Mai Ngọc - người con gái tôi yêu
Chương 14
– Mẹ ơi, có việc gì mà mẹ đến đón con sớm vậy. – Thấy mẹ cứ im lặng, tôi tò mò hỏi.
– Uhm, mẹ đưa con đến gặp một người. – Giọng mẹ có vẻ xúc động.
– Ai vậy? – Ngước đôi mắt trẻ thơ lên, tôi hỏi.
– Là bố con…
– Bố..?? – Tôi thốt lên đầy lạ lẫm, kể từ lúc ra đời đến nay, trong tâm tưởng của tôi không có khái niệm nào về cái danh từ ấy… tôi đã quen với việc trong nhà chỉ có một người lớn duy nhất, đó là mẹ, yêu thương và đùm bọc tôi. Đôi khi tôi vẫn thắc mắc tại sao lũ bạn tôi, đứa nào cũng có một người đàn ông trong nhà, và chúng nó gọi người đàn ông đó là bố, bố là gì? Chức có to hơn mẹ không??
Thi thoảng đi học, gây sự, cãi nhau, chúng nó gọi tôi là: “Thằng con hoang”, mang thân hình thâm tít bê bết đất cát về hỏi, thì câu trả lời bao giờ cũng là sự im lặng tê tái, và những giọt nước mắt lau vội của mẹ… và có những đêm tôi giật mình thức giấc bởi tiếng khóc nức nở… ngồi dậy… thấy mẹ lúi húi ghi chép cái gì đấy… và khóc… tôi lao đến ôm mẹ, và cũng khóc theo mà không hiểu điều gì xảy ra khiến mẹ phải khóc như vậy… lên đến lớp 6, tôi đã có đủ kiến thức và sự chững chạc hơn để có thể hiểu thế nào là một người bố, đó là người đã cũng với mẹ tạo ra mình, người sinh thành ra mình… tôi không gảim hỏi: “Bố con là ai?” Vì rất sợ những giọt nước mắt của mẹ, nhưng từ trong đáy lòng, tôi luôn khao khát được gọi một người đàn ông là bố…
– Bố… bố con… bố của con!! – Tôi reo lên, nhảy cẫng lên:
– Bố con về rồi hả mẹ, bố từ đấu đến vậy… bố đang ở nhà ạ..??
Đáp lại tôi chỉ là sự im lặng não nề, nhưng tôi nào có để ý, tôi đang hồ hởi chạy về nhà, sà vào lòng bố… để được bố bế lên… dũi cái cằm lởm chởm râu vào má… nhứ mấy thằng bạn tôi mỗi khi bố chúng nó đi công tác xa về… tôi khấp khởi trong nỗi vui sướng… đường về nhà hôm này sao xa quá… xe đi chậm quá… mưa vẫn cứ rơi…
– Ủa??? Mình đi đâu đây mẹ… đường này đâu có về nhà mình? – Tôi thắc mắc khi thấy mẹ rẽ qua một đường khác… mẹ vẫn im lặng… Nhưng tôi không bân tâm, tôi tự nhủ: “Chắc bố từ xa về, đang đợi mẹ con mình đến đón. Gia đình mình sẽ cúng về nhà… mẹ sẽ nấu cho 2 bố con những món ngon nhất… tôi sẽ ngồi trong lòng bố, nghe bố kể những câu chuyện… ôi gia đình”.
Nghĩ đến 2 chứ “gia đình”, giờ tôi mới cảm thấy thế nào là ý nghĩa của một gia đình, tôi lẩm nhẩm hát: “Ba sẽ là cánh chim, đưa con đi thật xa, mẹ sẽ là nhành hoa, đưa con cài lên ngực, ba mẹ là quê hương… che chở suốt đời con…”. Đôi vai gầy của mẹ rung lên bần bật… nhưng tôi đâu có đẻ ý đến…
“Kítttttt” Mẹ thắng xe gấp khiến tôi đập vào lưng mẹ, lau những giọt nước mưa trên khuôn mặt, tôi hỏi mẹ:
– Đến rồi hả mẹ, đến rồi hả mẹ???
