lại. Nó ngước lên bồn chồn.
– Ừ… Em nói đi.
– Em… Đang rất giận anh. Thật sự rất giận anh. Anh biết không?
Nhỏ bình thản một cách lạnh lùng.
– Anh biết.
– Vậy anh biết lý do em giận anh không?
– Cái này… Anh, không biết…
Nhỏ bắt đầu chảy nước mắt nhưng không tỏ thái độ chỉ nói tiếp.
– Anh có gì dấu em không…?
Nhỏ vẫn mập mờ. Nó lúng túng quá nên lắc đầu.
– Anh… Không có, kìa em…
Nhỏ Nhi đập mạnh tay xuống bàn, nó giật mình, nước mắt nhỏ chảy nhiều hơn.
– Đến lúc này mà anh còn lừa dối tôi à!!
– Ơ… Anh lừa em…?
Nó bị bất ngờ chẳng nhẽ nhỏ biết hết về vụ cá cược sao. Nó không nói được gì nữa.
– Anh bảo anh yêu tôi…? Anh yêu tôi mà ngủ với đứa khác à…??
Lại bất ngờ. Chuyện gì đang xảy ra thế này, nó tưởng bị hiểu lầm chợt nhớ, sáng hôm qua. Nhỏ Nhi chắc chắn đã thấy nó với Tâm từ phòng trọ đi ra. Tình ngay lý gian làm sao bây giờ.
– Huhu… Tôi ngu mới tin anh… Đồ sở khanh… Đồ dối trá…hức hức. Không ngờ anh lại là người như vậy…
Nhỏ úp mặt xuống bàn khóc nấc lên, nó chạm vào vai nhỏ.
– Em nghe anh… Giải thích đã…
– Chát!! Tôi không nghe…
Nó bị nhỏ Nhi tát, nhưng chỉ đứng im. Nhỏ ngồi dậy đối diện đó.
– Anh còn định nói dối tôi nữa ư? Chỉ có đứa ngu thấy cảnh đó mới không biết hai người đã làm gì… Huhu, tôi đối xử với anh như thế nào hả? Sao anh lại làm vậy với tôi…?
Nó ôm lấy nhỏ.
– Anh thề… Anh với cô ấy không làm gì cả, anh thề với em… Cô ấy chỉ là một người em… Anh không có tình cảm với cô ấy! Anh Xin em hãy tin anh!
– Huhu… Tôi không tin, đời này tôi ghét nhất ai nói dối, đồ đáng ghét, buông tôi ra!!
Nó cứ ôm nhỏ Nhi chặt như vậy rồi khóc theo nhỏ luôn, phụ nữ có vũ khí này thì đàn ông cũng có thể có. Nhất là đối với người dễ mềm lòng như Nhi. Nó khóc như thế này hoàn toàn không giả tạo.
– Anh không buông em ra đâu!! Em tin anh đi, một lần này thôi!
Nhỏ Nhi hết cắn rồi cào cấu nó, nó cũng mặc. Một hồi nhỏ mệt quá, để yên chỉ khóc, nó cúi xuống hôn nhỏ mãnh liệt, nhỏ cắn nó bật máu môi, khi thả ra nhỏ vẫn khóc, nó thấy đã nguôi hơn chút.
– Em tin anh lần này đi!
Nhỏ không nói gì, chỉ ngồi xuống giường nhìn xa xăm. Mắt nhỏ rưng rưng. Nó đành để yên, chắc nhỏ cần suy nghĩ thêm, cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra, nó đã cố gắng để người ta vui nhưng cuối cùng lại trở về con số không. Rồi ai cũng buồn. Sau khi làm hết việc cá nhân, nó chỉ ngồi nhìn nhỏ. Dù sao nhỏ cũng là con gái, mà con gái thì luôn có khát khao sở hữu người đàn ông của mình, nên khi ghen họ ngốc vô cùng. Ít ai ghen mà thầm lặng nổi, người ta thường nói khi bị ghen càng dữ dội người đàn ông đó càng may mắn không biết có phải vậy không nữa. Nhỏ cắt đứt suy tư của nó bằng một câu hỏi.
– Giờ anh còn muốn yêu em nữa không?
Nó nhìn nhỏ gật đầu như vớ được một mảnh phao khi lòng tin của nhỏ bị tổn thương đang chìm dần dành cho nó.
