Mãi mãi yêu em - Quyển 2
Chương 12
Ngày hôm đó là ngày nó chấm dứt cái việc chờ đợi như kia, nó cảm thấy lúc say nhỏ nói vầy nghĩa là nhỏ ghét nó lắm, dẫu sao nó cũng đạt được mục đích là nói chuyện trực tiếp với nhỏ rồi, chẳng còn lưu luyến gì cả. Vả lại đẹp như nhỏ chắc cũng đã có người yêu, nó cũng chả tính tới chuyện yêu nhỏ bao giờ cả nên nó đành kệ.
Gần cuối năm công việc có chút không ổn định, đây cũng là nguyên do nó phải ở lại SG thêm ít thời gian. Nó cũng bận bịu hơn, bẵng đi một tuần nó không có liên lạc gì với nhỏ P. Anh cả. Chỉ có chị, cái ngày thứ 7 có rủ nó đi coffe, lưỡng lự mãi nó cũng đi.
Ngồi đợi chị trong cái không gian đông đúc, với ánh mắt bâng quơ nhìn đường. Dòng người SG vội vã làm nó chỉ nhớ HN nhiều hơn. Xa hoài cơ mà lòng cứ nghĩ đến nhiều chuyện ngày xưa cũ.
Chị đến nó nhìn thấy, không còn nhiều hào hứng. Nay chị không bế bé theo, đặt cái vì xuống bàn chị cười.
– Sao rồi, dạo này công việc vẫn ổn chứ nhóc?
– Dạ vẫn ổn ạ…
Nó khách sáo. Chị vẫn cười giọng hồ hởi.
– Hai đứa tiến triển sao rồi?
– Sao là sao…
– Nhóc với bé P. Anh đó, chị đã tạo cơ hội cho rồi nè…
Nó chả biết có cảm ơn được cái cơ hội của chị nổi không mà nó thấy cứ day dứt sao đó khi gặp lại nhỏ, dù nó muốn điều đó.
– Thi bình thường thôi… Có gì đâu mà…
– Xì, chắc bị người ta bơ thẳng thừng chứ gì…
Chị bĩu môi ấn vào đầu nó, gớm cứ làm như còn trẻ con xì tin lắm không bằng. Nó gật gật.
– Tính bé P. Anh vầy mà… nhưng chị nghĩ bé P. Anh có tình cảm với nhóc á…
– Thôi đừng đoán mà nữa, nhỏ có người yêu rồi với lại em thấy nhỏ đối với em chả giống có cảm tình gì hết trơn…
Chị cười, nhấp một ngụm coffe. Nó chưa bao giờ là thằng khoái cái thứ nước cống đen ngòm này, do công việc bắt buộc mà nó uống hoài cho tỉnh thành quen. Nó thấy hơi lạ vì chị cười kiểu nó vừa nói gì ngốc lắm vậy.
– Bé P. Anh chưa bao giờ có người yêu đâu… nhóc à, ít nhất là chưa bao giờ khoe với chị…
Nó ngờ vực với vẻ bất ngờ, thế tự trước giờ nhỏ đi toàn mấy thằng đẹp trai là ai? Nó im lặng để chị kể biết đâu nó lại biết thêm được gì về nhỏ này.
– Nhóc thử nghĩ mà xem, bé P. Anh thì đẹp như vầy, tính cách còn mạnh mẽ, lạnh lùng vậy nữa… Thử hỏi xem trai nào vừa lòng được…
– Đẹp trai, nhiều tiền… Các thứ…
Chị bĩu môi lắc đầu.
– Trai đẹp sắp hàng theo P. Anh hàng dài luôn… còn nhiều tiền thì chị nói thẳng với nhóc nhà P. Anh cơ ngơi giữ lắm á…
Nó cảm giác như chị tâng bốc nhỏ sao vậy đó mà càng nói nó càng thấy nhỏ với nó khác nhau nhiều lắm.
– Thôi kệ đi em không quan tâm đâu…
Chị chắc cũng hiểu nó lắm rồi vì trước giờ cứ động kiểu nghèo hèn là nó tự tái nên chị không nói nữa, nhìn bâng quơ ra rồi véo vào tay nó.
– Chị muốn hỏi nhóc một câu này?
– Gì thế chị?
– Nhóc đã sẵn sàng quên bé Ly chưa?
Câu hỏi này làm nó chững lại rất lâu, đôi mắt long lanh của chị xoáy sâu vào nó và để mặc như vậy, nó đờ người ra. Im lặng. Chỉ còn tiếng ồn ào của những vị khách.
– Quên thì chắc chả bao giờ em quên được đâu chị à… Nhưng em nghĩ mình nên tự cho mình một cơ hội gì đó nếu nó đến… Ở tuổi này rồi, em cũng muốn có một gia đình nhỏ của riêng mình… như chị vậy…
Nó chợt nói ra điều thầm kín trong lòng nó với chị, bấy lâu nay công việc cuốn nó đi để quên rằng nó là một thằng đa tình, nó cũng khao khát có được tình yêu. Sau lần đầu vụn vỡ như kia.
Chị gật gù. Chợt chị cổ vũ nó như rằng chẳng có cuộc nói chuyện vừa rồi.
– Cố lên nhóc… nhóc là con trai mà, con trai làm gì chả dễ dàng… À mà, chị muốn hỏi… Nhóc có thích bé P. Anh không?
Tự dưng nó thấy phiền muộn quá, biết rằng bà chị của nó trẻ con ấy nhưng mà cái gì cũng moi ra để biết. Nó lắc đầu ra vẻ người lớn.
– Vấn đề này em không muốn nói đến nữa…
Chị gật gật. Nó thở dài, chả phải nó có thích nhỏ hay không chính xác vấn đề này là từ nhỏ chứ không phải từ nó, nó cũng đang tự hỏi rằng nhỏ có thích nó hay không mà?