– Ừ, mình vào trong đi, bố đang đợi. – Giọng mẹ trầm buồn.
Chỉ chờ có thế tôi nhảy vội xuống xe, lòng ngập tràn hạnh phúc, tôi chạy ùa vào toà nhà to sừng sững… bống nhiên tôi sững người lại… gì đây… vuốt vội những giọt nước mưa… tôi ngước lên nhìn, lẩm nhẩm đọc:
– Toà… Án… Nhân… Dân… Huyện… Mê Linh…
Tim tôi như bị bóp nghẹt lại trong một linh cảm không lành, mặc dù tuy nhỏ, nhưng tôi cũng đã đủ khôn để hiểu những gia đình, vợ chồng dắt nhau vào đây làm gì, khi vào thì đi cùng nhau… khi đi ra thì mỗi người mỗi ngả… tôi giật mình quay lại nhìn mẹ thảng thốt… mẹ bưng miệng, cố nén từng tiếng nấc nghẹn ngào… tôi lại quay lại phía trong, có một người đàn ông đang ngồi trong đó… thấy tôi và mẹ… ông ấy bật dậy bước ra ngoài… tôi lùi lại… cắn chặt răng… tim tôi đang vỡ oà, từng dòng nước mắt nóng hổi đang hoà lẫn với những giọt nuớc mưa lạnh buốt, lạnh thấm vào xương tuỷ và trái tim non nớt của tôi… trong cơn mưa nhạt nhoà, tôi thấy nguời đàn ông đó cũng đang run run… bỗng nhiên tôi xoay người lại… chạy thật nhanh… người đàn ông đó như khuỵ xuống… đó là hình ảnh cuối cùng mà tôi lưu giữ… Bố… tôi chạy thật nhanh… thật nhanh… mong sao sự mệt mỏi và lạnh giá của cơn mưa sẽ át đi những đau đớn mà trái tim trẻ thơ của tôi đang phải gánh chịu… tôi chỉ nghe thấy tiếng mẹ gọi váng lên: “Con ơi…” Cứ xa dần… xa dần… mưa vẫn rơi lạnh lùng và tàn nhẫn…
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: http://truyen3x.xyz/mai-ngoc-nguoi-con-gai-toi-yeu/
– Vậy là đêm đó anh đã không về nhà? – Giọng nàng nghẹn ngào. Nàng ôm chặt tôi, áp đôi má vào ngực tôi… tôi có thể cảm nhận những dòng nước mắt nóng hổi của nàng đang lăn trên ngực mình, thấm vào da thịt…
– Uhm… hôm đó anh cứ đi lang thang… lang thang… mãi… và lạc vào tận trong Xuân Hoà… anh qua đêm trên một chiếc ghế đá trong khuôn viên của một ngôi trường cấp 3… – Tôi ôm chặt lấy nàng hơn nữa, mắt tôi ngấn lệ.
– Tim anh còn đau nữa không? – Nàng áp đôi tay nhỏ nhắn vào ngực tôi xoa nhẹ.
– Không em ạ, vết thương đã lành rồi, và chỉ còn lại những vết sẹo mà thôi… dù sao, khi sinh ra anh đã quen sống chỉ có mẹ, và đối với anh, mẹ cũng chính là bố… là người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời anh. – Rồi tôi cầm tay nàng lên đặt vào đó một nụ hôn, nhìn thẳng vào mắt nàng tôi nói:
– Em chính là người phụ nữ quan trọng thứ hai… em đã sưởi ấm tâm hồn anh!
Nàng mỉm cười nhìn tôi hạnh phúc, chúng tôi lau nước mắt cho nhau, trìu mến… ngoài kia, trời vẫn tối đen như mực… tiếng dế kêu reng réc hoà lẫn với tiếng gió thổi lao xao… tôi kéo nàng nằm xuống… nàng nép vào ngực tôi… chúng tôi chìm dần vào trong giấc ngủ êm đềm… mưa đã tạnh…