Mai Ngọc - người con gái tôi yêu
Chương 16
Từng đám mây trắng bồng bềnh trôi trên nền trời xanh ngắt, phản chiếu xuống mặt hồ gợn sóng, thấp thoáng bóng một vài chú chim bói cá đang chao liệng tìm mồi. Xa xa trên bãi thảo nguyên xanh mướt, từng đàn bò đang nhở nhơ gặm cỏ, những cánh bướm dập dìu bên những khóm hoa cúc dại. Mặt trời toả một thứ ánh sáng dìu dịu và ấm áp xuống vạn vật. Tất cả đều hài lòng trong một khung cảnh yên bình và quen thuộc…
– Úi! Anh bắt được em rồi nè!
– Trượt rùi… lêu lêu… còn lâu nhé. – Vẫn cái điệu bĩu môi lè lưỡi quen thuộc, bóng dáng nàng tha thướt chạy trên bãi cỏ xanh ngắt.
– Để xem!! – Miệng nở nụ cười ngập tràn hạnh phúc, tôi chạy theo sau nàng.
Giữa cảnh vật nên thơ, như đôi bạch yến khăng khít, như đôi chim oanh líu lo, hai tâm hồn đồng điệu đang sống và tận hưởng những hương vị ngọt ngào của mối tình đầu, bỡ ngỡ nhưng nồng nàn và da diết.
– Chạy nè! – Tôi lao người tới ôm chầm lấy nàng, hai chúng tôi ôm chặt lấy nhau lăn mấy vòng trên bãi cỏ xanh mướt… Tôi chống tay lên nhìn nàng, nàng cũng đang e lệ ngước lên nhìn tôi, đôi má ửng hồng. Tôi cúi xuống… nàng vòng tay lên ôm lấy cổ tôi, 2 đôi môi nóng bỏng tìm đến nhau, quấn lấy nhau, cuồng nhiệt trong men say tình ái. Trong cơn mê bất tận, tôi thò tay xuống vạt áo dài của nàng kéo lên, nàng ưỡn người hưởng ứng. Thế rồi trong tiếng thở dồn dập, nàng đưa tay cởi những chiếc cúc áo của tôi ra. Trong chốc lát, 2 cơ thể đã không còn một mảnh vải che thân, trần trụi và nóng hổi. Chúng tôi lao vào ngấu nghiến nhau…
“Sẹt… sẹt… Đoàng!!”
Bỗng một tiếng sét rạch ngang bầu trời, đánh thẳng vào dòng cảm xúc đang thăng hoa của tôi và nàng. Giật mình hoảng hốt, chúng tôi nhìn lên, bầu trời trong xanh hiền hoà khi nãy đã biến mất, từng đám mây đen kéo đến ùn ùn, cảnh vật trở nên xám xịt trong cơn cuồng nộ của thiên nhiên. Mặt hồ bỗng nhiên dậy sóng, từng con sóng thần dựng lên cao ngút với sức công phá khủng khiếp đang lao vào chúng tôi với tốc độ kinh hoàng. Nàng sợ hãi nép chặt vào tôi run rẩy:
– Anh… đừng buông em ra nhé!
Xiết chặt nàng vào lòng tôi nghiến răng:
– Chừng nào trái tim anh còn đập, anh sẽ…
“Ầm!! Ầm…”
Chưa kịp nói hết câu ngọn sóng đã ập vào 2 chúng tôi, chới với trong dòng nước lạnh buốt, tôi thấy tay tôi hụt hẫng và trống trải! Nàng đâu rồi??? Lấy hết sức bình sinh, tôi cố bơi lên, ngoi lên trong dòng nước đang cuộn trào chảy xiết…
– Oà oà!! – Vừa ngoi lên khỏi mặt nước, hít một hơi thở thật sâu, tôi thảng thốt ngó xung quanh, gào lên gọi tên nàng trong sự lo âu và sợ hãi tột cùng:
– Ngọc! Ngọc! Em đâu rồi??? Trả lời anh đi, trả lời anh đi!!!
– Em đây, em đây, anh ở đâu, cứu em… – Giọng nàng bỗng vọng đến bên tai, theo phản xa tôi lao người về nơi có tiếng gọi, dốc sức bơi cật lực. Đây rồi!! Tôi hồn phi phách tán khi thấy nàng đang chới với giữa một dòng nước xoáy, không chút do dự tôi lao người đến:
– Anh đây… cố lên, đưa tay cho anh!!
Nàng cố vươn cánh tay nhỏ nhắn yếu ớt về phía tôi, 2 cánh tay quờ quạng trong dòng nước xoáy ngày càng mạnh. Bỗng tôi vui sướng khi nắm được tay nàng, tôi hét lên át tiếng mưa bão:
– Anh giữ được em rồi, anh giữ được em rồi, anh sẽ không buông ra đâu, anh hứa!!
Nhưng dòng nước xoáy ngày càng mạnh và hung dữ hơn, nó càng hút nàng xuống sâu hơn nữa, tôi cũng đã dần dần kiệt sức, đôi mắt nàng nhìn tôi trong tuyệt vọng. Tôi mỉm cười đau đớn:
– Không cứu được em, anh sẽ chết cùng em, anh sẽ ôm em cho đến khi trái tim anh ngừng đập!
Hai hàng lệ tuôn trào trên khoé mi nàng, từ trong đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc vô bờ:
– Anh!! Hãy nói là anh yêu em đi!