– Anh muốn…
– Anh bảo… Em không hiểu cảm giác của anh, giờ anh hiểu cảm giác của em chưa?
– Anh xin lỗi… Nhưng anh thề, anh và cô ấy chưa đi quá giới hạn.
Điều này là nó nói thật.
– Ừ em tin… Nhưng tuyệt đối từ bây giờ anh không được gần gũi với người “em gái” của anh nữa. Anh có làm được không?
Nhỏ nhấn mạnh từ “em gái” như miệt thị nó.
– Chí ít hai người chỉ được làm bạn xã giao, em không muốn ép buộc anh về những mới quan hệ nhưng… Anh phải hiểu điều gì cũng nên có giới hạn của nó. Lần này em không trách anh nữa, coi như chưa có gì xảy ra. Nhưng một lần nữa thôi, anh sẽ mất em mãi mãi…
Nhỏ nói kiên quyết.
– Và khi anh đi đâu cùng bạn nữ nào đó, anh phải nói cho em, hoặc đưa em đi cùng… Đừng để em thấy rồi “hiểu lầm”.
Nó bắt đầu sợ nhỏ Nhi. Nhỏ hình như muốn quản nó, nhưng cái tính cách nó thì chẳng muốn như vậy chút nào cả.
– Được rồi…
– Giờ nói em biết tại sao hai người lại ở chung phòng anh tối đó?
Nó kể cho nhỏ Nhi biết rằng Tâm là con chủ phòng trọ cũ của nó, hai anh em chơi thân với nhau, hôm ý nó Tâm bị bố mẹ mắng nên mới ở nhờ nó. Nó cứ chằm chằm vào mắt nhỏ mà kể cho nhỏ tin vậy. Giờ nó mà nói sự thật thì chắc nhỏ Nhi tổn thương càng nhiều thêm.
– Ừm… Anh nhớ lời em nhé!
Nó gật đầu im lặng và ôm nhỏ vào lòng, nhỏ nhắm mắt lại. Thiếp đi, giờ thì quạt đã được sửa nên nó khỏi phải dùng sách quạt nữa. Trời thu mà vẫn nắng, nhỏ ngủ trong lòng nó hiền như mèo, nó khẽ tháo đôi mắt kính kia để ngắm nhỏ nhiều hơn. Lòng chợt nhẹ nhõm. Nó để mặc nhỏ ngủ yên, không cựa quậy, lâu rồi ngực nó không làm gối cho ai đó, bất giác nó cười, sao thấy HN bình yên quá.
Khi tỉnh dậy, nó mới biết nó cũng ngủ quên với Nhi. Xế trưa bụng đói cồn cào, khẽ đẩy nhỏ nằm xuống giường để đi mua đồ ăn nhưng nhỏ cũng mở mắt luôn. Không đeo kính nhìn nhỏ cứ ngây ngô chẳng giống bình thường chút nào.
– Mấy giờ rồi hả anh?
– Đợt chút…
Nó kều cái điện thoại, nhỏ che miệng ngáp dài và chỉ vô cái đồng hồ của nó.
– Đeo tay nè mà hổng có thói quen xem à… Trông cũ nát anh ít xem mà không bỏ… Chắc đồ quan trọng của ai tặng hả?
Nhỏ nhìn bâng quơ nói bừa, nó tẩn ngẩn.
– Ờ thì… Ngày xưa sinh nhật có bạn tặng… 11h trưa rồi!
– Ừm… Bạn gái chứ gì? Em biết tỏng rồi… Không thì anh cũng ném đi chớ đeo chi nữa, nó rách rồi mà…
– Ừ… Ừ..
Rồi nhỏ kéo tay nó lại, tháo cái đồng hồ ra và đeo vào bên tay khác. Nó hơi bực.
– Của ai thì của, nhưng đừng để chung với cái vòng duyên của mình nhé… Em không chấp nhận đâu!
Nhiều lần đã định tháo cái vòng già cho, nhưng sợ nhỏ Nhi thấy, lại thôi. Không phải xấu gì chỉ có điều, thứ gỗ đó làm cổ tay nó ngứa và lằn cả lên.
– Nè, có đói không? Đi ăn nhé.
– Thôi để em làm cơm, ăn ngoài hàng chán lắm… Anh đèo em ra chợ đi.