Tôi nức nở:
– Anh yêu em! Anh yêu em, mãi yêu em, vũ trụ có thể tan biến, nhưng tình yêu của anh thì không!
– Vậy hãy hứa với em một điều!
– Không chỉ một mà trăm ngàn điều anh cũng hứa với em!
– Anh… hãy… sống! – Nói dứt lời nàng buông bàn tay đang nắm lấy tay tôi ra, nhìn tôi nở nụ cười mãn nguyện… Tôi bàng hoàng lao theo:
– Không… em… Ngọc!! Đừng làm thế!! Không!!!
Nhưng bóng nàng đã khuất vào trong làn nước xoáy, tôi định nhào vào thì giữa lần nước xoáy một cột nước phụt mạnh lên cao hất tung tôi ra, tôi thét lên trong tuyệt vọng:
– Không!! Không!! Không…
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: http://truyen3x.xyz/mai-ngoc-nguoi-con-gai-toi-yeu/
“Ào ào!”
Một dòng nước mát lạnh hắt vào mặt tôi, giật mình bừng tỉnh cơn mê, đôi mắt vẫn còn chưa hết bàng hoàng tôi xoay người nhìn quanh, mẹ đang đứng cạnh giường.
– Mày điên mất rồi con ạ, giữa trưa mê sảng cái gì mà nói lung tung, may mà tao quên quyển chứng từ nên về nhà, không thì chẳng biết mày còn điên đến đâu nữa, hôm nay là ngày thứ 3 rồi mà xem ra vẫn chẳng khá hơn, khéo phải xin nghỉ đến bế giảng thôi, con ơi là con, sao lại khổ thế này chứ. – Mẹ buồn rầu than.
Tôi vẫn ngồi thần người ra, những lời mẹ nói nào có lọt vào tai tôi được câu nào. Đột nhiên tôi bật dậy nhảy xuống giường định phi ra cửa, bỗng nhiên chân tôi như vấp phải một cái gì đấy.
– Hự!! Rầm!! – Tôi nằm sóng soài dưới đất, định thần lại, tôi ngoảnh lên nhìn mẹ giận dữ:
– Mẹ!! Sao mẹ lại xích chân con vào giường!?
– Không xích mày để ngày nào mày cũng đấm cửa đấm tường toét hết cả tay ra à con??? – Mẹ rơm rơm nước mắt nhìn 2 bàn tay trầy trụi của tôi, nghẹn ngào nói:
– Thôi, cố chịu nốt hôm nay, mai mẹ đưa con vê quê ngoại chơi, lâu không vè bà nhớ con lắm đó, thôi, giờ ngủ tiếp hoặc xem tivi, mẹ mua truyện tranh mới cho con này, nghỉ ngơi đi! Mẹ đi làm đây. – Vứt bọc sách xuống giường mẹ quay người đi ra cửa. Tôi gào lên tay cố cào cấu dười nền đất để giãy ra:
– Không!! Mẹ thả con ra đã, con biết lỗi rồi, con không muốn, con không muốn!!
“Sầm!” – Tiếng đóng cửa lạnh lùng của mẹ là câu trả lời…
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: http://truyen3x.xyz/mai-ngoc-nguoi-con-gai-toi-yeu/
Khóc than vật vã một lúc thì tôi lại mệt nhoài, tôi ngồi bó gối thu lu ở góc giường, thổn thức như một thằng tù.
– Thế hả! Chết thật, sao cháu không nói với bác sớm. – Bỗng có tiếng mẹ tôi lại đang vọng về ngày một rõ, tôi giật mình, liền nằm ngay ngắn xuống và đắp chăn trả vờ ngủ.
– Hôm nay mới có thông báo từ đội bóng của tỉnh bác ạ. – Một giọng nói hơi khàn khàn không lẫn vào đâu được… tôi mở trừng mắt… thằng Sơn! Nó vào đây làm cái qué gì???
Nghe lách cách ngoài cửa, tôi lại nhắm mắt vào.
– Dậy dậy, con ơi, có tin vui. – Giọng mẹ hồ hởi, mẹ khẽ lay lay vai tôi.
– Gì nữa đây mẹ. – Giả vờ uể oải tôi đứng dậy, hé mắt nhìn thằng Sơn đang đứng cạnh mẹ tôi nhăn răng cười, bỗng thấy nó nháy mắt với tôi ra dấu hiệu khiến tôi chột dạ.
– Trời, tuyển thủ U17 của tỉnh sao lại bị xích thế này?? – Nó giả vờ thảng thốt.
– Ấy chết! Bác quên mất… – Mẹ tôi lập cập rút khoá ra mở xích cho tôi rồi tỏ vẻ hối hận:
– Mẹ xin lỗi! Nếu biết hôm nay con đi tập trung thì đã không nhốt con ở nhà thế này, mẹ xin lỗi!
Tôi vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, bỗng thằng Sơn nguýt tôi, rồi nó lao vào kéo tôi dậy giọng hối hả:
– Huấn luyện viên đang chờ ở trường, nhanh thay quần áo đi, không thì không kịp đâu.
– Phải rồi, nhanh lên con. – Mẹ tôi cũng sốt sắng.
Lần này thì tôi cũng lờ mờ hiểu ra vấn đề, nhìn cái bản mặt đang diễn kịch của thằng Sơn, tôi cố nín cười. Mặc vội quần áo vào chào mẹ, rồi tôi và nó lao nhanh ra cửa…