Khóa cửa lại, hai đứa đi ra khu chợ ở phía dưới đường Lê Duẩn. Nó cũng hay ra đây để mua mì, vì ở cái nơi trọ mới này hàng tạp hóa chả có, toàn tiệm ăn không. Trên đường đi, nó hỏi nhỏ cho bớt cái không khí im lặng vì mới giận nhau nên khá là gượng thêm cái tính nó ít nói nữa.
– Thế trưa không về ăn cơm với bà … Để bà một mình à?
– Bác cả em sáng sớm đón bà về quê ở mấy ngày rồi, nghe bảo lễ gì đó lớn lắm… Còn bố thì đi làm đến tối mới về.
– Vậy giờ ở một mình à?
– Đâu… Đang ở với anh còn gì.
Nó cười, rẽ vào chợ, nó đợi bên ngoài. Nhỏ vô lựa, chỉ có hai đứa lên cũng chẳng mang một đống thứ lỉnh kỉnh như hôm nọ nữa, chỉ một chút rau và ít thịt, đậu phụ…
– Treo vô đây…! Sang dữ vậy có hai người ăn mà tốn kém chi?
– Thấy anh gầy quá nên cho ăn ngon hihi… Khỏi tòm tem ai khác.
Nhỏ nửa đùa nửa thật, bảo là không giận thôi chớ toàn ngầm ngầm. Con gái rất chi là nguy hiểm khi bị giành mất quyền sở hữu mà.
– Thôi, đi về. Chiều có đến trường không?
– Không… Mai mới phải đến!
Đến phòng trọ nhỏ bắt đầu nấu nướng, ừ thì lúc này có vẻ sướng, được chăm sóc, được quan tâm… Nhưng sao nó chẳng có cảm giác như với em nhỉ. Nó nghĩ mãi mà không ra, ở Nhi có gì thiếu sót nữa. Mùi thơm của thức ăn khiến nó quay sang nhìn nhỏ đang loay hoay với chiếc bếp.
– Này…! Dọn đồ ra ăn, đã không làm gì còn nằm ềnh ra đấy. Con trai gì mà lười biếng vậy?
Nhỏ lại bắt đầu cái giọng cai quản. Nó làm theo. Nhưng khi ngồi vô trông nhỏ lại khá căng thẳng.
– Thế nào? Ngon không anh?
– Bình thường…
Cái mặt buồn so, chả biết học được ai cái tính, gì cũng phải nhất phải giỏi, phải được khen nhỏ mới chiu được.
– Đùa chứ, ngon hơn đầu bếp… Em ăn đi!
– Dạ hihi…
Nó không phải típ người hay để ý, nhưng hành động của Nhi quá rõ để nó có thể thấy, khi ăn uống nhỏ phải đợi người ta ăn trước mới dám ăn, so đũa, mời… Nói chung rất câu lệ. Lúc ăn thì nhỏ nhẹ, không thành tiếng. Giáo dục hệt thời phong kiến. Nếu có thật sự yêu nhỏ thì chắc nó bị gò bó chết mất thêm một lý do nó suy nghĩ lại.
– Anh bảo này…!
– Anh nói đi.
– Anh có một người bạn nước ngoài, sắp tới cô ấy về nước và muốn nhờ anh dẫn đi chơi… Nên anh muốn nói trước.. Để…
Nhìn cái mặt sa sầm lại của nhỏ nó không nói hết câu. Nhỏ đang cười, buông đũa xuống.
– Bây giờ anh muốn sao? Bạn gái, em gái… Anh còn bao nhiều người nữa? Đừng có chọc em điên tiết lên!!
Nhỏ lớn giọng, nó ít thấy nhỏ xử sự như vậy vì đôi khi quát tháo mấy thằng sinh viên nhỏ vẫn có thái độ này, nhưng không ngờ nhỏ lại vô lý quá.
Nó cũng buông đũa ráng phân bua.
– Thì chẳng phải em nói… Nếu có đi với bạn nữ nào cũng phải nói cho em trước còn gì… Em không tin thì anh sẽ dẫn cậu ấy đến gặp em!
Nhỏ im bặt. Nước mắt lại rơi dòng dòng.
– Đến cả bạn bè anh, em cũng như vậy… Thì việc anh cấm em không nói chuyện với thằng chó kia có gì sai chứ?
Nó văng tục rồi chạy xe ra ngoài. Con gái tiểu thư, có ăn học, thông minh… Lúc nào cũng bắt thóp với quản lý thì thật lòng nó rất khó chịu. Mà khó chịu nhất vẫn là kiểu ghen tuông mù quáng.
Tính nó nhanh giận cũng nhanh xìu, chắc một phần nữa đói, mới nuốt được miếng cơm mà. Được lúc lại mò về, cửa đóng. Nhỏ Nhi vẫn ở trong nhưng đang ôm con doremon của nó ngủ, là của em nó không muốn ai động vào, chẳng lẽ lại giật phăng ra. Đứng chân chân ngoài cửa, nó nhìn nhỏ. Thầm nghĩ, tại nhỏ mà nó giống như một đứa trẻ con, thô lỗ, ích kỷ… Vậy mà nhỏ coi như không.
– Em để phần trên bàn kìa, chắc chưa ăn phải không?
Tưởng ngủ ai dè chỉ nằm quay vào trong. Nó im lặng ngồi xuống giường sau tất cả thái độ của nó nhỏ vẫn tỏ ra bình thường, giữ tay nó lại.
– Anh có nhất thiết phải đi không?
– Em hết giận chưa?
Hai đứa cùng lúc nói. Nhỏ Nhi chỉ nhìn nhìn.
– Chả giận… Em chỉ ghen thôi.
Nhỏ rành mạch.
– Con gái ai cũng vậy… Ít hay nhiều, thấy người yêu mình, nay cô này mai cô kia… Không ghen sao được.
Nhỏ lại bắt đầu đay nghiến. Cái giọng nói không lạnh lùng cũng chẳng hồ hởi. Đơn giản không có cảm xúc gì cả. Nó im im để nhỏ nói nốt.
– Em nói đủ chưa? Thế mấy cái thằng ton hót lúc nào tan trường cũng vây quanh chọc ghẹo tán tỉnh em… Rồi em cười với chúng nó như vui lắm là ít hả.
– Xã giao thôi, anh nói khó nghe vậy. Em có chức vụ nên phải hòa đồng… Không người ta lại bàn tán.
Nhỏ nói mà mặt chẳng có vẻ gì là rụt rè chỉ vênh lên như điều mình làm đúng lắm vậy. Nó cáu thật sự.
– Ừ đúng rồi… Em có chức, có quyền… Em phải hòa đồng, người yêu em hàng đàn hàng đống cái gì cũng phải nghe em hết…
– Em không ngờ anh là người suy nghĩ nhỏ mọn như vậy.
Nhỏ Thở hắt ra. Nó càng cáu tiết. Quá lắm rồi.
– Ừ… Nhỏ mọn. Nhi này, anh nói thật… Đây là lần thứ hai nhé, anh có bạn của anh… Em có bạn của em… Anh thề từ bây giờ không gò bó, không bắt ép em làm điều gì nữa… Em cứ thoải mái với những mối quan hệ… Kể cả có lỗi với anh cũng được. Còn anh chỉ xin em bỏ cái tính sở hữu đi…
Mặt nhỏ Nhi tỏ ra rất bực tức.
– Anh coi em là người như thế sao? Mà việc gì mình cứ phải cãi nhau về vấn đề này…? Anh không đi người ta cũng có lạc được đâu.
– Không nói nữa… Em về đi! Em là người thế nào, em tự biết… Khi em suy nghĩ thấu đáo rồi hãy liên lạc với anh để xem mình có nên tiếp tục mối quan hệ này không, đừng tự làm khổ mình hay khóc thầm anh cũng không biết đâu…
Nhỏ nhìn nó sững sờ.
– Anh…
– Em về đi…!
Nhỏ dắt xe rồi phóng về. Nó ngồi thừ ở đấy, chẳng nghĩ ngợi gì. Uống một cốc nước lọc rồi đợi thời gian sang quán. Không có quá nhiều sự dằn vặt, khi mà điều này là nhỏ tự chuốc lấy dẫu sao cái bản tính bất cần của nó vẫn còn. Lụy về một đứa con gái khác ngoài em, đối với nó là rất khó. Chưa kể tình cảm của nó dành cho Nhi cũng chả đâu vào đâu.